Tiên Vương Trở Về

Chương 27: Lại Diệt Một Tộc.

Miếu Đông Hải

23/07/2020

Minh Kỳ quận bên trong tòa thành.

- Minh ca chúng ta không phải là nên gấp gáp chạy về kinh đô sao, tại sao lại đến nơi này cùng ta dạo phố đây.

Lăng Hi Vũ đi bên cạnh Thanh Vân nói.

- Hắc hắc không gấp chút nào, ta còn muốn tặng cho Trần gia người mấy cái đại lễ lớn đấy.

Thanh Vân thần bí cười, sau đó đưa tay chỉ về phía trước nói:

- Nàng mau nhìn kịch hay đã bắt đầu.

Phía trước một cái tiểu điểm, một vị thiếu niên ăn mặt hoa lệ đang cùng mấy cái hộ vệ phía sau nghênh ngang đi vào, sau đó vị thiếu niên kia bỉ ổi nhìn đến một cái phụ nữ đang cùng phu quân mình trong quán ngồi dùng bữa, hắn chỉ đến cười nói:

- Hắc hắc… lại là một cái thiếu phụ trẻ xinh đẹp, đêm nay công tử liền tận hứng chơi nàng ta.

Mà bên người cái kia nô bộc liền hiểu ý cười nói:

- Haha… công tử chơi các nàng đúng là phúc của các nàng đấy, người đâu mau tiến lên bắt nàng lại cho ta.

Mấy cái thị vệ người liền vui vẻ thầm nghĩ đêm nay liền sẽ cùng công tử hưởng chút phúc đấy, bốn người bọn hắn liền hùng hổ tiến lên đẩy người kia phu quân ngã lăn ra đất, sau đó đem cô gái kia kéo lê đi.

- Á… các ngươi đang làm gì, nơi này là bên trong Minh Kỳ quận đấy… cứu cứu mọi người mau cứu ta.

Vị cô nương kia nhất thời bị mấy người kéo đi liền hoảng sợ thất thanh kêu lên.

- Phu nhân.... cầu xin triệu công tử buôn tha cho phu nhân của ta đi, ngài bảo gì ta cũng đều làm.

Vị kia phu quân nhìn đến vị kia thân phận liền hoảng sợ quỳ xuống van xin.

- Cút đi cho bản công tử, nhìn ngươi ta chướng mắt đấy có biết không.

Triệu công tử buồn bực dơ cước đá bay người đàn ông đan quỳ, sau đó hướng nàng cười bỉ ổi nói:

- Hắc hắc...., Bảo bối à, bản công tử nơi này chính là vương pháp đấy, ngươi ngoãn ngoãn hầu hạ bản công tử một đêm, nếu bản công tử vui vẻ liền sẽ thả ngươi đi…

Mấy cái khách quan đang có mặt trong tửu quán cùng người đi đường đang đứng im bất động chỉ đưa mắt nhìn mà không có ai ra tay cứu vị cô nương kia, chỉ là bất đắc dĩ cùng nhau nói nhỏ:

- Người này là Triệu Văn Minh công tử đấy, phụ thân hắn là thành chủ người không thể động vào được.

- Tên này ngày thường ngang ngược bá đạo, vị cô nương nào bị hắn để ý tới liền gặp xui xẻo.

- Haizz… thật đáng thương cho đôi vợ chồng trẻ kia.

Mà bên kia Thanh Vân đám người cũng đã bước đến, hắn nhìn đến người kia Triệu Văn Minh không khỏi bội phục nói:

- Chậc chậc, nàng thấy không người này đúng là cực phẩm đấy.

- Chàng đến bây giờ mà còn đùa giỡn được, mau cứu người đi.

Lăng Hi Vũ nhìn hắn bực mình nói, sau đó cả người đấu khí bát đoạn tràn ra phi thân bay vào hướng bốn cái thuộc hạ đang khống chế vị cô nương kia hung ác ra quyền đánh ra, mấy cái kia hộ vệ cao nhất cũng chỉ là ngũ đoạn đấu khí người sao có thể so chiêu với nàng được chứ, bọn hắn liền bị kình lực của nàng oanh đến cho răng rơi đầy đất.

- Phanh… phanh… phanh… đau nhức

- Khốn kiếp, giữa ban ngày ban mặt, các ngươi đem một vị phu nhân của người ta cho bắt đi còn coi vương pháp ra gì không.



Nàng tức giận nhìn bốn người kia bị nàng đánh cho bò ra mặt đất lạnh lùng nói.

- Ân công… đa tạ người đã cứu giúp.

Người kia phu quân thấy vậy liền nhanh chân chạy đến kéo phu nhân của mình về bênh cạnh, hai vợ chồng hắn cuối đầu đối với nàng không ngừng cảm kích.

- Các ngươi mau đi đi, việc này để chúng ta giải quyết là đủ

Nàng gật đầu đưa tay nâng lên hai người họ rồi hướng Thanh Vân quăn cặp mắt đầy khinh thường.

- Lão công đắc tội nàng sao.

Thanh Vân lúc này cũng bước đến bên người nàng, hắn mỉm cười nói.

- Tiểu đồng, vị tiểu thư xinh đẹp này là ai sao trước giờ bản công tử chưa hề thấy qua nàng.

Triệu Văn Minh nhìn Lăng Hi Vũ một bộ hồng nhạc váy, một cái đưa tay, đá chân cũng rất xinh đẹp động lòng người, giống như thiên nga đang nhảy múa vậy, hắn nhìn đến khổng khỏi chảy nước miếng.

- Công tử chắc là một cái từ phương khác người.

Cái kia tiểu đồng nhìn đến cũng cả người khô nóng rồi, hắn đi theo công tử cũng là một cái duyệt nữ vô số thế mà vẫn chưa thấy qua vị cô nương nào đẹp đến như vậy.

- Haha… tốt một cái tiên tử….Mau bắt nàng lại cho ta, nàng là hôm nay bản công tử muốn nhất người.

Nhìn đến nàng xinh đẹp như vậy, hắn không khỏi vui sướng cười quái dị nói.

- Nhưng mà công tử, bốn cái tên kia bị nàng đánh cho choáng ván mặt mày rồi, lũ vô dụng này không thể đứng lên nổi.

Người kia tiểu đồng đứng lên nhắc nhở.

Triệu Văn Minh nhìn đến đám người kia còn đang nằm bò trên mặt đất không khỏi tức giận, hắn đưa chân đá mấy cái vào bụng của bọn họ rồi nói:

- Phanh… Phanh… Bản công tử còn nuôi đám phế vật các ngươi làm gì, các ngươi mau lăn đi cho ta.

Sau đó hắn hướng về phía Lăng Hi Vũ mỉm cười phất quạt làm bộ nho nhã nói:

- Không biết vị tiểu thư này quý tính đại danh, có thể hay không cùng tại hạ đến phủ một chuyến cùng tìm hiểu nhân sinh.

- Chậc chậc…haha… tên tiểu tử này là cực phẩm trong cực phẩm đấy, cái kia Chu Nghị nếu mà có thể đem ra so sánh thì hắn sách giày cho tên này cũng không xứng.

Thanh Vân ha hả cười to lên nói.

- Người này là ai, hắn là điên hay sao lại cùng với Minh công tử chống đối.

- Ta nghĩ tiểu tử này là do thê tử của mình sắp bị trệu công tử đưa đi mà điên loạn rồi đấy.

- Đúng... chắc chắn là vậy rồi, người bình thường sao có thể cùng triệu công tử đấu qua đây

Mọi người vây xem nhìn đến hành động cười nói của Thanh Vân không khỏi chỉ trỏ cho rằng hắn là người điên, có người còn nhìn hắn có chút thương hại.

- Chàng xem, tên này có lòng như vậy chúng ta có đi hay là không đi.

Lăng Hi Vũ nhìn hắn mỉm cười một cái ngọt ngào nói.



Đối với thân phận của Thanh Vân liền sợ một cái thành chủ người sao, nàng không tin hắn sẽ như vậy đấy.

- Chỗ dơ bẩn như vậy đi làm gì, Minh Võ mau bắt hắn lại treo trước cửa tửu điếm cho ta, bổn công tử muốn diễn rồi.

Hắn nhìn đến nhìn đến Minh Võ đang đi ở đằng sau lưng nói.

- Vâng.

Minh Võ cuối đầu đáp một cái, sau đó trước mặt của nhiều người đem vị công tử Triệu Văn Minh cho bắt đến treo lên bên ngoài tửu điếm.

- Á các ngươi muốn làm gì, các ngươi mau thả ta ra, ta là con trai của Triệu Văn Hùng đấy, dám đụng đến ta các người chán sống rồi sao.

Triệu Văn Minh bất ngợ bị một cái cao thủ nguyên chân cảnh chụp tới thì làm sao hắn có khả năng phản ứng được, rất nhanh hắn liền cho treo lủng lẳng ở bên ngoài.

Tiểu đồng thấy đến liền bị dọa sợ đến hai chân rung rẩy rồi, hắn cảm thấy rất may mắn là đối phương không chú ý đến mình, thừa cơ hội đó hắn lách qua đám người chạy đi, muốn hướng Thành Chủ đại nhân nhà mình báo cáo.

Đứng trước ánh mắt nhiều người đang nhòm ngó mình, Thanh vân mỉm cười thong thả bước bước ra cửa, hướng Triệu Văn Minh nện một quyền, hắn khinh bỉ nói:

- Phanh…Ngươi khốn kiếp, vậy mà dám động đến phu nhân của ta, rất đáng đánh.

Sau đó hắn hướng về mọi người đang trợn mắt nhìn đến nói:

- Mọi người cũng thấy rồi đấy người này Triệu Văn Minh làm ác thành thói, các ngươi có thể nhịn vậy thì thê tử, con gái của các ngươi thì làm sao đây, họ là người trực tiếp bị hại đấy, các ngươi như thế nào đối mặt với các nàng đây.

Nhìn đến mọi người khi nghe hắn nói liền cuối đầu xấu hổ, liền biết là hắn đã đâm đúng vào chỗ đau của bọ họ rồi nên liền nói tiếp:

- Ta vốn là một cái kinh thành người, nếu các ngươi tin tưởng thì hãy đứng lên đem những hành vi không bằng heo chó của tên này nói ra một lượt, ta liền đem lời nói của các ngươi nói cho triều đình biết để hoàng đế của chúng ta có thể minh xét trừng trị Triệu gia đám người, Ngô Minh mang giấy bút đến viết.

- Vâng.

Ngô Minh đáp hắn một tiếng liền đem giấy mực đã chuẩn bị sẵn trải ra một cái bàn, hắn nhìn mọi người nơi này chờ đợi.

Lúc này có một vị trung niên lớn tuổi nhìn đến Triệu Văn Minh treo lũng lẳng bên trên có chút tiết hận nói:

- Nếu công tử đã trượng nghĩa như vậy chúng ta có gì không dám đây, ta đến nói.

- Ta cũng đến nói.

- Cả ta nữa

Có người đã đứng lên, nhất thời nhiều người cùng hướng ứng đứng lên không chỉ vạch tội Triệu Văn Minh một người mà là vạch trần những tội ác mà mấy cái Triệu gia công tử làm ra.

Ngô Minh ngồi ghi lại những cái này tội ác của Triệu Văn Minh cùng với đám công tử nhà Triệu gia gây ra cũng không khỏi tức giận đến đỏ mắt, bởi vì hắn hiểu cái cảm giác đau lòng mất đi người thân của mọi người.

- Hừ.. tiểu tử, ngươi đây là muốn cùng với ta Triệu gia đối đầu sao, ngươi lá gan cũng quá lớn đấy.

Triệu Văn Hùng lúc này cũng đã dẫn người đến, hắn lạnh lùng hướng Thanh Vân nói.

Mấy người kia đang nói hăn hái thì bị khí thế của Triệu gia đám người dọa cho cứng họng một chỗ đứng im, ánh mắt có chút tò mò nhìn đến Thanh Vân như thế nào xử lý.

- Sai… ngươi lời ấy là sai rồi, không phải là ta lá gan lớn mà là ngươi lá gan không nhỏ, dám cùng bản hoàng tử nói chuyện như vậy người thì tám chín phần mười đối phương đều đã chết, Minh Võ, mau đem đầu của người này cầm xuống cho ta.

- Vâng.

Minh Võ đáp lời một cái, sau đó trước ánh mắt khiếp sợ của nhiều người, hắn đại đao dơ lên đem đầu của Triệu Văn Hùng chặc gọn gàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Vương Trở Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook