Chương 7: Người Tốt Không Dễ Làm.
Miếu Đông Hải
23/07/2020
Mèo nhỏ khều khều cục thịt sau đó ngậm vào miệng trông rất đáng yêu không khỏi khiến cho Hi Vũ nhìn nó say mê nói:
- Oa… tiểu chút chít này rất đáng yêu, ngươi có thể hay không nhường nó cho ta.
Nói liền nàng đưa tay bế nó lên đặt trước ngực vuốt ve trong rất thích thú.
- Được… cho tỷ.
Mặt dù tiểu tử này gọi hắn là chủ nhân, nhưng là hắn một cái tiểu chủ nhân thôi, quỷ bà mới thật sự là nó chủ nhân nên hắn cũng lười giữ lại tên gián điệp hai mang này, rất tốn gạo.
- Meo…
Mèo nhỏ nghe vậy trợn tròn mắt tức giận, dù sao mèo nhỏ cũng tự cho mình là xinh đẹp đáng yêu, như thế nào bị tiểu chủ nhân ghét bỏ cho đi chứ, nghĩ vậy nó liền uất ức lao ra hướng hắn cắn tới.
- Á… tiểu tử ngươi dám cắn ca.
Hắn tức giận ngồi dậy đuổi đến nó, nhưng là mặt dù rất cố gắn nhưng hắn vẫn không bắt được tiểu chút chít này đến tay.
Nhìn màn hí kịch một người một thú đuổi bắt nhau, nàng không khỏi bất cười vui vẻ.
Bỗng nhiên hắn dừng lại, nghiêm túc nói:
- Có người tới.
Nhờ thần hồn cường đại, hắn có thể cảm nhận được có ba khí tức khác nhau đang hướng sơn động này đến gần.
- Có phải là ba người không.
Nàng cũng không có thắc mắc tại sao tiểu tử này với đấu khí ngũ đoạn so với mình thấp hơn hai cảnh giới vậy mà có thể cảm nhận được, nàng cũng biết cái này thủ đoạn mà mỗi võ giả đều có riêng cho mình.
- Là người quen à.
Hắn nghi ngờ gật đầu nhìn nàng hỏi.
- Không phải người quen mà là kẻ thù, ta bị thương là do ba gã này ban cho.
Nàng nghiến răng nói tiếp:
- Ta mặc dù cùng ngươi không thân, dù ngươi có chút ngốc tử nhưng ta biết ngươi là người tốt.
Sau đó nàng chạy vội núp mình vào tản đá phía sau, để lại hắn ngẩn ngơ đứng nhìn.
“ Cmn lão tử là người tốt, lão tử ngốc manh, tốt á lão tử sẽ làm người tốt”, hắn buồn bực cười nghĩ.
Ba tên mặt sẹo lúc này cũng tiến đến, khuông mặt dữ tợn nhìn xung quanh hang động sau đó chỉ Thanh Vân lạnh lùng hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi có nhìn thấy cô nương nào qua đây không.
Thanh Vân mỉm cười sau đó nói:
- Mấy vị đại ca, vị tỷ tỷ kia nói tiểu đệ là người tốt, mà đã là người tốt thì không thể bán đứng tỷ ấy được, nên xin tha thứ cho tiểu đệ này không chỉ được.
Nghe qua cả ba đều trợn mắt há mồm, không biết nên nói cái gì tiếp theo, thầm nghĩ tiểu tử này không phải là ngưới tốt mà là một cái ngu ngốc tiểu tử mới đúng.
- Không hay.
Trốn bên trong đôi mắt nàng giật giật, thầm mắng tên tiểu tử này quá ngốc.
- Tiểu tử ngươi mau nói ca biết vị tỷ tỷ kia đi hướng nào, ca đây có thể sẽ tha cho ngươi một mạng.
Cái kia mập mạp nhìn hắn lạnh lùng dọa.
- Vị ca ca này, tiểu đệ thà chết cũng không bán đứng tỷ ấy
Hắn làm bộ lẫm liệt nói.
Ba người nghe vậy khuông mặt giật giật nhìn hắn, không nghĩ tới đối phương chỉ là một ngốc tử lại khó đối phó như vậy.
Hi Vũ đứng trốn bên trong nghe vậy cũng rất cảm động, nang quyết định nếu tiểu tử ngốc này gặp nguy hiểm nàng sẽ bất chấp lao ra cứu hắn.
- Tuy nhiên, tiểu tử này có một tật xấu là rất thích giúp đỡ người khác, nếu các vị đại ca có vấn đề gì cần cầu tiểu đệ này, thì đệ có thể sẽ giúp cho ca ca một lần.... haizz! ai bảo tiểu đệ là một người tốt chứ.
Hắn bất đắc dĩ nói.
Hi Vũ nghe vậy cũng lảo đão muốn té ngã, trong lòng thầm mắng tiểu tử này đang cố ý hố mình.
- Haha… tốt tốt, tiểu đệ đệ người là người tốt.
- Đúng tiểu đệ đệ ngươi làm người đúng là rất giảng nghĩa khí.
- Tiểu đệ đệ, cầu đệ.... bây giờ ngươi có thể nói cho chúng ta biết nàng đi hướng nào không.
Ba người vui vẻ cùng Thanh Vân cười nói rất khách khí.
- Haizz… nếu mấy vị đại ca đã như vậy hỏi thì tiểu đệ này là một cái người tốt cũng không dễ dàng từ chối được nữa, tỷ đang trốn ở…
Hắn mỉm cười bí hiểm nhìn qua tản đá lớn bên trong hang động mà nàng lúc này đang trốn nói:
- Tỷ tỷ à hay là ngươi tự ra đi á, đệ là một cái người tốt không biết nói dối.
Bên kia ba người hướng tản đá nhìn chằm chằm không rời mắt, bọn họ biết không bao lâu nữa con mồi sẽ tới tay.
Hi Vũ cả người tức giận đến rung rẩy bước qua, nàng nhìn hắn với con mắt đầy sát khí, nàng hối hận lúc trước không một kiếm đâm chết tên tiểu tử này cho rồi.
- Haizz… làm người tốt thật không dễ á.
Hắn bất đắc dĩ nhún vai nói.
Một bên mèo nhỏ khóe miệng co giật, cái này chủ nhân không chỉ có chút bỉ ổi, có chút vô sỉ, mà còn là một cái tiểu nhân hay thù dai nữa.
Ba cái mặt thẹo thấy đước bóng dáng nàng liền vui mừng, hướng nàng thi lễ nói:
- Hi Vũ tiểu thư! mời người theo chúng ta gặp công tử một chuyến.
- Không đi.
Nàng dức khoác lạnh giọng nói.
- Haizz... vậy thì hi vọng tiểu thư chớ trách chúng ta thất lễ.
Tên mập mạp hướng nàng thi lễ sau đó xung quanh người bọn hắn đấu khí cuồn cuộn tuông trào ra xung quanh thân thể.
- Đại ca à... mời người ta đi cũng không thể động đao kiếm, chúng ta đều là người tốt phải nhẹ nhàng nói á.
Thanh Vân mỉm cười đứng ra nói.
- Tiểu tử hôm nay đại ca tâm tình tốt liền tha cho ngươi một mạng, cũng dạy ngươi một phần đạo lý: Người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm.
Mập mạp lạnh lùng nói.
Thanh Vân mỉm cười gật đầu xem như đã hiểu sau lại hướng cửa sơn động hô lên:
- Kìa sư huynh người đến, đệ chờ ngươi rất lâu
Nhất thời mọi người đều hướng cửa đá nhìn đến, nhưng là chẳng thấy bóng người nào bước vào.
- Ngươi dám... Bành....
Thanh Vân nhất thời vận dụng linh lực nhanh bước đến tên mập mạp kia, chưởng ấn cuồng bạo hướng đến tên mập mạp kia, hắn một chưởng đã thành công vỗ chết đối phương.
Tất cả diễn ra rất nhanh chóng làm cho tất cả mọi người đứng ở nơi này sững sờ, bọn họ không có ngờ tới một cái mà họ cho là kẻ ngu ngốc tiểu tử vô hại lại ra tay nhanh chóng,lưu loát giết đi người đang đứng sờ sờ trước mặt bọn họ.
Thanh Vân bộ dạng bình tỉnh mỉm cười lùi lại nhìn thi thể trước mặt nói:
- Đại ca nói rất đúng, vì vậy ta vẫn thích làm người xấu hơn.
Hắn mặc dù chưa từng có giết người, thế nhưng là ở cái thế giới rồi loạn này hắn dù muốn dù khôngcũng phải ép buộc bản thân mình phải làm như vậy, bởi vì ở nơi này có một cái quy luật bất thành văn: ngươi không chết thì ta chết.
- Tiểu tử này...
Nàng nhìn chằm chằm hắn, lúc này nàng cũng không cho hắn là một cái ngốc đệ đệ nữa, mặc dù nàng có thể nhìn thấy sự non nớt trên khuông mặt của hắn là sự thật, thế nhưng là tiểu tử này lại là một cái túc trí đa mưu, quỷ kế cũng thật là quỷ dị.. Tức thì nàng nhớ đến sự việc lúc trước bị hắn ôm qua, liền đỏ hồng khuông mặt:
- Tên này giả ngốc để chiếm tiện nghi ta.
- Đại ca chết... tiểu tử! ngươi dám... chúng ta nhất định sẽ phanh thây ngươi, cúng tế linh hồn của đại ca, tam đệ chúng ta cùng lên đi.
Vị kia người lùn mặt thẹo gầm lên nói.
- Đúng, nhị ca! chúng ta giết hắn đi.
Tức khắc liền giết đi đại ca của bọn họ, làm cho bọn họ còn không kịp đau lòng. Cả hai sát khí trùng thiên hướng Thanh Vân điên cuồng phóng tới.
- Cẩn thận, bọn họ đều là đấu khí chín tầng.
Hi Vũ nhắc nhở.
- Ta thảo mẹ nó!
Thanh Vân điên cuồng tránh né.
Giết cái kia ngu ngốc đại ca là hắn dụng mưu hiểm, thế nhưng là lúc này hai tên này lại điên cuồng, lại thêm đối phương là hai cái đấu khí cảnh chín tầng, còn hắn mới chỉ đấu khí ngũ tầng nếu trúng chiêu đối phương hắn liền bốc hơi mất. Vì vậy hắn chỉ còn cách điên cuồng tránh né.
- Cái kia đại tỷ còn không qua giúp thì mạng của đệ mau chóng treo mất.
Hắn rất buồn bực thầm nghĩ không phải là mình đang giúp nàng ta sao, nhưng nàng thì hay rồi lại đứng một bên xem kịch.
- Tốt, ta tới.
Bàn tay nàng nắm nhẹ chuôi khiếm lao đến đứng bên cạnh hắn.
Một cái ngũ trọng, một cái thất trọng đấuu khí lại đi đấu với hai cái cữu trọng đấu khí, đây đối với họ là cuộc chiến cỡ nào điên cuồng.
- Oa… tiểu chút chít này rất đáng yêu, ngươi có thể hay không nhường nó cho ta.
Nói liền nàng đưa tay bế nó lên đặt trước ngực vuốt ve trong rất thích thú.
- Được… cho tỷ.
Mặt dù tiểu tử này gọi hắn là chủ nhân, nhưng là hắn một cái tiểu chủ nhân thôi, quỷ bà mới thật sự là nó chủ nhân nên hắn cũng lười giữ lại tên gián điệp hai mang này, rất tốn gạo.
- Meo…
Mèo nhỏ nghe vậy trợn tròn mắt tức giận, dù sao mèo nhỏ cũng tự cho mình là xinh đẹp đáng yêu, như thế nào bị tiểu chủ nhân ghét bỏ cho đi chứ, nghĩ vậy nó liền uất ức lao ra hướng hắn cắn tới.
- Á… tiểu tử ngươi dám cắn ca.
Hắn tức giận ngồi dậy đuổi đến nó, nhưng là mặt dù rất cố gắn nhưng hắn vẫn không bắt được tiểu chút chít này đến tay.
Nhìn màn hí kịch một người một thú đuổi bắt nhau, nàng không khỏi bất cười vui vẻ.
Bỗng nhiên hắn dừng lại, nghiêm túc nói:
- Có người tới.
Nhờ thần hồn cường đại, hắn có thể cảm nhận được có ba khí tức khác nhau đang hướng sơn động này đến gần.
- Có phải là ba người không.
Nàng cũng không có thắc mắc tại sao tiểu tử này với đấu khí ngũ đoạn so với mình thấp hơn hai cảnh giới vậy mà có thể cảm nhận được, nàng cũng biết cái này thủ đoạn mà mỗi võ giả đều có riêng cho mình.
- Là người quen à.
Hắn nghi ngờ gật đầu nhìn nàng hỏi.
- Không phải người quen mà là kẻ thù, ta bị thương là do ba gã này ban cho.
Nàng nghiến răng nói tiếp:
- Ta mặc dù cùng ngươi không thân, dù ngươi có chút ngốc tử nhưng ta biết ngươi là người tốt.
Sau đó nàng chạy vội núp mình vào tản đá phía sau, để lại hắn ngẩn ngơ đứng nhìn.
“ Cmn lão tử là người tốt, lão tử ngốc manh, tốt á lão tử sẽ làm người tốt”, hắn buồn bực cười nghĩ.
Ba tên mặt sẹo lúc này cũng tiến đến, khuông mặt dữ tợn nhìn xung quanh hang động sau đó chỉ Thanh Vân lạnh lùng hỏi:
- Tiểu tử! Ngươi có nhìn thấy cô nương nào qua đây không.
Thanh Vân mỉm cười sau đó nói:
- Mấy vị đại ca, vị tỷ tỷ kia nói tiểu đệ là người tốt, mà đã là người tốt thì không thể bán đứng tỷ ấy được, nên xin tha thứ cho tiểu đệ này không chỉ được.
Nghe qua cả ba đều trợn mắt há mồm, không biết nên nói cái gì tiếp theo, thầm nghĩ tiểu tử này không phải là ngưới tốt mà là một cái ngu ngốc tiểu tử mới đúng.
- Không hay.
Trốn bên trong đôi mắt nàng giật giật, thầm mắng tên tiểu tử này quá ngốc.
- Tiểu tử ngươi mau nói ca biết vị tỷ tỷ kia đi hướng nào, ca đây có thể sẽ tha cho ngươi một mạng.
Cái kia mập mạp nhìn hắn lạnh lùng dọa.
- Vị ca ca này, tiểu đệ thà chết cũng không bán đứng tỷ ấy
Hắn làm bộ lẫm liệt nói.
Ba người nghe vậy khuông mặt giật giật nhìn hắn, không nghĩ tới đối phương chỉ là một ngốc tử lại khó đối phó như vậy.
Hi Vũ đứng trốn bên trong nghe vậy cũng rất cảm động, nang quyết định nếu tiểu tử ngốc này gặp nguy hiểm nàng sẽ bất chấp lao ra cứu hắn.
- Tuy nhiên, tiểu tử này có một tật xấu là rất thích giúp đỡ người khác, nếu các vị đại ca có vấn đề gì cần cầu tiểu đệ này, thì đệ có thể sẽ giúp cho ca ca một lần.... haizz! ai bảo tiểu đệ là một người tốt chứ.
Hắn bất đắc dĩ nói.
Hi Vũ nghe vậy cũng lảo đão muốn té ngã, trong lòng thầm mắng tiểu tử này đang cố ý hố mình.
- Haha… tốt tốt, tiểu đệ đệ người là người tốt.
- Đúng tiểu đệ đệ ngươi làm người đúng là rất giảng nghĩa khí.
- Tiểu đệ đệ, cầu đệ.... bây giờ ngươi có thể nói cho chúng ta biết nàng đi hướng nào không.
Ba người vui vẻ cùng Thanh Vân cười nói rất khách khí.
- Haizz… nếu mấy vị đại ca đã như vậy hỏi thì tiểu đệ này là một cái người tốt cũng không dễ dàng từ chối được nữa, tỷ đang trốn ở…
Hắn mỉm cười bí hiểm nhìn qua tản đá lớn bên trong hang động mà nàng lúc này đang trốn nói:
- Tỷ tỷ à hay là ngươi tự ra đi á, đệ là một cái người tốt không biết nói dối.
Bên kia ba người hướng tản đá nhìn chằm chằm không rời mắt, bọn họ biết không bao lâu nữa con mồi sẽ tới tay.
Hi Vũ cả người tức giận đến rung rẩy bước qua, nàng nhìn hắn với con mắt đầy sát khí, nàng hối hận lúc trước không một kiếm đâm chết tên tiểu tử này cho rồi.
- Haizz… làm người tốt thật không dễ á.
Hắn bất đắc dĩ nhún vai nói.
Một bên mèo nhỏ khóe miệng co giật, cái này chủ nhân không chỉ có chút bỉ ổi, có chút vô sỉ, mà còn là một cái tiểu nhân hay thù dai nữa.
Ba cái mặt thẹo thấy đước bóng dáng nàng liền vui mừng, hướng nàng thi lễ nói:
- Hi Vũ tiểu thư! mời người theo chúng ta gặp công tử một chuyến.
- Không đi.
Nàng dức khoác lạnh giọng nói.
