Chương 4: Kết Giới
Miếu Đông Hải
23/07/2020
Bà ấy miễn cưỡng nhắm hai mắt lại thở dài sau đó nói tiếp:
- Ngươi cũng đã biết sứ mệnh của mình đối với nơi này rồi chứ.
- Biết… đánh đuổi thú triều mang lại cuộc sống tự do cho mọi người.
Hắn lắc đầu bi ai cười nói.
Tất cả mọi người ở nơi đây đều xưng hắn là vương, là một vị thần cưỡi mây bảy sắc chân đạp đầu rồng xuất hiện, thế nhưng là cái giá của sự tôn sùng cực kỳ lớn á. Hắn là Vương thì phải đánh đuổi yêu thú, phải mang lại cuộc sống tự do cho bọn họ mà không để đám yêu thú kia ăn mất. Nhưng mà hắn chân chân chính chính là một cái người thường nếu để hắn dắt muội tử xinh đẹp đi dạo phố thì còn được, còn về việc mang lại hòa bình cho thế giới xin lỗi hắn không thể nào làm được.
- Ngươi ư… hiện giờ ngươi ra ngoài để chúng nó ăn sạch cũng không đủ chúng nhét đầy kẽ răng chứ đừng nói là đánh bại chúng..
Bà lão ngồi trên cao mỉm cười hài hòa nói.
- Đó thấy chưa, bà bà nói cái ngươi tin chưa.
Hắn đắc ý hướng về mấy lão già sau lưng cười nói.
Hắn đã nói qua với mấy lão già này rồi là mình không có sức mạnh gì cả để làm chúa cứu thế, nhưng là mấy cái tên này một mực cứng đầu không chịu tin tưởng gì cả, lúc đầu hắn còn có thể ôm may mắn là sẽ có hệ thống tìm đến mình để nhận chủ nên cũng đành miễn cưỡng cho qua. Thế nhưng là hệ thống đâu chẳng thấy thì làm sao hắn xông ra cùng với đám yêu thú kia sống mái với nhau được chứ, hắn cũng không phải thằng điên.
Đám người này nghe được quỷ bà xác nhận lại thì xém chút nữa ngã nhào ra, ngay từ đầu bọn họ cũng cảm giác được thiếu niên này mảy may không có chút gì sức mạnh, lúc đầu họ nghĩ cái này thần lực của hắn là thần tiên lực lượng, thuộc về một cảnh giới cao mà ngay cả họ cũng không thể dò được, người có thể đạp mây vụ bảy sắc, cưỡi trên đầu rồng sao có thể người thường được. Thế nhưng là đến ngay cả quỷ bà cũng xác nhận như thế thì đúng là chàng thanh niên này không có mảy may sức mạnh gì rồi.
- Vậy… vậy chàng thanh niên này là ai.
Tộc trưởng khóe miệng rung rung hướng quỷ bà hỏi.
Vị mà họ cho là vương bị lão bà thừa nhận không có sức mạnh vậy thì như thế nào chống lại cơn thú triều tiếp theo đây. Cả đám từ thiên đàn lúc này bị một cái mạnh mẽ kéo xuống rơi vào trùng điệp tuyệt vọng.
- Hắn chính xác là vương, thế nhưng hắn hiện giờ không có sức mạnh là sự thật.
Quỷ bà điềm đạm nói.
- Ông….
Nghe được sự thật không khỏi khiến cho bọn họ đầu óc bắt đầu kêu ông ông đau đớn, như thế nào một vị vương trở về lại thật sự là một cái vô dụng như vậy chứ, cũng không phải bọn hắn chống lại thú triều còn ôm đằng sau một vị vương phế vật miệng hô “ hộ giá” sao, điều này có chút mộng bức.
- Các người yên tỉnh một chút.
Quỷ bà nói tiếp:
- Ta chỉ là nói lúc này hắn vô dụng chứ không phải nói hắn vĩnh viễn vô dụng, hắn là chuyển kiếp vương giả của chúng ta, nếu là cho hắn thời gian thì sẽ không lâu nữa hắn sẽ trở thành một cái chân chính vương của kiếp trước.
- Thì ra là như vậy, thế nhưng là bao lâu, mười năm hay là hai mươi năm.
Mọi người lúc này cũng thở ra sau đó hỏi.
- Ta cũng không biết, đều xem vào sự nổ lực của hắn đi.
Quỷ bà lắc đầu nói, rồi lại hướng Thanh Vân nhìn đến mỉm cười.
Tất cả mọi người trong đại sảnh cũng nhìn qua, vức ánh mắt đầy khích lệ cho hắn.
- Mọi người nhìn ta làm gì.
Thanh Vân cơ mặt co giậc không tự chủ lùi lại mấy bước, đôi tay bắt chéo trên ngực nói.
Bản thân hắn biết mình là một cái mù kiến thức tu tiên nếu là có hệ thống thì tranh bức một chút là chuyện bình thường, thế nhưng là hệ thống một mực không tìm đến hắn thì nói nghĩa khí cái trứng trim à. Hắn từ bỏ, tuyệt đổi từ bỏ theo đuổi muội tử, ngay lúc này đây hắn muốn hỏi quỷ bà trước mắt này làm sao để giúp hắn tỉnh cơn ác mộng này để quay về với thực tại.
- Được rồi, các người về đi, hắn ở đây cùng ta tu luyện một thời gian có lẽ rất dài, một hồi ta sẽ niêm phong cửa vào lại nếu các ngươi không có mệnh lệnh của ta cũng đừng tiến vào.
Quỷ bà nói.
- Vâng.
Nghe được Vương của mình sẽ ở lại tu luyện cùng với quỷ bà cả đám liền vui mừng thi lễ, trước khi đi còn nhìn hắn mỉm cười khích lệ nói:
- Vương, chúng ta đợi ngài trở về.
Thanh Văn đôi mắt co giật cũng không biết nói gì cho phải, chỉ biết nhìn đám cứng đầu này gật đầu cười trừ.
- Ngươi có gì muốn nói.
Mắt thấy mấy cái lão đầu kia cũng đã biến mất,quỷ bà không kiên nể gì liền nhìn hắn cười hiền hòa nói.
Hắn nhìn bà lúc này như được tưới gió xuân thì không khỏi xúc động ngây người tại chỗ, mặt dù là hắn thấy bà có chút quen thuộc đến xúc động thế nhưng là cũng xấu xí đến nổi hắn phải lùi lại xa xa thầm nghĩ:
- Xuyên rồi không có đùa qua muội tử nào liền đùa được một cái bà bà sao… haizzz thời đại kinh tế khó khăn á, ngay cả một cái nghề xuyên không giả cũng khó làm mà.
Hắn chán nản nhìn quỷ bà hỏi:
- Ngươi có thể giúp ta về nhà được sao.
Mặt dù hắn không trông mông gì về bà ta cả, thế nhưng hắn biết sống trong cái không gian này là một cái thủ đoạn thông thiên, hắn rất trông mong vị quỷ bà này là một vị đại năng giả theo truyện kể, bởi vì có sức mạnh càng cao thì càng có hi vọng khiến hắn về được đến trái đất.
- Không thể.
Quỷ bà nhìn thấy hắn nhìn bà chán ghét liền cười khổ lắc đầu, trong đôi mắt mang đầy vẻ tang thương, bà nói tiếp:
- Ngươi đã về lại thế giới này rồi thì sẽ không thể quay về bên thế giới đó được nữa.
- Nhưng ta sợ ba mẹ ta sẽ lo lắng cho ta.
Hắn buồn bả nói.
Người ta xuyên không thì ở thế giới họ từng sống đã không còn cái nào người thân, còn hắn thì đang sống vui vẻ với bố mẹ, có anh chị, còn có ông bà thì bị bắt cóc đến nơi đây, nếu như là cứ ở lại nơi này quá lâu thì cả gia đình lớn nhỏ vì sự mất tích của hắn sẽ cuồng lên mất.
- Mọi việc đều có thiên ý, ngươi lo lắn cũng vô dụng.
Quỷ bà sợ hắn đau lòng nên hài hòa nói.
- Thiên ý sao.
Được xác nhận không thể quay về, hắn cười thê thảm lẩm bẩm.
- Được rồi, nói đến chịnh sự đi, có lẽ ngươi đã biết thế giới này là như thế nào rồi đúng không, nhưng mà ngươi còn không biết chúng ta đang ở là bên trong của một kết giới trong Viêm Hà giới.
Quỷ bà nói.
- Kết giới?
Hắn nghi hoặc lẩm bẩm, sau đó nghe quỷ bà nói tiếp.
Hai giờ đồng hồ trôi qua cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ hơn một chút về mảnh đất mà lần đầu tiên hắn đặt chân tới.
Nơi hắn mấy ngày qua ở lại là vùng đất đước vị tiên vương kia lập ra ngăn cách với thế giới bên ngoài, thế nhưng trăm vạn năm trước vị tiên vương kia bất hạnh bỏ mình. Trước khi chết đi hắn đã phong ấn mảnh đất này lại không để bất luận ai ra vào, đây cũng là vì để phòng ngừa kẻ thù đánh tới, hủy đi tộc người của hắn.
Mấy trăm vạn năm qua linh khí bị con người lấy đi để tu luyện mà không có thiên địa chính thức bổ sung, dẫn đến linh khí ở đây ngày càng trở nên suy yếu, cho đến bây giờ võ giả nơi đây không ai thoát khỏi đấu khí kỳ, bọn họ biết về những cảnh giới trên cũng là nhờ học được qua sách cổ mà thôi.
Thể chất con người ngày một suy giảm dần họ mất đi sự tự bảo vệ của bản thân, tệ hơn là mấy trăm năm qua họ đã trở thành thịt tươi cho đám yêu thú.
Mặt dù yêu thú cũng như con người, mất đi ưu thế tu luyện, nhưng bọn chúng lại sở hữu cho mình một thân thể tốt to lớn.
- Như thế nào mới có thể phá mở kết giới.
Hắn nghĩ ra vấn đề nên liền hỏi.
Kẻ thù trăm vạn năm trước đến nay đã không đáng lo ngại, nhưng là nếu bây giờ không mở ra kết giới thì con người nơi đây chắc chắn sẽ đềuchết không còn ai mất, vấn đề quan trọng nhất lúc này là phá bỏ kết giới mới mong mở ra một cục diện mới.
- Ngươi cũng đã biết sứ mệnh của mình đối với nơi này rồi chứ.
- Biết… đánh đuổi thú triều mang lại cuộc sống tự do cho mọi người.
Hắn lắc đầu bi ai cười nói.
Tất cả mọi người ở nơi đây đều xưng hắn là vương, là một vị thần cưỡi mây bảy sắc chân đạp đầu rồng xuất hiện, thế nhưng là cái giá của sự tôn sùng cực kỳ lớn á. Hắn là Vương thì phải đánh đuổi yêu thú, phải mang lại cuộc sống tự do cho bọn họ mà không để đám yêu thú kia ăn mất. Nhưng mà hắn chân chân chính chính là một cái người thường nếu để hắn dắt muội tử xinh đẹp đi dạo phố thì còn được, còn về việc mang lại hòa bình cho thế giới xin lỗi hắn không thể nào làm được.
- Ngươi ư… hiện giờ ngươi ra ngoài để chúng nó ăn sạch cũng không đủ chúng nhét đầy kẽ răng chứ đừng nói là đánh bại chúng..
Bà lão ngồi trên cao mỉm cười hài hòa nói.
- Đó thấy chưa, bà bà nói cái ngươi tin chưa.
Hắn đắc ý hướng về mấy lão già sau lưng cười nói.
Hắn đã nói qua với mấy lão già này rồi là mình không có sức mạnh gì cả để làm chúa cứu thế, nhưng là mấy cái tên này một mực cứng đầu không chịu tin tưởng gì cả, lúc đầu hắn còn có thể ôm may mắn là sẽ có hệ thống tìm đến mình để nhận chủ nên cũng đành miễn cưỡng cho qua. Thế nhưng là hệ thống đâu chẳng thấy thì làm sao hắn xông ra cùng với đám yêu thú kia sống mái với nhau được chứ, hắn cũng không phải thằng điên.
Đám người này nghe được quỷ bà xác nhận lại thì xém chút nữa ngã nhào ra, ngay từ đầu bọn họ cũng cảm giác được thiếu niên này mảy may không có chút gì sức mạnh, lúc đầu họ nghĩ cái này thần lực của hắn là thần tiên lực lượng, thuộc về một cảnh giới cao mà ngay cả họ cũng không thể dò được, người có thể đạp mây vụ bảy sắc, cưỡi trên đầu rồng sao có thể người thường được. Thế nhưng là đến ngay cả quỷ bà cũng xác nhận như thế thì đúng là chàng thanh niên này không có mảy may sức mạnh gì rồi.
- Vậy… vậy chàng thanh niên này là ai.
Tộc trưởng khóe miệng rung rung hướng quỷ bà hỏi.
Vị mà họ cho là vương bị lão bà thừa nhận không có sức mạnh vậy thì như thế nào chống lại cơn thú triều tiếp theo đây. Cả đám từ thiên đàn lúc này bị một cái mạnh mẽ kéo xuống rơi vào trùng điệp tuyệt vọng.
- Hắn chính xác là vương, thế nhưng hắn hiện giờ không có sức mạnh là sự thật.
Quỷ bà điềm đạm nói.
- Ông….
Nghe được sự thật không khỏi khiến cho bọn họ đầu óc bắt đầu kêu ông ông đau đớn, như thế nào một vị vương trở về lại thật sự là một cái vô dụng như vậy chứ, cũng không phải bọn hắn chống lại thú triều còn ôm đằng sau một vị vương phế vật miệng hô “ hộ giá” sao, điều này có chút mộng bức.
- Các người yên tỉnh một chút.
Quỷ bà nói tiếp:
- Ta chỉ là nói lúc này hắn vô dụng chứ không phải nói hắn vĩnh viễn vô dụng, hắn là chuyển kiếp vương giả của chúng ta, nếu là cho hắn thời gian thì sẽ không lâu nữa hắn sẽ trở thành một cái chân chính vương của kiếp trước.
- Thì ra là như vậy, thế nhưng là bao lâu, mười năm hay là hai mươi năm.
Mọi người lúc này cũng thở ra sau đó hỏi.
- Ta cũng không biết, đều xem vào sự nổ lực của hắn đi.
Quỷ bà lắc đầu nói, rồi lại hướng Thanh Vân nhìn đến mỉm cười.
Tất cả mọi người trong đại sảnh cũng nhìn qua, vức ánh mắt đầy khích lệ cho hắn.
- Mọi người nhìn ta làm gì.
Thanh Vân cơ mặt co giậc không tự chủ lùi lại mấy bước, đôi tay bắt chéo trên ngực nói.
Bản thân hắn biết mình là một cái mù kiến thức tu tiên nếu là có hệ thống thì tranh bức một chút là chuyện bình thường, thế nhưng là hệ thống một mực không tìm đến hắn thì nói nghĩa khí cái trứng trim à. Hắn từ bỏ, tuyệt đổi từ bỏ theo đuổi muội tử, ngay lúc này đây hắn muốn hỏi quỷ bà trước mắt này làm sao để giúp hắn tỉnh cơn ác mộng này để quay về với thực tại.
- Được rồi, các người về đi, hắn ở đây cùng ta tu luyện một thời gian có lẽ rất dài, một hồi ta sẽ niêm phong cửa vào lại nếu các ngươi không có mệnh lệnh của ta cũng đừng tiến vào.
Quỷ bà nói.
- Vâng.
Nghe được Vương của mình sẽ ở lại tu luyện cùng với quỷ bà cả đám liền vui mừng thi lễ, trước khi đi còn nhìn hắn mỉm cười khích lệ nói:
- Vương, chúng ta đợi ngài trở về.
Thanh Văn đôi mắt co giật cũng không biết nói gì cho phải, chỉ biết nhìn đám cứng đầu này gật đầu cười trừ.
- Ngươi có gì muốn nói.
Mắt thấy mấy cái lão đầu kia cũng đã biến mất,quỷ bà không kiên nể gì liền nhìn hắn cười hiền hòa nói.
Hắn nhìn bà lúc này như được tưới gió xuân thì không khỏi xúc động ngây người tại chỗ, mặt dù là hắn thấy bà có chút quen thuộc đến xúc động thế nhưng là cũng xấu xí đến nổi hắn phải lùi lại xa xa thầm nghĩ:
- Xuyên rồi không có đùa qua muội tử nào liền đùa được một cái bà bà sao… haizzz thời đại kinh tế khó khăn á, ngay cả một cái nghề xuyên không giả cũng khó làm mà.
Hắn chán nản nhìn quỷ bà hỏi:
- Ngươi có thể giúp ta về nhà được sao.
Mặt dù hắn không trông mông gì về bà ta cả, thế nhưng hắn biết sống trong cái không gian này là một cái thủ đoạn thông thiên, hắn rất trông mong vị quỷ bà này là một vị đại năng giả theo truyện kể, bởi vì có sức mạnh càng cao thì càng có hi vọng khiến hắn về được đến trái đất.
- Không thể.
Quỷ bà nhìn thấy hắn nhìn bà chán ghét liền cười khổ lắc đầu, trong đôi mắt mang đầy vẻ tang thương, bà nói tiếp:
- Ngươi đã về lại thế giới này rồi thì sẽ không thể quay về bên thế giới đó được nữa.
- Nhưng ta sợ ba mẹ ta sẽ lo lắng cho ta.
Hắn buồn bả nói.
Người ta xuyên không thì ở thế giới họ từng sống đã không còn cái nào người thân, còn hắn thì đang sống vui vẻ với bố mẹ, có anh chị, còn có ông bà thì bị bắt cóc đến nơi đây, nếu như là cứ ở lại nơi này quá lâu thì cả gia đình lớn nhỏ vì sự mất tích của hắn sẽ cuồng lên mất.
- Mọi việc đều có thiên ý, ngươi lo lắn cũng vô dụng.
Quỷ bà sợ hắn đau lòng nên hài hòa nói.
- Thiên ý sao.
Được xác nhận không thể quay về, hắn cười thê thảm lẩm bẩm.
- Được rồi, nói đến chịnh sự đi, có lẽ ngươi đã biết thế giới này là như thế nào rồi đúng không, nhưng mà ngươi còn không biết chúng ta đang ở là bên trong của một kết giới trong Viêm Hà giới.
Quỷ bà nói.
- Kết giới?
Hắn nghi hoặc lẩm bẩm, sau đó nghe quỷ bà nói tiếp.
Hai giờ đồng hồ trôi qua cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ hơn một chút về mảnh đất mà lần đầu tiên hắn đặt chân tới.
Nơi hắn mấy ngày qua ở lại là vùng đất đước vị tiên vương kia lập ra ngăn cách với thế giới bên ngoài, thế nhưng trăm vạn năm trước vị tiên vương kia bất hạnh bỏ mình. Trước khi chết đi hắn đã phong ấn mảnh đất này lại không để bất luận ai ra vào, đây cũng là vì để phòng ngừa kẻ thù đánh tới, hủy đi tộc người của hắn.
Mấy trăm vạn năm qua linh khí bị con người lấy đi để tu luyện mà không có thiên địa chính thức bổ sung, dẫn đến linh khí ở đây ngày càng trở nên suy yếu, cho đến bây giờ võ giả nơi đây không ai thoát khỏi đấu khí kỳ, bọn họ biết về những cảnh giới trên cũng là nhờ học được qua sách cổ mà thôi.
Thể chất con người ngày một suy giảm dần họ mất đi sự tự bảo vệ của bản thân, tệ hơn là mấy trăm năm qua họ đã trở thành thịt tươi cho đám yêu thú.
Mặt dù yêu thú cũng như con người, mất đi ưu thế tu luyện, nhưng bọn chúng lại sở hữu cho mình một thân thể tốt to lớn.
- Như thế nào mới có thể phá mở kết giới.
Hắn nghĩ ra vấn đề nên liền hỏi.
Kẻ thù trăm vạn năm trước đến nay đã không đáng lo ngại, nhưng là nếu bây giờ không mở ra kết giới thì con người nơi đây chắc chắn sẽ đềuchết không còn ai mất, vấn đề quan trọng nhất lúc này là phá bỏ kết giới mới mong mở ra một cục diện mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.