Chương 496: Nam Hoang Ma Binh (Hạ)
Thạch Tam
13/04/2018
Trịnh Tinh Hồn mừng rỡ, quỳ lạy chúc mừng:
- Chúc mừng sư tôn, chúc mừng sư tôn!
Lý Vân Đông chợt lộ vẻ cảm thán:
- Chờ con đến cảnh giới của vi sư sẽ hiểu, thế giới này là một cửa ải, vô số lão tiền bối đã chết già tại cửa ải này. Vốn vi sư cũng không có hy vọng gì nhiều, bất quá con nói tài nguyên Đông Thổ dồi dào phong phú, nhắc tới những thứ dược liệu trân quý kia, vi sư mới quyết định sử dụng một vài loại dược liệu trân quý để luyện chế linh đan xung quan. Nếu có thể tìm đủ dược liệu luyện chế linh đan, vi sư cũng có năm, sáu phần nắm chắc.
Lão nhìn về phía Trịnh Tinh Hồn:
- Án theo thời gian, hẳn là bọn chúng đã từ Đông Thổ trở về...
Trịnh Tinh Hồn ngượng ngùng, không dám nói, sắc mặt Lý Vân Đông khẽ biến:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Trịnh Tinh Hồn bèn kể lại đầu đuôi một lượt, Lý Vân Đông tức tối râu tóc dựng ngược, vỗ một chưởng vỡ nát một tảng đá lớn bên cạnh:
- Ngu xuẩn!
Trịnh Tinh Hồn không dám phản bác, vội vàng quỳ sụp xuống:
- Sư tôn bớt giận, đồ nhi biết sai rồi, sau này đồ nhi cũng không dám nữa. Xin người yên tâm, một thành rưỡi của Thái Âm sơn chúng ta chắc chắn không mất đi đâu được, lần sau nhất định sẽ gom góp đủ dược liệu mà sư tôn cần.
- Ngu xuẩn!
Lý Vân Đông lại mắng một câu:
- Con cho rằng ta tức giận là bởi vì thiếu những dược liệu mà ta muốn ư?
Trịnh Tinh Hồn không dám nói tiếp.
- Lúc vi sư truyền ngôi chưởng môn lại cho con, đã đặc biệt dặn dò thế nào? Mọi việc phải tính trước làm sau, cái sai của con là đã hành động thiếu suy nghĩ.
- Nếu như đã biết chuyện Vũ La đi Đông Thổ là quan trọng, vậy phải tỉ mỉ tính toán, bố trí chu đáo chặt chẽ, vạn lần không được nhất thời vọng động. Ma tu thì đã sao? Bất quá chỉ là một đám xuẩn ngốc có thể lợi dụng mà thôi. Nhưng con có nghĩ tới hay không, con vội vàng liên hệ Thượng Trảm Đạo như vậy, vạn nhất Thượng Trảm Đạo thất bại thì làm sao? Lui một bước mà nói, nếu Thượng Trảm Đạo thành công, y lại dùng chuyện này uy hiếp, vậy con phải làm sao?
- Lui thêm bước nữa mà nói, nếu Thượng Trảm Đạo thành công, hơn nữa dựa theo hiệp nghị sau khi thanh toán xong, sẽ không bao giờ tìm con nữa, nhưng nếu y không có lấy được chiếc nhẫn kia thì sao? Làm sao con dám khẳng định rằng Vũ La sẽ mang theo bên người một món vật quý trọng như vậy?
Trịnh Tinh Hồn á khẩu không trả lời được những câu hỏi liên tiếp của Lý Vân Đông. Lúc trước bởi vì y thất bại dưới tay Vũ La, trong lúc nhất thời lửa giận công tâm, mới hành động sai lầm liên tiếp. Lần này được Lý Vân Đông thức tỉnh, tự mình cảm thấy xấu hổ vô cùng.
- Sư tôn, đệ tử biết sai rồi.
Lý Vân Đông hừ một tiếng:
- Hôm nay con đã là chưởng môn một phái, vi sư cũng không muốn nói nhiều với con. Nhưng con làm chuyện này thật sự không cao minh, mới có hậu hoạn hôm nay.
- Đệ tử xấu hổ.
Trịnh Tinh Hồn vô cùng kính cẩn.
- Được rồi, đứng lên đi.
Lý Vân Đông trút giận xong, nhìn y hỏi:
- Kế tiếp con chuẩn bị làm thế nào?
Trịnh Tinh Hồn tỏ ra ngoan ngoãn:
- Đệ tử quyết định không hề hành động lỗ mãng nữa, trước hết ẩn nhẫn một thời gian, quan sát tỉ mỉ một chút tên Vũ La này, sau đó mới quyết định.
Lý Vân Đông khẽ mỉm cười:
- Thật ra thì đối phó với một người, không gì qua được bốn chữ tửu sắc tài khí. Hắn chỉ là một tu sĩ trẻ tuổi, hiện tại không thiếu tiền tài, vậy còn có nhược điểm gì chăng?
Trịnh Tinh Hồn như có điều suy nghĩ:
- Nghe nói hắn có hai vị hồng nhan tri kỷ, hơn nữa còn có chuyện không minh bạch cùng mấy nữ tử khác...
Y vỗ vỗ trán:
- Đa tạ sư tôn chỉ điểm.
Lý Vân Đông mỉm cười gật đầu, không nói thêm lời nào nữa. Chỉ thấy lão khẽ giậm chân, thanh phi kiếm kia lại xuất hiện, Lý Vân Đông ung dung ẩn vào trong mây:
- Vi sư chờ tin tốt của con.
- Cung tiễn sư tôn!
