Chương 558
Lục Giới
09/11/2023
Phụt!
Tư Đồ Nam vừa nhảy khỏi chiến đài, Lý Tinh Hồn vẫn còn đứng trên chiến đài phun luôn ra cả miệng máu, cũng không biết vì vết thương quá nặng hay do bị kế sách của Tư Đồ Nam làm cho tức điên lên. Khốn khiếp, biết không đánh được còn cố đánh, đánh không được thì chạy, khốn khiếp, ngươi đúng là loại xảo quyệt!
Phía này, Diệp Thành và Thạch Nham đã đưa Tư Đồ Nam về vị trí.
“Cũng không thể trách con, con thật sự không đánh lại được tên tiểu tử đó”, Tư Đồ Nam bất lực nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.
“Con làm rất tốt rồi”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười: “Chí ít thì cũng đã ép hắn phải ra chiêu cuối cùng, nếu sư tỷ Nam Cung đấu với hắn thì cũng có thể có cách đối phó dễ dàng hơn”.
“Chính Dương Tông Mạnh Vân Nhiên, Hằng Nhạc Tông Nam Cung Nguyệt lên chiến đài”, Dương Đỉnh Thiên vừa dứt lời, phía chiến đài đã vang lên tiếng hô của Ngô Trường Thanh.
“Mẹ kiếp, thua sáu trận cuối cùng cũng có thể thắng được một trận rồi”, Tư Đồ Nam hằn học, nói rồi khong quên nhìn sang Nam Cung Nguyệt, cười nói: “Sư tỷ, đánh bại Mạnh Vân Nhiên không áp lực chứ?”
“Không áp lực”, Nam Cung Nguyệt từ từ đứng dậy tiến lên chiến đài.
“Bại sáu trận rồi, Hằng Nhạc Tông cuối cùng cũng thể thắng một trận”, thấy Nam Cung Nguyệt lên chiến đài, những kẻ mạnh ở tứ phương xôn xao bàn tán.
“Trận chiến này Hằng Nhạc Tông thắng là chắc”.
“Một trận mà thôi, cho các ngươi thì có là gì”, Thành Côn nhếch miệng cười mỉa mai.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Mạnh Vân Nhiên bấm bụng bước lên chiến đài.
“Nam Cung sư tỷ, xin chỉ giáo”, Mạnh Vân Nhiên vừa bước lên chiến đài, không nói thêm lời nào, cứ thế triệu gọi binh khí, đó chính là một cái bàn bát quái, vừa tế gọi ra, bàn bát quái nhanh chóng biến to lên ép về phía Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt không hề di chuyển, chỉ giơ tay vỗ mạnh một chưởng.
Bốp!
Ngay sau đó, bàn bát quái của Mạnh Vân Nhiên rung mạnh và bay ra khỏi đó, đến cả Mạnh Vân Nhiên cũng phản phệ, máu trong người sục sôi, hắn không nhịn được cứ thế phun ra máu.
Phía này, bóng hình Nam Cung Nguyệt phóng khoáng tự nhiên, sải bước ba bước đã tới trước mặt Mạnh Vân Nhiên, không đợi tên này đứng vững, cô ta đã tung ra đại ấn.
Phụt!
Mạnh Vân Nhiên lại lần nữa bị thương, lập tức ói ra máu, nhanh chóng lùi về sau, thế nhưng tốc độ của Nam Cung Nguyệt lại nhanh hơn, thân hình di chuyển nhanh như ma như quỷ, khi chỉ còn cách Mạnh Vân Nhiên một trượng, cô ta đã vung tay ra chiêu.
Phụt!
Mạnh Vân Nhiên đến thời gian sử dụng bí thuật phòng ngự cũng không có, lập tức bị đánh bay ra khỏi chiến đài.
Ôi!
Trận chiến kết thúc quá nhanh khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại: “Nhanh quá đi mất”.
Được!
Không biết là tiếng hét của ai khiến cho những người quan sát trận đấu đều giật mình.
Được lắm!
Tư Đồ Nam vừa nhảy khỏi chiến đài, Lý Tinh Hồn vẫn còn đứng trên chiến đài phun luôn ra cả miệng máu, cũng không biết vì vết thương quá nặng hay do bị kế sách của Tư Đồ Nam làm cho tức điên lên. Khốn khiếp, biết không đánh được còn cố đánh, đánh không được thì chạy, khốn khiếp, ngươi đúng là loại xảo quyệt!
Phía này, Diệp Thành và Thạch Nham đã đưa Tư Đồ Nam về vị trí.
“Cũng không thể trách con, con thật sự không đánh lại được tên tiểu tử đó”, Tư Đồ Nam bất lực nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.
“Con làm rất tốt rồi”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười: “Chí ít thì cũng đã ép hắn phải ra chiêu cuối cùng, nếu sư tỷ Nam Cung đấu với hắn thì cũng có thể có cách đối phó dễ dàng hơn”.
“Chính Dương Tông Mạnh Vân Nhiên, Hằng Nhạc Tông Nam Cung Nguyệt lên chiến đài”, Dương Đỉnh Thiên vừa dứt lời, phía chiến đài đã vang lên tiếng hô của Ngô Trường Thanh.
“Mẹ kiếp, thua sáu trận cuối cùng cũng có thể thắng được một trận rồi”, Tư Đồ Nam hằn học, nói rồi khong quên nhìn sang Nam Cung Nguyệt, cười nói: “Sư tỷ, đánh bại Mạnh Vân Nhiên không áp lực chứ?”
“Không áp lực”, Nam Cung Nguyệt từ từ đứng dậy tiến lên chiến đài.
“Bại sáu trận rồi, Hằng Nhạc Tông cuối cùng cũng thể thắng một trận”, thấy Nam Cung Nguyệt lên chiến đài, những kẻ mạnh ở tứ phương xôn xao bàn tán.
“Trận chiến này Hằng Nhạc Tông thắng là chắc”.
“Một trận mà thôi, cho các ngươi thì có là gì”, Thành Côn nhếch miệng cười mỉa mai.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Mạnh Vân Nhiên bấm bụng bước lên chiến đài.
“Nam Cung sư tỷ, xin chỉ giáo”, Mạnh Vân Nhiên vừa bước lên chiến đài, không nói thêm lời nào, cứ thế triệu gọi binh khí, đó chính là một cái bàn bát quái, vừa tế gọi ra, bàn bát quái nhanh chóng biến to lên ép về phía Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt không hề di chuyển, chỉ giơ tay vỗ mạnh một chưởng.
Bốp!
Ngay sau đó, bàn bát quái của Mạnh Vân Nhiên rung mạnh và bay ra khỏi đó, đến cả Mạnh Vân Nhiên cũng phản phệ, máu trong người sục sôi, hắn không nhịn được cứ thế phun ra máu.
Phía này, bóng hình Nam Cung Nguyệt phóng khoáng tự nhiên, sải bước ba bước đã tới trước mặt Mạnh Vân Nhiên, không đợi tên này đứng vững, cô ta đã tung ra đại ấn.
Phụt!
Mạnh Vân Nhiên lại lần nữa bị thương, lập tức ói ra máu, nhanh chóng lùi về sau, thế nhưng tốc độ của Nam Cung Nguyệt lại nhanh hơn, thân hình di chuyển nhanh như ma như quỷ, khi chỉ còn cách Mạnh Vân Nhiên một trượng, cô ta đã vung tay ra chiêu.
Phụt!
Mạnh Vân Nhiên đến thời gian sử dụng bí thuật phòng ngự cũng không có, lập tức bị đánh bay ra khỏi chiến đài.
Ôi!
Trận chiến kết thúc quá nhanh khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng lại: “Nhanh quá đi mất”.
Được!
Không biết là tiếng hét của ai khiến cho những người quan sát trận đấu đều giật mình.
Được lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.