Chương 221
Lục Giới
28/08/2023
“Phong Hoa Tuyết Diệp”, phía đối diện, Tề Nguyệt hô lên sau đó cô ta chĩa tay về phía Diệp Thành.
Chẳng mấy chốc, mật pháp huyền diệu giao thoa giữa gió, hoa, tuyết bay tới.
Vút!
Diệp Thành vung kiếm Xích Tiêu, hắn sử dụng Thiên Canh Côn Trận để tăng cường phòng ngự.
Bang!
Bang!
Phong Hoa Tuyết Diệp mặc dù nhẹ nhàng nhưng lại có sức sát thương vô cùng lớn, khi tiếp xúc với kiếm Xích Tiêu còn toé ra hoa lửa.
“Mật thuật này quả nhiên bất phàm”, Diệp Thành múa kiếm liên tục và thầm nhủ.
Roẹt!
Roẹt!
Thế nhưng dù là vậy thì mỗi một đám phong hoa, mỗi một đám tuyết diệp bay tới vẫn có thể cứa rách đạo bào của hắn.
“Phong Hoa Tuyết Diệp, không ngờ Nguyệt Nhi đã thi triển mật pháp này thuần thục như vậy rồi”, Từ Phúc đứng trên phiến đá quan sát, vuốt râu mỉm cười, có vẻ như ông ta rất hài lòng với đồ nhi này của mình.
Phong Hoa Tuyết Diệp của Tề Nguyệt vô cùng kỳ diệu, nó khiến Diệp Thành phải đau đầu tìm cách ứng phó, thậm chí còn thảm hại vô cùng.
“Đều là thanh niên, cọ sát một tí cũng tốt”, Từ Phúc cười nói.
“Mật pháp này thật khác thường”, Diệp Thành lúc né tránh, lúc phòng ngự nhưng vẫn bị Phong Hoa Tuyết Diệp bao vây, vả lại hắn cứ đánh tan được một đám thì phía sau lại xuất hiện liên tục.
“Muốn dựa vào mật pháp này đánh bại ta, cô cũng coi thường Diệp Thành này quá đấy”, Diệp Thành hắng giọng, cơ thể hắn hồi chuyển liên tục, vung kiếm đánh tan Phong Hoa Tuyết Diệp rồi lao về phía Tề Nguyệt.
Thấy vậy, Tề Nguyệt lập tức vung tay, Phong Hoa Tuyết Diệp được tung ra lại lần nữa giam Diệp Thành ở trong.
Có điều cô ta quả thật đã đánh giá thấp Diệp Thành. Thân pháp của Diệp Thành biến hoá khôn lường, chân bước ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan, phía sau tàn ảnh không dứt, Phong Hoa Tuyết Diệp bao quanh hắn rõ ràng không thể theo kịp tiết tấu của hắn.
“Thân pháp kỳ diệu quá”, không chỉ Tề Nguyệt, đến cả Từ Phúc cũng tỏ vẻ mặt bất ngờ.
“Sư tỷ, đến ta xuất chiêu rồi” Diệp Thành cố gắng xông tới trước mặt Tề Nguyệt, bôn lôi chưởng ấp ủ hồi lâu được tung ra.
Chưởng phong bá đạo bay đến khiến Tề Nguyệt cau mày, từ trong trưởng phong này, cô ta có thể cảm nhận được đòn công kích mạnh mẽ bá đạo, không phải là thực lực mà một tên tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí có được.
Rầm!
Hai chưởng đối kháng phát ra tiếng kêu vang dội.
Lại nhìn hai người này, Diệp Thành bị đánh lùi về sau một bước còn Tề Nguyệt cũng bị ảnh hưởng khựng lại bước chân.
“Hắn là quái thai gì không biết?”, đôi mắt Tề Nguyệt rõ vẻ kinh ngạc, lúc này cô ta mới hiểu lời nói của Từ Phúc đều có lý do.
Trong lúc Tề Nguyệt còn đang kinh ngạc, Diệp Thành đã vung kiếm chỉ vào giữa hai đầu lông mày cô ta.
Chẳng mấy chốc, mật pháp huyền diệu giao thoa giữa gió, hoa, tuyết bay tới.
Vút!
Diệp Thành vung kiếm Xích Tiêu, hắn sử dụng Thiên Canh Côn Trận để tăng cường phòng ngự.
Bang!
Bang!
Phong Hoa Tuyết Diệp mặc dù nhẹ nhàng nhưng lại có sức sát thương vô cùng lớn, khi tiếp xúc với kiếm Xích Tiêu còn toé ra hoa lửa.
“Mật thuật này quả nhiên bất phàm”, Diệp Thành múa kiếm liên tục và thầm nhủ.
Roẹt!
Roẹt!
Thế nhưng dù là vậy thì mỗi một đám phong hoa, mỗi một đám tuyết diệp bay tới vẫn có thể cứa rách đạo bào của hắn.
“Phong Hoa Tuyết Diệp, không ngờ Nguyệt Nhi đã thi triển mật pháp này thuần thục như vậy rồi”, Từ Phúc đứng trên phiến đá quan sát, vuốt râu mỉm cười, có vẻ như ông ta rất hài lòng với đồ nhi này của mình.
Phong Hoa Tuyết Diệp của Tề Nguyệt vô cùng kỳ diệu, nó khiến Diệp Thành phải đau đầu tìm cách ứng phó, thậm chí còn thảm hại vô cùng.
“Đều là thanh niên, cọ sát một tí cũng tốt”, Từ Phúc cười nói.
“Mật pháp này thật khác thường”, Diệp Thành lúc né tránh, lúc phòng ngự nhưng vẫn bị Phong Hoa Tuyết Diệp bao vây, vả lại hắn cứ đánh tan được một đám thì phía sau lại xuất hiện liên tục.
“Muốn dựa vào mật pháp này đánh bại ta, cô cũng coi thường Diệp Thành này quá đấy”, Diệp Thành hắng giọng, cơ thể hắn hồi chuyển liên tục, vung kiếm đánh tan Phong Hoa Tuyết Diệp rồi lao về phía Tề Nguyệt.
Thấy vậy, Tề Nguyệt lập tức vung tay, Phong Hoa Tuyết Diệp được tung ra lại lần nữa giam Diệp Thành ở trong.
Có điều cô ta quả thật đã đánh giá thấp Diệp Thành. Thân pháp của Diệp Thành biến hoá khôn lường, chân bước ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan, phía sau tàn ảnh không dứt, Phong Hoa Tuyết Diệp bao quanh hắn rõ ràng không thể theo kịp tiết tấu của hắn.
“Thân pháp kỳ diệu quá”, không chỉ Tề Nguyệt, đến cả Từ Phúc cũng tỏ vẻ mặt bất ngờ.
“Sư tỷ, đến ta xuất chiêu rồi” Diệp Thành cố gắng xông tới trước mặt Tề Nguyệt, bôn lôi chưởng ấp ủ hồi lâu được tung ra.
Chưởng phong bá đạo bay đến khiến Tề Nguyệt cau mày, từ trong trưởng phong này, cô ta có thể cảm nhận được đòn công kích mạnh mẽ bá đạo, không phải là thực lực mà một tên tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí có được.
Rầm!
Hai chưởng đối kháng phát ra tiếng kêu vang dội.
Lại nhìn hai người này, Diệp Thành bị đánh lùi về sau một bước còn Tề Nguyệt cũng bị ảnh hưởng khựng lại bước chân.
“Hắn là quái thai gì không biết?”, đôi mắt Tề Nguyệt rõ vẻ kinh ngạc, lúc này cô ta mới hiểu lời nói của Từ Phúc đều có lý do.
Trong lúc Tề Nguyệt còn đang kinh ngạc, Diệp Thành đã vung kiếm chỉ vào giữa hai đầu lông mày cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.