Trịnh Tinh Hồn lạy phục xuống đất, cho đến khi không thấy Lý Vân Đông nữa mới lập tức đứng dậy, trở lại chỗ ở của mình trong sơn môn.
Dọc trên đường đi, Trịnh Tinh Hồn không để ý tới các đệ tử vấn an mình, chạy thẳng về thư phòng, rút trong ống đựng bút ra một ngọc giản trống, ngưng tụ linh quang trên đầu ngón tay viết một phong thư rất nhanh.
Sau đó y gõ nhẹ vào một khối ngọc ở cạnh bàn, một bóng đen lập tức từ trên xà nhà đáp xuống.
Trịnh Tinh Hồn giao ngọc giản cho y:
- Mang cho Hồng Hạc.
Vũ La giao hết thu hoạch Đông Thổ lần này cho Chu Thanh Giang, dược liệu của hắn tích trữ từ trước đã đủ dùng trong mấy trăm năm. Hơn nữa số dược liệu mà hắn lấy được lần trước ở Đông Thổ cũng là dược liệu trân quý của các đại Thần Trủng, cùng các Đại Thánh Yêu tộc mang tới tặng cho, chứ không phải là giao dịch. Đẳng cấp của chúng hơn xa số dược liệu giao dịch lần này.
Cho nên Vũ La cũng không thèm thuồng thu hoạch lần này.
Lúc Chu Thanh Giang nhận thu hoạch này cũng phải chấn động một hồi, đồng thời cũng hiểu địa vị của mình trong tương lai ở cả Tu Chân Giới Trung Châu đã vượt xa dĩ vãng. Hiện tại chỉ cần lão muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bãi miễn chưởng môn Chung Nam sơn, tự mình ngồi lên ngôi vị đó.
Thậm chí trở thành Minh Chủ Cửu Đại Thiên Môn, cũng không phải là không thể được.
Chu Thanh Giang bận rộn chia chác cùng Cửu Đại Thiên Môn, Vũ La đòi một đại viện đơn độc, tiếp tục bế quan chế tạo pháp bảo công kích cỡ lớn.
Có được kinh nghiệm trước đó luyện chế ba món pháp bảo công kích cỡ lớn, hôm nay Vũ La chỉ mất hai ngày rưỡi là có thể chế xong một món, bình quân sáu món mới thất bại một món.
Luyện chế được hai món pháp bảo công kích cỡ lớn, Vũ La bèn chuyển sang tu luyện Cửu Long Thôn Nhật.
Trong lúc không hay không biết, trong Thiên Phủ Chi Quốc đã xuất hiện mười món pháp bảo công kích cỡ lớn. Phải biết rằng hiện tại cả Ám Vệ cũng chỉ có bất quá ba mươi món.
Nếu so ra, Vũ La có cảm giác mình hết sức thành công. Hắn từ trong sân nhỏ đi ra ngoài, vừa lúc đụng với bọn Tôn Thất đang lén lén lút lút làm gì đó.
- Tôn Thất! Mấy người các ngươi làm gì đó?
Vũ La hét lên một tiếng, Tôn Thất sợ hết hồn, nhìn thấy là hắn bèn cười hì hì chào hỏi:
- Cô gia, chúng ta đang muốn tới một địa phương tốt, ngài có muốn cùng đi hay không?
Vũ La thấy nụ cười của y có vẻ mờ ám, bèn cau mày hỏi:
- Địa phương nào?
- Không phải là gần đây chúng ta đã khống chế cả Tinh La Hải ư, mọi người phát hiện được một ít địa phương có vẻ kỳ quái, chúng ta đang chuẩn bị tới một trong những nơi đó.
Vũ La cũng rảnh rỗi không có chuyện gì, bèn nói:
- Đi, chúng ta đi xem thử.
Hôm nay Tháp Sơn đảo đề phòng nghiêm ngặt, nhưng bọn Vũ La ra vào tự nhiên không thành vấn đề. Vốn ban đầu Tôn Thất còn lén lén lút lút, hiện tại đã có Vũ La làm chỗ dựa, y nghênh ngang ưỡn ngực thẳng lưng mà đi.
Đám người ra khỏi Tháp Sơn đảo, chợt thấy trên trời xa xa có một mảng lôi vân khổng lồ đang cuồn cuộn bay tới. Bên trong lôi vân đen kịt lóe lên điện quang màu xanh nhạt nhỏ li ti, phía sau kéo một đuôi điện quang thật dài, vang lên tiếng sấm đùng đoàng bay tới rất nhanh.
Tháp Sơn đảo lập tức đề phòng, từng tiếng quát chói tai vang lên, những mệnh lệnh được đưa ra liên tục. Pháp bảo công kích cỡ lớn lắp trên pháo đài chậm rãi thay đổi phương hướng, chĩa thẳng lên trời.
Áng lôi vân kia bay thẳng tới Tháp Sơn đảo, vừa đến gần sát, lôi vân nổ ầm một tiếng tản ra, để lộ một Lôi Thú to như ngọn núi nhỏ. Trong lỗ mũi nó phun ra điện quang không ngừng, trên người hiện ra hồ quang khổng lồ.
Trên lưng Lôi Thú có thắng một yên sắt nặng nề, những sợi xích nhỏ nhưng vô cùng chắc chắn quấn khắp toàn thân Lôi Thú, đầu xích nằm trong tay tu sĩ thanh niên đang ngồi trên yên.
Tu sĩ thanh niên vận một thân trường bào màu xanh ngọc, đeo thắt lưng ngọc, mặt như xoa phấn, bên cạnh yên cắm một thanh trường kiếm khảm đầy bảo thạch. Thần sắc y tỏ ra vô cùng cao ngạo, cho dù bị sáu món pháp bảo công kích cỡ lớn nhắm ngay người, y cũng không chút nào sợ hãi, chỉ lạnh nhạt mở miệng hỏi:
- Phải chăng nơi này chính là Tháp Sơn đảo?Tôn Thất không ưa dáng vẻ cao ngạo của y, phẫn nộ quát:
- Biết là Tháp Sơn đảo, còn dám tới nơi này lên mặt sao?
Tu sĩ thanh niên kia lạnh lùng liếc y một:
- Là Tháp Sơn đảo thì tốt rồi, bảo Chu Nghiên ra ngoài nói chuyện.
Tôn Thất giận tím mặt:
- Bằng vào ngươi mà cũng đòi gặp Đô Thống Đại nhân ư? Mau mau cút đi, nếu không đại pháo trên đảo khai mở, bảo đảm bắn cho ngươi tan xương nát thịt, tan thành tro bụi.
Tu sĩ thanh niên kia cười lạnh một tiếng:
- Vậy sao, nếu không ngại cứ việc thử xem.
Tôn Thất đùng đùng nổi giận, đang muốn ra lệnh trên đảo khai pháo, Vũ La lập tức giữ y lại. Tôn Thất không dám cãi lại Vũ La, không thể làm gì đành nhẫn nhịn lui xuống. Vũ La nhìn tu sĩ thanh niên kiêu ngạo trên không, lên tiếng hỏi:
- Các hạ là người phương nào? Tới Tháp Sơn đảo ta có chuyện gì?
Vũ La không phải là loại ngu xuẩn như Tôn Thất, không vì đối phương tỏ ra vênh váo tự đắc mà tỏ ra không hài lòng. Thanh niên này ngồi trên một con Lôi Thú, chính là hung thú nhất phẩm, bảo kiếm bên cạnh nhìn qua đã biết là vật bất phàm. Có thể ngự trên hung thú nhất phẩm, hẳn thực lực bản thân cũng không tầm thường. Nếu người còn trẻ như vậy mà đã tỏ ra trầm ổn nội liễm, vậy mới là có vấn đề.
Người nọ đưa mắt quét nhìn Vũ La một, sau đó ngạo nghễ ngẩng đầu lên:
- Mau bảo Chu Nghiên ra đây, đừng để những kẻ không đứng đắn không hiểu chuyện làm trễ nải thời gian của bản thiếu gia.
Tôn Thất lúc này cũng không nhịn được nữa, nhảy ra chỉ vào tu sĩ thanh niên kia nổi giận mắng:
- Ngươi là ai mà dám nói cô gia chúng ta không đứng đắn? Ngươi có biết cô gia chúng ta là ai chăng?
- Vũ La! Đây là cô gia chúng ta, Vũ La Vũ đại nhân!
Tôn Thất thật sự kiêu ngạo, y tận mắt thấy Vũ La ép Trịnh Tinh Hồn, hơn nữa chỉ cần một chiêu đánh bay đệ tử ngũ đại Thiên Môn ra khỏi Tháp Sơn đảo. Nếu hỏi Tôn Thất đời này bội phục nhất chính là người nào, khẳng định không phải là Chu Thanh Giang, mà là Vũ La.
Trong mắt bọn Tôn Thất hiện tại, Vũ La chính là niềm tự hào của cả Ám Vệ.
Tu sĩ thanh niên kia nghe thấy tên Vũ La khẽ giật mình, cúi đầu xuống cẩn thận đánh giá
Vũ La, chỉ chốc lát sau, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường như trước:
- Thì ra ngươi là Vũ La đó sao, hừ, quả thật là hữu danh vô thực, chỉ được mã ngoài...
Tôn Thất quát lên như sấm:
- Tiểu tử khốn kiếp này, các huynh đệ, y dám xem thường cô gia, bắn rớt y cho ta...
- Tôn Thất!
Một tiếng quát nghiêm nghị vang lên, Chu Nghiên ngự trên một đạo hồng quang từ trong Tháp Sơn đảo bay ra:
- Tháp Sơn đảo này đến phiên ngươi phát hiệu lệnh từ khi nào vậy?
Tôn Thất thấy là nàng, sợ hãi run lên, vội vàng quỳ xuống:
- Tiểu nhân không dám.
Chu Nghiên hừ một tiếng, không để ý đến y, quay sang hỏi tu sĩ thanh niên kia:
- Phải chăng các hạ là Cừu Thiên Long?
Tu sĩ thanh niên kia gật đầu:
- Chính thị.
- Xin hãy đưa ra yêu bài của Cửu Đại Thiên Môn.
Cừu Thiên Long điểm vào hông một, một đạo quang hoa bay về phía Chu Nghiên. Nàng đón lấy quan sát, sau đó gật đầu:
- Quả nhiên không sai, mời Cừu Đại nhân vào.
Cừu Thiên Long tung mình xuống Lôi Thú, run sợi xích trong tay, một tiếng xoảng vang lên. Lôi Thú kia nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành một đạo quang mang chui vào trong cánh tay trái y. Tay phải y giơ lên không vẫy một, tiếp lấy thanh bảo kiếm rơi xuống.
Tất cả động tác của y lưu loát mà tiêu sái vô cùng.
Đến khi y cầm bảo kiếm vào tay, bọn Vũ La mới nhìn thấy rõ ràng, giữa phần chắn bảo vệ tay của bảo kiếm có một lỗ trống, dường như vốn được khảm thứ gì trên đó.
Dường như Cừu Thiên Long đã quen những động tác này, sau khi thu tọa kỵ, cầm bảo kiếm trong tay cũng không thèm nhìn tới bọn Vũ La, ngạo nghễ tiến vào Tháp Sơn đảo.
Chu Nghiên xa xa liếc nhìn Vũ La một, cũng không nói gì, phụng bồi Cừu Thiên Long vào đảo.
Tôn Thất nhảy dựng lên, oán hận nói:
- Cô gia, tiểu tử này có lai lịch thế nào mà cuồng vọng như vậy? Xin ngài bất tất phải nhọc lòng, Tháp Sơn đảo là địa bàn của huynh đệ chúng ta, bảo đảm sẽ không để cho y yên ổn.
Vũ La cũng kỳ quái trong lòng, cho tới bây giờ mình chưa từng gặp tên Cừu Thiên Long này, vì sao dường như y có địch ý trời sinh với mình như vậy? Hắn lắc đầu, dặn dò Tôn Thất một câu:
- Đừng gây chuyện.
Tôn Thất ngoài miệng đáp ứng, tròng mắt lại đảo liên hồi. Tiểu tử khốn này dám xem thường cô gia, Thất gia không làm cho ngươi kêu cha gọi mẹ chật vật cút ra khỏi Tháp Sơn đảo, không phải họ Tôn!
Không phải là y không biết tự lượng sức mình, mặc dù Cừu Thiên Long hùng mạnh thật, nhưng Ám Vệ từng gặp biết bao địch nhân hùng mạnh hơn nữa, kết quả cuối cùng thì sao? Ất cả đều bị Ám Vệ thu thập, Ám Vệ có thủ đoạn đối phó với loại người như vậy.
Trong lòng Vũ La còn đang suy nghĩ về Cừu Thiên Long, không chú ý tới Tôn Thất.
Sau khi rời khỏi Tháp Sơn đảo, Tôn Thất dẫn theo bọn họ bay về phía Tây Nam. Đảo trên Tinh La Hải cũng rất nhiều, Tôn Thất cũng không phải rành rẽ lắm, tìm mấy bận vẫn không thấy địa phương mà y nói, dần dần Vũ La cảm thấy không vui:
- Rốt cục ngươi có biết ở nơi nào không?
Tôn Thất vỗ ngực, luôn miệng bảo đảm:
- Ngài yên tâm, ta nhất định có thể tìm được, chắc chắn là ở vài hòn đảo quanh đây mà thôi...
Đây đã là lần thứ tư y nói như vậy, ba lần trước đều không thể tìm đúng.
Vũ La khoát tay nói:
- Không được thì trở về đi thôi, cũng không phải là không tới không được.
Tôn Thất nhìn những người khác một, quay sang nói khẽ với Vũ La:
- Cô gia, ngài có điều không biết, địa phương này khác với những chỗ khác...
Thấy bộ dạng làm ra vẻ thần bí của y, Vũ La cũng phải bật cười:
- Ủa, có gì mà không giống?
Tôn Thất tỏ ra hết sức cẩn thận:
- Cô gia ngài có từng nghe qua truyền thuyết Nam Hoang Ma Binh chưa?
Vũ La nghe vậy thoáng động trong lòng, Tôn Thất nhìn thần sắc cũng biết hắn đã động tâm, bèn nói tiếp:
- Ám Vệ chúng ta vẫn có thu thập những tin tình báo về chuyện này. Bất quá truyền thuyết về Nam Hoang Ma Binh đã là chuyện của vài ngàn năm trước, cho nên hồ sơ cũng đã quá cổ xưa, cũng không còn ai chú ý. Lúc nhỏ tiểu nhân đã từng nhàn rỗi lật ra xem một chút, mới biết thì ra năm xưa, mỗi một lần Ma Binh xuất hiện đều có một dị tượng xuất hiện theo. Đó là xung quanh địa điểm Ma Binh xuất thế, tất cả sinh vật sẽ trở nên tàn nhẫn hiếu sát, chém giết lẫn nhau.
Vũ La hỏi:
- Ngươi muốn nói địa phương kỳ dị này cũng xuất hiện tình huống như vậy sao?
- Đúng là đã xuất hiện tình huống như thế, mới khiến cho mọi người cảm thấy chỗ này có vẻ cổ quái.
Vũ La không để ý mấy:
- Rất nhiều bảo vật cùng công pháp cũng có thể tạo ra hiệu quả như vậy, chưa chắc đã là Ma Binh.
Tôn Thất cũng biết có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn nói:
- Nhưng vẫn có khả năng, chúng ta đã tới đây, cũng nên xem một chút.
Vũ La cũng không phản đối.
Đương nhiên hắn biết truyền thuyết Nam Hoang Ma Binh, cho dù là trong Nam Hoang Ma tu, truyền thuyết Ma Binh cũng là chủ đề cấm kỵ.
Mấy ngàn năm trước, Nam Hoang xuất hiện một thanh binh khí kỳ quái, không phải là đao, cũng không phải là kiếm, rõ ràng là thân kiếm thẳng tắp, nhưng chỉ mở mũi nhọn một bên giống như đao. Thanh Ma Binh này cũng không trang trí nhiều, nhìn qua bình thường không có gì kỳ lạ, lúc đầu cũng không thu hút bao nhiêu người chú ý.
Nhưng sau khi đổi qua tay vài vị chủ nhân, uy lực của Ma Binh này trở nên càng ngày càng lớn. Ma tu nhận được Ma Binh này chiến lực tăng mạnh, cơ hồ không cần quan tâm tới chênh lệch về cảnh giới, có thể tiêu diệt Ma tu cao hơn mình vài cảnh giới.
Mỗi khi đổi một vị chủ nhân, Ma Binh sẽ trở nên hùng mạnh hơn một phần, dường như lực lượng của chủ nhân cũng bị Ma Binh hấp thu. Nhưng Ma Binh cũng không cắn trả bất cứ ai tìm được, mỗi lần nó gặp chủ mới đều dốc hết toàn lực phò tá.
- Chúc mừng sư tôn, chúc mừng sư tôn!
Lý Vân Đông chợt lộ vẻ cảm thán:
- Chờ con đến cảnh giới của vi sư sẽ hiểu, thế giới này là một cửa ải, vô số lão tiền bối đã chết già tại cửa ải này. Vốn vi sư cũng không có hy vọng gì nhiều, bất quá con nói tài nguyên Đông Thổ dồi dào phong phú, nhắc tới những thứ dược liệu trân quý kia, vi sư mới quyết định sử dụng một vài loại dược liệu trân quý để luyện chế linh đan xung quan. Nếu có thể tìm đủ dược liệu luyện chế linh đan, vi sư cũng có năm, sáu phần nắm chắc.
Lão nhìn về phía Trịnh Tinh Hồn:
- Án theo thời gian, hẳn là bọn chúng đã từ Đông Thổ trở về...
Trịnh Tinh Hồn ngượng ngùng, không dám nói, sắc mặt Lý Vân Đông khẽ biến:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Trịnh Tinh Hồn bèn kể lại đầu đuôi một lượt, Lý Vân Đông tức tối râu tóc dựng ngược, vỗ một chưởng vỡ nát một tảng đá lớn bên cạnh:
- Ngu xuẩn!
Trịnh Tinh Hồn không dám phản bác, vội vàng quỳ sụp xuống:
- Sư tôn bớt giận, đồ nhi biết sai rồi, sau này đồ nhi cũng không dám nữa. Xin người yên tâm, một thành rưỡi của Thái Âm sơn chúng ta chắc chắn không mất đi đâu được, lần sau nhất định sẽ gom góp đủ dược liệu mà sư tôn cần.
- Ngu xuẩn!
Lý Vân Đông lại mắng một câu:
- Con cho rằng ta tức giận là bởi vì thiếu những dược liệu mà ta muốn ư?
Trịnh Tinh Hồn không dám nói tiếp.
- Lúc vi sư truyền ngôi chưởng môn lại cho con, đã đặc biệt dặn dò thế nào? Mọi việc phải tính trước làm sau, cái sai của con là đã hành động thiếu suy nghĩ.
- Nếu như đã biết chuyện Vũ La đi Đông Thổ là quan trọng, vậy phải tỉ mỉ tính toán, bố trí chu đáo chặt chẽ, vạn lần không được nhất thời vọng động. Ma tu thì đã sao? Bất quá chỉ là một đám xuẩn ngốc có thể lợi dụng mà thôi. Nhưng con có nghĩ tới hay không, con vội vàng liên hệ Thượng Trảm Đạo như vậy, vạn nhất Thượng Trảm Đạo thất bại thì làm sao? Lui một bước mà nói, nếu Thượng Trảm Đạo thành công, y lại dùng chuyện này uy hiếp, vậy con phải làm sao?
- Lui thêm bước nữa mà nói, nếu Thượng Trảm Đạo thành công, hơn nữa dựa theo hiệp nghị sau khi thanh toán xong, sẽ không bao giờ tìm con nữa, nhưng nếu y không có lấy được chiếc nhẫn kia thì sao? Làm sao con dám khẳng định rằng Vũ La sẽ mang theo bên người một món vật quý trọng như vậy?
Trịnh Tinh Hồn á khẩu không trả lời được những câu hỏi liên tiếp của Lý Vân Đông. Lúc trước bởi vì y thất bại dưới tay Vũ La, trong lúc nhất thời lửa giận công tâm, mới hành động sai lầm liên tiếp. Lần này được Lý Vân Đông thức tỉnh, tự mình cảm thấy xấu hổ vô cùng.
- Sư tôn, đệ tử biết sai rồi.
Lý Vân Đông hừ một tiếng:
- Hôm nay con đã là chưởng môn một phái, vi sư cũng không muốn nói nhiều với con. Nhưng con làm chuyện này thật sự không cao minh, mới có hậu hoạn hôm nay.
- Đệ tử xấu hổ.
Trịnh Tinh Hồn vô cùng kính cẩn.
- Được rồi, đứng lên đi.
Lý Vân Đông trút giận xong, nhìn y hỏi:
- Kế tiếp con chuẩn bị làm thế nào?
Trịnh Tinh Hồn tỏ ra ngoan ngoãn:
- Đệ tử quyết định không hề hành động lỗ mãng nữa, trước hết ẩn nhẫn một thời gian, quan sát tỉ mỉ một chút tên Vũ La này, sau đó mới quyết định.
Lý Vân Đông khẽ mỉm cười:
- Thật ra thì đối phó với một người, không gì qua được bốn chữ tửu sắc tài khí. Hắn chỉ là một tu sĩ trẻ tuổi, hiện tại không thiếu tiền tài, vậy còn có nhược điểm gì chăng?
Trịnh Tinh Hồn như có điều suy nghĩ:
- Nghe nói hắn có hai vị hồng nhan tri kỷ, hơn nữa còn có chuyện không minh bạch cùng mấy nữ tử khác...
Y vỗ vỗ trán:
- Đa tạ sư tôn chỉ điểm.
Lý Vân Đông mỉm cười gật đầu, không nói thêm lời nào nữa. Chỉ thấy lão khẽ giậm chân, thanh phi kiếm kia lại xuất hiện, Lý Vân Đông ung dung ẩn vào trong mây:
- Vi sư chờ tin tốt của con.
- Cung tiễn sư tôn!
Trịnh Tinh Hồn lạy phục xuống đất, cho đến khi không thấy Lý Vân Đông nữa mới lập tức đứng dậy, trở lại chỗ ở của mình trong sơn môn.