- Haizz... vậy thì hi vọng tiểu thư chớ trách chúng ta thất lễ.
Tên mập mạp hướng nàng thi lễ sau đó xung quanh người bọn hắn đấu khí cuồn cuộn tuông trào ra xung quanh thân thể.
- Đại ca à... mời người ta đi cũng không thể động đao kiếm, chúng ta đều là người tốt phải nhẹ nhàng nói á.
Thanh Vân mỉm cười đứng ra nói.
- Tiểu tử hôm nay đại ca tâm tình tốt liền tha cho ngươi một mạng, cũng dạy ngươi một phần đạo lý: Người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm.
Mập mạp lạnh lùng nói.
Thanh Vân mỉm cười gật đầu xem như đã hiểu sau lại hướng cửa sơn động hô lên:
- Kìa sư huynh người đến, đệ chờ ngươi rất lâu
Nhất thời mọi người đều hướng cửa đá nhìn đến, nhưng là chẳng thấy bóng người nào bước vào.
- Ngươi dám... Bành....
Thanh Vân nhất thời vận dụng linh lực nhanh bước đến tên mập mạp kia, chưởng ấn cuồng bạo hướng đến tên mập mạp kia, hắn một chưởng đã thành công vỗ chết đối phương.
Tất cả diễn ra rất nhanh chóng làm cho tất cả mọi người đứng ở nơi này sững sờ, bọn họ không có ngờ tới một cái mà họ cho là kẻ ngu ngốc tiểu tử vô hại lại ra tay nhanh chóng,lưu loát giết đi người đang đứng sờ sờ trước mặt bọn họ.
Thanh Vân bộ dạng bình tỉnh mỉm cười lùi lại nhìn thi thể trước mặt nói:
- Đại ca nói rất đúng, vì vậy ta vẫn thích làm người xấu hơn.
Hắn mặc dù chưa từng có giết người, thế nhưng là ở cái thế giới rồi loạn này hắn dù muốn dù khôngcũng phải ép buộc bản thân mình phải làm như vậy, bởi vì ở nơi này có một cái quy luật bất thành văn: ngươi không chết thì ta chết.
- Tiểu tử này...
Nàng nhìn chằm chằm hắn, lúc này nàng cũng không cho hắn là một cái ngốc đệ đệ nữa, mặc dù nàng có thể nhìn thấy sự non nớt trên khuông mặt của hắn là sự thật, thế nhưng là tiểu tử này lại là một cái túc trí đa mưu, quỷ kế cũng thật là quỷ dị.. Tức thì nàng nhớ đến sự việc lúc trước bị hắn ôm qua, liền đỏ hồng khuông mặt:
- Tên này giả ngốc để chiếm tiện nghi ta.
- Đại ca chết... tiểu tử! ngươi dám... chúng ta nhất định sẽ phanh thây ngươi, cúng tế linh hồn của đại ca, tam đệ chúng ta cùng lên đi.
Vị kia người lùn mặt thẹo gầm lên nói.
- Đúng, nhị ca! chúng ta giết hắn đi.
Tức khắc liền giết đi đại ca của bọn họ, làm cho bọn họ còn không kịp đau lòng. Cả hai sát khí trùng thiên hướng Thanh Vân điên cuồng phóng tới.
- Cẩn thận, bọn họ đều là đấu khí chín tầng.
Hi Vũ nhắc nhở.
- Ta thảo mẹ nó!
Thanh Vân điên cuồng tránh né.
Giết cái kia ngu ngốc đại ca là hắn dụng mưu hiểm, thế nhưng là lúc này hai tên này lại điên cuồng, lại thêm đối phương là hai cái đấu khí cảnh chín tầng, còn hắn mới chỉ đấu khí ngũ tầng nếu trúng chiêu đối phương hắn liền bốc hơi mất. Vì vậy hắn chỉ còn cách điên cuồng tránh né.
- Cái kia đại tỷ còn không qua giúp thì mạng của đệ mau chóng treo mất.
Hắn rất buồn bực thầm nghĩ không phải là mình đang giúp nàng ta sao, nhưng nàng thì hay rồi lại đứng một bên xem kịch.
- Tốt, ta tới.
Bàn tay nàng nắm nhẹ chuôi khiếm lao đến đứng bên cạnh hắn.
Một cái ngũ trọng, một cái thất trọng đấuu khí lại đi đấu với hai cái cữu trọng đấu khí, đây đối với họ là cuộc chiến cỡ nào điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.