Tiên Vương Trở Về

Chương 21: Lão Tổ Đều Ra.(P2)

Miếu Đông Hải

23/07/2020

Chu gia bị nhiều người chỉ trỏ đến khuông mặt đều tím đen rồi, bọn họ không nghĩ đến Chu Nghị lại chọc đến đại phiền phức lớn như vậy

- Phanh…. Súc sinh, ngươi đã làm ra chuyện tốt gì.

Chu Hồng đứng trước mặt tất cả mọi người quăng cho nhi tử mình một cái tác thật giòn tan, hắn tức giận sao đứa con trai của hắn lại có thể ngu ngốc đến như thế, đã giết cả nhà người ta sao lại để một cái tiểu tử còn sống đây, nhi tử này không biết diệt cỏ phải diệt tận gốc sao. Giờ thì hay rồi, trước mặt nhiều người như vậy lại bị người ta chỉ trích, gia tộc của hắn ngày hôm nay liền bị tất cả mọi người phỉ nhổ.

- Phụ thân… ngươi đánh ta, ngươi vì đám này tiện dân mà đánh ta.

Chu Nghị bụm mặt nhìn phụ thân khóc lớn nói.

- Súc sinh…. Ngươi câm miệng cho ta.

Chu Hồng hận á, hận bản thân mình sao lại sinh ra một cái nhi tử ngốc đến như vậy.

Mà mọi người xem đến đều tức giận đến sắp điên rồi, bọn họ đúng là trong tưởng tượng của đám thế gia quan lại này đều là tiện dân, nhưng tiện dân thì đã sao đây, mỗi tháng mỗi năm là bọn họ đóng thuế để được sinh hoạt đấy, các ngươi dùng tiền đều là của tiện dân chúng ta đấy.

- Chó má Chu Nghị, ngươi là cái thứ gì lại mắng chúng ta tiện đây, chúng ta là con dân của Đại Việt quốc, ngươi cũng là con dân của Đại Việt quốc không hơn không kém, ngươi mắng chúng ta là tiện dân, không phải là mắng tất cả con dân Đại Việt đều là tiện dân sao, ta thấy đây không phải là tội giết người bình thường nữa mà là tội khi quân, liền câu nói này của ngươi có thể diệt cửu tộc nhà ngươi rồi, mọi người thấy ta nói có đúng không.

Thanh Vân giọng nói khí phách mười phần hướng mọi người trong tai truyền đến.

- Đúng vậy, chúng ta không phải là tiện dân, chúng ta là con dân Đại Việt quốc.

- Chúng ta là con dân của Đại Việt quốc.

-……………. Là con dân của Đại Việt quốc người, cả nhà ngươi mới tiện.

Lời nói với ngữ khí mười phần bén nhọn của Thanh Vân đều được truyền đến trong tai của mọi người, như là một cơn gió mát thổi vào tâm tính ngạo mạn của con người mà mấy lâu nay đang ngủ say, để rồi một lần nữa khiến cho nó thức tỉnh.

- Là người nào cho các ngươi lá gan lớn như vậy muốn diệt trần gia người.

Trên không trung nhất thời vang vọng giọng nói lạnh buốt truyền đến, nhất thời từ trên không trung ba cái thân ảnh xuất hiện hướng Chu gia chỗ đứng đáp xuống.

- Là lão tổ, tham kiến ba vị lão tổ.

Bên kia đám người Chu gia vui vẻ chào đón.

- Phụ thân, ngươi đã đến rồi.

Chu Hồng có chút xấu hổ cuối đầu nói.

- Ngươi rất tốt, lại gây phiền phức cho lão phu, ngươi có biết chúng ta đều đang tu luyện đến thời điểm mấu chốt không..... trở về ta liền trừng trị ngươi.

Trong ba cái lão đầu một vị là Chu Hồng phụ thân nhất thời tức giận hướng nhi tử mình mắng.

Chu Hồng cảm thấy oan uổng á, việc này không phải là một mình hắn gây ra có được hay không, mà đều là cái kia ngu xuẩn nhi tử của mình mang đến đấy. Hắn quay đầu nhìn nhi tử của hắn lúc này đã một mặt uất ức khóc sướt mướt cũng không khỏi tức giận muốn đến một chưởng đập chết tên tiểu tử này cho xong.

Mọi người nơi này đều bị ba luồn khí tức lạnh buốt, làm cho tất cả như sinh ảo giác bị rơi vào hầm băng liền im miệng không nói lên tiếng nào.

Thanh Vân nhìn đến Trần Phi như muốn hỏi ba người này ngươi đối phó nổi không.



Trần Phi nhìn đến một chút sau đó lại khôi phục một bộ dạng lạnh nhạt khinh bỉ bất động mà đứng không nói lời nào.

