Chương 18: Hắn Chính Là Thanh Vân(P2)
Miếu Đông Hải
23/07/2020
Nghe đến nàng gọi không khỏi khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, thầm nghĩ nàng đây là muốn làm gì.
- Con gái cuối cùng cũng biết thương xót biểu ca đấy.
Đỗ Hiểu Nghi đầy thâm ý cười nói.
Nghe được mẫu thân nàng nói như vậy mọi người không khổi ồ lên hiểu, thế nhưng là kêu Phó Hùng đi xuống thì còn người nào nữa để đánh với Trần Hải đây, không phải nàng chấp nhận Trần Hải rồi đấy chứ.
- Hi Vũ nàng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi sao.
Trần Hải không tiếp túc đánh, hắn thả lỏng người vui vẻ liền nói.
- Không được Hi Vũ, nàng không được làm vậy, ta còn có thể đánh được.
- Nhi tử ngươi cũng không cần lo lắng, biểu muội của ngươi chỉ là không muốn ngươi bị thương, hôm sự này có chúng ta làm chủ cho các ngươi.
Bà nhìn hắn cười nói sau đó hướng về trượng phu của mình nháy mắt đầy thâm ý nhắc nhở.
- Đúng đó, hôm sự này chúng ta làm chủ.
Lăng Phá Thiên thấy được thê tử của mình hướng hắn nhắc nhở nên cũng mở miệng nói.
- Đứa nhỏ này còn không mau cảm ơn hai trưởng bối.
Kỳ Công Minh cười sáng lạng lên hướng nhi tử mình nhắc nhở.
- Cảm ơn bá phụ bá mẫu.
Kỳ Phó Hùng lúc đầu sững sờ sau đó lau đi khóe miệng đầy máu vui sướng thi lễ nói.
- Haha… thì ra là thế.
- Cái này cũng phải, hai nhà Lăng gia cùng kỳ gia từ lâu đã quen thân, lại nói hai người kia từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, như thế kết thúc cũng hợp tình hợp lý
- Lần này tỷ thí kết thúc đúng là ngoài dự liệu á.
Mọi người to nhỏ với nhau bàn luận.
- Khốn kiếp, nàng phải là của ta người.
Trần Hằng rống giận chửi ầm lên.
- Nàng là lão nương nhi nữ… ta nói được là được, ngươi mau cút xa ra cho ta.
Đỗ Hiểu Nghi lúc này đứng bật dậy khí thế không chịu thua nói.
Như thế nào con gái của bà mà bà không làm chủ được chứ, bà nhịn cũng nhịn đủ rồi, hôm nay dù có tộc trưởng cùng thành chủ ra mặt bà cũng không cho mặt mũi, bởi vì đây là con gái bà chứ không phải là con của bọn hắn.
Nhìn đến lão phu nhân phát tác như vậy không khỏi khiến mọi người đều sững sờ khó tin, như thế nào một cái phu nhân liền bá khí mười phần không thua gì một cái nam nhân.
Không những mọi người, mà ngay Lăng Thiên Lập cũng bị phu nhân của mình dọa sợ không nhẹ.
- Hừ tốt cho Lăng gia các ngươi cứ như vậy liền lật lọng.
Chu Hồng ngồi bên cạnh Lăng gia cũng hừ lạnh nói tiếp:
- Hừ… lần này là ta đến làm chủ cho cuộc tỷ võ này, các ngươi không nhận cũng phải ngoan ngoãn nhận cho ta.
Lăng gia tộc trưởng cùng mấy vị trưởng lão nhìn một màng như vậy cũng là đứng ngây ra như phỗng không biết nên làm cai gì cho phải. Bọn họ liền hướng hai phu thê Lăng Thiên Lập khuyên nhủ đủ điều.
Cả hai phe phái lúc này đã xác định thành lập, bắt đầu nước miếng văng tung tóe nhau cãi cọ, không bên nào chịu lùi bước.
- Cái này là trận tỷ võ lúc nào thành đấu võ mồm rồi
Thanh Vân xem đến đều trợn mắt nói
- Tiểu đệ đệ việc này chắc chắn không dễ dàng giải quyết như vậy đâu, chúng ta nên sớm về thôi để tránh phải bị kéo vào phiền phức.
Lý Tuần hướng Thanh Vân nói
Hắn biết mấy cái đại gia tộc này không chỉ đơn giản đấu võ mồm như vậy, hơn nữa nhìn người kia Trần Hải chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, sẽ sớm thôi giết chóc liền nổ ra.
- Haizz… được rồi liền về trước vậy.
Hắn nhìn đến mèo nhỏ thoáng một cái, thầm nghĩ việc kếu sủng vật mình vẫn là nên để sau đi.
- Tất cả im lặng hết đi… ai nói tỷ thí đã kết thúc, còn một người vẫn chưa lên đấy.
Một lần nữa Lăng Hi Vũ nói, nhưng là nhìn đến tên kia vậy mà quay người bỏ đi không khỏi hốt hoảng cả lên hét lớn:
- Thanh Vân…. Ngươi đứng lại cho ta…. Ngươi… ngươi còn đi ta liền tự sát cho ngươi xem.
Nàng bên người rút ra chùy thủ kê lên cổ một lòng muốn chết nói.
- Trời…
Đám đông lại một lần nữa triệt để im lặng, sau đó hướng xung quanh tìm đến người mà Lăng gia tiểu thư gọi.
Thanh Vân nghe đến nàng gọi không khỏi trong lòng thầm kêu không ổn muốn nhanh chóng rời đi, nhưng là thấy nàng như vậy hành động không khỏi khiến hắn chạy đi không nổi, hắn là một người tuổi còn rất trẻ không có kinh nghiệm giải quyết việc này. Nghĩ một lúc, hắn hiền bỏ lại đám người Lý Tuần, phi thân nhảy lên khán đài nói bất đắc dĩ nói:
- Ta nói này Hi Vũ tỷ tỷ, không phải là ta chỉ cùng ngươi nhìn qua một chút hay sao, có cần phải như vậy không.
Nàng mím môi thật chặt im lặng không nói lời nào nhìn hắn.
Thanh Vân thấy nàng mím môm đỏ mộng, hai mắt lúc này đã rơm rớm nước mắt nhìn hắn, hắn không khỏi có chút chột dạ liền nói tiếp:
- Được rồi ta thừa nhận có sờ qua nữa.
Nàng vẫn không nói, nhưng là nhanh như chớp mắt nàng liền thả đi chùy thủ hướng hắn điên cuồng lao đến ôm, khóc nức nở đầy uy khuất nói:
- Hức hức, ngươi đã sờ qua thì như thế nào, xem qua thì đã làm sao, cô nãi nãi này đều nguyện ý… hức hức… thế nhưng ngươi phải chịu trách nhiệm đối với ta.
Mặt dù gặp hắn thời gian rất ngắn ngủi nhưng cũng để lại trong tim nàng hình bóng không thể phai mờ, đủ để làm nàng cả đời đều không thể chứa một ai khác, đây cũng xem như là duyên phận của nàng và hắn đi.
- Ta con mẹ nó đây là Lăng gia tiểu thư xinh đẹp lạnh lùng sao, như thế nào mà cái gì đều cũng bị người ta làm hết rồi.
- Ngưu bức… quá ngưu bức rồi, sao ta lại không có phúc khí giống như tiểu tử ấy chứ.
- Ta con mẹ nó chứ, ca đây hâm mộ, ca đây đố kỵ hắn đến chết mất.
- Tên này hình như tên là Thanh Vân, là công tử nhà nào đây.
- Không biết, nghe rất xa lạ.
Không ít người lúc này nhìn hai người họ tò mò bàn tán.
- Phụ thân ngươi thấy không, cái tên khốn kiếp này là một cái hoa hoa công tử đó, ngay cả Lăng gia tiểu thư cũng không thoát khỏi lợi trảo của hắn.
Lý Mẫn Nhi hướng phụ thân nàng nói.
Đám người Lý Tuần lúc này cũng là mộng rồi, bọn họ cũng không có nghe lọt tai lời của Lý Mẫn Nhi nói nữa đấy.
- Nhi nữ của ta khi nào lớn gan như vậy.
Hai cái phu phụ Lăng Thiên Lập nhìn đến con gái vậy mà trước mặt nhiều người như vậy lại cùng nam nhân thổ lộ yêu đương cũng không khỏi cũng không khỏi mặt mo đỏ lên, sau đó Lăng Thiên Lập hướng cha con Phó Hùng áy náy nói:
- Phó Hùng hiền chất à, lần này coi như Lăng bá phụ có lỗi với con.
Phó Hùng không có phản ứng, mắt hắn lúc này đã căm tức đỏ ngầu, hai bàn tay nắm chặc.
