Chương 1256: “Chẳng phải con đã chết rồi sao?”
Lục Giới
04/12/2021
“Vút, vút, vút…”, tiếp đó là phương hướng thứ tư cũng vang lên từng âm thanh khác thường.
Diệp Thành không cần nhìn cũng biết đó là ai, ngoài Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân ra thì còn là ai được nữa.
Long nhất, Viêm Sơn, Tịch Nhan, tên tí hon, Sơn Hùng, Viêm Long, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, bốn nhóm cùng xông vào đại quân của nhà họ Tề và càn quét như bốn con rồng khổng lồ, dẹp bằng bát hoang.
“Đánh đấm cũng được lắm”, Diệp Thành xoa cằm, hắn nhìn về vài hướng, Lăng Tiêu và Tiêu Tương, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt, Đoàn Ngự và Dạ Như Tuyết, Hùng Nhị và Đường Như Huyên, Đông Phương Ngọc Linh và Phong Vô Ngấn, Lục huyên Nhi và Tạ Vân, Hồng Loan và Hắc Bào, tất cả đều sóng đôi.
“Nam nữ sóng đôi, làm việc không mệt”, Diệp Thành nói rồi tự giác sát phạt về phía Sở Linh.
Bịch! Rầm! Keng!
Màn đêm vốn dĩ yên tĩnh thì lại bị những tiếng động ầm vang phá vỡ.
Hai vị lão tổ nhà họ Tề đều bị tiêu diệt, đại quân nhà họ Tề không có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên trấn thủ đương nhiên không thể làm nên nổi trò trống gì. Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và nhà họ Hùng càn quét trận chiến tới tận cùng.
Trận đại chiến hồi hộp đương nhiên cũng có kết quả bất ngờ.
Chỉ trong vòng một khắc ngắn ngủi, liên quân nhà họ Tề và Chính Dương Tông đều bị thôn tính sạch sẽ. Lúc này, nếu như ngẩng đầu nhìn trời cao thì căn bản không có lấy mấy ngôi sao vì bầu trời đã bị phủ thêm một lớp huyết vụ thật dày.
Lúc này, nếu như đưa mắt nhìn xuống mặt đất thì ập vào mắt người ta chính là những xương cốt chất tới vô tận, máu tươi nhuốm đỏ mặt đất ngưng tụ thành cả dòng sông, vô cùng choán mắt.
“Đa tạ chư vị đạo hữu tương trợ”, phía này, Hùng Đại Hải đã dẫn những tu sĩ mạnh của nhà họ Hùng tới, cung kính hành lễ, trong ánh mắt rõ vẻ cảm khái.
“Chỉ là việc nhỏ thôi ạ”, Diệp Thành mỉm cười.
“Ca của ta”, ở một phía, tên béo Hùng Nhị đã lao vào, cứ thế ôm lấy chân Diệp Thành, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hắn oà khóc, vừa khóc vừa gại gại khuôn mặt béo múp vào đùi Diệp Thành, nào nước mắt nước mũi, tất cả đều dính hết lên chân Diệp Thành.
Thấy vậy, mặt Diệp Thành chợt tối sầm cả lại, nếu không phải nhóm người phía Hùng Đại Hải ở đây thì hắn nhất định sẽ lôi tên béo này ra đánh cho một trận ra trò.
Có điều, hành động của Hùng Nhị trong mắt phía Hùng Đại Hải lại không đến mức đáng trách, một người có tầm nhìn như ông ta sao có thể không nhìn ra những tu sĩ thần bí này coi Diệp Thành là Tôn được chứ.
“Vị đạo hữu này, cậu…”, trong lòng cảm khái, Hùng Đại Hải nhìn Diệp Thành định nói gì nhưng lại nghẹn lời.
“Tiền bối quên con rồi phải không ạ?”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay tháo đi lớp mặt nạ để lộ ra chân dung.
“Con….Diệp…Diệp Thành?”, Hùng Đại Hải thẫn thờ nhìn Diệp Thành, “chẳng phải con đã chết rồi sao?”
“Diêm Vương không nhận con nên con quay về”, Diệp Thành toét miệng cười.
Diệp Thành không cần nhìn cũng biết đó là ai, ngoài Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân ra thì còn là ai được nữa.
Long nhất, Viêm Sơn, Tịch Nhan, tên tí hon, Sơn Hùng, Viêm Long, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, bốn nhóm cùng xông vào đại quân của nhà họ Tề và càn quét như bốn con rồng khổng lồ, dẹp bằng bát hoang.
“Đánh đấm cũng được lắm”, Diệp Thành xoa cằm, hắn nhìn về vài hướng, Lăng Tiêu và Tiêu Tương, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt, Đoàn Ngự và Dạ Như Tuyết, Hùng Nhị và Đường Như Huyên, Đông Phương Ngọc Linh và Phong Vô Ngấn, Lục huyên Nhi và Tạ Vân, Hồng Loan và Hắc Bào, tất cả đều sóng đôi.
“Nam nữ sóng đôi, làm việc không mệt”, Diệp Thành nói rồi tự giác sát phạt về phía Sở Linh.
Bịch! Rầm! Keng!
Màn đêm vốn dĩ yên tĩnh thì lại bị những tiếng động ầm vang phá vỡ.
Hai vị lão tổ nhà họ Tề đều bị tiêu diệt, đại quân nhà họ Tề không có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên trấn thủ đương nhiên không thể làm nên nổi trò trống gì. Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và nhà họ Hùng càn quét trận chiến tới tận cùng.
Trận đại chiến hồi hộp đương nhiên cũng có kết quả bất ngờ.
Chỉ trong vòng một khắc ngắn ngủi, liên quân nhà họ Tề và Chính Dương Tông đều bị thôn tính sạch sẽ. Lúc này, nếu như ngẩng đầu nhìn trời cao thì căn bản không có lấy mấy ngôi sao vì bầu trời đã bị phủ thêm một lớp huyết vụ thật dày.
Lúc này, nếu như đưa mắt nhìn xuống mặt đất thì ập vào mắt người ta chính là những xương cốt chất tới vô tận, máu tươi nhuốm đỏ mặt đất ngưng tụ thành cả dòng sông, vô cùng choán mắt.
“Đa tạ chư vị đạo hữu tương trợ”, phía này, Hùng Đại Hải đã dẫn những tu sĩ mạnh của nhà họ Hùng tới, cung kính hành lễ, trong ánh mắt rõ vẻ cảm khái.
“Chỉ là việc nhỏ thôi ạ”, Diệp Thành mỉm cười.
“Ca của ta”, ở một phía, tên béo Hùng Nhị đã lao vào, cứ thế ôm lấy chân Diệp Thành, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hắn oà khóc, vừa khóc vừa gại gại khuôn mặt béo múp vào đùi Diệp Thành, nào nước mắt nước mũi, tất cả đều dính hết lên chân Diệp Thành.
Thấy vậy, mặt Diệp Thành chợt tối sầm cả lại, nếu không phải nhóm người phía Hùng Đại Hải ở đây thì hắn nhất định sẽ lôi tên béo này ra đánh cho một trận ra trò.
Có điều, hành động của Hùng Nhị trong mắt phía Hùng Đại Hải lại không đến mức đáng trách, một người có tầm nhìn như ông ta sao có thể không nhìn ra những tu sĩ thần bí này coi Diệp Thành là Tôn được chứ.
“Vị đạo hữu này, cậu…”, trong lòng cảm khái, Hùng Đại Hải nhìn Diệp Thành định nói gì nhưng lại nghẹn lời.
“Tiền bối quên con rồi phải không ạ?”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay tháo đi lớp mặt nạ để lộ ra chân dung.
“Con….Diệp…Diệp Thành?”, Hùng Đại Hải thẫn thờ nhìn Diệp Thành, “chẳng phải con đã chết rồi sao?”
“Diêm Vương không nhận con nên con quay về”, Diệp Thành toét miệng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.