Chương 3: A Phương Ta Về Rồi.
Miếu Đông Hải
23/07/2020
- Phịch…
Thanh Vân có chút ván đầu, mặt đất xung quanh hắn đâu đâu cũng loan lỗ máu tươi, cả đầu lẫn thân người văng tung tóe khắp nơi, cả người hắn rung rẩy lên, chân hắn không trụ nổi mà ngã phích xuống đất.
- Phốc… phốc… phốc…
Sự việc rùng rợn lại đến, những cái ao máu to lúc này ngôi lên những cái trung niên thân hình vạm vỡ, cả người họ đầy máu, trông thật dọa người.
- Ta… cái con mẹ nó kinh tởm.
Thanh Vân là một cái thanh niên sống ở thế kỷ 21, chưa từng thấy máu me tung tóe như vậy nên hắn như thế nào chịu được cảnh rùng rợn đến vậy, dọa hắn muốn té ngất mấy lần.
- Không được, phải ngất đi, nhất định phải ngất đi… nhưng con mẹ nó làm sao ngất đây.
Hắn muốn ngã xuống ngất đi, nhưng là làm sao ngất đây, hắn rất sợ nếu mà cứ như thế ngất đi thì hắn không biết mình chết như thế nào.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một bộ anime mà mình đã từng xem đó là “ ghost hunter”, trong đó có một phần những tên y tá ma với bàn tay dính đầy máu đưa người đi vào trong một căn mật thất, sau đó cứa cổ lấy máu người để tắm trông thật rùng rợn.
- Không phải vậy chớ… không được phải cầu cứu trước khi mọi chuyện xấu đi.
Thế nhưng là, dường như cơn sợ làm hắn hoảng hốt không thể hét lên được, hắn ngồi dưới vũng máu trừng mắt lớn nhìn đám người đáng sợ kia.
- Rầm… rầm…
Cả trăm vị trung niên cơ thể toàn thương tích hai gối đồng thanh hướng hắn quỳ xuống hô:
- Vương ngài trở về.
Hắn khựng người lại im lặng trong chốc lác.
----------/
Hai ngày trôi qua sau cuộc chiến, Thanh Vân được đưa đến một ngôi phủ nhỏ bên trong thành, các vị lãnh đạo thành họ cũng đã hai ngày cùng hắn tiếp xúc một bước cũng không rời.
Hắn cũng không thấy phiền phức, hắn mượn cơ hội này để hỏi về cái thế giới này như thế nào, hắn muốn hiểu rõ hơn con người ở nơi đây. Quả đúng như hắn nghĩ,hắn đã xuyên về tu tiên giới, một cái thế giới con người có thể tu tiên như trong truyện mà hắn xem.
- Cmn không phải là mơ.
Thanh Vân cuối cùng cũng tin hắn không có mơ mà là đã thực sự xuyên qua rồi.
Hắn được biết đây là Viêm Hà giới, nó có diện tích cực kỳ rộng lớn đến nỗi mà mọi người ở nơi đây không biết đường chân trời có tồn tại hay không. Nơi đây thiên địa nguyên khí rất thuần khiết so với trái đất của hắn sống, con người có thể nhờ vào thổ nạp để có thể tu dưỡng thể chất thành thần. Đương nhiên tu luyện ở đâu cũng có cảnh giới, qua những vị bô lão kia hắn biết cảnh giới được chia theo thứ tự là: Đấu Khí Cảnh- Nguyên Nhân Cảnh- Nguyên Chân Cảnh- Chân Tiên Cảnh- Chân Thần, đấu khí cảnh trải qua cữu đoạn đấu khí mới lên được cấp độ mới là nguyên nhân cảnh, ở các cấp bậc còn lại được chia làm hạ- trung- đỉnh.
- Cũng không khác gì mấy tu tiên hiệp.
Hắn mỉm cười thích thú lẩm bẩm nói tiếp:
- Haha… chắc chắn sẽ có hệ thống xuất hiện nhận lấy ta làm chủ, sau đó ta sẽ từng bước một chinh phục thế giới này, các muội tử chờ ca, ca sẽ mau xuất hiện.
Là chân chân chính chính là một người xuyên không hắn liền nghĩ ngay đến hệ thống, đây là một cái công cụ dùng để tranh bức với thế giới. Nghĩ đến một tương lai sáng lạng ngay trước mắt hắn đắc ý cười bỉ ổi.