Dọc trên đường đi, Trịnh Tinh Hồn không để ý tới các đệ tử vấn an mình, chạy thẳng về thư phòng, rút trong ống đựng bút ra một ngọc giản trống, ngưng tụ linh quang trên đầu ngón tay viết một phong thư rất nhanh.
Sau đó y gõ nhẹ vào một khối ngọc ở cạnh bàn, một bóng đen lập tức từ trên xà nhà đáp xuống.
Trịnh Tinh Hồn giao ngọc giản cho y:
- Mang cho Hồng Hạc.
Vũ La giao hết thu hoạch Đông Thổ lần này cho Chu Thanh Giang, dược liệu của hắn tích trữ từ trước đã đủ dùng trong mấy trăm năm. Hơn nữa số dược liệu mà hắn lấy được lần trước ở Đông Thổ cũng là dược liệu trân quý của các đại Thần Trủng, cùng các Đại Thánh Yêu tộc mang tới tặng cho, chứ không phải là giao dịch. Đẳng cấp của chúng hơn xa số dược liệu giao dịch lần này.
Cho nên Vũ La cũng không thèm thuồng thu hoạch lần này.
Lúc Chu Thanh Giang nhận thu hoạch này cũng phải chấn động một hồi, đồng thời cũng hiểu địa vị của mình trong tương lai ở cả Tu Chân Giới Trung Châu đã vượt xa dĩ vãng. Hiện tại chỉ cần lão muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể bãi miễn chưởng môn Chung Nam sơn, tự mình ngồi lên ngôi vị đó.
Thậm chí trở thành Minh Chủ Cửu Đại Thiên Môn, cũng không phải là không thể được.
Chu Thanh Giang bận rộn chia chác cùng Cửu Đại Thiên Môn, Vũ La đòi một đại viện đơn độc, tiếp tục bế quan chế tạo pháp bảo công kích cỡ lớn.
Có được kinh nghiệm trước đó luyện chế ba món pháp bảo công kích cỡ lớn, hôm nay Vũ La chỉ mất hai ngày rưỡi là có thể chế xong một món, bình quân sáu món mới thất bại một món.
Luyện chế được hai món pháp bảo công kích cỡ lớn, Vũ La bèn chuyển sang tu luyện Cửu Long Thôn Nhật.
Trong lúc không hay không biết, trong Thiên Phủ Chi Quốc đã xuất hiện mười món pháp bảo công kích cỡ lớn. Phải biết rằng hiện tại cả Ám Vệ cũng chỉ có bất quá ba mươi món.
Nếu so ra, Vũ La có cảm giác mình hết sức thành công. Hắn từ trong sân nhỏ đi ra ngoài, vừa lúc đụng với bọn Tôn Thất đang lén lén lút lút làm gì đó.
- Tôn Thất! Mấy người các ngươi làm gì đó?
Vũ La hét lên một tiếng, Tôn Thất sợ hết hồn, nhìn thấy là hắn bèn cười hì hì chào hỏi:
- Cô gia, chúng ta đang muốn tới một địa phương tốt, ngài có muốn cùng đi hay không?
Vũ La thấy nụ cười của y có vẻ mờ ám, bèn cau mày hỏi:
- Địa phương nào?
- Không phải là gần đây chúng ta đã khống chế cả Tinh La Hải ư, mọi người phát hiện được một ít địa phương có vẻ kỳ quái, chúng ta đang chuẩn bị tới một trong những nơi đó.
Vũ La cũng rảnh rỗi không có chuyện gì, bèn nói:
- Đi, chúng ta đi xem thử.
Hôm nay Tháp Sơn đảo đề phòng nghiêm ngặt, nhưng bọn Vũ La ra vào tự nhiên không thành vấn đề. Vốn ban đầu Tôn Thất còn lén lén lút lút, hiện tại đã có Vũ La làm chỗ dựa, y nghênh ngang ưỡn ngực thẳng lưng mà đi.
Đám người ra khỏi Tháp Sơn đảo, chợt thấy trên trời xa xa có một mảng lôi vân khổng lồ đang cuồn cuộn bay tới. Bên trong lôi vân đen kịt lóe lên điện quang màu xanh nhạt nhỏ li ti, phía sau kéo một đuôi điện quang thật dài, vang lên tiếng sấm đùng đoàng bay tới rất nhanh.
Tháp Sơn đảo lập tức đề phòng, từng tiếng quát chói tai vang lên, những mệnh lệnh được đưa ra liên tục. Pháp bảo công kích cỡ lớn lắp trên pháo đài chậm rãi thay đổi phương hướng, chĩa thẳng lên trời.
Áng lôi vân kia bay thẳng tới Tháp Sơn đảo, vừa đến gần sát, lôi vân nổ ầm một tiếng tản ra, để lộ một Lôi Thú to như ngọn núi nhỏ. Trong lỗ mũi nó phun ra điện quang không ngừng, trên người hiện ra hồ quang khổng lồ.
Trên lưng Lôi Thú có thắng một yên sắt nặng nề, những sợi xích nhỏ nhưng vô cùng chắc chắn quấn khắp toàn thân Lôi Thú, đầu xích nằm trong tay tu sĩ thanh niên đang ngồi trên yên.
Tu sĩ thanh niên vận một thân trường bào màu xanh ngọc, đeo thắt lưng ngọc, mặt như xoa phấn, bên cạnh yên cắm một thanh trường kiếm khảm đầy bảo thạch. Thần sắc y tỏ ra vô cùng cao ngạo, cho dù bị sáu món pháp bảo công kích cỡ lớn nhắm ngay người, y cũng không chút nào sợ hãi, chỉ lạnh nhạt mở miệng hỏi:
- Phải chăng nơi này chính là Tháp Sơn đảo?Tôn Thất không ưa dáng vẻ cao ngạo của y, phẫn nộ quát:
- Biết là Tháp Sơn đảo, còn dám tới nơi này lên mặt sao?
Tu sĩ thanh niên kia lạnh lùng liếc y một:
- Là Tháp Sơn đảo thì tốt rồi, bảo Chu Nghiên ra ngoài nói chuyện.
Tôn Thất giận tím mặt:
- Bằng vào ngươi mà cũng đòi gặp Đô Thống Đại nhân ư? Mau mau cút đi, nếu không đại pháo trên đảo khai mở, bảo đảm bắn cho ngươi tan xương nát thịt, tan thành tro bụi.
Tu sĩ thanh niên kia cười lạnh một tiếng:
- Vậy sao, nếu không ngại cứ việc thử xem.
Tôn Thất đùng đùng nổi giận, đang muốn ra lệnh trên đảo khai pháo, Vũ La lập tức giữ y lại. Tôn Thất không dám cãi lại Vũ La, không thể làm gì đành nhẫn nhịn lui xuống. Vũ La nhìn tu sĩ thanh niên kiêu ngạo trên không, lên tiếng hỏi:
- Các hạ là người phương nào? Tới Tháp Sơn đảo ta có chuyện gì?
Vũ La không phải là loại ngu xuẩn như Tôn Thất, không vì đối phương tỏ ra vênh váo tự đắc mà tỏ ra không hài lòng. Thanh niên này ngồi trên một con Lôi Thú, chính là hung thú nhất phẩm, bảo kiếm bên cạnh nhìn qua đã biết là vật bất phàm. Có thể ngự trên hung thú nhất phẩm, hẳn thực lực bản thân cũng không tầm thường. Nếu người còn trẻ như vậy mà đã tỏ ra trầm ổn nội liễm, vậy mới là có vấn đề.
Người nọ đưa mắt quét nhìn Vũ La một, sau đó ngạo nghễ ngẩng đầu lên:
- Mau bảo Chu Nghiên ra đây, đừng để những kẻ không đứng đắn không hiểu chuyện làm trễ nải thời gian của bản thiếu gia.
Tôn Thất lúc này cũng không nhịn được nữa, nhảy ra chỉ vào tu sĩ thanh niên kia nổi giận mắng:
- Ngươi là ai mà dám nói cô gia chúng ta không đứng đắn? Ngươi có biết cô gia chúng ta là ai chăng?
- Vũ La! Đây là cô gia chúng ta, Vũ La Vũ đại nhân!
Tôn Thất thật sự kiêu ngạo, y tận mắt thấy Vũ La ép Trịnh Tinh Hồn, hơn nữa chỉ cần một chiêu đánh bay đệ tử ngũ đại Thiên Môn ra khỏi Tháp Sơn đảo. Nếu hỏi Tôn Thất đời này bội phục nhất chính là người nào, khẳng định không phải là Chu Thanh Giang, mà là Vũ La.
Trong mắt bọn Tôn Thất hiện tại, Vũ La chính là niềm tự hào của cả Ám Vệ.
Tu sĩ thanh niên kia nghe thấy tên Vũ La khẽ giật mình, cúi đầu xuống cẩn thận đánh giá
Vũ La, chỉ chốc lát sau, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường như trước:
- Thì ra ngươi là Vũ La đó sao, hừ, quả thật là hữu danh vô thực, chỉ được mã ngoài...
Tôn Thất quát lên như sấm:
- Tiểu tử khốn kiếp này, các huynh đệ, y dám xem thường cô gia, bắn rớt y cho ta...
- Tôn Thất!
Một tiếng quát nghiêm nghị vang lên, Chu Nghiên ngự trên một đạo hồng quang từ trong Tháp Sơn đảo bay ra:
- Tháp Sơn đảo này đến phiên ngươi phát hiệu lệnh từ khi nào vậy?
Tôn Thất thấy là nàng, sợ hãi run lên, vội vàng quỳ xuống:
- Tiểu nhân không dám.
Chu Nghiên hừ một tiếng, không để ý đến y, quay sang hỏi tu sĩ thanh niên kia:
- Phải chăng các hạ là Cừu Thiên Long?
Tu sĩ thanh niên kia gật đầu:
- Chính thị.
- Xin hãy đưa ra yêu bài của Cửu Đại Thiên Môn.
Cừu Thiên Long điểm vào hông một, một đạo quang hoa bay về phía Chu Nghiên. Nàng đón lấy quan sát, sau đó gật đầu:
- Quả nhiên không sai, mời Cừu Đại nhân vào.
Cừu Thiên Long tung mình xuống Lôi Thú, run sợi xích trong tay, một tiếng xoảng vang lên. Lôi Thú kia nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành một đạo quang mang chui vào trong cánh tay trái y. Tay phải y giơ lên không vẫy một, tiếp lấy thanh bảo kiếm rơi xuống.
Tất cả động tác của y lưu loát mà tiêu sái vô cùng.
Đến khi y cầm bảo kiếm vào tay, bọn Vũ La mới nhìn thấy rõ ràng, giữa phần chắn bảo vệ tay của bảo kiếm có một lỗ trống, dường như vốn được khảm thứ gì trên đó.
Dường như Cừu Thiên Long đã quen những động tác này, sau khi thu tọa kỵ, cầm bảo kiếm trong tay cũng không thèm nhìn tới bọn Vũ La, ngạo nghễ tiến vào Tháp Sơn đảo.
Chu Nghiên xa xa liếc nhìn Vũ La một, cũng không nói gì, phụng bồi Cừu Thiên Long vào đảo.