- Haizz... Hùng nhi đừng nhìn nữa, chúng ta về nhà thôi.
Kỳ gia chủ nhìn đến con trai mình như vậy cũng biết nhi tử là đang rất đau lòng, thế nhưng là nàng ta đã cùng nam nhân khác thổ lộ tình cảm ngay trước mắt đám đông, thì con trai của hắn đã triệt để hết hi vọng
- Ngươi tiểu tử… ta giết ngươi.
Trần Hải lúc này đã tức đến máu đen rồi, như thế nào người phụ nữ hắn xem trọng vậy mà lại cùng với nam nhân khác ngay trước mặt hắn tình chàng ý thiếp.
Hắn bàn tay lúc này hóa thành ưng trảo, hướng Thanh Vân trảo tới.
Thanh Vân cảm nhận được luồn sát khí nồng đậm liền thi triển vân tung bộ ôm nàng né tránh qua, sau đó hướng bên dưới lôi đài đặt nàng xuống.
- Ngươi cái này tiểu nương bì, vậy mà kéo cho ta nhìu thù hận đến như vậy.
Hắn gõ nhẹ đầu nàng một cái, sau đó bất đắt dĩ thở dài xoay người nhảy lên lôi đài.
Nàng thấy hắn như vậy mắng yêu nàng liền cười hạnh phúc.
Mẫu thân cùng phụ thân nàng cũng đã nối đuôi nhau đi đến, nhìn thấy con gái nàng cười đến hạnh phúc như vậy trong lòng cũng không khỏi an ủi.
- Tiểu thư, ngươi cười trông thật đẹp.
Người hầu Linh nhi ôm mèo nhỏ bước đến cười nói.
- Xấu tiểu Linh ngươi câm miệng.
Nàng mặt đỏ đến mang tai, nhìn cái tiểu người hầu trách móc.
- Phải rồi, tiểu thư con tiểu quỷ nhỏ này lúc nãy muốn trốn đi.
Linh nhi ôm mèo nhỏ hướng tiểu thư mình đưa tới.
Nàng tiếp nhận mèo nhỏ sau đó cười thật tươi nói:
- Tiểu quỷ, ta sau này cũng xem như chủ nhân của ngươi rồi.
Mèo nhỏ liền thở ra một hơi, xem như mạng nhỏ của nó đã được giữ lại.
- Con gái cuối cùng cũng biết thương xót biểu ca đấy.
Đỗ Hiểu Nghi đầy thâm ý cười nói.
Nghe được mẫu thân nàng nói như vậy mọi người không khổi ồ lên hiểu, thế nhưng là kêu Phó Hùng đi xuống thì còn người nào nữa để đánh với Trần Hải đây, không phải nàng chấp nhận Trần Hải rồi đấy chứ.
- Hi Vũ nàng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi sao.
Trần Hải không tiếp túc đánh, hắn thả lỏng người vui vẻ liền nói.
- Không được Hi Vũ, nàng không được làm vậy, ta còn có thể đánh được.
- Nhi tử ngươi cũng không cần lo lắng, biểu muội của ngươi chỉ là không muốn ngươi bị thương, hôm sự này có chúng ta làm chủ cho các ngươi.
Bà nhìn hắn cười nói sau đó hướng về trượng phu của mình nháy mắt đầy thâm ý nhắc nhở.
- Đúng đó, hôm sự này chúng ta làm chủ.
Lăng Phá Thiên thấy được thê tử của mình hướng hắn nhắc nhở nên cũng mở miệng nói.
- Đứa nhỏ này còn không mau cảm ơn hai trưởng bối.
Kỳ Công Minh cười sáng lạng lên hướng nhi tử mình nhắc nhở.
- Cảm ơn bá phụ bá mẫu.
Kỳ Phó Hùng lúc đầu sững sờ sau đó lau đi khóe miệng đầy máu vui sướng thi lễ nói.
- Haha… thì ra là thế.
- Cái này cũng phải, hai nhà Lăng gia cùng kỳ gia từ lâu đã quen thân, lại nói hai người kia từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, như thế kết thúc cũng hợp tình hợp lý
- Lần này tỷ thí kết thúc đúng là ngoài dự liệu á.
Mọi người to nhỏ với nhau bàn luận.
- Khốn kiếp, nàng phải là của ta người.
Trần Hằng rống giận chửi ầm lên.
- Nàng là lão nương nhi nữ… ta nói được là được, ngươi mau cút xa ra cho ta.
Đỗ Hiểu Nghi lúc này đứng bật dậy khí thế không chịu thua nói.
Như thế nào con gái của bà mà bà không làm chủ được chứ, bà nhịn cũng nhịn đủ rồi, hôm nay dù có tộc trưởng cùng thành chủ ra mặt bà cũng không cho mặt mũi, bởi vì đây là con gái bà chứ không phải là con của bọn hắn.
Nhìn đến lão phu nhân phát tác như vậy không khỏi khiến mọi người đều sững sờ khó tin, như thế nào một cái phu nhân liền bá khí mười phần không thua gì một cái nam nhân.
Không những mọi người, mà ngay Lăng Thiên Lập cũng bị phu nhân của mình dọa sợ không nhẹ.
- Hừ tốt cho Lăng gia các ngươi cứ như vậy liền lật lọng.
Chu Hồng ngồi bên cạnh Lăng gia cũng hừ lạnh nói tiếp:
- Hừ… lần này là ta đến làm chủ cho cuộc tỷ võ này, các ngươi không nhận cũng phải ngoan ngoãn nhận cho ta.
Lăng gia tộc trưởng cùng mấy vị trưởng lão nhìn một màng như vậy cũng là đứng ngây ra như phỗng không biết nên làm cai gì cho phải. Bọn họ liền hướng hai phu thê Lăng Thiên Lập khuyên nhủ đủ điều.
Cả hai phe phái lúc này đã xác định thành lập, bắt đầu nước miếng văng tung tóe nhau cãi cọ, không bên nào chịu lùi bước.
- Cái này là trận tỷ võ lúc nào thành đấu võ mồm rồi
Thanh Vân xem đến đều trợn mắt nói
- Tiểu đệ đệ việc này chắc chắn không dễ dàng giải quyết như vậy đâu, chúng ta nên sớm về thôi để tránh phải bị kéo vào phiền phức.
Lý Tuần hướng Thanh Vân nói
Hắn biết mấy cái đại gia tộc này không chỉ đơn giản đấu võ mồm như vậy, hơn nữa nhìn người kia Trần Hải chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, sẽ sớm thôi giết chóc liền nổ ra.
- Haizz… được rồi liền về trước vậy.
Hắn nhìn đến mèo nhỏ thoáng một cái, thầm nghĩ việc kếu sủng vật mình vẫn là nên để sau đi.
- Tất cả im lặng hết đi… ai nói tỷ thí đã kết thúc, còn một người vẫn chưa lên đấy.
Một lần nữa Lăng Hi Vũ nói, nhưng là nhìn đến tên kia vậy mà quay người bỏ đi không khỏi hốt hoảng cả lên hét lớn:
- Thanh Vân…. Ngươi đứng lại cho ta…. Ngươi… ngươi còn đi ta liền tự sát cho ngươi xem.
Nàng bên người rút ra chùy thủ kê lên cổ một lòng muốn chết nói.
- Trời…
Đám đông lại một lần nữa triệt để im lặng, sau đó hướng xung quanh tìm đến người mà Lăng gia tiểu thư gọi.
Thanh Vân nghe đến nàng gọi không khỏi trong lòng thầm kêu không ổn muốn nhanh chóng rời đi, nhưng là thấy nàng như vậy hành động không khỏi khiến hắn chạy đi không nổi, hắn là một người tuổi còn rất trẻ không có kinh nghiệm giải quyết việc này. Nghĩ một lúc, hắn hiền bỏ lại đám người Lý Tuần, phi thân nhảy lên khán đài nói bất đắc dĩ nói:
- Ta nói này Hi Vũ tỷ tỷ, không phải là ta chỉ cùng ngươi nhìn qua một chút hay sao, có cần phải như vậy không.
Nàng mím môi thật chặt im lặng không nói lời nào nhìn hắn.
Thanh Vân thấy nàng mím môm đỏ mộng, hai mắt lúc này đã rơm rớm nước mắt nhìn hắn, hắn không khỏi có chút chột dạ liền nói tiếp:
- Được rồi ta thừa nhận có sờ qua nữa.
Nàng vẫn không nói, nhưng là nhanh như chớp mắt nàng liền thả đi chùy thủ hướng hắn điên cuồng lao đến ôm, khóc nức nở đầy uy khuất nói:
- Hức hức, ngươi đã sờ qua thì như thế nào, xem qua thì đã làm sao, cô nãi nãi này đều nguyện ý… hức hức… thế nhưng ngươi phải chịu trách nhiệm đối với ta.
Mặt dù gặp hắn thời gian rất ngắn ngủi nhưng cũng để lại trong tim nàng hình bóng không thể phai mờ, đủ để làm nàng cả đời đều không thể chứa một ai khác, đây cũng xem như là duyên phận của nàng và hắn đi.
- Ta con mẹ nó đây là Lăng gia tiểu thư xinh đẹp lạnh lùng sao, như thế nào mà cái gì đều cũng bị người ta làm hết rồi.
- Ngưu bức… quá ngưu bức rồi, sao ta lại không có phúc khí giống như tiểu tử ấy chứ.
- Ta con mẹ nó chứ, ca đây hâm mộ, ca đây đố kỵ hắn đến chết mất.
- Tên này hình như tên là Thanh Vân, là công tử nhà nào đây.
- Không biết, nghe rất xa lạ.
Không ít người lúc này nhìn hai người họ tò mò bàn tán.
- Phụ thân ngươi thấy không, cái tên khốn kiếp này là một cái hoa hoa công tử đó, ngay cả Lăng gia tiểu thư cũng không thoát khỏi lợi trảo của hắn.
Lý Mẫn Nhi hướng phụ thân nàng nói.
Đám người Lý Tuần lúc này cũng là mộng rồi, bọn họ cũng không có nghe lọt tai lời của Lý Mẫn Nhi nói nữa đấy.
- Nhi nữ của ta khi nào lớn gan như vậy.
Hai cái phu phụ Lăng Thiên Lập nhìn đến con gái vậy mà trước mặt nhiều người như vậy lại cùng nam nhân thổ lộ yêu đương cũng không khỏi cũng không khỏi mặt mo đỏ lên, sau đó Lăng Thiên Lập hướng cha con Phó Hùng áy náy nói:
- Phó Hùng hiền chất à, lần này coi như Lăng bá phụ có lỗi với con.
Phó Hùng không có phản ứng, mắt hắn lúc này đã căm tức đỏ ngầu, hai bàn tay nắm chặc.
- Haizz... Hùng nhi đừng nhìn nữa, chúng ta về nhà thôi.
Kỳ gia chủ nhìn đến con trai mình như vậy cũng biết nhi tử là đang rất đau lòng, thế nhưng là nàng ta đã cùng nam nhân khác thổ lộ tình cảm ngay trước mắt đám đông, thì con trai của hắn đã triệt để hết hi vọng
- Ngươi tiểu tử… ta giết ngươi.
Trần Hải lúc này đã tức đến máu đen rồi, như thế nào người phụ nữ hắn xem trọng vậy mà lại cùng với nam nhân khác ngay trước mặt hắn tình chàng ý thiếp.
Hắn bàn tay lúc này hóa thành ưng trảo, hướng Thanh Vân trảo tới.
Thanh Vân cảm nhận được luồn sát khí nồng đậm liền thi triển vân tung bộ ôm nàng né tránh qua, sau đó hướng bên dưới lôi đài đặt nàng xuống.
- Ngươi cái này tiểu nương bì, vậy mà kéo cho ta nhìu thù hận đến như vậy.
Hắn gõ nhẹ đầu nàng một cái, sau đó bất đắt dĩ thở dài xoay người nhảy lên lôi đài.
Nàng thấy hắn như vậy mắng yêu nàng liền cười hạnh phúc.
Mẫu thân cùng phụ thân nàng cũng đã nối đuôi nhau đi đến, nhìn thấy con gái nàng cười đến hạnh phúc như vậy trong lòng cũng không khỏi an ủi.
- Tiểu thư, ngươi cười trông thật đẹp.
Người hầu Linh nhi ôm mèo nhỏ bước đến cười nói.
- Xấu tiểu Linh ngươi câm miệng.
Nàng mặt đỏ đến mang tai, nhìn cái tiểu người hầu trách móc.
- Phải rồi, tiểu thư con tiểu quỷ nhỏ này lúc nãy muốn trốn đi.
Linh nhi ôm mèo nhỏ hướng tiểu thư mình đưa tới.
Nàng tiếp nhận mèo nhỏ sau đó cười thật tươi nói:
- Tiểu quỷ, ta sau này cũng xem như chủ nhân của ngươi rồi.
Mèo nhỏ liền thở ra một hơi, xem như mạng nhỏ của nó đã được giữ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.