Tiên Vương Trở Về

Chương 28: Khắp Nơi Sóng.

Miếu Đông Hải

23/07/2020

Thăng Long tử cấm thành bên trong, Lạc Minh Phong vẫn như thường lệ vào triều đúng giờ. Phía dưới đã có mấy cái văn võ bá quan cùng hắn đang nghị sự.

- Liền là như vậy sao.

Lạc Minh Phong có chút nghi ngờ nói.

Mấy năm nay tấu xế dân lên đều không có cái nào không khen ngợi triều đình chính sách nghiêm minh làm lòng dân ổn định, dân chúng ca tụng khắp nơi, bọn họ vuốt mông ngựa làm Lạc Minh Phong nghe đến cũng nhàm cả hai tai.

- Bệ hạ thương dân như con làm trời đất cảm động, mấy năm nay Đại Việt ta mưa thuận gió hòa.

- Dừng.

Lạc Minh Phong nghe đến nhức cả trứng sau đó có chút tức giận nói:

- Các ngươi như thế nào nói êm tai đấy, nếu như đúng lời nói của các ngươi thì tại sao quốc khố triều đình đều trống cả, đây chính là các ngươi nói mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an hay sao.

- Hoàng thượng! Việc này…

Mấy cái lão bất tử nghe hoàng thượng nộ khí cả người đều rung lên.

- Muôn tâu hoàng thượng, giữ thiên hạ là giữ lòng dân, dân chúng vật tư của Đại việt dù mấy năm nay phát triến không tệ, thế nhưng vẫn còn có chút khó khăn, nên việu thu thuế chậm một điểm cũng là.

Lễ bộ thượng thư Trần Quốc Ninh liền vội vàng đứng ra lên tiếng lấp liếm nói.

Tất cả các quận huyện liền cũng có một phần là hắn phụ trách đấy, mà mấy người kia nhà đem hắn cho hối lộ cũng là việc bình thường. Cho nên mỗi năm sổ sách thuế má nộp lên là hắn chỉnh sửa lại một chút, vừa hay hắn đứng ra biện hộ cũng là cho bệ hạ một cái giải thích hợp lý.

Lạc Minh Phong nhìn đến lễ bộ thượng thư cau mày thật lâu vẫn không có nói gì, trong lòng hắn lúc này có chút nộ khí, người này cho là hắn ngốc hay sao. Làm quan bị người ta cho đút lót một chút hắn cũng biết đạo lý này, thế nhưng người này Trần Quốc Ninh đúng là quá coi thường hoàng thượng như hắn rồi.

- Cấp báo… cấp báo.

Ngay lúc trong triều đang gay gắt, một cái tiểu thị vệ ăn mặt võ phục từ bên ngồi vội vàng chạy vào vội vàng cùng với cả triều bẩm báo:

- Muôn tâu hoàng thượng, tam điện hạ diệt triệu gia thành chủ Minh Kỳ quận người.

Mọi người nghe vậy đều bất ngờ nhìn đến, muốn biết vị bệ hạ này là phản ứng như thế nào.

Minh Phong vẫn ngồi trên long ỷ trầm mặt không có tiếng động.

Nhưng nhất thời lại kéo đến mười mấy cái tiểu thị vệ lũ lụt chạy tới hồng hộc nói:

- Báo…. Tam điện hạ diệt đi Lâm gia quận chủ người.

- Báo… Tam điện hạ diệt đi Hồ gia quận chủ người.

- ……



- Báo…. Tam điện hạ diệt đi Hồng gia quận chủ người.

- Cái gì.

Gần cả trăm quan viên lớn nhỏ nghe đến tam điện hạ làm đến sự tình không khỏi khiếp sợ, đây là mười mấy cái gia tộc quận huyện chủ thành người đấy, cũng không phải cá thịt, liền vậy mà bị tam điện hạ lợi trảo cho nắm đi đầu hết.

- Phanh… khốn kiếp, tiểu tử khốn kiếp vậy mà diệt đi mười mấy cái trị an quận huyện của trẩm, đây không phải là tên súc sinh này muốn ị lên đầu của trẩm sao.

Minh Phong tức giận vỗ long ỷ đứng lên chửi ầm.

- Hoàng thượng, tam điện hạ tội ác chồng chất, xin bệ hạ tước đi vị trí của tam điện hạ, giải về triều điều tra.

Trần Quốc Ninh trong lòng cũng rất tức giận không thôi, thầm nghĩ vị tam điện hạ không phải là hướng hắn gõ đầu đầu một cái sao.

- Mong hoàng thượng áp giải tam điện hạ về triều định tội.

-………………………….

Nhất thời có một nữa văn võ bá quan cùng với Trần Quốc Ninh cấu kết đứng ra nói.

- Tần Kỳ đâu.

Minh Phong rống giận hét lớn.

- Tần Kỳ tại.

Một cái võ quan thị vệ bên cạnh Minh Phong liền vội vàng đứng ra.

- Ngươi mang một trăm cấm quân áp giải tam điện hạ vào triều cho ta.

- Thuộc hạ lĩnh mệnh.

Tần Kỳ quỳ gối cuối đầu nói sau đó xoay người liền biến mất.

Mà ngay lúc triều đình vì chuyện của vị tam điện hạ làm cho sức đầu mẻ trán, cả nước dân chúng vì chuyện này hò hét vui sướng ăn mừng.

- Nghe nói tam điện hạ thay hoàng thượng vi phục xuất hành tìm hiểu nỗi khổ của bá tánh, đã không ngại giết đi mười mấy cái thành chủ hộ tộc đấy.

- Đúng…. Ta nghe nói một cái anh họ con của một vị thúc bá họ hàng xa của ta nói, tam điện hạ vi phục xuất hành đem thân phận giấu đi, mấy cái kia công tử ca mắt chó xem thường người khác đắc tội đến liền bị tam điện hạ đại đao cho chém rụng đầu.

- Hóa ra là như vậy, bằng không ta còn nghĩ tại sao cái kia Văn gia công tử ngày thường hống hách càng quấy sao mấy ngày nay lại không thấy xuất hiện đây này, thì ra là bị tam điện hạ cho dọa sợ trốn trong phủ.

- Ta nghe nói vị này tam điện hạ là người dễ gần gũi, xem dân chúng người đều là bình đẳng đối xử.

- Ha ha… lần này tam điện hạ làm việc quyết liệt, để xem mấy cái kia thành chủ người có còn dám ngang ngược hóng hách nữa không.

- Đây không phải nói vị này tam điện hạ thượng vị không phải là phúc khí của bách tính chúng ta sao… haizz, đáng tiếc trờ ghen ghét minh quân, vị này tam điện hạ ta nghe nói từ nhỏ đã vô duyên với võ đạo, nếu không phải vậy thì không phải có thể cùng với hai vị đại điện hạ tranh đấu một phen sao.



- Haizz.. đúng vậy.

Quán trà, tửu điếm, cho đến từng ngõ ngách khắp phố lớn phố nhỏ đều đang vì việc của vị tam điện hạ này mà bình luận, nhất thời sự kiện này đã trở thành tin tức cực sốt dẻo trên khắp đất nước Đại Việt.

Có không ít người vì Tam điện hạ không thể tu luyện mà thay hắn có chút tiết hận, như thế nào minh quân tốt như vậy lại là một cái vô duyên võ đạo đây.

Thanh Vân không có biết hắn làm ra sự tình vậy mà để cả thiên hạ để ý đến, hắn vẫn còn đang một đường hướng hoàng thành Thăng Long chạy đến.

- Như thế nào khí trời ở nơi này liền nóng đến như vậy, mà bên trong cơ thể lại là lạnh buốt thấu xương.

Thanh Vân lưng đeo phá kiếm, bên vai mang mèo nhỏ, phía sau một trăm cái thiết kỵ đang một đường đuổi theo, hắn cảm nhận được nơi này cùng hắn có chút quen thuộc cảm giác.

- Điện hạ, nơi này là hỏa băng núi tuyết, mùa hè khô nghiệt nóng bức, mùa đông băng tuyết bao phủ, quanh năm băng hỏa khí tức nồng đậm bao phủ.

Minh Võ bước đến giải thích.

- Vân ca, ngươi mau nhìn, bên kia hình như có người.

Lăng Hi Vũ bàn tay ngọc hướng dưới chân núi chỉ đến.

Bên dưới chân núi là mấy cái thân ảnh thiếu niên, thiếu nữ trên người mặt một cái trường bào trắng đỏ, trước ngực bọn họ đều đeo một cái huy hiệu hình hỏa diễm.

- Điện hạ! Đó là đệ tử Thiên Viêm tông, nơi này ngọn núi đều là bọn họ làm chủ, nghe nghe nói vị kia tông chủ đã đạt đến cảnh giới kia.

Tần Hạo nhìn đến bên kia núi trong lòng không khỏi sùng bái.

“ Là chân thần cảnh sao” Thanh Vân nhìn đến cũng không khỏi đỏ mắt chờ mong, là cái xuyên không người tín ngưỡng lực lượng đối với hắn so với người ở nơi này có hơn chứ không kém.

- Các ngươi cũng không cần xem thường thực lực của bản thân, chỉ cần mọi người đồng lòng, một ngày nào đó không phải chúng ta cũng có thể đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh đấy.

Thanh Vân xoay người hướng trăm cái thiết kỵ nói.

- Đúng đấy, điện hạ của chúng ta là kỳ nhân, không phải theo người mấy ngày liền thực lực của chúng ta đột phá thần tốc sao.

- Haha đúng đấy, ai nói tam điện hạ là một cái phế vật đây, đám người kia đều là một đám mù mắt.

- Mấy ngày nay không phải theo tam điện hạ thì không thể sản khoái giết đám kia ngu xuẩn thành chủ người sao.

- Cùng tam điện hạ một đường đúng là chúng ta may mắn, bây giờ mà Phương tướng quân cầu ta về quân đội, ta còn không muốn về nữa đấy.

Bọn họ ha hả với nhau cười nói.

Mới lúc đầu Phương tướng quân chọn lựa ra bọn họ cùng theo hầu vị điện hạ này bọn họ còn có chút không muốn đấy, nói đùa sao người ta thân phận cao quý người, theo một cái điện hạ người thì chúng binh sĩ bọn hắn tuy lúc liền có thể thành pháo hôi đấy.

Nhưng là cái này tam điện hạ tính tình mười phần kỳ cục, không có để ý xuất thân của bọn hắn, xem bọn hắn là huynh đệ, còn coi bọn hắn là một cái đại gia đình đối xử, như thế nào chủ tử tốt tam điện hạ không phải thì còn ai, là quân nhân người may mắn nhất của bọn hắn là theo đúng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Vương Trở Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook