Chương 677: Đồ Long Thực Nguyệt (Thượng)
Thạch Tam
19/04/2018
Vũ La cũng bị tiếng rống này khiến cho nổi lên một lớp da gà, những người khác càng không cần phải nói.
Giữa tiếng rống, bốn trăm người khổng lồ nước phóng xuất hồng quang từ trong mắt. Cả binh trận bị một loại năng lượng nào đó bao phủ, dung hợp lực lượng của tất cả người khổng lồ nước lại cùng một chỗ, ngưng tụ trên binh trận thành một lá thuẫn nước màu lam hết sức khổng lồ.
Lá thuẫn nước này vô cùng kiên cố, cho dù là Hồng Vũ tiên pháo của Vũ La bắn trúng cũng khó làm lay chuyển được nó.
Bốn trăm người khổng lồ nước đẩy lá thuẫn nước khổng lồ này nhanh chóng tiến về phía mọi người. Hồng Vũ tiên pháo của Vũ La mất đi tác dụng, lần này tất cả mọi người đều tuyệt vọng.
Vũ La bắn ba lượt một lần, hao phí vô số Ngọc Tủy, nhưng phát hiện mình căn bản chỉ là phí công.
Hắn quyết định thu Hồng Vũ tiên pháo lại, mời thần kiếm Thiên Tinh ra:
- Động thủ!
Bốn trăm người khổng lồ nước kia vọt tới trước mặt mọi người chừng mấy dặm, bỗng nhiên cùng nhau phát lực, thình lình ném mạnh lá thuẫn nước khổng lồ kia về phía mọi người.
Mọi người sợ hết hồn, vội vàng mạnh ai nấy bay đi né tránh. Lá thuẫn nước khổng lồ đập mạnh vào ngọn núi mà Vũ La đứng, ầm một tiếng khiến cho ngọn núi vỡ thành mấy mảnh.
Sắc mặt mọi người hết sức khó coi, bốn trăm người khổng lồ nước đã lao đến.
Xiêm trưởng lão bất đắc dĩ, nói khẽ với Ngọc Cửu Long:
- Lão đầu tử liều hết toàn lực, cũng phải yểm hộ cho ngươi chạy về. Về phần trái tim kia, sau khi trở về hãy tính kế cùng gia chủ, bất kể thế nào cũng phải nghĩ biện pháp đoạt vào tay.
Ngọc Cửu Long rất là cảm động:
- Trưởng lão...
Rõ ràng Xiêm trưởng lão đã biết lần này e rằng mình không về được nữa. Lão sinh ra ở Cổ Ngọc thế gia, trưởng thành ở Cổ Ngọc thế gia, hết thảy những gì lão có cũng là Cổ Ngọc thế gia cho hôm nay coi như trả lại hết thảy cho Cổ Ngọc thế gia.
Xiêm trưởng lão khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt già nua, vô số nếp nhăn cùng nhau giãn ra:
- Đừng ủy mị như vậy nữa, đi nhanh đi!
Lão tự tay đẩy Ngọc Cửu Long bay về phía sau, Ngọc Cửu Long giống như đằng vân giá vũ bay ra ngoài xa hàng chục dặm. Xiêm trưởng lão xoay người lại, sinh cơ bừng bừng phát ra từ bên trong cơ thể tiều tụy của lão, làm cho thân thể của lão cũng cao thêm mấy phần.
Lão lại tiện tay chộp hờ một, một thanh trường đao hình thù kỳ lạ xuất hiện trong lòng bàn tay. Xiêm trưởng lão nhìn về phía bốn trăm người khổng lồ nước, rống to một tiếng:
- Tới đây!
Nhưng Vũ La đứng bên cạnh lão dường như đang giải một câu đố khô khan nào đó. Mặc dù thần kiếm Thiên Tinh nơi tay nhưng vẫn ngây ngốc đăm chiêu, thậm chí Xiêm trưởng lão không cảm giác được chiến ý trên người hắn.
Xiêm trưởng lão gầm lên giận dữ:
- Vũ La, lão đầu từ vốn là rất coi trọng ngươi, không ngờ rằng ngươi cũng là loại trứng mềm, muốn bó tay chờ chết hay sao?
Vũ La bị lão quát như vậy, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bốn trăm người khổng lồ nước đang chạy như điên xông tới, nhẹ nhàng lắc lắc đầu:
- Có chút gì không đúng...
- Còn có cái gì không đúng?
Xiêm trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng, trường đao trong tay toát ra một mảnh ô quang rực rỡ, tiện tay xuất ra một đao, vẽ ra giữa không trung một đạo đao quang khổng lồ ba trăm trượng:
- Lão nhân gia ta sẽ không bó tay chờ chết. Ta sống một ngàn tám trăm năm rồi, vẫn còn chưa sống đủ, muốn lấy mạng của ta, phải đổi bằng mạng của chúng!
- Nếu lão đầu tử ta liều mạng mà không chết, vậy còn có thể sống thêm một ngàn tám trăm năm nữa!
Đao quang chém ngang trời một nhát.
Soạt!
Không ngờ đao này lạc không, tạo ra trên mặt đất một rãnh gần ngàn trượng, còn chém một tảng đá to như một ngọn núi nhỏ thành hai mảnh.
Xiêm trưởng lão sửng sốt, vốn lão xuất ra một đao này là định chém vào những người khổng lồ nước đang ào ào chạy tới. Lẽ ra khi đao chém xuống, những người khổng lồ nước kia vừa lúc chạy tới trước mặt lão mới phải. Nhưng không ngờ rằng những người khổng lồ nước khí thế rào rạt kia đột nhiên ngừng phắt lại.
Một đao kia tự nhiên cũng đã thất bại.
Bốn trăm người khổng lồ nước lẳng lặng đứng ở nơi đó, mà trên con đường bốn trăm người khổng lồ nước này đang tiến tới lại có một người đang đứng chắn ngang.
Chính là Mạnh Liên Ân mất tích đã lâu.
Xiêm trưởng lão thật bất ngờ, Vũ La lại cau mày, những người khác lại càng không hiểu ra sao.
Mạnh Liên Ân đứng đối diện bốn trăm người khổng lồ nước, dưới hồ nước bắt đầu sùi bọt khí lên sùng sục. Giống như bên dưới có một ngọn núi lửa khổng lồ đang phun trào, cả hồ cũng bị đun sôi.
Mạnh Liên Ân đưa lưng về phía Vũ La, Vũ La không thấy rõ vẻ mặt, nhưng có thể nghe thấy thanh âm của y:
- Đừng gây chuyện nữa...
Giọng nói này khiến cho Vũ La sửng sốt một chút, không phải là khẩn cầu, giống như là khuyên nhủ người mình yêu thương vậy.
Ầm!
Trong hồ lớn sóng nước nổi lên bốn phía, tựa hồ có thứ gì khác đang phát tiết bất mãn của mình.
- Được rồi, được rồi, ta biết bọn họ làm hỏng đồ chơi của nàng, nhưng nàng cũng đã hù dọa bọn họ một trận, không còn thiệt thòi gì.
Rầm rầm rầm...
Sóng nước càng thêm mãnh liệt, tựa hồ người kia cũng không đáp ứng.
Mạnh Liên Ân có chút tức giận:
- Những người lúc trước ta bất kể, nhưng mấy vị này cũng là bằng hữu của ta, nếu nàng vẫn muốn làm càn như vậy, cứ để cho bọn chúng dẫm lên người ta!
Hồ nước chợt trở nên cuồng bạo, sóng lớn nhấc lên cao trăm trượng giống như một bàn tay khổng lồ, hung hăng vỗ mạnh vào bờ. Nhiều tảng tá lớn rơi xuống hồ, thanh âm ầm ầm như sấm động.
Hồ nước hoành hành một trận, nhưng Mạnh Liên Ân cũng vững vàng đứng nguyên tại chỗ.
- Tránh ra!
Bỗng nhiên một tiếng quát từ trong hồ lớn truyền ra, trong thanh âm lộ ra một cảm giác lạnh như băng làm cho người ta không rét mà run:
- Bất quá chỉ là một đám phế vật loài người mà thôi!
Mạnh Liên Ân vẫn không nhúc nhích, thản nhiên nói:
- Ta cũng bất quá là một phế vật loài người.
Vũ La giật thót trong lòng, bởi vì lúc thanh âm dưới hồ nói chuyện, hắn cảm giác được rõ ràng từng đợt dao động mãnh liệt từ trong chín ngôi Huyết Trủng truyền tới.
Rốt cuộc là ai? Nàng có quan hệ thế nào với Mạnh Liên Ân?
Trong lúc Vũ La còn đang suy đoán, sóng lớn dưới hồ dừng lại. Dường như thanh âm kia đã biết mình nói sai rồi, nhưng lại quật cường không chịu thừa nhận.
Sóng nước từ từ giảm xuống, chín ngôi Huyết Trủng khổng lồ bỗng nhiên nhẹ nhàng run lên một, sau đó vừa run rẩy vừa chậm rãi bay lên khỏi hồ.
Chín ngôi Huyết Trủng bay lên bầu trời càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một điểm hồng quang, lọt vào trong tay của một nữ tử.
Mọi người tại chỗ bao gồm Vũ La cùng Xiêm trưởng lão, cũng không thấy rõ rốt cục nữ tử kia xuất hiện thế nào. Dường như nàng vốn đã đứng ở nơi đó, vẫn theo bên cạnh Mạnh Liên Ẩn từ trước.
Chín ngôi Huyết Trủng hóa thành một chiếc vòng tay màu đỏ sẫm có chín hạt châu màu đỏ to như trứng chim câu. Ở giữa nối liền bằng những hạt châu màu xám nhạt, đeo vào cổ tay nàng.
Cổ tay nàng trắng như tuyết, ngón tay dài nhỏ đều đặn, đeo chiếc vòng kia lên trông xinh đẹp vô cùng.
Mà bốn trăm tên người khổng lồ nước kia rầm một tiếng hóa thành một mảnh nước lớn, theo mặt đất chảy trở về trong hồ. Bốn trăm con rối hóa thành một đạo hào quang, thu vào viên châu màu xám nhạt thứ ba trên chiếc vòng.
Nữ tử này vóc người cực kỳ cao gầy, không phân cao thấp cùng Mạnh Liên Ân.
Toàn thân nàng bao phủ trong một lớp sa xanh thật mỏng, vốn sa mỏng như vậy hẳn có thể nhìn thấu, nhưng ngay cả mặt của đối phương, Vũ La cũng không nhìn thấy.
Toàn thân trên dưới nữ tử này, thứ duy nhất lộ ra bên ngoài chính là đôi mắt.
Đôi mắt này làm cho người ta có cảm giác rất kỳ quái, vô cùng lớn, vô cùng sáng ngời, khóe mắt hết sức tinh tế, thật dài, vô cùng xinh đẹp nhưng lạnh như băng
Cho dù là Vũ La ở cách xa mấy trăm trượng, cũng không nhịn được phải rùng mình một.
Nữ tử này không nhìn tới bất cứ kẻ nào, cứ như vậy đứng bên cạnh Mạnh Liên Ân. Mặc dù nàng không mở miệng nói xin lỗi, nhưng tư thế này đã nói rõ vấn đề.
Mạnh Liên Ân vô cùng thương yêu nàng, thấy nàng không còn gây chuyện nữa bèn nở một nụ cười ôn hòa. Lúc này Vũ La nhìn lại, Mạnh Liên Ân vẫn là Mạnh Liên Ân, thân thể không thay đổi, nhưng khí chất toàn thân y lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trước kia Mạnh Liên Ân lão luyện thành thục, hiện tại Mạnh Liên Ân từ trong ra ngoài dường như lộ ra một loại thần vận. Đây là khí chất không trải qua thời gian mấy ngàn năm tích lũy sẽ không thể nào có được.
Khí chất này khiến cho y và nữ tử lạnh như băng kia đứng cùng nhau có vẻ hết sức xứng đôi.
Trong lòng Vũ La cảm thấy hết sức bất ngờ, thầm nhủ:
- Chẳng lẽ đây là chủ nhân Tiên mộ Hoài Sơn hà hay sao, không ngờ rằng lại có một kết quả như vậy...
Vừa mới dứt lời, Vũ La chợt ý thức được có chỗ nào đó không được bình thường. Hắn cơ hồ không chút nghĩ ngợi, thiên hạ đệ nhất trấn phù Thiên Địa Tù Lao lập tức xuất thủ, một mảnh thiên địa mênh mông bao phủ lấy Xiêm trưởng lão.
Cùng lúc đó, hắn hô to một tiếng:
- Mạnh Liên Ân cẩn thận!
Giống như một vỏ trứng gà bị đánh nát, một cỗ lực lượng mênh mông bạo phát, cỗ lực lượng này hùng mạnh tới nỗi ngay cả Thiên Địa Tù Lao của Vũ La cũng bị áp chế.
Thiên Địa Tù Lao vẫn không ngừng ép xuống, cho dù là Xiêm trưởng lão đối mặt Thiên Địa Tù Lao cũng vất vả vô cùng. Mắt thấy sắp sửa bị đạo thiên hạ đệ nhất trấn phù kia thu vào, nhưng lão cũng không ngần ngại chút nào.
Vũ La gầm lên giận dữ:
- Ngọc Cửu Long dừng tay, nếu không Cổ Ngọc thế gia sẽ phải vĩnh viễn mất đi một vị Đại trưởng lão!
Xiêm trưởng lão cũng rống to:
- Đừng lo tới ta, làm việc của ngươi đi!
Ngọc Cửu Long đúng là không do dự, thậm chí cũng không thèm nhìn Xiêm trưởng lão. Hai tay y giơ ngang trước ngực, một điểm hồng quang giữa hai bàn tay y không ngừng phồng lên xẹp xuống, dường như là đang hô hấp.
Y cầm hồng quang kia từ từ đi về phía Mạnh Liên Ân và nữ tử kia.
Trong mắt nữ tử lộ ra vẻ trêu chọc, giống như một con voi nhìn thấy một con bọ ngựa đang huơ càng lên với mình.
Vũ La lo lắng vô cùng:
- Cẩn thận...
Xiêm trưởng lão không phải là hạng người tầm thường, mặc dù Vũ La cướp lấy tiên cơ, dùng Thiên Địa Tù Lao trấn trụ lão trước, nhưng Xiêm trưởng lão ra sức giãy dụa, trong lúc nhất thời Vũ La cũng khó mà ra tay trợ giúp Mạnh Liên Ân.
Nhưng hắn biết rõ, Xiêm trưởng lão cùng Ngọc Cửu Long cũng là người cực kỳ khôn khéo, biết rõ nàng kia kinh khủng nhưng vẫn xuất thủ, nhất định là có chỗ dựa.
Ngọc Cửu Long đi tới trước mặt Mạnh Liên Ân cùng nàng kia ba mươi trượng, chợt cười, nói với Mạnh Liên Ân:
- Ta còn phải cảm tạ ngươi, nếu không e rằng lần này thật sự sẽ tay không mà về.
Y chợt hất hai tay lên cao, đạo hồng quang kia từ từ bay lên. Ngay sau đó dường như có tính ăn mòn manh mẽ, theo đạo hồng quang kia dần dần khuếch đại, bầu trời cũng bị mở ra một lỗ thủng to.
Một cỗ lực lượng cực kỳ cường hãn từ trong thông đạo không gian vừa mở giáng xuống, lực lượng này đáng sợ tới mức khiến cho người ta run rẩy. Mọi người có mặt tại đây, Vũ La, Xiêm trưởng lão, Cửu Ân đạo trưởng, Hiên Viên Vấn Kính, Mạnh Liên Ân, tất cả đều bị cỗ khí thế này ép ngã trên mặt đất.
Mà nữ tử kia còn đang quật cường đối kháng, nhưng dù sao nàng cũng đã “ngã xuống”. Mặc dù năm xưa nàng là một trong mấy đại cự đầu hung tàn nhất Tiên giới, nhưng ngã xuống thế giới này rồi, nàng không còn là đối thủ của cỗ khí thế kia.
Vẻ lạnh như băng trong mắt nữ tử dần dần biến thành tức giận, khuất nhục cùng cuồng bạo.
Từng cỗ lực lượng màu lam không ngừng hiện ra từ trong cơ thể nàng. Nhưng nếu so sánh với lực lượng đang giáng xuống thế giới này liên tục không ngừng, vẫn là quá mức yếu ớt.
Bùng!
Nữ tử không chịu được phải quỳ sụp xuống đất, nham thạch dưới đầu gối nàng lập tức vỡ nát thành phấn vụn.
Kẻ duy nhất còn đứng tại trường chỉ có Ngọc Cửu Long.
Lúc này Ngọc Cửu Long đắc ý cực kỳ, nhưng không hề cuồng vọng cười to giống như hạng tiểu nhân. Y thật sự vui vẻ, vốn y là người hết sức kiêu ngạo tự phụ, kể từ sau khi gặp Vũ La lập tức không ngừng bị đả kích.
Hiện tại rốt cục hết thảy đã nghịch chuyển.
Ngọc Cửu Long vẫn duy trì phong độ công tử thế gia như trước, cũng có thể là do mấy thập niên giáo dục, phong độ đã khắc vào trong xương tủy. Y mỉm cười nhìn Vũ La:
- Vũ Đại nhân, mùi vị thế nào? Không sai, quả thật ngươi mạnh hơn ra rất nhiều, ta rất ghen tỵ với ngươi. Thậm chí ta cũng rất hài lòng hai nữ tử bên cạnh ngươi, không hiểu vì sao hai vị tiên tử chốn nhân gian như vậy cũng coi trọng ngươi. Bản thiêu gia có điểm nào không tốt, vì sao không thể khiến cho các nàng khuynh tâm?
- Bất quá không sao, cho dù ngươi vượt hơn ta bao nhiêu cũng là vô ích. Tu chân, chính là vì có thể phi thăng Tiên giới. Tiên tuyệt thiên hạ, Ngũ Phương giới đã bao nhiêu năm qua không có ai phi thăng. Kỷ lục này sẽ bị ta phá vỡ rất nhanh, mấy vạn năm sau, thậm chí là mấy chục vạn năm sau, tu sĩ trên thế giới cũng sẽ ghi nhớ trong lòng, xem ta như một truyền kỳ!
Y nói xong, lập tức quay sang thông đạo không gian kia quỳ xuống lạy:
- Cung nghênh pháp giá thượng tiên!
Một cỗ ý niệm theo lực lượng khổng lồ kia giáng xuống thế giới này.
Ý niệm kia hóa thành một hình người mơ hồ, thanh âm uy nghiêm:
- Quả nhiên tìm được rồi, tiểu tử, ngươi làm việc không tệ. Yên tâm đi, bản quân thưởng phạt phân minh, ngươi làm việc đắc lực như vậy, có nguyện vọng gì, bản quân nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.
Ngọc Cửu Long vội vàng dập đầu, ngoan ngoãn nói:
- Có thể làm việc vì thượng tiên chính là vinh hạnh của tiểu tử, những chuyện này thuộc về bổn phận, không dám đòi hỏi lợi lộc gì của thượng tiên.
Ý niệm giáng xuống kia tỏ ra vô cùng vui vẻ, cười to một trận:
- Hảo tiểu tử, rất hợp khẩu vị bản quân. Ngươi đứng sang bên, bản quân giải quyết xong chuyện này sẽ nói chuyện với ngươi một phen.
- Tuân lệnh.
Ngọc Cửu Long thối lui trở lại.
Bóng người kia chuyển sang Mạnh Liên Ân cùng nữ tử kia, tấm tấc khen vùi:
- Đồ Long tộc, còn là Cửu Khiếu Băng Ngọc Tâm đẳng cấp cao nhất. Tốt, tốt quá, có lẽ năm xưa các hạ cũng là bá chủ một phương trên Tiên giới. Bản quân kính nàng là nhân vật hào hùng, chỉ cần ngươi không phản kháng, bản quân bảo đảm sẽ cho nàng chết đi một cách có thể diện.
Tuy rằng nữ tử kia bị lực lượng của y áp chế phải quỳ trên mặt đất, nhưng nàng vẫn dùng ánh mắt có thể đóng băng người khác nhìn y chằm chằm.
Bóng người kia khẽ lắc đầu:
- Quả là chấp mê bất ngộ, nàng đã ngã xuống, bất kể thế nào cũng không phải là đối thủ của ta, cần gì phản kháng cho vô ích?
Bóng người kia điểm ra một chỉ, một luồng hồng quang bay ra, phong ấn chiếc vòng do chín ngôi Huyết Trủng hóa thành trên tay nàng lại.
Nữ tử hự một tiếng, từ trong thất khiếu phun ra bảy vòi máu, ngã lăn ra đất.
- Doanh nhi!
Mạnh Liên Ân kêu to một tiếng, tim như bị đao cắt.
- Lực lượng của nàng có nguồn gốc từ Cửu Trủng Liên Hoàn này đó sao? Phong ấn Cửu Trủng Liên Hoàn rồi, nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường, không phải là mặc tình cho ta giết mổ?
Bóng người kia cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
- Lúc nãy ta đã cho nàng cơ hội, nhưng nàng không biết quý trọng. Nàng đã không thức thời như vậy, cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác!
Bóng người kia chợt chuyển sang Ngọc Cửu Long:
- Tiểu tử, nguồn gốc lực lượng của Đồ Long tộc đến từ trái tim.
- Bất quá mạng của bọn người chủng tộc này rất dài. Cho dù bản quân lấy đi trái tim nàng, ít nhất nàng cũng còn có thể sống ba mươi năm. Trong khoảng thời gian này, đủ cho nàng sinh ra hậu duệ có huyết mạch Đồ Long tộc cho ngươi.
Ngọc Cửu Long sững sờ.
Bóng người kia tiếp tục nói:
- Ngươi yên tâm đi, huyết mạch của chủng tộc này đặc biệt hùng mạnh, cho dù chỉ có một nửa huyết mạch Đồ Long tộc, hài tử của ngươi tương lai cũng có thể tung hoành Ngũ Phương giới, không ai địch nổi!
- Nữ tử này có bề ngoài rất khá, ta cho ngươi, mang về hưởng dụng đi.
Giữa tiếng rống, bốn trăm người khổng lồ nước phóng xuất hồng quang từ trong mắt. Cả binh trận bị một loại năng lượng nào đó bao phủ, dung hợp lực lượng của tất cả người khổng lồ nước lại cùng một chỗ, ngưng tụ trên binh trận thành một lá thuẫn nước màu lam hết sức khổng lồ.
Lá thuẫn nước này vô cùng kiên cố, cho dù là Hồng Vũ tiên pháo của Vũ La bắn trúng cũng khó làm lay chuyển được nó.
Bốn trăm người khổng lồ nước đẩy lá thuẫn nước khổng lồ này nhanh chóng tiến về phía mọi người. Hồng Vũ tiên pháo của Vũ La mất đi tác dụng, lần này tất cả mọi người đều tuyệt vọng.
Vũ La bắn ba lượt một lần, hao phí vô số Ngọc Tủy, nhưng phát hiện mình căn bản chỉ là phí công.
Hắn quyết định thu Hồng Vũ tiên pháo lại, mời thần kiếm Thiên Tinh ra:
- Động thủ!
Bốn trăm người khổng lồ nước kia vọt tới trước mặt mọi người chừng mấy dặm, bỗng nhiên cùng nhau phát lực, thình lình ném mạnh lá thuẫn nước khổng lồ kia về phía mọi người.
Mọi người sợ hết hồn, vội vàng mạnh ai nấy bay đi né tránh. Lá thuẫn nước khổng lồ đập mạnh vào ngọn núi mà Vũ La đứng, ầm một tiếng khiến cho ngọn núi vỡ thành mấy mảnh.
Sắc mặt mọi người hết sức khó coi, bốn trăm người khổng lồ nước đã lao đến.
Xiêm trưởng lão bất đắc dĩ, nói khẽ với Ngọc Cửu Long:
- Lão đầu tử liều hết toàn lực, cũng phải yểm hộ cho ngươi chạy về. Về phần trái tim kia, sau khi trở về hãy tính kế cùng gia chủ, bất kể thế nào cũng phải nghĩ biện pháp đoạt vào tay.
Ngọc Cửu Long rất là cảm động:
- Trưởng lão...
Rõ ràng Xiêm trưởng lão đã biết lần này e rằng mình không về được nữa. Lão sinh ra ở Cổ Ngọc thế gia, trưởng thành ở Cổ Ngọc thế gia, hết thảy những gì lão có cũng là Cổ Ngọc thế gia cho hôm nay coi như trả lại hết thảy cho Cổ Ngọc thế gia.
Xiêm trưởng lão khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt già nua, vô số nếp nhăn cùng nhau giãn ra:
- Đừng ủy mị như vậy nữa, đi nhanh đi!
Lão tự tay đẩy Ngọc Cửu Long bay về phía sau, Ngọc Cửu Long giống như đằng vân giá vũ bay ra ngoài xa hàng chục dặm. Xiêm trưởng lão xoay người lại, sinh cơ bừng bừng phát ra từ bên trong cơ thể tiều tụy của lão, làm cho thân thể của lão cũng cao thêm mấy phần.
Lão lại tiện tay chộp hờ một, một thanh trường đao hình thù kỳ lạ xuất hiện trong lòng bàn tay. Xiêm trưởng lão nhìn về phía bốn trăm người khổng lồ nước, rống to một tiếng:
- Tới đây!
Nhưng Vũ La đứng bên cạnh lão dường như đang giải một câu đố khô khan nào đó. Mặc dù thần kiếm Thiên Tinh nơi tay nhưng vẫn ngây ngốc đăm chiêu, thậm chí Xiêm trưởng lão không cảm giác được chiến ý trên người hắn.
Xiêm trưởng lão gầm lên giận dữ:
- Vũ La, lão đầu từ vốn là rất coi trọng ngươi, không ngờ rằng ngươi cũng là loại trứng mềm, muốn bó tay chờ chết hay sao?
Vũ La bị lão quát như vậy, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bốn trăm người khổng lồ nước đang chạy như điên xông tới, nhẹ nhàng lắc lắc đầu:
- Có chút gì không đúng...
- Còn có cái gì không đúng?
Xiêm trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng, trường đao trong tay toát ra một mảnh ô quang rực rỡ, tiện tay xuất ra một đao, vẽ ra giữa không trung một đạo đao quang khổng lồ ba trăm trượng:
- Lão nhân gia ta sẽ không bó tay chờ chết. Ta sống một ngàn tám trăm năm rồi, vẫn còn chưa sống đủ, muốn lấy mạng của ta, phải đổi bằng mạng của chúng!
- Nếu lão đầu tử ta liều mạng mà không chết, vậy còn có thể sống thêm một ngàn tám trăm năm nữa!
Đao quang chém ngang trời một nhát.
Soạt!
Không ngờ đao này lạc không, tạo ra trên mặt đất một rãnh gần ngàn trượng, còn chém một tảng đá to như một ngọn núi nhỏ thành hai mảnh.
Xiêm trưởng lão sửng sốt, vốn lão xuất ra một đao này là định chém vào những người khổng lồ nước đang ào ào chạy tới. Lẽ ra khi đao chém xuống, những người khổng lồ nước kia vừa lúc chạy tới trước mặt lão mới phải. Nhưng không ngờ rằng những người khổng lồ nước khí thế rào rạt kia đột nhiên ngừng phắt lại.
Một đao kia tự nhiên cũng đã thất bại.
Bốn trăm người khổng lồ nước lẳng lặng đứng ở nơi đó, mà trên con đường bốn trăm người khổng lồ nước này đang tiến tới lại có một người đang đứng chắn ngang.
Chính là Mạnh Liên Ân mất tích đã lâu.
Xiêm trưởng lão thật bất ngờ, Vũ La lại cau mày, những người khác lại càng không hiểu ra sao.
Mạnh Liên Ân đứng đối diện bốn trăm người khổng lồ nước, dưới hồ nước bắt đầu sùi bọt khí lên sùng sục. Giống như bên dưới có một ngọn núi lửa khổng lồ đang phun trào, cả hồ cũng bị đun sôi.
Mạnh Liên Ân đưa lưng về phía Vũ La, Vũ La không thấy rõ vẻ mặt, nhưng có thể nghe thấy thanh âm của y:
- Đừng gây chuyện nữa...
Giọng nói này khiến cho Vũ La sửng sốt một chút, không phải là khẩn cầu, giống như là khuyên nhủ người mình yêu thương vậy.
Ầm!
Trong hồ lớn sóng nước nổi lên bốn phía, tựa hồ có thứ gì khác đang phát tiết bất mãn của mình.
- Được rồi, được rồi, ta biết bọn họ làm hỏng đồ chơi của nàng, nhưng nàng cũng đã hù dọa bọn họ một trận, không còn thiệt thòi gì.
Rầm rầm rầm...
Sóng nước càng thêm mãnh liệt, tựa hồ người kia cũng không đáp ứng.
Mạnh Liên Ân có chút tức giận:
- Những người lúc trước ta bất kể, nhưng mấy vị này cũng là bằng hữu của ta, nếu nàng vẫn muốn làm càn như vậy, cứ để cho bọn chúng dẫm lên người ta!
Hồ nước chợt trở nên cuồng bạo, sóng lớn nhấc lên cao trăm trượng giống như một bàn tay khổng lồ, hung hăng vỗ mạnh vào bờ. Nhiều tảng tá lớn rơi xuống hồ, thanh âm ầm ầm như sấm động.
Hồ nước hoành hành một trận, nhưng Mạnh Liên Ân cũng vững vàng đứng nguyên tại chỗ.
- Tránh ra!
Bỗng nhiên một tiếng quát từ trong hồ lớn truyền ra, trong thanh âm lộ ra một cảm giác lạnh như băng làm cho người ta không rét mà run:
- Bất quá chỉ là một đám phế vật loài người mà thôi!
Mạnh Liên Ân vẫn không nhúc nhích, thản nhiên nói:
- Ta cũng bất quá là một phế vật loài người.
Vũ La giật thót trong lòng, bởi vì lúc thanh âm dưới hồ nói chuyện, hắn cảm giác được rõ ràng từng đợt dao động mãnh liệt từ trong chín ngôi Huyết Trủng truyền tới.
Rốt cuộc là ai? Nàng có quan hệ thế nào với Mạnh Liên Ân?
Trong lúc Vũ La còn đang suy đoán, sóng lớn dưới hồ dừng lại. Dường như thanh âm kia đã biết mình nói sai rồi, nhưng lại quật cường không chịu thừa nhận.
Sóng nước từ từ giảm xuống, chín ngôi Huyết Trủng khổng lồ bỗng nhiên nhẹ nhàng run lên một, sau đó vừa run rẩy vừa chậm rãi bay lên khỏi hồ.
Chín ngôi Huyết Trủng bay lên bầu trời càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một điểm hồng quang, lọt vào trong tay của một nữ tử.
Mọi người tại chỗ bao gồm Vũ La cùng Xiêm trưởng lão, cũng không thấy rõ rốt cục nữ tử kia xuất hiện thế nào. Dường như nàng vốn đã đứng ở nơi đó, vẫn theo bên cạnh Mạnh Liên Ẩn từ trước.
Chín ngôi Huyết Trủng hóa thành một chiếc vòng tay màu đỏ sẫm có chín hạt châu màu đỏ to như trứng chim câu. Ở giữa nối liền bằng những hạt châu màu xám nhạt, đeo vào cổ tay nàng.
Cổ tay nàng trắng như tuyết, ngón tay dài nhỏ đều đặn, đeo chiếc vòng kia lên trông xinh đẹp vô cùng.
Mà bốn trăm tên người khổng lồ nước kia rầm một tiếng hóa thành một mảnh nước lớn, theo mặt đất chảy trở về trong hồ. Bốn trăm con rối hóa thành một đạo hào quang, thu vào viên châu màu xám nhạt thứ ba trên chiếc vòng.
Nữ tử này vóc người cực kỳ cao gầy, không phân cao thấp cùng Mạnh Liên Ân.
Toàn thân nàng bao phủ trong một lớp sa xanh thật mỏng, vốn sa mỏng như vậy hẳn có thể nhìn thấu, nhưng ngay cả mặt của đối phương, Vũ La cũng không nhìn thấy.
Toàn thân trên dưới nữ tử này, thứ duy nhất lộ ra bên ngoài chính là đôi mắt.
Đôi mắt này làm cho người ta có cảm giác rất kỳ quái, vô cùng lớn, vô cùng sáng ngời, khóe mắt hết sức tinh tế, thật dài, vô cùng xinh đẹp nhưng lạnh như băng
Cho dù là Vũ La ở cách xa mấy trăm trượng, cũng không nhịn được phải rùng mình một.
Nữ tử này không nhìn tới bất cứ kẻ nào, cứ như vậy đứng bên cạnh Mạnh Liên Ân. Mặc dù nàng không mở miệng nói xin lỗi, nhưng tư thế này đã nói rõ vấn đề.
