Chương 222
Lục Giới
28/08/2023
Thấy vậy, Tề Nguyệt lùi về sau, mũi chân chạm đất, bộ pháp huyền diệu bất phàm, chỉ thiếu hai thốn nữa, Diệp Thành hãy còn ngây người vì không đuổi kịp cô ta.
“Lăng Tiêu Chỉ”, Tề Nguyệt lùi về sau, kéo dài khoảng cách với Diệp Thành sau đó chỉ về phía Diệp Thành.
Trong giây phút đó, Diệp Thành đã rút kiếm Xích Tiêu ra.
Bang!
Tiếng kim loại va vào nhau chói tai vang lên, kiếm Xích Tiêu bay tới bị một chỉ của Tề Nguyệt gạt bay ra khỏi đó. Thấy Diệp Thành lao tới, Tề Nguyệt vung tay chỉ điểm.
Có điều, điều khiến người ta không ngờ tới đó là Diệp Thành không hề phòng ngự, cứ thế chịu một chỉ của Tề Nguyệt, cả bên vai đều bị chọc thủng ứa ra máu, còn hắn cố gắng sát phạt tới trước mặt Tề Nguyệt.
Rõ ràng Tề Nguyệt không ngờ tới Diệp Thành lại đánh thế này.
Trong chốc lát, Diệp Thành đã tung chưởng ép tới, tiếng gầm của thú vang lên. Mặt Tề Nguyệt lạnh hẳn lại, cô ta ung dung thong thả ứng phó, vung tay chặn đòn của Diệp Thành nhưng bên dưới, đầu gối của Diệp Thành cũng cùng lúc đó nâng lên.
“Đánh ở cự li gần sao?”, Tề Nguyệt nheo mắt, dùng một tay đỡ lấy đòn đánh bằng đầu gối của Diệp Thành.
“Đúng rồi đấy”, Diệp Thành mỉm cười khác thường sau đó đả pháp của hắn càng bá đạo và dị thường hơn.
Gừ!
Gừ!
Gừ!
Trong Linh Đan Các, tiếng gầm rút dị thường vang lên sau mỗi lần Diệp Thành tung đòn đánh.
Hắn giống như mãnh thú hạ sơn, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sư tử, lúc lại như sói hoang, các ngón đòn vồ, đập, lôi, xé kết hợp nhuần nhuyễn giữa tay, chân, đầu gối, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn đều trở thành binh khí vô cùng hung hãn.
“Mật thuật chiến đấu gần bá đạo vậy sao?”, Tề Nguyệt chân tay khua loạn xạ, cô ta không khỏi kinh ngạc.
“Tiểu tử, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, Từ Phúc cũng kinh ngạc: “Ngoài tiểu tử ở Thiên Dương Phong kia ra thì đây là lần đầu tiên ta thấy Nguyệt Nhi thảm bại thế này, xem ra ngươi có thể đánh bại quá bán các đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong cũng là điều hiển nhiên”.
Rầm!
Rầm!
Đại chiến nổ ra, Diệp Thành càng chiến càng hăng, dựa vào sự kỳ diệu của Thú Tâm Nộ và thân pháp Tốc Ảnh Thiên Hoan mà hắn có thể đánh cho Tề Nguyệt lùi liên tiếp về sau.
Nhìn về Tề Nguyệt lúc này, y phục lộn xộn, bộ dạng hết sức thảm bại. Mặc dù cô ta có nhiều mật thuật trong người nhưng đều bị Diệp Thành đánh cho không thể nào thi triển khiến bản thân không thể ngẩng nổi đầu khi đánh ở cự ly gần.
Rầm!
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, Tề Nguyệt cố gắng gánh một đòn của Diệp Thành, cô ta lùi về sau khiến một phiến đá phía sau mình đổ ra.
Còn lúc này, Tề Nguyệt mới có thời gian phản ứng lại, cô ta tung một chưởng khiến Diệp Thành đang bổ nhào đến bay ra khỏi đó.
“Bích Hải Linh Tuyền”, đánh lùi Diệp Thành, Tề Nguyệt lại nhanh chóng dùng thủ ấn.
“Lăng Tiêu Chỉ”, Tề Nguyệt lùi về sau, kéo dài khoảng cách với Diệp Thành sau đó chỉ về phía Diệp Thành.
Trong giây phút đó, Diệp Thành đã rút kiếm Xích Tiêu ra.
Bang!
Tiếng kim loại va vào nhau chói tai vang lên, kiếm Xích Tiêu bay tới bị một chỉ của Tề Nguyệt gạt bay ra khỏi đó. Thấy Diệp Thành lao tới, Tề Nguyệt vung tay chỉ điểm.
Có điều, điều khiến người ta không ngờ tới đó là Diệp Thành không hề phòng ngự, cứ thế chịu một chỉ của Tề Nguyệt, cả bên vai đều bị chọc thủng ứa ra máu, còn hắn cố gắng sát phạt tới trước mặt Tề Nguyệt.
Rõ ràng Tề Nguyệt không ngờ tới Diệp Thành lại đánh thế này.
Trong chốc lát, Diệp Thành đã tung chưởng ép tới, tiếng gầm của thú vang lên. Mặt Tề Nguyệt lạnh hẳn lại, cô ta ung dung thong thả ứng phó, vung tay chặn đòn của Diệp Thành nhưng bên dưới, đầu gối của Diệp Thành cũng cùng lúc đó nâng lên.
“Đánh ở cự li gần sao?”, Tề Nguyệt nheo mắt, dùng một tay đỡ lấy đòn đánh bằng đầu gối của Diệp Thành.
“Đúng rồi đấy”, Diệp Thành mỉm cười khác thường sau đó đả pháp của hắn càng bá đạo và dị thường hơn.
Gừ!
Gừ!
Gừ!
Trong Linh Đan Các, tiếng gầm rút dị thường vang lên sau mỗi lần Diệp Thành tung đòn đánh.
Hắn giống như mãnh thú hạ sơn, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sư tử, lúc lại như sói hoang, các ngón đòn vồ, đập, lôi, xé kết hợp nhuần nhuyễn giữa tay, chân, đầu gối, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn đều trở thành binh khí vô cùng hung hãn.
“Mật thuật chiến đấu gần bá đạo vậy sao?”, Tề Nguyệt chân tay khua loạn xạ, cô ta không khỏi kinh ngạc.
“Tiểu tử, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, Từ Phúc cũng kinh ngạc: “Ngoài tiểu tử ở Thiên Dương Phong kia ra thì đây là lần đầu tiên ta thấy Nguyệt Nhi thảm bại thế này, xem ra ngươi có thể đánh bại quá bán các đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong cũng là điều hiển nhiên”.
Rầm!
Rầm!
Đại chiến nổ ra, Diệp Thành càng chiến càng hăng, dựa vào sự kỳ diệu của Thú Tâm Nộ và thân pháp Tốc Ảnh Thiên Hoan mà hắn có thể đánh cho Tề Nguyệt lùi liên tiếp về sau.
Nhìn về Tề Nguyệt lúc này, y phục lộn xộn, bộ dạng hết sức thảm bại. Mặc dù cô ta có nhiều mật thuật trong người nhưng đều bị Diệp Thành đánh cho không thể nào thi triển khiến bản thân không thể ngẩng nổi đầu khi đánh ở cự ly gần.
Rầm!
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, Tề Nguyệt cố gắng gánh một đòn của Diệp Thành, cô ta lùi về sau khiến một phiến đá phía sau mình đổ ra.
Còn lúc này, Tề Nguyệt mới có thời gian phản ứng lại, cô ta tung một chưởng khiến Diệp Thành đang bổ nhào đến bay ra khỏi đó.
“Bích Hải Linh Tuyền”, đánh lùi Diệp Thành, Tề Nguyệt lại nhanh chóng dùng thủ ấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.