Chương 6: Lăng Hi Vũ.
Miếu Đông Hải
23/07/2020
- Chủ nhân hướng đỉnh đầu nó nện đi.
Mèo nhỏ nằm trên phiến đá duỗi duỗi đôi chân lười biến nói.
- Bành.
Thanh Vân phi người lên cao bàn tay trái nắm chặc dùng sức nện xuống đầu con heo rừng trước mặt, lần đầu xuất thủ hắn thành công giết chết một cái yêu thú cấp một.
- Haha… sảng khoái á.
Hắn dường như cảm nhận được mình đã mạnh lên rất nhiều.
- Chủ nhân con này cấp một yêu thú ngay cả đấu khí ba đoạn cũng xử lý gọn nhẹ, người đã là năm đoạn đấu khí lại đi xử lý con yêu thú này không phải cảm thấy mất mặt sao.
Mèo con vươn mình đứng dậy ể ỏi nói.
- Ngươi câm miệng.
Hắn nghe tên này đã kích như vậy liền mặt mo đỏ lên.
Trải qua hai ngày tu luyện, hắn cuối cùng cũng tấn thăng lên đấu khí năm đoạn, hắn liền ra ngoài lịch luyện một phen cho giống cốt truyện tiên hiệp mà hắn đã xem, tìm một hồi mới được con lợn rừng gầy yếu này để luyện một chút, đây cũng không phải là hắn không muốn tìm yêu thú mạnh hơn để khiêu chiến, thế nhưng là vừa mới xuyên qua không có cái gì kinh nghiệm chiến đấu nếu mà liều lĩnh thì không phải vức mạng oan uổng sao.
- Chúng ta về thôi.
Hắn nhấc lên con heo rừng từng bước hướng sơn động trở lại.
- Ta nói này mèo nhỏ, thế giới này con người rất thưa thớt hay sao.
Hắn cảm thấy kỳ lạ, xuyên qua thế giới này lâu như vậy rồi mà ngoại trừ nhìn thấy đám kia trong thành dân chúng thì hắn cũng chưa gặp tộc người khác nào cả.
- Meo, meo…
Mèo nhỏ bỗng nhiên không nói chuyện chỉ kêu meo meo đối với hắn ra hiệu.
Thanh Vân giậc mình bước vào sơn động nhìn qua, thì bỗng ngửi được mùi hương dịu nhẹ, trước mặt hắn là một vị cô nương, trước mặt nàng mang một miếng mạng sa trắng mỏng, trên người mặt lên một chiếc váy nhung màu xanh bó xác người, tạo nên thân thể lòi lõm cân đối trông thật xinh đẹp, hắn nhìn qua một cái liền biết trước mặt hắn là một cái mỹ nhân.
- Ngươi nhìn đủ…
Nàng đang ngồi thuyền định chữa thương thì thấy có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình thì không khỏi giật mình mở mắt tức giận nói.
- Đại tỷ à, ta hiểu.
Hắn thu hồi đi ánh mắt soi mói rồi lại nhìn nàng mỉm cười nói.
- Ngươi hiểu cái gì.
Nàng đôi mắt đẹp cong lên nhìn hắn tò mò hỏi.
- Lớn lên xấu không phải lỗi bản thân.
Hắn cười bỉ ổi nói.
Mặt dù hắn biết là đối phương rất xinh đẹp, thế nhưng kêu ngạo đanh đá như vậy hắn không ưa nổi.
- Ngươi nói cái gì… phốc.
Cơ thể nàng lúc này bị thương, còn bị cái tên này chọc giận đến hỏa khí công tâm, liền không tự giác được nhổ ra một ngụm máu.
Từ trước đến giờ chưa hề có người nào nói qua nàng xấu cả, các công tử ca của các phủ quý tộc đến cả vương gia còn chen đến vỡ đầu mong được cùng nàng kết duyên đấy, vậy mà cái tên này còn chê nàng lớn lên xấu xí, đây không phải là thiên đại đã kích sao.
- Uy tỷ… không phải chứ, người lớn lên đã xấu như vậy mà còn mang chứng bệnh gì khó chữa sao.
Hắn thấy nàng tức đến trào máu ra cũng không có ngừng lại, hắn tiếp tục nói.
Không phải là hắn không biết thương hoa tiết ngọc mà là hắn thấy cái mỹ nữ này tự cao tự đại lâu ngày thành tính rồi, mới một chút đã kích liền trào máu họng. Hắn cũng không tin hộc mấy ngụm máu liền chết nên liền ra sức sửa chữa nàng tật xấu.
- Phốc… á… ta muốn giết ngươi.
Nàng đột nhiên đứng dậy, thanh kiếm treo bên bênh hông đã ra khỏi vỏ, hô hét chém tới.
- Nguy rồi.
Hắn là một cái gà mờ tu chân thấy nàng đằng đằng sát khí lao đến liền hoảng hốt giật mình hô lên, nhất thời não hải của hắn chuyện động rất nhanh thả đi con lợn rừng xuống đất, sau đó hắn giang tay ra hướng eo thon của nàng ôm đến, khống chế nàng rồi hét lớn nói:
- Nữ hiệp, tha mạng á.
Nàng thân thể bỗng dưng khựng lại, tay phải cầm kiếm dơ lên khỏi đầu vậy mà run rẩy rớt xuống đất.
Không chỉ nàng, mèo nhỏ cũng trợn tròn mắt sau đó lắt đầu khinh bỉ chủ nhân của mình là một cái nam nhân bỉ ổi.
- Ngươi buôn ra mau.
Mặt nàng lúc này nóng rác, cả người khẩn trương lên nói.
- Không buôn, buôn ngươi sẽ giết ta.
Thanh Vân ngày một ôm chặc hơn nói.
Hắn cảm thấy cơ thể của nàng thật tốt mềm mại co dãng, không lợi dụng ôm một chút đúng thật sự là đáng tiếc.
- Haizz, chủ nhân thật mất mặt.
Mèo nhỏ khinh bỉ nói.
- Ta sẽ không giết ngươi nữa, ngươi mau buôn ra.
Nàng bất đắt dĩ mở miệng nói với hắn.
- Thật sự.
Hắn ngẩn đầu lên nhìn nàng thật gần mặt đối mặt nói.
Nàng cũng nhìn chằm chằm lấy hắn, hơi thở của hắn lúc này đang mạnh mẻ thổi đến khuôn mặt nóng rát của mình, nhất thời thân thể của nàng mềm nhũng ra, không còn cách nào chỉ hướng hắn gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.
- Haizz… được rồi
Thanh Vân mặt dù không nỡ buôn ra cái thân hình ma quỷ này thế nhưng hắn rất sợ, nếu như còn không buôn ra hắn sẽ xúc động tiếng tới ăn nàng mất.
- Ngươi vô sỉ.
Nàng nhìn thấy khuôn mặt tiếc nuối của hắn liền biết cái tên này là một cái chân chính lưu manh nên tức mình dậm chân mắng.
- Hắc hắc… đại tỷ ngươi bị thương.
Hắn cười trừ sau đó kiếm chuyện để lấp liếm.
Nàng giậc mình nhớ ra lúc nãy mình còn đang bị thương rồi bị tên tiểu tử này quấn lấy, nhưng đến lúc này nàng lại thấy kỳ quái cơ thể đã không việc gì rồi. Nàng thầm nghĩ: “ Không lẽ mới vừa rồi tiểu tử này đã giúp ta nhổ ra máu bầm nên giờ mình liền không sao”, ánh mắt của nàng nhìn hắn hòa hoảng không ít, lại hướng hắn nói:
- Đa tạ, đã không còn trở ngại.
Thanh Vân cũng không biết hắn chửi nàng vậy mà còn hướng hắn cảm kích, hắn mỉm cười gật đầu một cái coi như cùng nàng biết qua.
---------------------------------/
Rừng núi dần về đêm, ba cái mặt thẹo vẫn đang rong rủi khắp núi rừng hoang vu.
- Đại ca, nếu chúng ta còn không bắt được nàng liền sẽ bị công tử tươi sống bổ chết.