Mạnh Liên Ân vô cùng thương yêu nàng, thấy nàng không còn gây chuyện nữa bèn nở một nụ cười ôn hòa. Lúc này Vũ La nhìn lại, Mạnh Liên Ân vẫn là Mạnh Liên Ân, thân thể không thay đổi, nhưng khí chất toàn thân y lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trước kia Mạnh Liên Ân lão luyện thành thục, hiện tại Mạnh Liên Ân từ trong ra ngoài dường như lộ ra một loại thần vận. Đây là khí chất không trải qua thời gian mấy ngàn năm tích lũy sẽ không thể nào có được.
Khí chất này khiến cho y và nữ tử lạnh như băng kia đứng cùng nhau có vẻ hết sức xứng đôi.
Trong lòng Vũ La cảm thấy hết sức bất ngờ, thầm nhủ:
- Chẳng lẽ đây là chủ nhân Tiên mộ Hoài Sơn hà hay sao, không ngờ rằng lại có một kết quả như vậy...
Vừa mới dứt lời, Vũ La chợt ý thức được có chỗ nào đó không được bình thường. Hắn cơ hồ không chút nghĩ ngợi, thiên hạ đệ nhất trấn phù Thiên Địa Tù Lao lập tức xuất thủ, một mảnh thiên địa mênh mông bao phủ lấy Xiêm trưởng lão.
Cùng lúc đó, hắn hô to một tiếng:
- Mạnh Liên Ân cẩn thận!
Giống như một vỏ trứng gà bị đánh nát, một cỗ lực lượng mênh mông bạo phát, cỗ lực lượng này hùng mạnh tới nỗi ngay cả Thiên Địa Tù Lao của Vũ La cũng bị áp chế.
Thiên Địa Tù Lao vẫn không ngừng ép xuống, cho dù là Xiêm trưởng lão đối mặt Thiên Địa Tù Lao cũng vất vả vô cùng. Mắt thấy sắp sửa bị đạo thiên hạ đệ nhất trấn phù kia thu vào, nhưng lão cũng không ngần ngại chút nào.
Vũ La gầm lên giận dữ:
- Ngọc Cửu Long dừng tay, nếu không Cổ Ngọc thế gia sẽ phải vĩnh viễn mất đi một vị Đại trưởng lão!
Xiêm trưởng lão cũng rống to:
- Đừng lo tới ta, làm việc của ngươi đi!
Ngọc Cửu Long đúng là không do dự, thậm chí cũng không thèm nhìn Xiêm trưởng lão. Hai tay y giơ ngang trước ngực, một điểm hồng quang giữa hai bàn tay y không ngừng phồng lên xẹp xuống, dường như là đang hô hấp.
Y cầm hồng quang kia từ từ đi về phía Mạnh Liên Ân và nữ tử kia.
Trong mắt nữ tử lộ ra vẻ trêu chọc, giống như một con voi nhìn thấy một con bọ ngựa đang huơ càng lên với mình.
Vũ La lo lắng vô cùng:
- Cẩn thận...
Xiêm trưởng lão không phải là hạng người tầm thường, mặc dù Vũ La cướp lấy tiên cơ, dùng Thiên Địa Tù Lao trấn trụ lão trước, nhưng Xiêm trưởng lão ra sức giãy dụa, trong lúc nhất thời Vũ La cũng khó mà ra tay trợ giúp Mạnh Liên Ân.
Nhưng hắn biết rõ, Xiêm trưởng lão cùng Ngọc Cửu Long cũng là người cực kỳ khôn khéo, biết rõ nàng kia kinh khủng nhưng vẫn xuất thủ, nhất định là có chỗ dựa.
Ngọc Cửu Long đi tới trước mặt Mạnh Liên Ân cùng nàng kia ba mươi trượng, chợt cười, nói với Mạnh Liên Ân:
- Ta còn phải cảm tạ ngươi, nếu không e rằng lần này thật sự sẽ tay không mà về.
Y chợt hất hai tay lên cao, đạo hồng quang kia từ từ bay lên. Ngay sau đó dường như có tính ăn mòn manh mẽ, theo đạo hồng quang kia dần dần khuếch đại, bầu trời cũng bị mở ra một lỗ thủng to.
Một cỗ lực lượng cực kỳ cường hãn từ trong thông đạo không gian vừa mở giáng xuống, lực lượng này đáng sợ tới mức khiến cho người ta run rẩy. Mọi người có mặt tại đây, Vũ La, Xiêm trưởng lão, Cửu Ân đạo trưởng, Hiên Viên Vấn Kính, Mạnh Liên Ân, tất cả đều bị cỗ khí thế này ép ngã trên mặt đất.
Mà nữ tử kia còn đang quật cường đối kháng, nhưng dù sao nàng cũng đã “ngã xuống”. Mặc dù năm xưa nàng là một trong mấy đại cự đầu hung tàn nhất Tiên giới, nhưng ngã xuống thế giới này rồi, nàng không còn là đối thủ của cỗ khí thế kia.
Vẻ lạnh như băng trong mắt nữ tử dần dần biến thành tức giận, khuất nhục cùng cuồng bạo.
Từng cỗ lực lượng màu lam không ngừng hiện ra từ trong cơ thể nàng. Nhưng nếu so sánh với lực lượng đang giáng xuống thế giới này liên tục không ngừng, vẫn là quá mức yếu ớt.
Bùng!
Nữ tử không chịu được phải quỳ sụp xuống đất, nham thạch dưới đầu gối nàng lập tức vỡ nát thành phấn vụn.
Kẻ duy nhất còn đứng tại trường chỉ có Ngọc Cửu Long.
Lúc này Ngọc Cửu Long đắc ý cực kỳ, nhưng không hề cuồng vọng cười to giống như hạng tiểu nhân. Y thật sự vui vẻ, vốn y là người hết sức kiêu ngạo tự phụ, kể từ sau khi gặp Vũ La lập tức không ngừng bị đả kích.
Hiện tại rốt cục hết thảy đã nghịch chuyển.
Ngọc Cửu Long vẫn duy trì phong độ công tử thế gia như trước, cũng có thể là do mấy thập niên giáo dục, phong độ đã khắc vào trong xương tủy. Y mỉm cười nhìn Vũ La:
- Vũ Đại nhân, mùi vị thế nào? Không sai, quả thật ngươi mạnh hơn ra rất nhiều, ta rất ghen tỵ với ngươi. Thậm chí ta cũng rất hài lòng hai nữ tử bên cạnh ngươi, không hiểu vì sao hai vị tiên tử chốn nhân gian như vậy cũng coi trọng ngươi. Bản thiêu gia có điểm nào không tốt, vì sao không thể khiến cho các nàng khuynh tâm?
- Bất quá không sao, cho dù ngươi vượt hơn ta bao nhiêu cũng là vô ích. Tu chân, chính là vì có thể phi thăng Tiên giới. Tiên tuyệt thiên hạ, Ngũ Phương giới đã bao nhiêu năm qua không có ai phi thăng. Kỷ lục này sẽ bị ta phá vỡ rất nhanh, mấy vạn năm sau, thậm chí là mấy chục vạn năm sau, tu sĩ trên thế giới cũng sẽ ghi nhớ trong lòng, xem ta như một truyền kỳ!
Y nói xong, lập tức quay sang thông đạo không gian kia quỳ xuống lạy:
- Cung nghênh pháp giá thượng tiên!
Một cỗ ý niệm theo lực lượng khổng lồ kia giáng xuống thế giới này.
Ý niệm kia hóa thành một hình người mơ hồ, thanh âm uy nghiêm:
- Quả nhiên tìm được rồi, tiểu tử, ngươi làm việc không tệ. Yên tâm đi, bản quân thưởng phạt phân minh, ngươi làm việc đắc lực như vậy, có nguyện vọng gì, bản quân nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.
Ngọc Cửu Long vội vàng dập đầu, ngoan ngoãn nói:
- Có thể làm việc vì thượng tiên chính là vinh hạnh của tiểu tử, những chuyện này thuộc về bổn phận, không dám đòi hỏi lợi lộc gì của thượng tiên.
Ý niệm giáng xuống kia tỏ ra vô cùng vui vẻ, cười to một trận:
- Hảo tiểu tử, rất hợp khẩu vị bản quân. Ngươi đứng sang bên, bản quân giải quyết xong chuyện này sẽ nói chuyện với ngươi một phen.
- Tuân lệnh.
Ngọc Cửu Long thối lui trở lại.
Bóng người kia chuyển sang Mạnh Liên Ân cùng nữ tử kia, tấm tấc khen vùi:
- Đồ Long tộc, còn là Cửu Khiếu Băng Ngọc Tâm đẳng cấp cao nhất. Tốt, tốt quá, có lẽ năm xưa các hạ cũng là bá chủ một phương trên Tiên giới. Bản quân kính nàng là nhân vật hào hùng, chỉ cần ngươi không phản kháng, bản quân bảo đảm sẽ cho nàng chết đi một cách có thể diện.
Tuy rằng nữ tử kia bị lực lượng của y áp chế phải quỳ trên mặt đất, nhưng nàng vẫn dùng ánh mắt có thể đóng băng người khác nhìn y chằm chằm.
Bóng người kia khẽ lắc đầu:
- Quả là chấp mê bất ngộ, nàng đã ngã xuống, bất kể thế nào cũng không phải là đối thủ của ta, cần gì phản kháng cho vô ích?
Bóng người kia điểm ra một chỉ, một luồng hồng quang bay ra, phong ấn chiếc vòng do chín ngôi Huyết Trủng hóa thành trên tay nàng lại.
Nữ tử hự một tiếng, từ trong thất khiếu phun ra bảy vòi máu, ngã lăn ra đất.
- Doanh nhi!
Mạnh Liên Ân kêu to một tiếng, tim như bị đao cắt.
- Lực lượng của nàng có nguồn gốc từ Cửu Trủng Liên Hoàn này đó sao? Phong ấn Cửu Trủng Liên Hoàn rồi, nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường, không phải là mặc tình cho ta giết mổ?
Bóng người kia cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
- Lúc nãy ta đã cho nàng cơ hội, nhưng nàng không biết quý trọng. Nàng đã không thức thời như vậy, cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác!
Bóng người kia chợt chuyển sang Ngọc Cửu Long:
- Tiểu tử, nguồn gốc lực lượng của Đồ Long tộc đến từ trái tim.
- Bất quá mạng của bọn người chủng tộc này rất dài. Cho dù bản quân lấy đi trái tim nàng, ít nhất nàng cũng còn có thể sống ba mươi năm. Trong khoảng thời gian này, đủ cho nàng sinh ra hậu duệ có huyết mạch Đồ Long tộc cho ngươi.
Ngọc Cửu Long sững sờ.
Bóng người kia tiếp tục nói:
- Ngươi yên tâm đi, huyết mạch của chủng tộc này đặc biệt hùng mạnh, cho dù chỉ có một nửa huyết mạch Đồ Long tộc, hài tử của ngươi tương lai cũng có thể tung hoành Ngũ Phương giới, không ai địch nổi!
- Nữ tử này có bề ngoài rất khá, ta cho ngươi, mang về hưởng dụng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.