Tiên Võ Đế Tôn (Chí Tôn Tiên Đế)
Chương 16: Thắng (2)
Lục Giới Tam Đạo
21/07/2021
Phốc!
Lập tức, Triệu Long phun ra một ngụm máu tươi.
Tĩnh, yên tĩnh lạ thường.
Trước đây không lâu, dưới đài còn ồn ào sôi sục, mà bây giờ chỉ còn lại tiếng hít thở, cảnh tượng trên đài khiến cho bọn họ như bị hóa đá.
Ngưng Khí ngũ trọng Triệu Long lại bị một đệ tử thực tập Ngưng Khí nhất trọng dùng một kiếm đánh cho quỳ xuống đất.
"Ngươi thua."
"Chuyện này. . không thể nào." Triệu Long gào thét một tiếng, hai chân run rẩy muốn đứng dậy nhưng lại bị Diệp Thiên cầm kiếm áp chế gắt gao.
"Mệnh của ngươi, có chấm dứt rồi." Đáp lại Triệu Long là giọng nói lạnh lẽo như băng của Diệp Thiên.
Giờ phút này, tất cả mọi người dưới đài như ở trong mộng mới tỉnh.
Tiền đặt cược chính là mạng của từng người.
"Cái. . cái tên Diệp Thiên này, không phải là hắn muốn giết Triệu Long thật chứ, không thể nào! Triệu Long là đệ tử của thủ tọa của Địa Dương Phong, nếu hắn chém một kiếm này xuống thì hắn cũng không sống nổi."
"Nhưng ta thấy tư thế của Diệp Thiên thì hẳn là hắn muốn hạ sát thủ thật!"
"Ta là đệ tử của Địa Dương Phong, ngươi dám giết ta?" Triệu Long dường như còn chưa nhận ra được tình thế lúc này, ngửa đầu gầm thét dữ tợn.
Tiền đặt cược gì đó, cược mạng gì đó, trong mắt hắn mấy thứ này chỉ là trò đùa, mặc dù hắn thua nhưng chưa chắc hắn phải đền mạng, bởi vì hắn có hậu trường mạnh mẽ, đây chính là vốn liếng để hắn chơi xấu.
"Ngươi dám giết Triệu sư huynh, sư tôn sẽ không tha. . tha cho ngươi." Phía dưới, đám đệ tử tới trợ trận của Địa Dương Phong nhao nhao đại hống đại khiếu, nhưng do khiếp sợ với thực lực của Diệp Thiên nên không ai dám đi lên.
"Hắn đã xác nhận cược, hắn phải chết." Diệp Thiên lạnh lùng nói một tiếng.
"Vị sư đệ này, luận bàn mà thôi, nên tha thì tha." Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, trong đám người có một nữ đệ tử nhìn Diệp Thiên, nói.
Nữ đệ tử này có dáng dấp tuyệt mỹ, đôi mắt đẹp trong veo, thanh ti như sóng nước chảy xuôi, tay áo màu trắng phiêu diêu, giống như một đóa hoa sen nở rộ, khiến cho đám nam đệ tử ở đây đều ánh mắt nóng bỏng.
"Là Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong."
"Nàng cũng tới, trước đó ta không nhìn thấy nàng."
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tô Tâm Nguyệt đó: "Vị sư tỷ này, nếu người thua là Diệp Thiên ta thì ngươi có nói như vậy không."
"Ngươi sát tâm quá nặng, khó thành chính quả." Tô Tâm Nguyệt đó vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, mặc dù đứng trong đám người nhưng lại có tư thái cao cao tại thượng, một hai câu nói mà đã dám tuyên bố tương lai của Diệp Thiên.
"Ý của sư tỷ là muốn ta tha cho hắn?" Khóe miệng Diệp Thiên nở nụ cười lạnh, nén giận, không có bộc phát ra.
Cơn giận này không chỉ là vì Triệu Long làm hại mấy người Trương Phong Niên mà còn vì Tô Tâm Nguyệt, bởi vì khí chất của nàng giống hệt như Cơ Ngưng Sương, đều là tư thái cao cao tại thượng, đều là loại hư tình giả ý thương hại đó.
"Ta chỉ muốn cho ngươi trở lại chính đồ, đừng bị…"
"Ngươi có người thân không?" Diệp Thiên trực tiếp ngắt lời Tô Tâm Nguyệt, một đôi mắt sung huyết nhìn chằm chằm nàng, giống như là đang chất vấn.
Bị ngắt lời, Tô Tâm Nguyệt khẽ nhăn đôi lông mày xinh đẹp, cũng không biết tại sao Diệp Thiên lại hỏi câu này.
"Nếu là ta treo người thân của ngươi lên đánh suốt một ngày một đêm thì ngươi có giết ta hay không?" Diệp Thiên giống như là đang chất vấn, cười lạnh nhìn Tô Tâm Nguyệt: "Nếu như ngươi biết rồi thì đừng có giả bộ như thương xót chúng sinh kiểu đó với ta."
"Ngươi…" Bị quát lớn trước mặt mọi người như vậy, trong nháy mắt, trên mặt Tô Tâm Nguyệt hiện lên một tầng sương lạnh.
Giờ phút này, cho dù là lạnh nhạt như nàng thì cũng không khỏi tức tới ngực chập trùng kịch liệt, nàng chính là đệ tử của thủ tọa Nhân Dương Phong, là một đóa hoa tươi của Hằng Nhạc Tông, chưa từng bị ai dạy dỗ như vậy, hơn nữa người dạy dỗ nàng chỉ là một đệ tử thực tập Ngưng Khí nhất trọng.
Trên đài, Diệp Thiên thu tầm mắt lại, bàn tay hội tụ chân khí giơ lên.
Nếu hắn vỗ một chưởng này xuống thì Triệu Long chết chắc.
Nhưng đúng vào lúc này, một luồng khí thế mạnh mẽ gào thét mà đến, trong nháy mắt xuất hiện ở trên chiến đài, hóa thành một người tay cầm phất trần.
Nhìn kỹ lại thì người này không phải là thủ tọa Cát Hồng của Địa Dương Phong sao?
"Sư tôn." Thấy người tới là Cát Hồng, mười tên đệ tử Địa Dương Phong dưới đài đột nhiên mừng rỡ, đồng loạt phủ phục xuống đất.
"Tham kiến Cát sư thúc."
"Tham kiến Cát sư bá."
Các đệ tử đang có mặt ở đây cũng nhao nhao chắp tay hành lễ, đồng thời trong lòng cũng đang mặc niệm cho Diệp Thiên, Cát Hồng nổi tiếng là có thù tất báo, nếu bị hắn ghi hận thì hậu quả vô cùng thê thảm.
"Sư tôn, cứu ta cứu ta! Diệp Thiên điên rồi, hắn muốn giết ta." Triệu Long bị Diệp Thiên dùng Thiên Khuyết áp chế, đầu tiên là nở một nụ cười dữ tợn, sau đó cuống quít cầu cứu Cát Hồng.
"Đúng vậy đó sư tôn, cái tên Diệp Thiên này sát tâm quá nặng, nên đưa tới Chấp Pháp Điện nghiêm trị." Mấy tên đệ tử Địa Dương Phong đó cũng la lên.
"Chỉ mới nhiêu tuổi đó mà đã ác độc như vậy, sau này sẽ còn tới cỡ nào nữa."
"Người phải làm chủ cho Triệu sư huynh!"
"Ồn ào." Cát Hồng quát lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng âm trầm, đệ tử do hắn tự mình dạy dỗ lại bị một đệ tử thực tập Ngưng Khí nhất trọng đánh bại, có thể nói là đã khiến cho mặt mũi của thủ tọa hắn mất sạch.
Nhưng nghĩ tới Diệp Thiên, trong mắt của hắn có chút kinh ngạc, có thể đánh bại Triệu Long thì chứng tỏ Diệp Thiên không có đơn giản như những gì hắn biểu hiện ra.
Nghe đệ tử bẩm báo, với định lực của hắn thì cũng không khỏi kinh ngạc, ngày đó hắn nhìn cũng không thèm nhìn Diệp Thiên lấy một cái, không ngờ hắn lại có thực lực như thế, suy cho cùng thì hắn vẫn có chút hối hận, nếu hôm đó hắn nhận Diệp Thiên thì cũng sẽ không có trò hề hôm nay.
"Diệp Thiên, buông kiếm của ngươi xuống đi!" Cát Hồng vuốt vuốt sợi râu, giọng nói tràn ngập uy nghiêm vô tận, giống như là đang tuyên án và ra lệnh: "Ta đã thấy được thực lực của ngươi, ngươi có thể làm đệ tử của Cát Hồng ta."
"Sư tôn, chuyện này."
"Cái này là tình huống như thế nào." Phía dưới, đám đệ tử cũng ngạc nhiên, nói: "Cát sư thúc muốn nhận Diệp Thiên làm đệ tử, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Cát sư thúc chủ động nhận đệ tử."
"Nói nhảm, Diệp Thiên không tiếc gây ra động tĩnh lớn như vậy, không phải là vì muốn cho Cát sư thúc chú ý sao, mục đích của hắn là vì vào Địa Dương Phong, bây giờ hắn đã đạt được mục đích."
Nghe Cát Hồng nói như vậy, khóe miệng Diệp Thiên nở một nụ cười lạnh, vẫn không buông kiếm trong tay xuống, cười nói: "Thủ tọa, cám ơn ngươi coi trọng, nhưng ta không định làm đệ tử của Địa Dương Phong."
Lập tức, Triệu Long phun ra một ngụm máu tươi.
Tĩnh, yên tĩnh lạ thường.
Trước đây không lâu, dưới đài còn ồn ào sôi sục, mà bây giờ chỉ còn lại tiếng hít thở, cảnh tượng trên đài khiến cho bọn họ như bị hóa đá.
Ngưng Khí ngũ trọng Triệu Long lại bị một đệ tử thực tập Ngưng Khí nhất trọng dùng một kiếm đánh cho quỳ xuống đất.
"Ngươi thua."
"Chuyện này. . không thể nào." Triệu Long gào thét một tiếng, hai chân run rẩy muốn đứng dậy nhưng lại bị Diệp Thiên cầm kiếm áp chế gắt gao.
"Mệnh của ngươi, có chấm dứt rồi." Đáp lại Triệu Long là giọng nói lạnh lẽo như băng của Diệp Thiên.
Giờ phút này, tất cả mọi người dưới đài như ở trong mộng mới tỉnh.
Tiền đặt cược chính là mạng của từng người.
"Cái. . cái tên Diệp Thiên này, không phải là hắn muốn giết Triệu Long thật chứ, không thể nào! Triệu Long là đệ tử của thủ tọa của Địa Dương Phong, nếu hắn chém một kiếm này xuống thì hắn cũng không sống nổi."
"Nhưng ta thấy tư thế của Diệp Thiên thì hẳn là hắn muốn hạ sát thủ thật!"
"Ta là đệ tử của Địa Dương Phong, ngươi dám giết ta?" Triệu Long dường như còn chưa nhận ra được tình thế lúc này, ngửa đầu gầm thét dữ tợn.
Tiền đặt cược gì đó, cược mạng gì đó, trong mắt hắn mấy thứ này chỉ là trò đùa, mặc dù hắn thua nhưng chưa chắc hắn phải đền mạng, bởi vì hắn có hậu trường mạnh mẽ, đây chính là vốn liếng để hắn chơi xấu.
"Ngươi dám giết Triệu sư huynh, sư tôn sẽ không tha. . tha cho ngươi." Phía dưới, đám đệ tử tới trợ trận của Địa Dương Phong nhao nhao đại hống đại khiếu, nhưng do khiếp sợ với thực lực của Diệp Thiên nên không ai dám đi lên.
"Hắn đã xác nhận cược, hắn phải chết." Diệp Thiên lạnh lùng nói một tiếng.
"Vị sư đệ này, luận bàn mà thôi, nên tha thì tha." Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, trong đám người có một nữ đệ tử nhìn Diệp Thiên, nói.
Nữ đệ tử này có dáng dấp tuyệt mỹ, đôi mắt đẹp trong veo, thanh ti như sóng nước chảy xuôi, tay áo màu trắng phiêu diêu, giống như một đóa hoa sen nở rộ, khiến cho đám nam đệ tử ở đây đều ánh mắt nóng bỏng.
"Là Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong."
"Nàng cũng tới, trước đó ta không nhìn thấy nàng."
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tô Tâm Nguyệt đó: "Vị sư tỷ này, nếu người thua là Diệp Thiên ta thì ngươi có nói như vậy không."
"Ngươi sát tâm quá nặng, khó thành chính quả." Tô Tâm Nguyệt đó vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, mặc dù đứng trong đám người nhưng lại có tư thái cao cao tại thượng, một hai câu nói mà đã dám tuyên bố tương lai của Diệp Thiên.
"Ý của sư tỷ là muốn ta tha cho hắn?" Khóe miệng Diệp Thiên nở nụ cười lạnh, nén giận, không có bộc phát ra.
Cơn giận này không chỉ là vì Triệu Long làm hại mấy người Trương Phong Niên mà còn vì Tô Tâm Nguyệt, bởi vì khí chất của nàng giống hệt như Cơ Ngưng Sương, đều là tư thái cao cao tại thượng, đều là loại hư tình giả ý thương hại đó.
"Ta chỉ muốn cho ngươi trở lại chính đồ, đừng bị…"
"Ngươi có người thân không?" Diệp Thiên trực tiếp ngắt lời Tô Tâm Nguyệt, một đôi mắt sung huyết nhìn chằm chằm nàng, giống như là đang chất vấn.
Bị ngắt lời, Tô Tâm Nguyệt khẽ nhăn đôi lông mày xinh đẹp, cũng không biết tại sao Diệp Thiên lại hỏi câu này.
"Nếu là ta treo người thân của ngươi lên đánh suốt một ngày một đêm thì ngươi có giết ta hay không?" Diệp Thiên giống như là đang chất vấn, cười lạnh nhìn Tô Tâm Nguyệt: "Nếu như ngươi biết rồi thì đừng có giả bộ như thương xót chúng sinh kiểu đó với ta."
"Ngươi…" Bị quát lớn trước mặt mọi người như vậy, trong nháy mắt, trên mặt Tô Tâm Nguyệt hiện lên một tầng sương lạnh.
Giờ phút này, cho dù là lạnh nhạt như nàng thì cũng không khỏi tức tới ngực chập trùng kịch liệt, nàng chính là đệ tử của thủ tọa Nhân Dương Phong, là một đóa hoa tươi của Hằng Nhạc Tông, chưa từng bị ai dạy dỗ như vậy, hơn nữa người dạy dỗ nàng chỉ là một đệ tử thực tập Ngưng Khí nhất trọng.
Trên đài, Diệp Thiên thu tầm mắt lại, bàn tay hội tụ chân khí giơ lên.
Nếu hắn vỗ một chưởng này xuống thì Triệu Long chết chắc.
Nhưng đúng vào lúc này, một luồng khí thế mạnh mẽ gào thét mà đến, trong nháy mắt xuất hiện ở trên chiến đài, hóa thành một người tay cầm phất trần.
Nhìn kỹ lại thì người này không phải là thủ tọa Cát Hồng của Địa Dương Phong sao?
"Sư tôn." Thấy người tới là Cát Hồng, mười tên đệ tử Địa Dương Phong dưới đài đột nhiên mừng rỡ, đồng loạt phủ phục xuống đất.
"Tham kiến Cát sư thúc."
"Tham kiến Cát sư bá."
Các đệ tử đang có mặt ở đây cũng nhao nhao chắp tay hành lễ, đồng thời trong lòng cũng đang mặc niệm cho Diệp Thiên, Cát Hồng nổi tiếng là có thù tất báo, nếu bị hắn ghi hận thì hậu quả vô cùng thê thảm.
"Sư tôn, cứu ta cứu ta! Diệp Thiên điên rồi, hắn muốn giết ta." Triệu Long bị Diệp Thiên dùng Thiên Khuyết áp chế, đầu tiên là nở một nụ cười dữ tợn, sau đó cuống quít cầu cứu Cát Hồng.
"Đúng vậy đó sư tôn, cái tên Diệp Thiên này sát tâm quá nặng, nên đưa tới Chấp Pháp Điện nghiêm trị." Mấy tên đệ tử Địa Dương Phong đó cũng la lên.
"Chỉ mới nhiêu tuổi đó mà đã ác độc như vậy, sau này sẽ còn tới cỡ nào nữa."
"Người phải làm chủ cho Triệu sư huynh!"
"Ồn ào." Cát Hồng quát lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng âm trầm, đệ tử do hắn tự mình dạy dỗ lại bị một đệ tử thực tập Ngưng Khí nhất trọng đánh bại, có thể nói là đã khiến cho mặt mũi của thủ tọa hắn mất sạch.
Nhưng nghĩ tới Diệp Thiên, trong mắt của hắn có chút kinh ngạc, có thể đánh bại Triệu Long thì chứng tỏ Diệp Thiên không có đơn giản như những gì hắn biểu hiện ra.
Nghe đệ tử bẩm báo, với định lực của hắn thì cũng không khỏi kinh ngạc, ngày đó hắn nhìn cũng không thèm nhìn Diệp Thiên lấy một cái, không ngờ hắn lại có thực lực như thế, suy cho cùng thì hắn vẫn có chút hối hận, nếu hôm đó hắn nhận Diệp Thiên thì cũng sẽ không có trò hề hôm nay.
"Diệp Thiên, buông kiếm của ngươi xuống đi!" Cát Hồng vuốt vuốt sợi râu, giọng nói tràn ngập uy nghiêm vô tận, giống như là đang tuyên án và ra lệnh: "Ta đã thấy được thực lực của ngươi, ngươi có thể làm đệ tử của Cát Hồng ta."
"Sư tôn, chuyện này."
"Cái này là tình huống như thế nào." Phía dưới, đám đệ tử cũng ngạc nhiên, nói: "Cát sư thúc muốn nhận Diệp Thiên làm đệ tử, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Cát sư thúc chủ động nhận đệ tử."
"Nói nhảm, Diệp Thiên không tiếc gây ra động tĩnh lớn như vậy, không phải là vì muốn cho Cát sư thúc chú ý sao, mục đích của hắn là vì vào Địa Dương Phong, bây giờ hắn đã đạt được mục đích."
Nghe Cát Hồng nói như vậy, khóe miệng Diệp Thiên nở một nụ cười lạnh, vẫn không buông kiếm trong tay xuống, cười nói: "Thủ tọa, cám ơn ngươi coi trọng, nhưng ta không định làm đệ tử của Địa Dương Phong."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.