Tiên Tuyệt

Chương 497: Thạch ấn, quyền ấn

Thạch Tam

13/04/2018

Sau khi thay đổi vài chục vị chủ nhân, Ma Binh cũng đã trở nên vô địch thiên hạ. Cho dù là một người bình thường, lấy được thanh Ma Binh này cũng có thể xưng bá thiên hạ.

Chỉ là một món binh khí nhưng khuấy động khiến cho Nam Hoang hỗn loạn một mảnh, ngay cả Trung Châu cũng không thể yên bình. Nhưng cuối cùng, Ma Binh này cũng biến mất một cách vô cùng khó hiểu. Nghe nói đêm trước Ma Binh mất tích, cả Nam Hoang sấm sét vang dội, mưa to trút xuống, địa hình thay đổi, núi đổi biển dời.

Từ đó về sau, Ma Binh trở thành một truyền thuyết, nó đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất.

Sau này Nam Hoang cũng có không ít người dã tâm bừng bừng, âm thầm tìm kiếm Ma Binh, nhưng cũng không có bất kỳ phát hiện nào.

Tôn Thất đi phía trước dẫn đường, trong tầm mắt lại xuất hiện một hòn đảo nhỏ giữa biển. Diện tích của hòn đảo này cũng tương đương với Tháp Sơn đảo, mọi người đến trên bầu trời đảo này, Tôn Thất tinh mắt phát hiện:

- Cô gia, ngài nhìn xem...

Trên bờ hòn đảo này đang có rất nhiều tôm cua chém giết lẫn nhau, còn có một ít động vật xương sụn cũng hòa lẫn trong đó.

Mặc dù số lượng của chúng rất nhiều, nhưng “trận chiến” này lại khiến cho người ta dở khóc dở cười.

- Đây chính là cái mà ngươi nói, làm cho sinh vật xung quanh trở nên tàn nhẫn hiếu sát sao?

Vũ La hỏi. Tôn Thất cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng không thừa nhận rằng mình đã bị người khác lừa gạt, vẫn kiên trì nói:

- Dù sao đã tới đây, cũng nên xuống xem qua một chút.

Đám Ám Vệ đi cùng cũng kêu lên mắc lừa rồi, Tôn Thất cảm thấy mặt mình nóng ran.

Mọi người đáp xuống đảo, Tôn Thất cùng những tên Ám Vệ khác cũng không có cảm giác gì khác lạ. Nếu thật sự cái gọi là cảm giác tàn nhẫn hiếu sát có thể ảnh hưởng tới tu sĩ, vậy đám Ám Vệ tới nơi này điều tra trước đó đã sớm chém giết lẫn nhau, đồng quy vu tận.

Vũ La nhìn lướt qua hòn đảo nhỏ này, cũng giống như tuyệt đại đa số đảo khác trong Tinh La Hải, chính là đảo đá ngầm từ dưới biển trồi lên, bên trên không có một ngọn cỏ, chỉ có một ít cát nằm trên nham thạch màu đen.

Trên bờ đã có từng đống lớn tôm cua chết. Trên trời có rất nhiều chim biển bay lượn vòng quanh, không cần tốn nhiều sức lực cũng có thể hưởng thụ được một bữa hải sản ngon lành.

Đảo này không lớn lắm, rất nhanh bọn họ đã lục soát qua một lượt. Tôn Thất không bỏ qua dù chỉ một khe đá nhỏ, nhưng cũng không tìm được gì. Một tên Ám Vệ khác có thể nói khá là may mắn, tìm được một khối Ngọc Tủy to bằng nắm tay trong một thạch động gần bờ coi như là có chút thu hoạch.

- Được rồi, trở về thôi.

Vũ La nói.

Tôn Thất không cam lòng, nhưng không thể làm gì khác hơn là theo Vũ La trở về.

Dọc trên đường đi mọi người không ngừng quở trách Tôn Thất, chính y đuối lý, cũng không có lời nào phản bác.

Lúc trời sụp tối, mọi người trở lại Tháp Sơn đảo, Tôn Thất ủ rũ bỏ đi, Vũ La cũng trở về chỗ ở của mình. Trên đường đi ngang qua ngôi độc viện bố trí cho đệ tử Cửu Đại Thiên Môn ở lại, bên trong đèn đuốc sáng rỡ, đàn sáo dập dìu. Vũ La tiện tay kéo một tên Ám Vệ tuần tra hỏi:

- Trong đó có chuyện gì vậy?

Tên Ám Vệ thành thật bẩm báo:

- Chu Đại nhân đang thiết yến chiêu đãi Cừu Thiên Long Đại nhân.Vũ La vô cùng nghi hoặc, khoát tay cho tên Ám Vệ kia đi.

Hắn liếc nhìn độc viện kia một, lắc lắc đầu. Tên Cừu Thiên Long này có lai lịch thế nào, vì sao trước đây mình chưa từng nghe qua, rốt cục y tới Tháp Sơn đảo có chuyện gì?

Hắn cũng chỉ nghi ngờ một chút, cũng chẳng để tâm mấy, trở về phòng của mình.

Mãi cho đến nửa đêm, tiếng đàn sáo trong độc viện bên kia mới dứt, đèn cũng tắt. Vũ La đã chờ tới nỗi không kiên nhẫn, lập tức thi triển thủ đoạn lặng lẽ ra khỏi Tháp Sơn đảo, không lm kinh động bất cứ ai.

Vào ban ngày, Vũ La thả Phù Cổ ra cho nó dò xét quanh đảo một vòng. Lúc ấy Phù Cổ thình lình run rẩy, dường như đang sợ hãi thứ gì.

Địa phương có thể làm cho Phù Cổ cũng phải sợ, không dám xâm nhập, Vũ La cũng không thể không coi trọng. Hắn tới đây một mình không phải là muốn lừa gạt Tôn Thất, nếu Tôn Thất tới không phải là cơ duyên, mà là tai họa.

Cái này giống như một viên linh đan thượng phẩm, đối với tu sĩ mà nói chính là đại bổ, đối với phàm nhân lại là độc dược. Với thể chất của phàm nhân, cơ hồ không chịu được dược lực hùng mạnh như vậy.

Vũ La dựa theo trí nhớ, rất nhanh đi tới hòn đảo kia. Trên bờ đảo, trận chiến giữa đám tôm cua dường như đã kết thúc từ lúc mặt trời lặn, để lại vô số thi thể.

Vũ La đáp xuống đảo, một lần nữa thả Phù Cổ ra.

Phù Cổ quay một xung quanh hòn đảo, sau đó truyền về cho Vũ La cảm giác sợ hãi, không chịu xuống sâu phía dưới. Vũ La cũng không muốn bức bách Phù Cổ, phía dưới đảo này có bí mật gì đối với hắn nếu có thể vạch trần thì tốt, không thể vạch trần cũng không sao cả. Nếu ép Phù Cổ miễn cưỡng điều tra, xảy ra vấn đề gì cho dù hối hận cũng không kịp.

Trên thực tế Phù Cổ đã dò xét lớp nham thạch bề mặt của cả đảo này một lần, chẳng qua là nó không chịu xuống phía dưới. Trong lớp nham thạch bề mặt cũng không phát hiện được gì, Vũ La cũng có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút, quyết định thu Phù Cổ, lặng lẽ lặn xuống nước

Vừa xuống nước Vũ La đã cảm thấy có chút gì là lạ, lẽ ra từ trên phải có một sườn dốc chạy dài xuống đáy biển, cho dù đảo này nhỏ, nhưng cũng phải là dưới lớn trên nhỏ mới đúng. Thế nhưng sau khi Vũ La xuống nước mới phát hiện ra, hòn đảo này thẳng đứng từ trên xuống dưới.

Giống như một cây cột đá khổng lồ cắm thẳng xuống biển.

Phần đảo chìm dưới nước bởi vì ngâm lâu năm, bị nước biển ăn mòn, đủ các loại rong rêu sinh sống trên đó. Thậm chí có chỗ còn có san hô bám vào thành mảng lớn, tôm cá bơi lội qua lại trong đó.

Nhưng Vũ La vẫn có thể nhìn ra tổng thể hòn đảo này ó hình vuông.

Hắn vừa lặn xuống vừa tìm kiếm, xem thử có địa phương nào đặc biệt khác thường không. Mặc dù hắn tìm hết sức tỉ mỉ, nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Phù Cổ lại gần như không muốn tới gần cây cột đá hình vuông này.

Tinh La hải cũng không sâu, từ mặt biển đến đáy biển cũng chỉ sâu chừng mấy ngàn trượng, nhưng nếu có một cột đá bốn cạnh cao mấy ngàn trượng cắm xuống, vậy không giống như bình thường. Lúc này Vũ La đã lặn đến đáy biển, ngẩng đầu nhìn lại mặc dù xung quanh tối om, nhưng mắt hắn toát ra nhiều tia linh quang.

Dưới ánh linh quang chiếu rọi, Vũ La có thể nhìn thấy rõ ràng cây cột đá bốn cạnh khổng lồ kia, mỗi cạnh của nó dài chừng vài chục dặm, rộng hơn xa so với những cột đá thông thường. Vì vậy thực tế không giống như cột đá cho lắm, mà giống như một chiếc ấn đá hình vuông hơn.

Xuống tới đáy biển, Vũ La vẫn không cảm thấy bất kỳ khí tức kỳ lạ nào. Hắn đi lại dưới đáy biển, mỗi một bước đi làm dấy lên cát dưới đáy, kinh động tôm cá đang ngủ say vội vã chạy trốn.

Vũ La đi xung quanh hòn đảo này một vòng, có cảm giác như mình lờ mờ nắm được gì đó, nhưng không hiểu rõ rốt cục là thứ gì. Hắn không cố ý tìm tòi nữa, mà là tiếp tục đi xung quanh hòn đảo này dưới đáy biển không ngừng, mỗi một vòng lại mở rộng phạm vi hơn một chút. Sau khi chạy mấy chục vòng như vậy, dấu chân hắn đã trải trong phạm vi gần hai trăm dặm.



Vũ La bỗng nhiên ngừng lại, chậm rãi nổi lên đến vùng biển cao hơn đáy biển ngàn trượng nhìn xuống dưới. Linh quang chảy xuôi trong mắt, bao phủ phạm vi vùng biển nãy giờ mình đã đi qua.

Hòn đảo này không nghi ngờ gì chính là trung tâm, trong phạm vi này phần lớn đáy biển băng phẳng vô cùng. Cho dù có một số chỗ nhấp nhô, nhưng cũng không cao hoặc sâu quá. Nhưng ở hướng Đông Nam lại có bốn cái rãnh thật sâu.

Bốn rãnh này nằm song song với sau, giữa rãnh cạn, hai đầu rãnh sâu. Rãnh thứ nhất sâu nhất, cứ như vậy giảm dần theo thứ tự, đến đạo cuối cùng ở phía Đông là cạn nhất. Mà hòn đảo này nằm trên góc phía Bắc của rãnh thứ nhất.Vũ La nhắm mắt lại, trong đầu minh tưởng địa hình đáy biển. Bỗng nhiên một ý niệm nảy ra trong đầu khiến cho hắn giật mình, hình dáng bốn rãnh song song kia hết sức giống một dấu quyền khổng lồ.

Bốn cái rãnh song song một hàng, chiều rộng cả bốn rãnh có chừng tám mươi dặm. Một dấu quyền khổng lồ như vậy, Vũ La cũng cảm thấy dường như không có khả năng. Hắn cố gắng phủ định suy đoán này, nhưng càng nhìn càng thấy rõ ràng đó là một dấu quyền. Bất quá chỉ là cần phải có lực lượng hùng mạnh tới mức nào, mới có thể đánh xuống một quyền sâu tới đáy biển ba ngàn trượng, chiều rộng tám mươi dặm?

Dấu quyền rộng tám mươi dặm, chẳng lẽ đối với chủ nhân của quyền này, Tinh La Hải chỉ là một vũng nước cạn hay sao?

Hai đời Vũ La từng thấy qua vô số di tích thượng cổ đáng sợ, khiến cho người ta phải kinh hãi. Nhưng dấu quyền rộng tám mươi dặm này chắc chắn là thứ làm cho Vũ La cảm thấy kinh hãi nhất.

Nước biển xung quanh lạnh như băng, nhưng Vũ La cảm thấy như mình toát mồ hôi.

Xem ra hòn đảo này giống như một chiếc ấn đá nằm trên đốt thứ nhất ngón trỏ của dấu quyền này.

Phát hiện này khiến cho Vũ La sinh lòng hiếu kỳ, bèn lặn xuống sát đáy hòn đảo hình ấn đá, cẩn thận xem xét một vòng, sau đó thử thò tay xuống bùn đất dưới đáy.

Một tia khí tức sát lục rất nhỏ, nhỏ như lông trâu từ trong bùn thấm vào bàn tay Vũ La.

Vũ La cũng không vội tìm kiếm nguyên nhân, mà là lui về phía sau mười trượng, một lần nữa thò tay xuống bùn. Cứ như vậy hắn dùng cách này để thăm dò, cứ cách mười trượng thăm một lần. Hắn càng rời xa hòn đảo hình ấn đá khổng lồ kia, cảm giác này càng ngày càng yếu, trên thực tế bất quá chỉ mới ngoài trăm trượng, cảm giác này đã biến mất.

Cho dù ở sát đáy của hòn đảo hình ấn đá này, khí tức sát lục kia cũng vô cùng nhỏ bé. Nếu không phải nguyên hồn Vũ La đặc biệt hùng mạnh, nếu hắn không tiếp xúc vào lớp bùn dưới đáy, chắc chắn sẽ không thể cảm ứng được. Có lẽ là khí tức sát lục này đã ảnh hưởng tới tôm cua, khiến cho chúng chém giết lẫn nhau.

Sau khi xác định khí tức sát lục vô cùng nhỏ bé kia nằm bên dưới hòn đảo hình ấn đá, Vũ La trở lại đáy ấn, không sử dụng linh lực, mà dùng lực lượng nhục thể bắt đầu đào xuống dưới.

Bùn cát dưới đáy biển tơi xốp, thân thể Vũ La lại trải qua cương phong rèn luyện, cũng không kém gì sắt thép, chỉ trong thoáng chốc hắn đã đào xuống sâu bằng một người. Tuy rằng nước biển đục ngầu, nhưng Vũ La lại có thể nhìn thấy phần đáy ấn chôn dưới cát biển hiện ra hoa văn rất nhỏ mà dày đặc.

Những hoa văn này chắc chắn không đơn giản chỉ là trang trí, linh cảm Vũ La cho thấy đây là một loại linh văn, nhưng hắn cũng chưa từng thấy loại linh văn này.

Tuy rằng hòn đảo hình ấn đá này hết sức khổng lồ, nhưng hoa văn của nó lại gắn liền thành một thể suốt từ đầu tới chân. Nói cách khác tất cả linh văn khắc trên hòn đảo hình ấn đá này, rất có thể chỉ là một đạo Linh văn phức tạp như vậy, Vũ La chỉ mới nhìn thấy lần đầu tiên, tự nhiên là không thể nào hiểu được.

Vì đạo linh văn này, hắn mất thời gian chừng nửa canh giờ, thậm chí trì hoãn cả việc tìm kiếm nguồn gốc của cỗ khí tức sát lục kia.

Nhưng đạo linh văn này thật sự rất phức tạp, với trình độ hiểu biết về linh văn của Vũ La hiện tại cũng không thể nhìn ra manh mối gì, đành phải lắc đầu bỏ cuộc.

Hắn tiếp tục đào sâu xuống, khi độ sâu đạt tới chừng một trượng, cỗ khí tức sát lục kia tăng lên một chút.

Mức độ gia tăng của nó cũng chỉ hữu hạn, bởi vì bản thân khí tức sát lục kia vô cùng mỏng. Khí tức sát lục phía trên có thể ảnh hưởng tới tôm cua, tới nơi này tối đa cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới loài cá thông thường.

Nhưng cũng chứng tỏ phương hướng của Vũ La đang tìm là không sai.