Sau mấy ngày kế tiếp hắn cứ ăn xong rồi lăn ra ngủ cứ như thế hưởng thụ cuộc sống bình thường mà không phải lo việc mang cặp đến trường. Cuộc sống nhàm chán như vậy hắn đã sắp phát điên rồi, cứ như thế xuyên qua lại đi sống cuộc sống buồn tẻ này hắn không muốn chút nào:
- Hệ thống á cmn ngươi đâu rồi nếu ngươi không xuất hiện ca muốn treo cổ mất.
Thanh Vân chỉ lên trời hét lớn.
- Không được… không có hệ thống đặt biệt cũng thôi, các vị đại năng giả hãy cho ca công pháp, cho ca thể chất đặt biệt, ca muốn tranh bức
- Thể chất đặt biệt á, như thế nào lại không có.
- Hệ thống đâu, ta cần hệ thống á, sao lại không có.
- Ta muốn sức mạnh, ta muốn khi dễ người khác, ta muốn cưới nhiều muội tử, ta cũng muốn chân đạp mười mấy thuyền
- ĐCM nó chứ, lừa gạt, tất cả chỉ là lừa gạt... ta muốn về nhà, ta muốn về nhà ăn cơm mẹ nấu, ta không muốn ở đây... cho ta về nhà.
Thanh Vân cảm thấy nhớ nhà rồi, hắn không muốn ở đây sống cuộc sống vô vị nếu như vậy thì hắn không bằng về nhà làm một cái công dân tốt cho xã hội cho xong.
- Vương! Tế điển đã đến, ngươi cùng chúng ta đi qua gặp quỷ bà.
Trong lúc hắn đang đau khổ chỉ trời trách đất, lúc này đứng đầu các bô lão bước vào khom người nói.
- Á… cái gì tế điển.
Hắn nghi ngờ hỏi.
Mấy cái khác bô lão theo sau tộc trưởng cũng bước vào giải thích cho hắn biết.
Thì ra tế điển là một cái mừng công cho những ngày lễ đặt biệt, thông thường nơi này cũng chỉ là mừng cho thu hoạch mùa màng bội thu. Mà lúc này đây mừng cho một trận chiến thắng một lần thú triều công kích, liền long trọng thực hiện.
Trong ngày này, họ sum họp lại ăn uốn, cùng vơi chơi, cùng nhảy múa hát ca để tạo nên sự đoàn kết trong mỗi người.
Nghe vậy hắn cũng gật đầu đi theo nhìn một chút cuộc sống bên ngoài của thế giới này.
--------/
Bọn họ bước ra khỏi phủ thì Thanh Vân cũng đã nhìn ra được trên khắp các con phố cũng đã chăn đèn kết hoa, bọn trẻ thì nghịch ngợm đùa vui chạy loạn khắp ngõ ngách.
Mấy trăm năm nay, nhân loại không có mảy may cơ hội thắng thú triều, đã có hàng nghìn hàng vạn con người nằm xuống mà không hề có chút kháng cự nào. Nhưng là hôm nay lại có thể một lần nữa giống như các vị tiên tổ lần nữa thắng được thú triều, tộc trưởng cùng các bô lão lúc này mặt cũng mang ý cười, vui sướng tột cùng.
Đi đến giữa thành, là một cái võ trường cao ước chừng hai mươi mét, rộng khoảng chừng ba mươi mét vuông, xung quanh võ trường nhô lên chín cái đầu rồng trông rất uy phong tráng lệ.
- Vương, chúng ta cùng lên đi.
- Ukm.
Thanh Vân gậc đầu rồi cũng đưa chân bước lên bậc thang của đấu trường.
Vây quanh đấu trường tất cả mọi người trong thành cũng đã tập hợp lại đông đủ, nhìn thấy cái kia thanh niên đạp mây bảy sắc cưỡi rồng hạ phàm không khỏi khiến bọn hó hướng Thanh Vân nhìn tới mang vẻ tôn sùng như thấy một vị thần vậy.
- Đã tới.
Vị trưởng tộc dẫn Thanh Vân đến chính giữa võ trường, hắn trong tay thiết trượng nhấc lên cao sau đó hạ xuống gõ ba nhịp xuống nền gạch.
- Ông ông…
Nhất thời Thanh Vân nghe được tiếng vù vù sau đó chỗ đứng của hắn nhất thời thay đổi tại một đại sảnh lớn.
- Ta CMN đây là đâu.
Thần kỳ thay đổi chỗ đứng hắn không khỏi rùng mình chửi ầm lên thành tiếng.
Tộc trưởng cùng các bô lão nghe hắn chửi thề như vậy cảm thấy vị vương này của bọn hắn cũng không phải là một vị gì đó thánh thần cao cao tại thượng màlà một người cũng không có đứng đắng gì cả liền bụm miệng lại cười.
- Vân… ngươi cuối cùng cũng trở về.
Một giọng êm dịu nhẹ nhàng truyền đến họ, mấy người bô lão lúc này cũng không cảm thấy giật mình, liền phản ứng khom người lùi mấy bước hướng trên cao thi lễ:
- Bái kiến quỷ bà.
Thanh Vân nghe vậy cũng ngước lên cao mà nhìn, trên không trung cách xa hắn khoảng chừng hai mươi bước chân là một cái mà hắn cho là bà lão đang nhìn đến.
Thân hình của bà ấy chẳng khác gì nhân loại tí nào cả, thế nhưng toàn thân bà ấy lại bao bộc một lớp vảy trắng trông rất ghê tởm.
Hắn có thể thấy được bà ấy nhìn hắn đầy cảm giác yêu thương khó thể tả.
Nhìn thấy bà ấy cơ thể của hắn không khỏi rung nhẹ, sâu trong linh hồn của hắn lại vang vọng lên âm thanh “ A Vân chàng về rồi”, tức thì làm hắn buộc miệng nhìn nàng nói:
- A Phương ta về rồi.
Nghe được hắn gọi như thế, đôi mắt của bà không khỏi nhìn hắn rung nhẹ.
Mấy vị bô lão lúc này đứng ngây tại chỗ, họ trong lòng thắt mắt nơi này cũng không có ai gọi là A Phương cả vậy thì Vương của hắn đang gọi ai, không phải là gọi bà đó chứ. Trước sự vô lễ của Vương bọn hắn đối với quỷ bà, bọn họ chợt đưa ánh mắt tò mò đến hai người trước mặt.
Thanh Vân có chút ván đầu, mặt đất xung quanh hắn đâu đâu cũng loan lỗ máu tươi, cả đầu lẫn thân người văng tung tóe khắp nơi, cả người hắn rung rẩy lên, chân hắn không trụ nổi mà ngã phích xuống đất.
- Phốc… phốc… phốc…
Sự việc rùng rợn lại đến, những cái ao máu to lúc này ngôi lên những cái trung niên thân hình vạm vỡ, cả người họ đầy máu, trông thật dọa người.
- Ta… cái con mẹ nó kinh tởm.
Thanh Vân là một cái thanh niên sống ở thế kỷ 21, chưa từng thấy máu me tung tóe như vậy nên hắn như thế nào chịu được cảnh rùng rợn đến vậy, dọa hắn muốn té ngất mấy lần.
- Không được, phải ngất đi, nhất định phải ngất đi… nhưng con mẹ nó làm sao ngất đây.
Hắn muốn ngã xuống ngất đi, nhưng là làm sao ngất đây, hắn rất sợ nếu mà cứ như thế ngất đi thì hắn không biết mình chết như thế nào.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một bộ anime mà mình đã từng xem đó là “ ghost hunter”, trong đó có một phần những tên y tá ma với bàn tay dính đầy máu đưa người đi vào trong một căn mật thất, sau đó cứa cổ lấy máu người để tắm trông thật rùng rợn.
- Không phải vậy chớ… không được phải cầu cứu trước khi mọi chuyện xấu đi.
Thế nhưng là, dường như cơn sợ làm hắn hoảng hốt không thể hét lên được, hắn ngồi dưới vũng máu trừng mắt lớn nhìn đám người đáng sợ kia.
- Rầm… rầm…
Cả trăm vị trung niên cơ thể toàn thương tích hai gối đồng thanh hướng hắn quỳ xuống hô:
- Vương ngài trở về.
Hắn khựng người lại im lặng trong chốc lác.
----------/
Hai ngày trôi qua sau cuộc chiến, Thanh Vân được đưa đến một ngôi phủ nhỏ bên trong thành, các vị lãnh đạo thành họ cũng đã hai ngày cùng hắn tiếp xúc một bước cũng không rời.
Hắn cũng không thấy phiền phức, hắn mượn cơ hội này để hỏi về cái thế giới này như thế nào, hắn muốn hiểu rõ hơn con người ở nơi đây. Quả đúng như hắn nghĩ,hắn đã xuyên về tu tiên giới, một cái thế giới con người có thể tu tiên như trong truyện mà hắn xem.
- Cmn không phải là mơ.
Thanh Vân cuối cùng cũng tin hắn không có mơ mà là đã thực sự xuyên qua rồi.
Hắn được biết đây là Viêm Hà giới, nó có diện tích cực kỳ rộng lớn đến nỗi mà mọi người ở nơi đây không biết đường chân trời có tồn tại hay không. Nơi đây thiên địa nguyên khí rất thuần khiết so với trái đất của hắn sống, con người có thể nhờ vào thổ nạp để có thể tu dưỡng thể chất thành thần. Đương nhiên tu luyện ở đâu cũng có cảnh giới, qua những vị bô lão kia hắn biết cảnh giới được chia theo thứ tự là: Đấu Khí Cảnh- Nguyên Nhân Cảnh- Nguyên Chân Cảnh- Chân Tiên Cảnh- Chân Thần, đấu khí cảnh trải qua cữu đoạn đấu khí mới lên được cấp độ mới là nguyên nhân cảnh, ở các cấp bậc còn lại được chia làm hạ- trung- đỉnh.
- Cũng không khác gì mấy tu tiên hiệp.
Hắn mỉm cười thích thú lẩm bẩm nói tiếp:
- Haha… chắc chắn sẽ có hệ thống xuất hiện nhận lấy ta làm chủ, sau đó ta sẽ từng bước một chinh phục thế giới này, các muội tử chờ ca, ca sẽ mau xuất hiện.
Là chân chân chính chính là một người xuyên không hắn liền nghĩ ngay đến hệ thống, đây là một cái công cụ dùng để tranh bức với thế giới. Nghĩ đến một tương lai sáng lạng ngay trước mắt hắn đắc ý cười bỉ ổi.
Sau mấy ngày kế tiếp hắn cứ ăn xong rồi lăn ra ngủ cứ như thế hưởng thụ cuộc sống bình thường mà không phải lo việc mang cặp đến trường. Cuộc sống nhàm chán như vậy hắn đã sắp phát điên rồi, cứ như thế xuyên qua lại đi sống cuộc sống buồn tẻ này hắn không muốn chút nào:
- Hệ thống á cmn ngươi đâu rồi nếu ngươi không xuất hiện ca muốn treo cổ mất.
Thanh Vân chỉ lên trời hét lớn.
- Không được… không có hệ thống đặt biệt cũng thôi, các vị đại năng giả hãy cho ca công pháp, cho ca thể chất đặt biệt, ca muốn tranh bức
- Thể chất đặt biệt á, như thế nào lại không có.
- Hệ thống đâu, ta cần hệ thống á, sao lại không có.
- Ta muốn sức mạnh, ta muốn khi dễ người khác, ta muốn cưới nhiều muội tử, ta cũng muốn chân đạp mười mấy thuyền
- ĐCM nó chứ, lừa gạt, tất cả chỉ là lừa gạt... ta muốn về nhà, ta muốn về nhà ăn cơm mẹ nấu, ta không muốn ở đây... cho ta về nhà.
Thanh Vân cảm thấy nhớ nhà rồi, hắn không muốn ở đây sống cuộc sống vô vị nếu như vậy thì hắn không bằng về nhà làm một cái công dân tốt cho xã hội cho xong.
- Vương! Tế điển đã đến, ngươi cùng chúng ta đi qua gặp quỷ bà.
Trong lúc hắn đang đau khổ chỉ trời trách đất, lúc này đứng đầu các bô lão bước vào khom người nói.
- Á… cái gì tế điển.
Hắn nghi ngờ hỏi.
Mấy cái khác bô lão theo sau tộc trưởng cũng bước vào giải thích cho hắn biết.
Thì ra tế điển là một cái mừng công cho những ngày lễ đặt biệt, thông thường nơi này cũng chỉ là mừng cho thu hoạch mùa màng bội thu. Mà lúc này đây mừng cho một trận chiến thắng một lần thú triều công kích, liền long trọng thực hiện.
Trong ngày này, họ sum họp lại ăn uốn, cùng vơi chơi, cùng nhảy múa hát ca để tạo nên sự đoàn kết trong mỗi người.
Nghe vậy hắn cũng gật đầu đi theo nhìn một chút cuộc sống bên ngoài của thế giới này.
--------/
Bọn họ bước ra khỏi phủ thì Thanh Vân cũng đã nhìn ra được trên khắp các con phố cũng đã chăn đèn kết hoa, bọn trẻ thì nghịch ngợm đùa vui chạy loạn khắp ngõ ngách.
Mấy trăm năm nay, nhân loại không có mảy may cơ hội thắng thú triều, đã có hàng nghìn hàng vạn con người nằm xuống mà không hề có chút kháng cự nào. Nhưng là hôm nay lại có thể một lần nữa giống như các vị tiên tổ lần nữa thắng được thú triều, tộc trưởng cùng các bô lão lúc này mặt cũng mang ý cười, vui sướng tột cùng.
Đi đến giữa thành, là một cái võ trường cao ước chừng hai mươi mét, rộng khoảng chừng ba mươi mét vuông, xung quanh võ trường nhô lên chín cái đầu rồng trông rất uy phong tráng lệ.
- Vương, chúng ta cùng lên đi.
- Ukm.
Thanh Vân gậc đầu rồi cũng đưa chân bước lên bậc thang của đấu trường.
Vây quanh đấu trường tất cả mọi người trong thành cũng đã tập hợp lại đông đủ, nhìn thấy cái kia thanh niên đạp mây bảy sắc cưỡi rồng hạ phàm không khỏi khiến bọn hó hướng Thanh Vân nhìn tới mang vẻ tôn sùng như thấy một vị thần vậy.
- Đã tới.
Vị trưởng tộc dẫn Thanh Vân đến chính giữa võ trường, hắn trong tay thiết trượng nhấc lên cao sau đó hạ xuống gõ ba nhịp xuống nền gạch.
- Ông ông…
Nhất thời Thanh Vân nghe được tiếng vù vù sau đó chỗ đứng của hắn nhất thời thay đổi tại một đại sảnh lớn.
- Ta CMN đây là đâu.
Thần kỳ thay đổi chỗ đứng hắn không khỏi rùng mình chửi ầm lên thành tiếng.
Tộc trưởng cùng các bô lão nghe hắn chửi thề như vậy cảm thấy vị vương này của bọn hắn cũng không phải là một vị gì đó thánh thần cao cao tại thượng màlà một người cũng không có đứng đắng gì cả liền bụm miệng lại cười.
- Vân… ngươi cuối cùng cũng trở về.
Một giọng êm dịu nhẹ nhàng truyền đến họ, mấy người bô lão lúc này cũng không cảm thấy giật mình, liền phản ứng khom người lùi mấy bước hướng trên cao thi lễ:
- Bái kiến quỷ bà.
Thanh Vân nghe vậy cũng ngước lên cao mà nhìn, trên không trung cách xa hắn khoảng chừng hai mươi bước chân là một cái mà hắn cho là bà lão đang nhìn đến.
Thân hình của bà ấy chẳng khác gì nhân loại tí nào cả, thế nhưng toàn thân bà ấy lại bao bộc một lớp vảy trắng trông rất ghê tởm.
Hắn có thể thấy được bà ấy nhìn hắn đầy cảm giác yêu thương khó thể tả.
Nhìn thấy bà ấy cơ thể của hắn không khỏi rung nhẹ, sâu trong linh hồn của hắn lại vang vọng lên âm thanh “ A Vân chàng về rồi”, tức thì làm hắn buộc miệng nhìn nàng nói:
- A Phương ta về rồi.
Nghe được hắn gọi như thế, đôi mắt của bà không khỏi nhìn hắn rung nhẹ.
Mấy vị bô lão lúc này đứng ngây tại chỗ, họ trong lòng thắt mắt nơi này cũng không có ai gọi là A Phương cả vậy thì Vương của hắn đang gọi ai, không phải là gọi bà đó chứ. Trước sự vô lễ của Vương bọn hắn đối với quỷ bà, bọn họ chợt đưa ánh mắt tò mò đến hai người trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.