Một cái gầy ốm nói.
- Ngươi câm miệng thúi của ngươi lại đi, nàng đã bị thương cũng không có chạy đâu xa, chắc chắn là ẩn núp gần đây thôi.
Một cái mập mạp cũng buồn bực đến phát điên nên rống giận nói.
- Nhị đệ nói rất đúng, trời đã tối chắc chắn nàng sẽ tìm hang động trốn vào đó, chúng ta tìm đến các hang động quanh núi thì nhất định sẽ thấy nàng.
Mà bên trong hang động lúc này Thanh Vân đang nhóm lửa sau đó định cắt thịt lợn ra nướng, nhưng là cầm đến thanh phá kiếm rút ra hắn buồn bực, hai bên lưỡi kiếm đã rĩ sét đến mức ngay cả giấy cũng không thể chém đôi, cái này mà là lợi khí phòng thân, cầm nó đi dọa địch nhân đúng là làm trò cho người ta cười.
- Ngươi là ăn mày à, ngay cả kiếm cũng nhặt từ bãi rác.
Nàng nhìn hắn châm chọc nói.
Nàng lúc này mới để ý đến hắn ăn mặc không biết từ nơi nào chui đến, đầu tóc thì cắt ngắn khác hẳng với nam nhân mà nàng gặp qua. Nhìn hắn đúng là gọn gàng nhưng là với nàng mà nói trông thật kỳ quặc.
Kỳ thật Thanh Vân cũng chưa có thay đổi qua quần áo, hắn cảm thấy đồng phục ở nơi này thật là khó mặc. Nói chung trừ khi thay ra để giặc thì hắn vẫn mặc một cái áo thun cùng với cái quần quần thể dục bó người để di chuyển tiện lợi hơn.
- Quỷ bà chết tiệc.
Hắn hiểu vì sao bà ta cười âm hiểm với mình, cái này kiếm không khác gì đống sắt vụn cả. Hắn đem thanh kiếm vức ra ngoài, sau đó hướng nàng mỉm cười dơ tay nói:
- Tỷ tỷ cho đệ mượn kiếm của người đi
Nhìn hắn ngây ngô với nàng cười, nàng thầm nghĩ cái đệ đệ này là một cái ngốc nghếch nên cũng không để ý rút thanh kiếm bên hông đưa hắn nói:
- Đệ đệ cầm lấy.
Hắn nhận lấy thanh kiếm gật đầu cảm ơn sau đó cắt đi từng khối tthịt vức vào đống lửa, hắn biết được là da của lợn rừng rất dày, nên cũng lười nướng cứ đem nó dục vào đốt, cháy phần nào thì vức, phần còn lại cứ vậy mà ăn thôi, dù sao cả một con heo rừng hai người bọ họ với một con mèo nhỏ ăn cũng không hết.
Nàng nhìn thấy hắn cách làm thì trợn mắt, có ai nướng thịt như hắn đâu chứ, vậy nên trong lòng nàng cũng khẳng định rằng tên này nhất định là một thằng ngốc. Nàng cũng không quan tâm nhìn hắn nữa liền ngồi thuyền định tu luyện.
Làm xong công việc, hắn cũng đem khẩu ra quyết tu luyện, hắn biết nơi này là tu tiên giới, để có thể sống lâu hắn cần phải mạnh lên nhanh chóng để giữ mạng nhỏ.
-----------------------------------------------------/
Bên trong rừng núi lúc này ba cái mặt thẹo vẫn đang chạy ngang dọc tìm người.
- Đại ca, bên kia có ánh lửa.
Một cài lùn khoảng chừng một mét tư hướng tên mập mạp nói.
- Chắc chắn là nàng trốn ở đó rồi, haha nếu có thể bắt được nàng thì chúng ta sẽ được công tử trọng thưởng lớn.
Mập mạp cười lớn nói.
- Đại ca! nhị ca! nàng ta là một cái xinh đẹp như tiên tử, hay là ba anh em chúng ta cùng thoải mái một lần sau đó mới giao cho công tử.