Hắn gia tăng tốc độ, tiếp tục đào xuống, sau ba trượng, khí tức sát lục lại gia tăng. Sau mười trượng lại gia tăng lần thứ tư, tới nơi này, mức độ khí tức sát lục có thể ảnh hưởng tới các loài thú nhỏ.

Tới đây, Vũ La đoán rằng bên dưới hòn đảo hình ấn đá này e rằng đang trấn áp một thứ gì đó. Một hòn đảo có hình dáng ấn đá khổng lồ như vậy, lại nằm trên một dấu quyền khổng lồ, có lẽ trấn áp một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Mà hòn đảo hình ấn đá này nặng nề như vậy, e rằng lún sâu dưới đáy biển phải vài trăm trượng, mình dùng tay không đào bởi như vậy quả thật là một công việc khổ sai.

Đương nhiên Vũ La không bỏ cuộc, hai tay gia tăng tốc độ, nhanh chóng đào xuống. Bất ngờ hai tay hắn trống không, ngay sau đó cả người hắn thình lình rơi xuống dưới.

Vũ La không thể ngờ rằng bên dưới lại là trống không. Hắn mang theo một mảng bùn đất rơi xuống, nhưng nước biển lại bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn lại.

Hắn lộn người một, đáp xuống đất vững vàng. Sau đó đưa mắt nhìn quanh, lập tức giật mình kinh hãi.

Không gian mà hắn đang ở giống như một quả cầu trong suốt, có đường kính bằng với chiều rộng hòn đảo hình ấn đá, khoảng chừng hai mươi dặm. Hòn đảo hình ấn đá kia đè lên trên không gian nơi này.

Vốn Vũ La phán đoán đáy biển toàn là cát đất tơi xốp, hòn đảo hình ấn đá này nặng nề như vậy, nhất định sẽ chìm sâu dưới đáy biển mấy trăm trượng. Nhưng không ngờ rằng chỉ mới đào mười mấy trượng đã gặp phải không gian trong suốt như quả cầu này.

Hoặc có thể nói bản thân của hòn đảo hình ấn đá này được dùng để trấn áp không gian quả cầu.

Dấu quyền kia, hòn đảo hình ấn đá này có lẽ cùng của một nhân vật hùng mạnh nào đó. Vũ La đoán rằng dấu quyền muốn giáng một quyền hủy diệt không gian quả cầu này, nhưng phát hiện không thể làm được, vì thế mới giáng xuống hòn đảo hình ấn đá này, phong trấn không gian quả cầu.

Bất kể là thủ đoạn nào, Vũ La cũng không dám nghĩ tới. Hắn lại liên tưởng tới vẫn thạch lưu tinh giáng xuống Hỏa Nham cốc khi trước, thủ đoạn như vậy e rằng chỉ có “người ở trên” nơi Thiên Ngoại mới có thể thi triển.

Hòn đảo hình ấn đá đè trên không gian quả cầu này, mặt đáy của nó đầy hoa văn dày đặc, chính là loại hoa văn mà Vũ La nhìn thấy ở mặt ngoài, vẫn gắn liền thành một mảnh, không thấy đầu không thấy cuối. Quả nhiên cả hòn đảo hình ấn đá này chỉ khắc một đạo linh văn vô cùng phức tạp.

Chỉ có điều ở phần đáy của hòn đảo hình ấn đá, trên linh văn không ngừng lóe lên điểm điểm hào quang rất nhỏ, từ dưới nhìn lên giống như bầu trời đầy sao.

Sau khi Vũ La quan sát tình hình xung quanh một lúc, mới tập trung chú ý vào quả cầu trong suốt mà mình đang ở. Mặc dù hắn ở trong này không hề trắc trở, hành động hết sức tự nhiên, không có gì khác với bên ngoài, nhưng hắn có thể cảm giác được rõ ràng, mình đang “ngâm mình” trong một loại lực lượng nào đó. Chính lực lượng này chống đỡ cho quả cầu, có thể đối kháng lại dấu quyền và hòn đảo hình ấn đá kia.

Bất quá khiến cho Vũ La kinh ngạc chính là, vốn hắn lần theo khí tức sát lục tìm đến, nhưng đến nơi này rồi, khí tức sát lục tức lại hoàn toàn biến mất không thấy.

Đường kính hai mươi dặm của không gian này vô cùng rộng lớn, thậm chí rất nhiều sơn cốc cũng không rộng như vậy.

Vũ La đưa mắt nhìn quanh, ở vị trí trung tâm dường như có thứ gì đó.

Lực lượng nơi này áp chế lực lượng của Vũ La với một phương thức hết sức cao minh, khiến cho thị lực của hắn cũng bị ảnh hưởng, Vũ La không thể không đi bộ tiến tới để xem rốt cục là thứ gì.

Từ đầu chí cuối, cỗ lực lượng kia cũng không hề dụ hoặc Vũ La, mà là tự hắn đi tới trung tâm để tìm hiểu.

Vũ La đi được bảy tám dặm, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng, Vũ La giật mình kinh hãi, nhưng bóng kia đứng yên không nhúc nhích. Hắn tiến lại gần mới thấy, thì ra đó là một pho tượng bằng sắt, không biết là ai điêu khắc, trông vô cùng sống động. Tượng sắt quay lưng về phía Vũ La, mặt nhìn về phía trung ương, gương mặt ngũ quan tinh xảo rõ ràng, thần thái rất thật, lộ ra vẻ tiếc nuối không cam lòng. Mà theo tư thế của tượng này, dường như đang dùng hết lực lượng toàn thân xuất phát chạy về phía khu vực trung tâm nơi này.

Vũ La mơ hồ cảm giác có điều không ổn, nhưng mình đi tới đây thoải mái vô cùng, cũng không có cảm giác gì không khỏe. Hắn nhìn thật sâu nhìn tượng sắt kia một, sau đó tiếp tục về phía trước.Đi thêm một lúc, phía trước lại xuất hiện một pho tượng sắt, y phục dung mạo, tư thế đều khác với tượng sắt trước đó, nhưng Vũ La lại cảm thấy hai tượng sắt này có điểm giống nhau.



Bởi vì cả hai pho tượng sắt này đều đang trong tư thế ra sức chạy tới khu vực trung tâm. Dường như vốn là hai người sống đang muốn chạy tới khu vực trung tâm, nhưng không biết bị một lực lượng nào đó chế ngự, biến thành hai pho tượng sắt như vậy.

Vũ La lập tức trở nên cảnh giác, tuy rằng không thể sử dụng lực lượng, nhưng hắn vẫn kiểm tra cẩn thận bên trong cơ thể mình một chút. Ngoại trừ bị lực lượng vô hình nơi này áp chế, khiến cho không thể thi triển được linh lực hay thần lực, Vu lực ra, dường như cũng không có gì khác thường.

Hắn cẩn thận tiếp tục tiến về phía trước, lần này đi không bao xa đã gặp tượng sắt thứ ba. Thần thái của tượng sắt này càng khoa trương hơn, năm ngón trên một bàn tay xòe rộng, cơ bắp nổi vồng lên từ cánh tay đến bả vai, đến cổ, đến cả toàn thân cao thấp, mắt trợn trừng trừng, thần sắc dữ tợn, không chỗ nào là không biểu hiện ý chí bất khuất. Dường như y rất muốn chạy tới mảnh đất trung tâm, nhưng trong khoảnh khắc ấy lại bị chế ngự ở nơi này.

Vũ La tiếp tục tiến về phía trước, tượng sắt càng ngày càng nhiều. Lúc trước còn xuất hiện từng pho, sau đó xuất hiện một lượt hai, ba pho, thậm chí là từng đám.

Sắc mặt Vũ La vô cùng ngưng trọng, tiếp tục đi tới. Phía trước thình lình truyền đến một cỗ khí thế đáng sợ, Vũ La lập tức dừng bước, cảnh giác nhìn về phía trước. Lực lượng hắn bị đè ép không thể sử dụng, nhưng Vũ La tin rằng chỉ cần mình liều mạng bất chấp bị thương, vẫn có thể ra tay đánh một trận.

Vũ La đề phòng một hồi lâu, mới phát hiện ra điểm khác thường.

Vì sao vậy? Bởi vì cỗ khí thế này ập tới từ đầu tới giờ vẫn không chút thay đổi, vẫn duy trì cường độ như trước, không có chút dao động nào. Vừa không gia tăng lại không giảm bớt, vừa không tới gần, cũng không thu lại.

Cỗ khí thế này quả thật hết sức hùng mạnh, khiến cho Vũ La cũng cảm thấy bị uy hiếp.

Nhưng cỗ khí thế này cứng nhắc, giống như là do cương thi phát ra.

Vũ La cau mày, chậm rãi tiến lên, trước mắt lại xuất hiện một tượng sắt, vẫn quay lưng về phía Vũ La, mặt hướng về phía khu vực trung tâm.

Pho tượng sắt này khác với những pho trước đó, trên thân thể cũng không toát ra cảm giác giãy dụa muốn xông về phía khu vực trung tâm, mà tràn ngập vẻ ung dung, dù rằng trong vẻ ung dung này chứa đầy tiếc nuối.

Pho tượng sắt này khoanh chân mà ngồi, mặt nhìn về phía khu vực trung tâm. Mà cỗ khí thế cứng nhắc đáng sợ kia chính là phát ra từ pho tượng sắt này.

Cỗ khí thế này quay xung quanh tượng sắt, dường như muốn tỏ rõ tượng sắt này bất phàm.

Dọc trên đường Vũ La tới đây, lúc ban đầu những tượng sắt này chỉ là xuất hiện rải rác, kế đó là xuất hiện tập trung, đến nơi này lại biến thành rải rác.

Từ pho tượng sắt này về phía trước mấy chục trượng, không còn tượng sắt nào khác.

Mà hiện tại Vũ La tới nơi này, trên thực tế đã rất gần mảnh đất trung tâm. Vũ La đứng ở chỗ này đã có thể mơ hồ nhìn thấy, ở vị trí trung tâm dường như có cái gì đang lóe lên hào quang mờ mờ.

Hắn nhìn thoáng qua tượng sắt đang ngồi, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Đi được trăm trượng, lúc này mới thấy xuất hiện một pho tượng sắt khác.

Khí tức trên pho tượng sắt này càng đáng sợ hơn cả tượng sắt vừa rồi, khiến cho Vũ La cũng cảm giác được uy hiếp.

Những tượng sắt này cũng không biết đã có từ bao nhiêu năm trước cho tới bây giờ, nhưng vẫn có thể sinh ra khí thế hùng mạnh như vậy. Vũ La không khỏi âm thầm kinh hãi: Tượng sắt lại có thể sinh ra khí thế hùng mạnh như vậy, chẳng lẽ trước kia những pho tượng sắt này thật sự là người sống? Nhưng mình chưa từng nghe qua có công pháp nào có thể biến người sống thành tượng sắt...

Pho tượng sắt trước mặt này lại khác với pho tượng sắt mà Vũ La vừa gặp trước đó.

Một thân áo giáp nặng nề vô cùng uy vũ, hai chân dang ra, ngạo nghễ mà đứng, trong tay nắm chặt một thanh trọng kiếm. Nhưng hiện giờ thanh thần binh này đã dung hợp với y thành một thể.

Trên gương mặt tượng sắt này lộ vẻ kiêu ngạo, còn có chút thần sắc khó có thể tin, hai mắt dõi nhìn cỗ linh quang mờ nhạt ở vị trí trung tâm, chiến ý hừng hực, tràn ngập khát vọng.

Vũ La khẽ lắc lắc đầu, gần như đã khẳng định, những pho tượng sắt vô cùng sống động này chắc chắn là tiền bối Tu Chân Giới. Dường như bọn họ tới không gian này, tất cả đều tiến về phía cỗ linh quang ở khu vực trung tâm. Chỉ là không biết vì sao, đạt tới cảnh giới hùng mạnh như bọn họ lại bị một cỗ lực lượng thần bí hóa thành tượng sắt, không thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, ai nấy đều ôm hận.

Vũ La tiếp tục đi về phía trước, lại gặp thêm ba pho tượng sắt, mỗi pho đều là một truyền thuyết không biết niên đại. Mặc dù bị hóa thành tượng sắt, âm thầm lặng lẽ đứng sừng sững trong thế giới không ai biết này, trải qua vô tận năm tháng, nhưng khí tức phát ra vẫn hùng mạnh như trước. Vũ La chợt thấy trong lòng nảy sinh cảm giác vô cùng kính phục.

Điểm linh quang phía trước đã có thể nhìn rõ, chính là một đài đá hình giá nến thô sơ, trên đó có một vật. Vật này lơ lửng trên không, toát ra linh quang mờ nhạt.

Ngay dưới đài này còn có một pho tượng sắt đang đứng. Mà khí tức toát ra trên người vị tiền bối này không hề kém hơn Hồng Phá Hải chút nào.

Vũ La âm thầm kinh hãi: Lúc người này còn sống, hẳn là hết sức hùng mạnh.

Pho tượng sắt này đã xông tới bước cuối cùng, mắt thấy đã có thể lấy được thứ mà mình muốn, thậm chí đã giơ tay ra, đầu ngón tay chỉ còn cách nửa tấc là có thể chạm tới vật trên đài. Nhưng khoảng cách nửa tấc này vĩnh viễn không thể vượt qua, y đã biến thành một pho tượng sắt, mãi mãi bảo vệ vật này.

Vũ La thầm thở dài một tiếng, e rằng khi còn sống, vị tiền bối này đã đạt tới trình độ đỉnh phong trên thế giới này, thế nhưng vẫn phải chết tại nơi này.

Vũ La sửa sang y phục một chút, cung kính xá những pho tượng sắt này một xá.

Không phải là hắn kính trọng thực lực của những người này. Vũ La cũng có thực lực, hắn tự tin đến một ngày nào đó, mình cũng sẽ đạt tới cảnh giới như vị tiền bối này.

Hắn kính trọng tinh thần bất khuất của những người này. Vì lý tưởng của mình, cho dù biết rõ có thể hy sinh, vẫn phấn đấu tới hơi thở sau cùng.

Sau khi xá xong, Vũ La mới tập trung chú ý vào vật trên đài đá.

Lúc trước hắn chỉ chú ý những pho tượng sắt, chỉ thấy mơ hồ dường như bên trong vật kia có thứ gì đang vận chuyển. Hiện tại nhìn kỹ, tức thì Vũ La như vừa bị sét đánh trúng đầu, sững người ra tại chỗ.

Đài đá thô sơ giống như một tác phẩm qua loa sơ sài trong thế tục, được thợ đá cấp thấp nhất khai thác đá xanh trong núi, điêu khắc mà thành.

Cách mặt đài một thước có một hạt châu trong suốt toát ra ánh sáng yếu ớt, lơ lửng giữa không trung.

Hạt châu có hình dạng như hạt táo, không có vẻ gì là thu hút. Thứ chân chính làm cho Vũ La bất ngờ chính là mười lăm đạo linh văn bên trong hạt châu.

Trong số mười lăm đạo linh văn này, có mười bốn đạo hắn đã vô cùng quen thuộc, đạo còn lại gần đây vừa nhìn thấy ở Đông Thổ.

Phượng Nhãn Thần Văn!

Mười lăm đạo linh văn chậm rãi vận chuyển, không ngừng biến hóa. Sau khi tuần hoàn một đại chu thiên, mười lăm đạo linh văn này biểu diễn qua một lượt các phương thức phối hợp. Trong đó có cả phương thức phối hợp mà Hắc Nha trước đây dùng để đối phó Thần Điểu Phượng Hoàng ở Đông Thổ.

Lần đó trong lúc vội vàng, Vũ La chỉ có thể nhìn thoáng qua, cũng không thấy rõ ràng đạo linh văn thứ mười lăm có hình dáng thế nào. Hiện tại tất cả mười lăm đạo linh văn này phối hợp lại, hiện ra rõ ràng trước mắt Vũ La.

Vũ La nhìn ba lượt, mới thở ra một hơi thật dài. Rốt cục hắn đã hiểu vì sao rất nhiều vị tiền bối hùng mạnh tới mức đáng sợ như vậy, lại cố gắng muốn lấy cho bằng được vật này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Tuyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook