Tiên Vương Trở Về

Chương 33: Nhập Ma

Miếu Đông Hải

23/07/2020

Lăng Hi Vũ nhìn đến mẫu hậu lại như vậy làm hại thân thể, cùng với Vân Kỵ quỳ xuống dập đầu thì không khỏi đau lòng, nàng bước lên nâng bà đứng dậy, lạnh lùng nhìn Vân Kỵ nói:

- Uổng công cho phu quân ta tin tưởng các ngươi như vậy, mẫu hậu người cũng đừng vì hắn mà quỳ xuống, hắn không xứng để ngươi làm vậy, ta tin tưởng chàng, người cũng nên tin tưởng chàng.

Lăng Hi Vũ có nghe Thanh Vân nói qua, hai vị đại ca của hắn là một cái chính nhân quân tử người đấy, lúc này nàng gặp một cái đúng là thật sự làm nàng quá thất vọng rồi.

Thanh Vân đúng là có nói với nàng là hai vị đại ca của hắn hết lòng yêu thương hắn, thế nhưng nàng cũng không biết hắn là đang nói đến hai người đại ca ở bên kia thế giới. Sống trong gia đình mà đế vị có thể thao túng được thiên hạ, thì uy quyền cùng lợi ích đã làm mù đi con mắt của bọn họ, máu mủ ruột thịt bọn họ không quan tâm đến.

- Mẫu hậu ngươi mau tỉnh lại… mẫu hậu… người đâu, mau mời thái y đến.

Nàng đem vị hoàng hậu đáng thương này cho nâng dậy, thế nhưng mà nàng không ngờ đến bà lúc này đã đau lòng đến ngất đi rồi. Nhất thời nàng liền hướng đám cung nữ hô lớn.

- Vân Nhàn, nàng làm sao rồi.

Bất ngờ Minh Phong từ phía xa chạy đến, thấy được hoàng hầu của mình cái trán lúc này đã đỏ, hai mắt khóc cho sưng lên, hắn không khỏi tức giận hướng Vân Kỵ cho một cái tát thật vang.

- Bốp… súc sinh, người này là mẫu hậu của ngươi đấy, sao người có thể đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy.

Vân Kỵ bị một cái tát này của phụ thân hắn đánh tới mà ngã nhào ra đất, hắn hướng phụ thân mình lạnh lùng nói:

- Phụ hoàng, người xem bà ấy trước giờ chỉ thiên vị tam đệ, chúng con có cái gì thua hắn đâu.

Minh Phong cả người bốc hỏa, đem nhi tử của mình cổ áo nhấc lên cao tức giận nói:

- Súc sinh, bộ cẩm bào mà các ngươi đang mặt là tự tay mẫu hậu của các ngươi thêu đấy, tam đệ của ngươi đều lớn hơn hắn rất nhiều như thế nào ngươi liền không biết xấu hổ lấy ra so sánh đây, từ nhỏ ngươi đã có phủ đệ được nhiều người cung kính, còn tam đệ của ngươi có cái gì nào.

Hắn lớn tiếng nói tiếp:

- Hắn ngoại trừ bị các ngươi khinh bỉ ức hiếp ra thì chẳng có cái gì cả, trong khi các ngươi ganh đua với nhau hoàng vị, thì hắn chỉ biết cùng với sách vở qua ngày. Các ngươi lúc này tốt rồi, đều có tất cả những thứ mà các ngươi muốn vậy mà đem em trai của ngươi ra so đo, các ngươi có phải là con người không.

Hắn đem Vân Kỵ cho hất đến mặt đất lạnh lùng nói:

- Vân Kỵ! Ngươi ngay cả mẫu thân của mình cũng đối xử tàn nhẫn như vậy,đế vị đã không còn hợp với người như ngươi… nhớ kỹ, ngày đầu trẫm tại thì ngươi không thể đăng đế.

Minh Phong đem thê tử của mình cho bế lên, sau đó xoay người bỏ đi.

Vân Kỵ nghe phụ hoàng của mình tàn nhẫn nói không khỏi sững người lại, nhìn đến phụ hoàng của mình đã đi mất, hắn lạnh lùng lẫm bẩm:

- Phụ hoàng, tất cả đều là các ngươi ép ta.

Mà một bên người kia một bộ y sam cung nữ đứng bên cạnh hắn có chút nheo con ngươi lạnh lùng nhìn hắn thầm nghĩ: “ phụ thân tìm một cái lòng dạ lang sói hợp tác, không có sợ móng vuốt của nó làm bị thương hay sao”, nàng lúc này có chút đối với kế hoạc của phụ thân mà lo lắng.

-----------------------------

Trong động núi băng hỏa, Thanh Vân đã cầm cự được ba ngày, khí tức của hắn đã từ từ ổn định lại, cả y phục của hắn đã cháy mất, từng cái bắp thịt to lớn hiển hiện ra.

- Tiểu tử này khí tức hình như đã ổn định lại rồi.

- Mọi người xem, hắn đấu khí đã thành chông chuyển hóa thành nguyên cảnh rồi.



- Chậc chậc… mười bảy tuổi vậy mà đã là một cái nhân nguyên cảnh cường giả, thiên phú cơ thể không thể là phàm thể người được, mà chắc chắn là một cái nguyên thể trở lên đấy.

- Hạt giống tốt như vậy lại có thể rơi vào tay chúng ta, đúng là thiên viêm tông chúng ta chi phúc.

Thanh Vân không biết, mấy ngày trôi qua đã có mấy cái lão bất tử trốn bên cạnh xem đến.

Hắn cả người ê ẩm mở mắt ra mừng rỡ lẩm bẩm:

- Cuối cùng lão tử cũng đã thành công.

Hắn đưa lòng bàn tay xòe ra dẫn động nguyên lực di chuyển đến lòng bàn tay, một ngọn lửa bằng hoa sen năm cánh xuất hiện lơ lững trên lòng bàn tay của hắn.

- Đây là nguyên cảnh khí tức sao.

Hắn nhìn đến ngọn lửa hình hoa sen đang cháy không khỏi vui sướng đến hét lên.

Mèo nhỏ nhìn đến chủ nhân của nó vậy mà vẫn sống liền mừng rỡ leo lên bả vai của hắn, đưa cả cái mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cạ cạ vào tai hắn nói nhỏ:

- Chủ nhân, xung quanh có người.

Thanh Vân có chút nghi ngờ nhìn xung quanh nhưng mấy người kia cảnh giới quá cao, che giấu thật sâu, hắn không dò ra được vết tích.

- Nguy rồi, tình hình có biến cố.

Mấy cái bóng trong bóng tối nhất thời hoảng sợ thất thanh vang lên.

Bên dưới mặt đất nơi Thanh Vân đang đứng bỗng nhiên rung lắc mạnh mẽ, giống như là phía dưới có thứ gì đó muốn trồi lên.

- Là ma đỉnh, tiểu tử ngươi mau tránh né.

Có người trong bóng tối hoảng sợ hô lên.

Bọn họ nơi này đều biết mấy trăm năm trước nơi này xuất hiện một cái ma đỉnh, đem vạn dặm chúng sinh cho chụp đến thây máu chồng chất khắp nơi. Chính là nhờ thần hỏa đem nó giam lại mới có thể kết thúc được trận đại huyết tinh năm ấy. Ngày hôm nay, vị thiếu niên trẻ tuổi này lại đem thần hỏa cho luyện mất, ma đỉnh không còn bị áp chế liền phá gồng xiêng mà lên.

- Haha.. cuối cùng lão tử cũng được tự do.

Ma đỉnh hướng thiên không bay lên, nhìn đến Thanh Vân lúc này đang hoảng sợ đứng bên dưới nhìn liền cười quái dị nói:

- Khặc khặc, tiểu tử ngươi đúng là phúc duyên rất lớn đấy, vậy mà có thể để cho chân hỏa nhận chủ… khặc khặc cũng tốt, cái này tốt cơ thể ngươi yên tâm mà dao cho ta đi.

Ma đỉnh giữa không trung xoay tròn, tạo thạnh một vệt đen hướng mi tâm của Thanh Vân chui vào.

- Không xong, tiểu tử này sắp bị đoạt xá, phải ngăn cản việc này lại.

- Haizz… chúng ta đã chậm một bước, nó đã chui vào bên trong cơ thể của vị thiếu niên kia.

Một cái lão đầu nhìn mọi người thở dài nói tiếp:



- Haizz… liền xem tạo hóa ở hắn rồi.

- Có thể được Viêm hỏa nhận chủ nói lên người này không phải một cái tầm thường.

- Haizz… hi vọng là như vậy đi.

Mấy cái lão đầu trong bóng tối lắc đầu thở dài một cái nói.

- Á… á… khốn kiếp, ngươi là quỷ ma phương nào, sao lại chui vào cơ thể ta, ngươi mau ra cho lão tử.

Thanh Vân bị ma đỉnh chui vào dẫn đến cả người máu huyết sôi trào đỏ lên, hắn thống khổ hét lớn.

- Khặc khặc, tiểu tử… ngươi chỉ là một cái giun dế mà muốn chống lại bản đế sao, ngươi ngoan ngoãn thả lỏng tinh thần giao thân thể này cho ta đi, nhân sinh của ngươi bản đế có thể giúp ngươi vượt qua, ta bảo đảm tốt đẹp vô cùng.

Thanh âm quái dị bên trong cơ thể lúc này đang cùng tâm thần của hắn vô sỉ cười nói.

- Ngươi muốn đoạt xá ta.

Thanh Vân nghe đến có chút dọa sợ rồi.

Người này thần hồn có thể cùng thiên địa tồn tại, có thể nói tên này cảnh giới cực kỳ cao mà ngay cả hắn cũng không biết đến. Hắn có thể cảm giác được lần này nguy hiểm so với luyện hóa Viêm hỏa kia cao hơn rất nhiều.

- Không được… dù sao ngươi là người chết, không thuộc về thế giới này người, lão tử mới là chấn chính người sống, sao có thể để ngươi dọa chứ, ngươi muốn chơi lão tử liền cùng với ngươi chơi.

Thanh Vân gầm lên một tiếng nói.

Hắn điên cuồng đem thần thức của mình đánh vào trong thức hải sâu bên trong, hai lực lượng không ngừng va chạm nhau, tiếng cơ thở hắn bùm bùm nổ vang, mặt dù tinh thần lực chênh lệch quá lớn, nhưng hắn vẫn không có buông tay, cố gắn chống cự. Một hồi lâu tinh thần hắn cuối cùng cũng đã mệt mỏi, mặt dù không cam tâm, nhưng tâm thần hắn đã dần mất đi ý thức, một ngụm huyết tinh phun ra, hắn khổ cực nói:

- Phụt... chắng lẽ ta thật sự sẽ chết đi sao.

Thanh Vân tinh thần lực lượng so với linh hồn nguy thủy kia yếu hơn quá nhiều, hắn không thể thắng nổi, hắn đôi mắt dần chuyển màu đỏ máu. Khóe miệng của “hắn” có chút mỉm cười cong lên nói:

- Tiểu tử ngươi nên thất bại được rồi.

- Chủ nhân.

Mèo nhỏ ngồi trên vai hắn nghe đến, liền biết lúc này thân xác không phải tại chủ nhân hắn điều khiển, mà là một cái khác linh hồn, nó không khỏi lo lắng nhìn chủ nhân gọi.

- Nguy rồi, tiểu tử kia sắp mất đi không chế.

- Chúng ta nên đem tiểu tử này cho giết, nếu không người kia thoát ra sẽ gây hại đến nhân gian.

Mấy người trong bóng tối linh lực đang bắt đầu vận chuyển, muốn hiện thân.

Ngay lúc này Thanh Vân liếc nhìn đám người kia cười lạnh nói:

- Nếu không muốn chết thì lui ra cho ta.

Thân thể hắn nhất thời được một vần hào quan bao phủ đến, một cái khôi ngô tuấn tú thanh niên cùng Thanh Vân thân thể trôi lơ lửng trên không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Vương Trở Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook