Chương 1257: “Đứa trẻ này ăn gì mà lớn lên thế nhỉ?”
Lục Giới
04/12/2021
“Sát thần Tần Vũ, Viêm Hoàng Thánh Chủ, Đan Thánh Diệp Thành lại chính là một người?”, những tu sĩ của nhà họ Hùng mặt mày kinh ngạc, sao bọn họ dám tin nổi sự thực này chứ, đây là chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
“Hùng gia chủ, chuyện này chúng ta nói sau đi ạ”, Diệp Thành lập tức lên tiếng: “Binh quý thần tốc, thất diệt Tề gia”.
“Được”, câu nói của Diệp Thành kéo nhóm người phía Hùng Đại Hải về với thực tại, nhắc tới nhà họ Tề, bọn họ lại nghĩ tới món nợ máu của nhà họ Hùng.
Thế rồi những tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc Tông và nhà họ Hùng cùng tề tựu lại với nhau, người cưỡi linh thú, người ngự trên vân đoàn, người đạp trên phi kiếm, người điều khiển cổ trận xa, khí thế hào hùng sát phạt về phía nhà họ Tề.
Rầm! Đùng! Đoàng!
Có lẽ vì khí thế quá mạnh mẽ nên bọn họ như phá tan hư không, cả chặng đường liên tiếp vang lên những tiếng động mạnh.
Long Nhất và Viêm Sơn đi cùng nhau, khi nói chuyện còn xoa xoa cái đầu trọc của mình giống như thể thể hiện phần đầu của mình sáng bóng hơn những người khác vậy.
Man Hùng và Viêm Long cùng đi trên phi kiếm, bọn họ xoa xoa chiến rìu.
Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân thì ngồi trên một thanh phi kiếm, một người xoa mũi, một người gãi tai trông hào hứng thấy rõ.
Hồng Loan và Hắc Bào đi riêng trên một thanh phi kiếm, giữa bầu không khí sát khí ngút trời cũng không quên dành những lời ân ái cho nhau.
Phía này, trên phi kiếm khổng lồ, Diệp Thành, Tạ Vân, Hoắc Đằng, Hùng Nhị ngồi cạnh nhau, mắt ai nấy đều đỏ hoe, vài tháng chia xa khiến bọn họ nói không tỏ được những khổ sở và cảm khái của mình.
“Không ngờ còn có thể gặp lại mọi người”, Hùng Nhị khóc oà lên, vừa khóc vừa vươn đôi tay múp míp về phía hai người rồi lấy đi túi đựng đồ của bọn họ nhét vào túi quần mình.
“Muốn nói gì thì giữ lại, xong xuôi thì cùng đi chơi gái một bữa”, Hoắc Đằng, Tạ Vân mắt nhoà nước, bọn họ vừa khóc thút thít vừa tự giác cho tay vào túi quần Hùng Nhị giật lại túi đựng đồ vừa bị tên kia lấy đi và không quên bóp vào của quý của hắn ta.
“Huynh đệ của Thánh Chủ sao trông tên nào tên nấy cứ kì lạ thế nào ấy nhỉ”, từ tứ phía, những kẻ mạnh của Viêm Hoàng đều ngự kiếm bay qua, tất cả nhìn về phía này với vẻ mặt khó hiểu.
“Đứa trẻ này ăn gì mà lớn lên thế nhỉ?”, phía sau, một phi kiếm lướt qua nhóm người phía Diệp Thành, mọi người đều xoa cằm nhìn tên béo Hổ Oa.
Hùng Nhị bị nhìn như vậy thì cảm thấy mất tự nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy từng cặp mắt kia, hắn đột nhiên có cảm giác gượng gạo, như thể hắn sắp bị người ta mang đi bán vậy.
“Công pháp của hắn có vấn đề nên hai vị có cách nào khác không?”, phía này, Diệp Thành nhìn hai người kia.
Từ khi trở về thì đây là lần đầu tiên Diệp Thành gặp Hùng Nhị, hắn nhìn kĩ cơ thể tên này, mặc dù tìm ra được một số manh mối nhưng ngặt nỗi với khả năng hiểu biết của hắn thì hắn căn bản không thể khiến Hùng Nhị hồi phục về như bình thường.
“Hắn không trị được không có nghĩa là Vô Nhai Đạo Nhân và Cổ Tam Thông không trị được, hai người này không vừa đâu.
“Ừm, công pháp của tên béo này quả thực kì lạ”, Cổ Tam Thông vuốt râu lên tiếng.
“Hùng gia chủ, chuyện này chúng ta nói sau đi ạ”, Diệp Thành lập tức lên tiếng: “Binh quý thần tốc, thất diệt Tề gia”.
“Được”, câu nói của Diệp Thành kéo nhóm người phía Hùng Đại Hải về với thực tại, nhắc tới nhà họ Tề, bọn họ lại nghĩ tới món nợ máu của nhà họ Hùng.
Thế rồi những tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc Tông và nhà họ Hùng cùng tề tựu lại với nhau, người cưỡi linh thú, người ngự trên vân đoàn, người đạp trên phi kiếm, người điều khiển cổ trận xa, khí thế hào hùng sát phạt về phía nhà họ Tề.
Rầm! Đùng! Đoàng!
Có lẽ vì khí thế quá mạnh mẽ nên bọn họ như phá tan hư không, cả chặng đường liên tiếp vang lên những tiếng động mạnh.
Long Nhất và Viêm Sơn đi cùng nhau, khi nói chuyện còn xoa xoa cái đầu trọc của mình giống như thể thể hiện phần đầu của mình sáng bóng hơn những người khác vậy.
Man Hùng và Viêm Long cùng đi trên phi kiếm, bọn họ xoa xoa chiến rìu.
Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân thì ngồi trên một thanh phi kiếm, một người xoa mũi, một người gãi tai trông hào hứng thấy rõ.
Hồng Loan và Hắc Bào đi riêng trên một thanh phi kiếm, giữa bầu không khí sát khí ngút trời cũng không quên dành những lời ân ái cho nhau.
Phía này, trên phi kiếm khổng lồ, Diệp Thành, Tạ Vân, Hoắc Đằng, Hùng Nhị ngồi cạnh nhau, mắt ai nấy đều đỏ hoe, vài tháng chia xa khiến bọn họ nói không tỏ được những khổ sở và cảm khái của mình.
“Không ngờ còn có thể gặp lại mọi người”, Hùng Nhị khóc oà lên, vừa khóc vừa vươn đôi tay múp míp về phía hai người rồi lấy đi túi đựng đồ của bọn họ nhét vào túi quần mình.
“Muốn nói gì thì giữ lại, xong xuôi thì cùng đi chơi gái một bữa”, Hoắc Đằng, Tạ Vân mắt nhoà nước, bọn họ vừa khóc thút thít vừa tự giác cho tay vào túi quần Hùng Nhị giật lại túi đựng đồ vừa bị tên kia lấy đi và không quên bóp vào của quý của hắn ta.
“Huynh đệ của Thánh Chủ sao trông tên nào tên nấy cứ kì lạ thế nào ấy nhỉ”, từ tứ phía, những kẻ mạnh của Viêm Hoàng đều ngự kiếm bay qua, tất cả nhìn về phía này với vẻ mặt khó hiểu.
“Đứa trẻ này ăn gì mà lớn lên thế nhỉ?”, phía sau, một phi kiếm lướt qua nhóm người phía Diệp Thành, mọi người đều xoa cằm nhìn tên béo Hổ Oa.
Hùng Nhị bị nhìn như vậy thì cảm thấy mất tự nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy từng cặp mắt kia, hắn đột nhiên có cảm giác gượng gạo, như thể hắn sắp bị người ta mang đi bán vậy.
“Công pháp của hắn có vấn đề nên hai vị có cách nào khác không?”, phía này, Diệp Thành nhìn hai người kia.
Từ khi trở về thì đây là lần đầu tiên Diệp Thành gặp Hùng Nhị, hắn nhìn kĩ cơ thể tên này, mặc dù tìm ra được một số manh mối nhưng ngặt nỗi với khả năng hiểu biết của hắn thì hắn căn bản không thể khiến Hùng Nhị hồi phục về như bình thường.
“Hắn không trị được không có nghĩa là Vô Nhai Đạo Nhân và Cổ Tam Thông không trị được, hai người này không vừa đâu.
“Ừm, công pháp của tên béo này quả thực kì lạ”, Cổ Tam Thông vuốt râu lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.