Tôn Thất nhảy dựng lên, oán hận nói:
- Cô gia, tiểu tử này có lai lịch thế nào mà cuồng vọng như vậy? Xin ngài bất tất phải nhọc lòng, Tháp Sơn đảo là địa bàn của huynh đệ chúng ta, bảo đảm sẽ không để cho y yên ổn.
Vũ La cũng kỳ quái trong lòng, cho tới bây giờ mình chưa từng gặp tên Cừu Thiên Long này, vì sao dường như y có địch ý trời sinh với mình như vậy? Hắn lắc đầu, dặn dò Tôn Thất một câu:
- Đừng gây chuyện.
Tôn Thất ngoài miệng đáp ứng, tròng mắt lại đảo liên hồi. Tiểu tử khốn này dám xem thường cô gia, Thất gia không làm cho ngươi kêu cha gọi mẹ chật vật cút ra khỏi Tháp Sơn đảo, không phải họ Tôn!
Không phải là y không biết tự lượng sức mình, mặc dù Cừu Thiên Long hùng mạnh thật, nhưng Ám Vệ từng gặp biết bao địch nhân hùng mạnh hơn nữa, kết quả cuối cùng thì sao? Ất cả đều bị Ám Vệ thu thập, Ám Vệ có thủ đoạn đối phó với loại người như vậy.
Trong lòng Vũ La còn đang suy nghĩ về Cừu Thiên Long, không chú ý tới Tôn Thất.
Sau khi rời khỏi Tháp Sơn đảo, Tôn Thất dẫn theo bọn họ bay về phía Tây Nam. Đảo trên Tinh La Hải cũng rất nhiều, Tôn Thất cũng không phải rành rẽ lắm, tìm mấy bận vẫn không thấy địa phương mà y nói, dần dần Vũ La cảm thấy không vui:
- Rốt cục ngươi có biết ở nơi nào không?
Tôn Thất vỗ ngực, luôn miệng bảo đảm:
- Ngài yên tâm, ta nhất định có thể tìm được, chắc chắn là ở vài hòn đảo quanh đây mà thôi...
Đây đã là lần thứ tư y nói như vậy, ba lần trước đều không thể tìm đúng.
Vũ La khoát tay nói:
- Không được thì trở về đi thôi, cũng không phải là không tới không được.
Tôn Thất nhìn những người khác một, quay sang nói khẽ với Vũ La:
- Cô gia, ngài có điều không biết, địa phương này khác với những chỗ khác...
Thấy bộ dạng làm ra vẻ thần bí của y, Vũ La cũng phải bật cười:
- Ủa, có gì mà không giống?
Tôn Thất tỏ ra hết sức cẩn thận:
- Cô gia ngài có từng nghe qua truyền thuyết Nam Hoang Ma Binh chưa?
Vũ La nghe vậy thoáng động trong lòng, Tôn Thất nhìn thần sắc cũng biết hắn đã động tâm, bèn nói tiếp:
- Ám Vệ chúng ta vẫn có thu thập những tin tình báo về chuyện này. Bất quá truyền thuyết về Nam Hoang Ma Binh đã là chuyện của vài ngàn năm trước, cho nên hồ sơ cũng đã quá cổ xưa, cũng không còn ai chú ý. Lúc nhỏ tiểu nhân đã từng nhàn rỗi lật ra xem một chút, mới biết thì ra năm xưa, mỗi một lần Ma Binh xuất hiện đều có một dị tượng xuất hiện theo. Đó là xung quanh địa điểm Ma Binh xuất thế, tất cả sinh vật sẽ trở nên tàn nhẫn hiếu sát, chém giết lẫn nhau.
Vũ La hỏi:
- Ngươi muốn nói địa phương kỳ dị này cũng xuất hiện tình huống như vậy sao?
- Đúng là đã xuất hiện tình huống như thế, mới khiến cho mọi người cảm thấy chỗ này có vẻ cổ quái.
Vũ La không để ý mấy:
- Rất nhiều bảo vật cùng công pháp cũng có thể tạo ra hiệu quả như vậy, chưa chắc đã là Ma Binh.
Tôn Thất cũng biết có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn nói:
- Nhưng vẫn có khả năng, chúng ta đã tới đây, cũng nên xem một chút.
Vũ La cũng không phản đối.
Đương nhiên hắn biết truyền thuyết Nam Hoang Ma Binh, cho dù là trong Nam Hoang Ma tu, truyền thuyết Ma Binh cũng là chủ đề cấm kỵ.
Mấy ngàn năm trước, Nam Hoang xuất hiện một thanh binh khí kỳ quái, không phải là đao, cũng không phải là kiếm, rõ ràng là thân kiếm thẳng tắp, nhưng chỉ mở mũi nhọn một bên giống như đao. Thanh Ma Binh này cũng không trang trí nhiều, nhìn qua bình thường không có gì kỳ lạ, lúc đầu cũng không thu hút bao nhiêu người chú ý.
Nhưng sau khi đổi qua tay vài vị chủ nhân, uy lực của Ma Binh này trở nên càng ngày càng lớn. Ma tu nhận được Ma Binh này chiến lực tăng mạnh, cơ hồ không cần quan tâm tới chênh lệch về cảnh giới, có thể tiêu diệt Ma tu cao hơn mình vài cảnh giới.
Mỗi khi đổi một vị chủ nhân, Ma Binh sẽ trở nên hùng mạnh hơn một phần, dường như lực lượng của chủ nhân cũng bị Ma Binh hấp thu. Nhưng Ma Binh cũng không cắn trả bất cứ ai tìm được, mỗi lần nó gặp chủ mới đều dốc hết toàn lực phò tá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.