Tên kia gầy ốm ánh mắt sáng ngời dâm đãng nói.
- Đồ ngu, nàng ta không phải là kỹ nữ ăn một lần liền có thể lau sạch, để công tử biết được thì chúng ta chết chắc, ngươi muốn chết củng đừng kéo chúng ta.
Tên mập mạp hướng tên gầy ốm tức giận gõ đầu một cái rồi nói tiếp:
- Nhị đệ! Ngươi coi chừng hăn, chúng ta đi.
---------------------------/
Tịnh tâm một lúc, Thanh Vân hắn ngửi thấy mùi thơm liền mở mắt, cầm lấy thanh lợi kiếm trước mặt dụi dụi ánh lửa, hất từng khối thịt ra cầm lên tay phủi phủi cũng không ăn mà lễ phép đưa đến nàng nói:
- Tỷ tỷ thịt đã tới mời ngài nếm thử
Nàng mở mắt nhìn trên tay hắn khối thịt đen xì liền hất về nói:
- Cháy hết rồi làm sao mà ăn, ngươi ăn đi ta không đói.
- Ộc… ộc…
Bỗng nhiên bụng nàng kêu lớn, xấu hổ nàng chỉ có thể nhắm mắt giả vờ định thần, hai má lúc này ửng đỏ.
Hắn rất muốn cười nhưng nghĩ nàng là một cái nữ nhân rất dễ xấu hổ nên không có trêu chọc. Hắn lấy tay gỡ đi lớp cháy đen bên ngoài, rồi một lần nữa hướng nàng đưa đến nói:
- Giờ ăn được rồi chứ.
Nàng uất ức mở mắt nhìn hắn sau đó cầm lên cắn từng miếng một, rất có dáng của một vị tiểu thư nhà giàu.
Hắn mỉm cười sau đó ăn phần thịt của mình, trong lúc ăn hắn mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, tỷ tỷ ngươi tên gì.
- Ta tên Lăng Hi Vũ, còn ngươi tên gì
Nàng nhẹ nhàng đáp rồi cũng hỏi lại.
- Vũ tỷ tỷ tốt, đệ là Lưu Thanh Vân.
Mèo nhỏ nằm trên phiến đá duỗi duỗi đôi chân lười biến nói.
- Bành.
Thanh Vân phi người lên cao bàn tay trái nắm chặc dùng sức nện xuống đầu con heo rừng trước mặt, lần đầu xuất thủ hắn thành công giết chết một cái yêu thú cấp một.
- Haha… sảng khoái á.
Hắn dường như cảm nhận được mình đã mạnh lên rất nhiều.
- Chủ nhân con này cấp một yêu thú ngay cả đấu khí ba đoạn cũng xử lý gọn nhẹ, người đã là năm đoạn đấu khí lại đi xử lý con yêu thú này không phải cảm thấy mất mặt sao.
Mèo con vươn mình đứng dậy ể ỏi nói.
- Ngươi câm miệng.
Hắn nghe tên này đã kích như vậy liền mặt mo đỏ lên.
Trải qua hai ngày tu luyện, hắn cuối cùng cũng tấn thăng lên đấu khí năm đoạn, hắn liền ra ngoài lịch luyện một phen cho giống cốt truyện tiên hiệp mà hắn đã xem, tìm một hồi mới được con lợn rừng gầy yếu này để luyện một chút, đây cũng không phải là hắn không muốn tìm yêu thú mạnh hơn để khiêu chiến, thế nhưng là vừa mới xuyên qua không có cái gì kinh nghiệm chiến đấu nếu mà liều lĩnh thì không phải vức mạng oan uổng sao.
- Chúng ta về thôi.
Hắn nhấc lên con heo rừng từng bước hướng sơn động trở lại.
- Ta nói này mèo nhỏ, thế giới này con người rất thưa thớt hay sao.
Hắn cảm thấy kỳ lạ, xuyên qua thế giới này lâu như vậy rồi mà ngoại trừ nhìn thấy đám kia trong thành dân chúng thì hắn cũng chưa gặp tộc người khác nào cả.
- Meo, meo…
Mèo nhỏ bỗng nhiên không nói chuyện chỉ kêu meo meo đối với hắn ra hiệu.
Thanh Vân giậc mình bước vào sơn động nhìn qua, thì bỗng ngửi được mùi hương dịu nhẹ, trước mặt hắn là một vị cô nương, trước mặt nàng mang một miếng mạng sa trắng mỏng, trên người mặt lên một chiếc váy nhung màu xanh bó xác người, tạo nên thân thể lòi lõm cân đối trông thật xinh đẹp, hắn nhìn qua một cái liền biết trước mặt hắn là một cái mỹ nhân.
- Ngươi nhìn đủ…
Nàng đang ngồi thuyền định chữa thương thì thấy có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình thì không khỏi giật mình mở mắt tức giận nói.
- Đại tỷ à, ta hiểu.
Hắn thu hồi đi ánh mắt soi mói rồi lại nhìn nàng mỉm cười nói.
- Ngươi hiểu cái gì.
Nàng đôi mắt đẹp cong lên nhìn hắn tò mò hỏi.
- Lớn lên xấu không phải lỗi bản thân.
Hắn cười bỉ ổi nói.
Mặt dù hắn biết là đối phương rất xinh đẹp, thế nhưng kêu ngạo đanh đá như vậy hắn không ưa nổi.
- Ngươi nói cái gì… phốc.
Cơ thể nàng lúc này bị thương, còn bị cái tên này chọc giận đến hỏa khí công tâm, liền không tự giác được nhổ ra một ngụm máu.
Từ trước đến giờ chưa hề có người nào nói qua nàng xấu cả, các công tử ca của các phủ quý tộc đến cả vương gia còn chen đến vỡ đầu mong được cùng nàng kết duyên đấy, vậy mà cái tên này còn chê nàng lớn lên xấu xí, đây không phải là thiên đại đã kích sao.
- Uy tỷ… không phải chứ, người lớn lên đã xấu như vậy mà còn mang chứng bệnh gì khó chữa sao.
Hắn thấy nàng tức đến trào máu ra cũng không có ngừng lại, hắn tiếp tục nói.
Không phải là hắn không biết thương hoa tiết ngọc mà là hắn thấy cái mỹ nữ này tự cao tự đại lâu ngày thành tính rồi, mới một chút đã kích liền trào máu họng. Hắn cũng không tin hộc mấy ngụm máu liền chết nên liền ra sức sửa chữa nàng tật xấu.
- Phốc… á… ta muốn giết ngươi.
Nàng đột nhiên đứng dậy, thanh kiếm treo bên bênh hông đã ra khỏi vỏ, hô hét chém tới.
- Nguy rồi.
Hắn là một cái gà mờ tu chân thấy nàng đằng đằng sát khí lao đến liền hoảng hốt giật mình hô lên, nhất thời não hải của hắn chuyện động rất nhanh thả đi con lợn rừng xuống đất, sau đó hắn giang tay ra hướng eo thon của nàng ôm đến, khống chế nàng rồi hét lớn nói:
- Nữ hiệp, tha mạng á.
Nàng thân thể bỗng dưng khựng lại, tay phải cầm kiếm dơ lên khỏi đầu vậy mà run rẩy rớt xuống đất.
Không chỉ nàng, mèo nhỏ cũng trợn tròn mắt sau đó lắt đầu khinh bỉ chủ nhân của mình là một cái nam nhân bỉ ổi.
- Ngươi buôn ra mau.
Mặt nàng lúc này nóng rác, cả người khẩn trương lên nói.
- Không buôn, buôn ngươi sẽ giết ta.
Thanh Vân ngày một ôm chặc hơn nói.
Hắn cảm thấy cơ thể của nàng thật tốt mềm mại co dãng, không lợi dụng ôm một chút đúng thật sự là đáng tiếc.
- Haizz, chủ nhân thật mất mặt.
Mèo nhỏ khinh bỉ nói.
- Ta sẽ không giết ngươi nữa, ngươi mau buôn ra.
Nàng bất đắt dĩ mở miệng nói với hắn.
- Thật sự.
Hắn ngẩn đầu lên nhìn nàng thật gần mặt đối mặt nói.
Nàng cũng nhìn chằm chằm lấy hắn, hơi thở của hắn lúc này đang mạnh mẻ thổi đến khuôn mặt nóng rát của mình, nhất thời thân thể của nàng mềm nhũng ra, không còn cách nào chỉ hướng hắn gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.
- Haizz… được rồi
Thanh Vân mặt dù không nỡ buôn ra cái thân hình ma quỷ này thế nhưng hắn rất sợ, nếu như còn không buôn ra hắn sẽ xúc động tiếng tới ăn nàng mất.
- Ngươi vô sỉ.
Nàng nhìn thấy khuôn mặt tiếc nuối của hắn liền biết cái tên này là một cái chân chính lưu manh nên tức mình dậm chân mắng.
- Hắc hắc… đại tỷ ngươi bị thương.
Hắn cười trừ sau đó kiếm chuyện để lấp liếm.
Nàng giậc mình nhớ ra lúc nãy mình còn đang bị thương rồi bị tên tiểu tử này quấn lấy, nhưng đến lúc này nàng lại thấy kỳ quái cơ thể đã không việc gì rồi. Nàng thầm nghĩ: “ Không lẽ mới vừa rồi tiểu tử này đã giúp ta nhổ ra máu bầm nên giờ mình liền không sao”, ánh mắt của nàng nhìn hắn hòa hoảng không ít, lại hướng hắn nói:
- Đa tạ, đã không còn trở ngại.
Thanh Vân cũng không biết hắn chửi nàng vậy mà còn hướng hắn cảm kích, hắn mỉm cười gật đầu một cái coi như cùng nàng biết qua.
---------------------------------/
Rừng núi dần về đêm, ba cái mặt thẹo vẫn đang rong rủi khắp núi rừng hoang vu.
- Đại ca, nếu chúng ta còn không bắt được nàng liền sẽ bị công tử tươi sống bổ chết.
Một cái gầy ốm nói.
- Ngươi câm miệng thúi của ngươi lại đi, nàng đã bị thương cũng không có chạy đâu xa, chắc chắn là ẩn núp gần đây thôi.
Một cái mập mạp cũng buồn bực đến phát điên nên rống giận nói.
- Nhị đệ nói rất đúng, trời đã tối chắc chắn nàng sẽ tìm hang động trốn vào đó, chúng ta tìm đến các hang động quanh núi thì nhất định sẽ thấy nàng.
Mà bên trong hang động lúc này Thanh Vân đang nhóm lửa sau đó định cắt thịt lợn ra nướng, nhưng là cầm đến thanh phá kiếm rút ra hắn buồn bực, hai bên lưỡi kiếm đã rĩ sét đến mức ngay cả giấy cũng không thể chém đôi, cái này mà là lợi khí phòng thân, cầm nó đi dọa địch nhân đúng là làm trò cho người ta cười.
- Ngươi là ăn mày à, ngay cả kiếm cũng nhặt từ bãi rác.
Nàng nhìn hắn châm chọc nói.
Nàng lúc này mới để ý đến hắn ăn mặc không biết từ nơi nào chui đến, đầu tóc thì cắt ngắn khác hẳng với nam nhân mà nàng gặp qua. Nhìn hắn đúng là gọn gàng nhưng là với nàng mà nói trông thật kỳ quặc.
Kỳ thật Thanh Vân cũng chưa có thay đổi qua quần áo, hắn cảm thấy đồng phục ở nơi này thật là khó mặc. Nói chung trừ khi thay ra để giặc thì hắn vẫn mặc một cái áo thun cùng với cái quần quần thể dục bó người để di chuyển tiện lợi hơn.
- Quỷ bà chết tiệc.
Hắn hiểu vì sao bà ta cười âm hiểm với mình, cái này kiếm không khác gì đống sắt vụn cả. Hắn đem thanh kiếm vức ra ngoài, sau đó hướng nàng mỉm cười dơ tay nói:
- Tỷ tỷ cho đệ mượn kiếm của người đi
Nhìn hắn ngây ngô với nàng cười, nàng thầm nghĩ cái đệ đệ này là một cái ngốc nghếch nên cũng không để ý rút thanh kiếm bên hông đưa hắn nói:
- Đệ đệ cầm lấy.
Hắn nhận lấy thanh kiếm gật đầu cảm ơn sau đó cắt đi từng khối tthịt vức vào đống lửa, hắn biết được là da của lợn rừng rất dày, nên cũng lười nướng cứ đem nó dục vào đốt, cháy phần nào thì vức, phần còn lại cứ vậy mà ăn thôi, dù sao cả một con heo rừng hai người bọ họ với một con mèo nhỏ ăn cũng không hết.
Nàng nhìn thấy hắn cách làm thì trợn mắt, có ai nướng thịt như hắn đâu chứ, vậy nên trong lòng nàng cũng khẳng định rằng tên này nhất định là một thằng ngốc. Nàng cũng không quan tâm nhìn hắn nữa liền ngồi thuyền định tu luyện.
Làm xong công việc, hắn cũng đem khẩu ra quyết tu luyện, hắn biết nơi này là tu tiên giới, để có thể sống lâu hắn cần phải mạnh lên nhanh chóng để giữ mạng nhỏ.
-----------------------------------------------------/
Bên trong rừng núi lúc này ba cái mặt thẹo vẫn đang chạy ngang dọc tìm người.
- Đại ca, bên kia có ánh lửa.
Một cài lùn khoảng chừng một mét tư hướng tên mập mạp nói.
- Chắc chắn là nàng trốn ở đó rồi, haha nếu có thể bắt được nàng thì chúng ta sẽ được công tử trọng thưởng lớn.
Mập mạp cười lớn nói.
- Đại ca! nhị ca! nàng ta là một cái xinh đẹp như tiên tử, hay là ba anh em chúng ta cùng thoải mái một lần sau đó mới giao cho công tử.
Tên kia gầy ốm ánh mắt sáng ngời dâm đãng nói.
- Đồ ngu, nàng ta không phải là kỹ nữ ăn một lần liền có thể lau sạch, để công tử biết được thì chúng ta chết chắc, ngươi muốn chết củng đừng kéo chúng ta.
Tên mập mạp hướng tên gầy ốm tức giận gõ đầu một cái rồi nói tiếp:
- Nhị đệ! Ngươi coi chừng hăn, chúng ta đi.
---------------------------/
Tịnh tâm một lúc, Thanh Vân hắn ngửi thấy mùi thơm liền mở mắt, cầm lấy thanh lợi kiếm trước mặt dụi dụi ánh lửa, hất từng khối thịt ra cầm lên tay phủi phủi cũng không ăn mà lễ phép đưa đến nàng nói:
- Tỷ tỷ thịt đã tới mời ngài nếm thử
Nàng mở mắt nhìn trên tay hắn khối thịt đen xì liền hất về nói:
- Cháy hết rồi làm sao mà ăn, ngươi ăn đi ta không đói.
- Ộc… ộc…
Bỗng nhiên bụng nàng kêu lớn, xấu hổ nàng chỉ có thể nhắm mắt giả vờ định thần, hai má lúc này ửng đỏ.
Hắn rất muốn cười nhưng nghĩ nàng là một cái nữ nhân rất dễ xấu hổ nên không có trêu chọc. Hắn lấy tay gỡ đi lớp cháy đen bên ngoài, rồi một lần nữa hướng nàng đưa đến nói:
- Giờ ăn được rồi chứ.
Nàng uất ức mở mắt nhìn hắn sau đó cầm lên cắn từng miếng một, rất có dáng của một vị tiểu thư nhà giàu.
Hắn mỉm cười sau đó ăn phần thịt của mình, trong lúc ăn hắn mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, tỷ tỷ ngươi tên gì.
- Ta tên Lăng Hi Vũ, còn ngươi tên gì
Nàng nhẹ nhàng đáp rồi cũng hỏi lại.
- Vũ tỷ tỷ tốt, đệ là Lưu Thanh Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.