“ Chậc chậc tên thị vệ này rất có cá tính… nhưng bản công tử ưa thích”, Thanh Vân vui vẻ cười một cái thầm nghĩ, sau đó hắn lại nói tiếp:

- Lão tổ thì đã sao chứ, thiên hạ này là của Lạc gia tộc người, các ngươi khinh nhờn vương pháp, khi quân phạm thượng chúng ta muốn tố cáo các ngươi lên triều đình.

Đứng trước ba cái lão bất tử vậy mà vẫn có thể nói được câu này, mọi người rất bội phục dũng khí của vị thiếu niên trước mặt này.

- Tiểu tử thúi ngươi im miệng cho ta.

Nói lên lời này cũng không phải là Chu gia nhóm người mà là Lăng Thiên Lập, hắn cũng không có bội phục dũng khí của tên con rể quý này mà là hắn đang thầm mắng tiểu tử này đúng là một cái ngu xuẩn không biết sống chết. Chu gia ba vị lão tổ đã hiện thân, bên này người của Lăng gia hắn không thể chống đỡ nỗi.

- Lão già chết bầm này, ngươi dám hống con rễ của ta.

Đỗ Hiểu nghi tức giận mắng to.

Bà trái với lão công của bà, bà cho là con rể của bà nói rất mười phần khí phách đấy, bà thầm hâm mộ con gái của bà rất may mắn có thể tìm được một cái chính xác đàn ông, đâu như cái lão già nhà bà, lo lo nghĩ nghĩ đủ điều đến xém chút nữa hại chết nhi nữ của bà, vì vậy bà nhìn cái tiểu tử này đúng thật sự là ngày càng thuận mắt rồi.

Lăng Thiên Lập nghe đến phu nhân của mình như vậy trách móc hắn rất oan ức muốn nói: “ ta đây cũng là muốn bảo vệ nghĩa tế của chúng ta ngươi có biết hay không”.

Ba cái lão bất tử lúc này cũng hướng Thanh Vân nhìn lại, bọn hắn liền phát hiện bên cạnh người kia thị vệ còn trẻ như vậy, vậy mà mà đã bước đến nguyên chân cảnh kỳ rồi thì không khỏi ngạc nhiên. Nên biết bọn họ đã sống đến một trăm tuổi người rồi, đạt đến nguyên chân cảnh kỳ đã xem như là cực hạn của bọn họ, như thế nào một cái chưa quá bốn mươi tuổi người lại có thể đạt đến nguyên chân cảnh kỳ rồi đây. Lại nói đến người này một cái yêu nghiệt thiên phú vậy mà chịu đi theo làm hộ vệ cho vị công tử trước mặt này, không phải nói tiểu tử này bối cảnh không nhỏ sao.

- Vị này là Vân công tử đi, chúng ta cũng không có đắc tội qua ngươi, lại nói oan gia nên giải không nên kết, việc này cứ coi như là việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không đi.

Phụ thân của Chu Hồng đứng ra cùng Thanh Vân mỉm cười nói.

Tất cả mọi người nghe vậy cũng giật mình, như thế nào ba vị Chu gia lão tổ đã đến vậy mà họ cũng kiên kỵ vị Vân công tử này.

- Haha… Chu Nghị sai người ám sát chúng ta, giết đi rất nhiều huynh đệ tốt của chúng ta… Chu Nghị giết đi cả gia đình đại ca kết nghĩa của ta… cái gì là việc lơn hóa nhỏ, Chu gia các ngươi nói còn hay hơn hát…. Tốt, hôm nay lão tử nói cho các ngươi biết, thù giết huynh đệ bất cộng đái thiên, nếu như ngươi giao Chu Nghị ra đây ta sẽ không tính toán với Chu gia các ngươi, cơ hội chỉ có một.

- Không thể.

Cả ba người nhất thời mọt lòng nói.

Việc này liên quan đến mặt mũi của gia tộc bọn họ, sao họ có thể chấp nhận được chứ.

Bọn họ ánh mắt không khỏi lạnh lẽo hướng về Chu Nghị thầm mắng: “ sao Chu Hồng lại có một cái nhi tử ngu đến như vậy”.

Mà Chu Nghị bị đám người lão tổ lạnh lùng nhìn tới không khỏi dọa đến hắn mềm nhũn cả người, bị lão cha của hắn đánh mấy bạt tai hắn còn không sợ đấy, nhưng đứng trước ba vị lão tổ này hắn có ảo giác như đứng trước sinh tử bờ vực vậy

- Chu lão gia tử, mau cứu lấy công tử của nhà chúng ta.

Lúc này thị vệ của Trần Hải nhìn đến công tử nhà mình vẫn còn đang bị người kia đánh cho hôn mê vẫn còn nằm trên đất nên liền lo lắng nói.

- Trần thị vệ, ngươi cũng không cần lo lắng, chúng ta nhất định sẽ cứu được Trần Hải công tử.

Chu gia vẫn còn dựa vào Trần gia để phát triễn đấy, vì vậy Trần Hải cần phải được bọn họ cứu về.



Phụ thân của Chu Hồng lại hướng về phía Thanh Vân nói:

- Vân công tử chuyện này là cháu trai ta không hiểu chuyện, ta hướng ngươi bồi tộ, ngoại trừ cái mạng của hắn ra thì yêu cầu gì gia tộc ta cũng đáp ứng với ngươi, còn về Trần Hải công tử, hắn là gia tộc Trần gia kinh thành người, ngươi cũng đắc tội không nổi.

Một cái Chu gia lão tổ cũng mở miệng khuyên nhủ nói:

- Đúng vậy Vân công tử, nếu ngươi thả Trần Hải công tử ra thì chúng ta có thể trước mặt Trần gia người có thể xin tội cho ngươi, coi như việc này là để xin lỗi vân công tử ngươi đi.

- Xin tội cho ta...

Thanh Vân không khỏi giật mình thầm mằng mấy cái lão già này quá vô sỉ rồi, hắn ngày hôm nay cho dù là thả Trần Hải ra, hắn đoán chắc Chu gia cũng không phải gặp Trần gia để xin lỗi cho hắn mà là đổ thêm dầu vào lửa đấy.

Hắn cười to lên nói:

- Haha… Xin lỗi cái con mẹ các ngươi, nếu lão tử lại đem cả nhà phu nhân các ngươi, con gái các ngươi, cháu gái các ngươi hiếp xong rồi giết, rồi ta lại hướng các ngươi xin lỗi, các ngươi có thể đồng ý sao, à mà ta quên, cả nhà các ngươi đều là súc sinh á có lẽ sẽ nhận lời xin lỗi của ta cũng không chừng, nhưng rất tiếc cho các ngươi, ta không phải là súc vật giồng các ngươi nên ta không thể chấp nhận được lời xin lỗi này

- Haha………..

Nghe đến hắn nói, không khỏi khiến cho mọi người ở nơi này bụm miệng lại cười, như thế nào vô sỉ vị Thanh Vân công tử này là một minh chứng sống đấy.

Lời này của hắn nói đúng thật sự quá độc rồi, bên kia đám người Chu gia nghe đến lời lẽ bén nhọn cùng đầy châm chọc của hắn cũng đã tức muốn nổ phổi rồi, ngay lúc này đây bọn hắn muốn cầm kiếm đi tới chém tên kia vài nhát cho thống khoái.

- Lớn mật tiểu tử.

Mà ba cái lão tổ của Chu gia hỏa khí đã hướng đến tận chín tầng mây xông đến rồi, bọn hắn không còn muốn cùng tên tiểu tử ngông cuồng này nói chuyện nữa, mà là đã muốn đánh một trận sống chết với nhau liền thống koái hơn nhiều.

- Haha…. Cười chết ta rồi, Lăng Phi Vân ngươi xem cháu rể của ta đúng là một cái nhân tài chứ.

- Có mà là một cái gây họa người thì có.

- Hừ, ngươi có một cái con gái lớn như vậy còn không thể gả đi được được đấy, ta biết rồi chắc chắn lúc này là ngươi đang ganh tị với cháu gái của ta đấy, haizz ta đây một cái gia gia tốt liền không cùng với ngươi so đo.

- Khốn kiếp lão già thối, ngươi hiếp người quá đáng, ăn của ta một quyền đi.

- Phanh... phanh... phanh

Phía sau Lăng gia đi đến hai cái bạc trắng mái đầu lão gia gia đi tới, trên đường đi bọn hòn còn không ngừng đấu đá quyền cước lẫn nhau.

- Tham kiến hai vị lão tổ.

Lăng gia người nhìn đến hai người này đang loạn cước đánh đấm với nhau cũng coi như quen, tất cả bọn họ đều cho là việc thường ngày rồi.

- Được rồì.

Lăng Phi Vân gật đầu một tiếng sau đó đầu ngước lên hư không mỉm cười một cái nói:

- Mọi người nếu đã đến đông đủ như vậy rồi sao còn phải ẩn trốn chứ, chúng ta mấy cái lão già rất lâu còn không có nói chuyện cơ đấy.

Nhất thời trong đám người Kỳ gia, Lý gia xuất hiện từng luồn khí tức lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Vương Trở Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook