Chương 32: Sinh Tử Vô Hối
Miếu Đông Hải
23/07/2020
Kiếm ảnh đầy trời hóa thành một con cự long to lớn lượn lờ đem Thanh Vân cho đỡ lấy, sau đó hóa thành một vệt sáng xuyên qua núi băng biến mất.
- Như thế nào không tìm được người, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự biết bay.
Mà dưới chân núi, đám kia hắc y nhân cũng một đường đuổi đến, cả một canh giờ tìm kiếm vậy mà bọ họ không tìm thấy cái xác của thiếu niên kia, có người buồn bực nói.
- Ngươi cũng đừng dọa ta, một cái đấu khí cảnh làm sao biết bay đây.
Lại một người hoảng sợ nói.
Người kia thủ lĩnh hắc y nhân cũng không cho là người kia có thể bay đấy, nhưng không tìm thấy xác thì làm sao ăn nói với vị tiểu thư kia đây. Hắn suy nghĩ một chút rồi hướng đám thuộc hạ quyết định nói:
- Người này chắc chắn là đã chết không nghi ngờ, có lẽ cái xác đã bị dã thú ăn mất rồi, mọi người cũng đừng tìm nữa, cùng ta trở về phục mệnh đi.
- Đúng, lão đại nói rất đúng, rớt ở như vậy độ cao thì ngay cả chúng ta cũng thành thịt nhão đấy, hắ một cái đấu khí như thế nào lại sống sót đây, chắc là tên này xui xẻo rơi xuống bị yêu thú cho ăn sạch rồi.
Ba người kia gật đầu một cái cũng tin tưởng thủ lĩnh của mình lý giải rất đúng, bọn hắn thật sự không tin là Thanh Vân có thể sống sót.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sông lớn máu tươi chảy vạn dặm, trên trời dưới đất nhộm đỏ một màu máu, người con gái kia trên người sam y cũng đã nhộm đỏ một màu máu. Nàng lúc này trên tay một kiếm gãy đôi, cả thân kiếm máu tươi không ngừng chảy xuống, đôi hài nhỏ nhắn xinh xắn đang dẫm lên vạn dặm xương trắng mà đứng, như một cái lãnh huyết tu la đến từ địa ngục, nàng đem bóng người quay lại mỉm cười xinh đẹp như tiên nữ nhìn đến hắn nói:
“Sinh sinh, tử tử vạn kiếp sầu.
Nguyện cùng chàng đạp đến cuối nhân sinh.
Chàng một kiếm xuất ra cùng thiên hạ ngạo
Ta một kiếm này nguyện cùng chàng chém đến bát hoang.
Kiếm ta có thể gãy nhưng tâm ta không đức đoạn
Vì chàng sinh sinh tử tử vô bất hối.
Vân ca mặt dù chúng ta sinh tử hôm nay đã cách biệt, nhưng thiếp trước giờ vẫn không để ý đến sinh tử, chỉ cần có thể cùng chàng đứng bên cạnh là thiếp đã mãn nguyện rồi. Vân ca, xin lỗi chàng Nhu nhi không thể cùng chàng đi tiếp được nữa rồi, hi vọng chàng có thể mãi mãi vui vẻ.”
- Nhu nhi, đừng đi….
Hắn nhìn nàng thân ảnh dần mờ nhạt, không khỏi giận dữ rống to, cầm trên tay kiếm đạp lên hư không long ảnh phá không một cái thẳng tấp đến chín tầng trời giận giữ gầm lên.
- Rống.... rống... rống..........Thiên địa............. ngươi nếu đã đối với ta bất nhân......... thì ta đây một kiếm cũng muốn cùng ngươi rạch.... ta muốn phá thiên......... Thiên long kiếm lên cho ta.
Thanh Vân hai mắt đẫm lệ trong cơn hôn mê nhất thời tỉnh lại, hắn đưa tay lên lau đi nước mắt, có chút khó hiểu lẩm bẩm:
- Như thế nào lại là giấc mơ này.
Giấc mơ này không phải lần đầu tiên hắn gặp, cơn ác mộng này hai năm qua đã theo hắn rồi. Mỗi lần theo cơn ác mộng tỉnh lại, trái tim hắn rất đau, đau đến nổi tùy thời nó có thể nổ tung.
Hắn lắc đầu một cái khổ sở gạt đi hình bóng của người con gái ấy, hắn đưa mắt đến xung quanh nhìn.
Trước mắt hắn một cái sơn động to lớn, xung quanh bám đầy băng tuyết, nhưng mà điều làm bắn bất ngờ là bên trên đỉnh của sơn động một ngọn lửa to cỡ bằng một nắm tay đỏ rực đang cháy, với cái lạnh khắc nghiệt như vậy mà không có dập tắc nó được.
- Chủ nhân, nơi này là đâu, có phải hay không là chúng ta đã đến bên kia thế giới rồi.
Mèo nhỏ nằm bên cạnh hắn lúc này cũng tỉnh dậy, nhìn đến hắn hỏi.
Thanh Vân nghe đến có chút cũng lo lắng, hắn từ trên cao như vậy rơi xuống có phải hay không hồn phách đều xuyên xuống nơi đây rồi, hắn nhất thời đưa tay nhéo vào tai mèo nhỏ một cái hỏi:
- Đau không.
- Á… đau… đau… chủ nhân ngươi thật vô sỉ, ngươi sao không đem thân thể mình ra thử chứ.
Mèo nhỏ nhất thời thất thanh kêu lên, nhìn chủ nhân của mình có chút uất ức nói.
- Không có chết, như thế nào chúng ta lại rơi xuống nơi này.
Thanh Vân hắn có chút nghi ngờ lẫm bẩm.
Lúc ấy hắn cùng mèo nhỏ vì bị gió lớn thổi vào làm cho đầu óc có chút đau mơ hồ ngất đi, hắn chỉ nhớ trong vô thức hắn có hô cái gì đó hình như là “kiếm” gì đó. Hắn nghi ngờ quay ra sau lưng nhìn đến cái này phá kiếm toàn thân đóng đầy lớp rỉ sét nhưng vẫn không thấy cái gì dấu hiệu, hắn từ bỏ suy nghĩ này, hắn không cho là cái này một cái hỏng kiếm có thể cứu hắn đấy.
- Chủ nhân mau nhìn nơi này thật quỷ dị.
Mèo nhỏ liếc nhìn xung quanh bổng hoảng sợ nói.
Trước mặt nó sơn động băng đã đóng dày khắp nơi, nhưng bên trên đầu của nó vậy mà có một ngọn lửa quỷ dị đang cháy. Nó cơ thể cảm giác được cái lạnh đến thấu xương, nhưng sâu trong linh hồn lại giống như đang bị thiêu đốt có chút thống khổ đến khó tả, nó có chút nghi ngờ thân thể của mình có hay không từ trên cao rơi xuống đến hỏng rồi đây.
Thanh Vân cũng cảm nhận được, nhưng hắn cũng không thể lý giải được nguyên nhân này.
- Chủ nhân! Người mau nhìn, hình như ngọn lửa kia đang cháy lớn.
Mèo nhỏ cảm giác được dị tượng liền hoảng sợ kêu thất thanh.
- Không xong nó đang hướng chúng ta cháy đến, mau chạy.
Thanh Vân nhất thời cũng bị dọa sợ nói.
Trên thiên không ngọn lửa không ngừng khuếch đại cháy lan ra, tạo thành một đạo hào quan ngũ sắc hướng về Thanh Vân bao phủ.
- A… nóng chết ta rồi... nóng chết ta rồi… như thế nào muốn ta đem thiêu đây.... thiên lý ở chỗ nào.. ông trờ! ta hận ngươi.
Thanh Vân bị ngọn lửa ngũ sắc cho bào trùm lấy thân thể không khỏi thống khổ gào thét không ngừng.
- Chủ nhân! Huhu… xin lỗi chủ nhân… huhu… mèo nhỏ không thể làm gì được cho người rồi… chủ nhân lên đường bình an.
Mèo nhỏ nhìn đến chủ nhân của mình bị lửa đốt cho mất đi hình dạng con người liền khóc to nói.
Lúc này Thanh Vân cơ thể bị đốt đến tận xương cốt rồi, hắn lúc này hình dạng chỉ còn lại một cái thân ảnh màu lửa đỏ rực, như nhân vật người lửa trong phim bộ tứ siêu phàm mà hắn xem qua.
- Á… lão tử rớt núi địa phủ người còn không dám thu ta đấy, như thế nào lại chết dễ dàng như vậy được…. Không được, nhất định là có cách ta phải kiên trì, không đến phút cuối không thể bỏ cuộc được... ách... ta nói sai rồi, dù là đến phút cuối cũng không muốn bỏ cuộc mới đúng, ta liều mạng với ngươi.
Thanh Vân giận dữ hét lớn, hắn cắn răng chịu đựng thể xác đau đớn, cho thân thể ngồi xếp bằng xuống, hắn vội đem ngưng khí hóa long quyết vận hành đến cực hạn.
Nhất thời đấu khí của hắn điên cuồng vận chuyển tạo thành vòng xoáy cực lớn hướng đỉnh trán của hắn xuất hiện, đem toàn thiên địa linh khí ở nơi này cho hút khô.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Thiên Viêm tông.
Mấy cái đệ tử lúc này đang ngồi một chổ bế khí tu luyện, nhất thời bọn họ cảm nhận được linh khí bên người đang dần biến mất, thân thể họ vậy mà không cảm nhận được liền hoảng sợ la lên:
- Trời… tại sao ta không thể cảm nhận được linh khí, có phải thân thể ta hỏng rồi không.
- Chết tiệc… ta cũng không cảm nhận được.
- Ta cũng vậy.
- Cả ta nữa……….
- ……………………………………………
Như thế nào linh khí trôi qua mà bọn họ đều không cảm nhận được đây, việc này đúng là quá dọa bọn hắn rồi, rất nhiều người còn tưởng là mình cơ thể bị hỏng mất hoảng sợ đến cực độ ôm đầu khóc to.
Thiên Viêm tông trên đỉnh núi, một cái lão già tóc đã bạc cả mái đầu đang ngồi xếp bằng lại tu luyện, cảm nhận thiên địa linh khí xung quanh núi có chút khác thường, hắn nhíu mày thân người tại chỗ biến mất.
-------------------------------------------------------------------------
Thăng Long hoàng thành bên trong cấm cung, Thanh Vân đã năm ngày mất tích đi qua, lúc này hoàng cung đã loạn cả lên.
- Tam điện hạ người đi nơi nào.
Phủ viện Thanh Vân, mấy trăm cái cung nữ người hầu hoảng loạn tìm kiếm, lần này hoàng hậu ra lệnh nếu không tìm được tam điện hạ thì sẽ đem cả nhà bọn hắn cho chém đấy, vậy nên tất cả mọi người đều sợ đến mức vừa đi vừa khóc gọi.
Lăng Hi Vũ cũng vị việc hắn mất tích lòng cũng đầy bất an vậy nên nàng cũng cùng đám cung nữ chạy loạn gọi:
- Vân ca, người đi nơi nào, nàng cũng đừng dọa thiếp như vậy
- Vân nhi người đừng dọa mẫu hậu, người mau ra đi.
Hoàng hậu y phục nhếch nhác cùng với đám cung nữ tìm kiếm.
Vân nhi của bà vậy mà đã mất tích đã năm ngày trôi qua, như thế nào một người sống sờ sờ trước mắt vậy mà có thể mất tích đây, bà không dám nghĩ đến xấu nhất tình huống rồi.
- Mẫu hậu, người cũng không cần tìm nữa, biết đâu tam đệ là bỏ nhà đi đấy, người có tìm cũng vô ích.
Vân Kỵ đứng ra có chút nhìn mẫu thân của mình lạnh nhạt khuyên bảo.
Thẩm Vân Nhàn nhìn đến nhi tử thứ hai của mình lúc này xuất hiện, lời nói mang nhàn nhạt sát khí, rất nhanh bà liền đoán được Vân nhi của bà lúc này đang gặp rất nguy hiểm, bà đau lòng hoảng sợ đến nổi mất đi lý trí hướng đến hắn quỳ gối khóc rống lên:
- Kỵ nhi! Mẫu thân biết ngươi cùng với đại ca ngươi tranh hoàng vị, thế nhưng hoàng vị có thể so với huyết thống sao.... huhu… mẫu thân xin ngươi đừng kéo tam đệ của ngươi vào việc này có được hay không…. Huhu… Vân nhi từ nhỏ yếu đuối không cùng các ngươi tranh qua cái gì cả, sao các ngươi lại nhẫn tâm đẩy hắn vào chỗ chết đây.
- Mẫu thân… ta hoài nghi, ta có phải là nhi tử của người hay không, tại sao từ nhỏ đến lớn người chỉ yêu thương đệ đệ mà không yêu thương ta.
Vân Kỵ một bên nhìn đến mẫu thân của mình đang quỳ xuống cầu xin cho tam đệ của hắn liền có chút tức giận nói.
- Không… không… mẫu thân sao lại không thương các con trai của ta được chứ…. Huhu… chỉ là từ nhỏ tam đệ của các ngươi cả người đầy bệnh tật, ta chỉ đối với hắn thương yêu hơn một chút mà thôi… huhu… coi như mẫu thân dập đầu với con để cho đệ đệ của con một con đường sống đi, tất cả trăm sai nghìn sai đều là do ta.
- Bốp bốp… bốp bốp….
Thẩm Vân Nhàn hướng cái trán dập xuống sàn kêu vang, không ngừng khóc đến hai mắt sưng đỏ cầu xin.
Thanh Vân là con trai của bà, Vân Kỵ cũng là con trai của bà, cả hai người bà đều mang nặng đẻ đau đấy, sao nàng có thể không thương bọn họ đây. Nhưng là sai lầm lớn nhất của bà là không có giáo dục hai nhi tử lớn Minh Hải cùng Vân Kỵ cho tốt, vì từ nhỏ Vân nhi của bà sinh ra đã nhiều bệnh tật quấn người, vì chuyện này mà bà rất sợ đứa con trai út này tùy thời có thể mất mạng nên bà ánh mắt có chút đặt lên hết trên người tiểu nhi tử.Vì thế đã để cho hai nhi tử lớn của mình hiểu lầm cũng là chuyện khó mà tránh khỏi.
- Như thế nào không tìm được người, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự biết bay.
Mà dưới chân núi, đám kia hắc y nhân cũng một đường đuổi đến, cả một canh giờ tìm kiếm vậy mà bọ họ không tìm thấy cái xác của thiếu niên kia, có người buồn bực nói.
- Ngươi cũng đừng dọa ta, một cái đấu khí cảnh làm sao biết bay đây.
Lại một người hoảng sợ nói.
Người kia thủ lĩnh hắc y nhân cũng không cho là người kia có thể bay đấy, nhưng không tìm thấy xác thì làm sao ăn nói với vị tiểu thư kia đây. Hắn suy nghĩ một chút rồi hướng đám thuộc hạ quyết định nói:
- Người này chắc chắn là đã chết không nghi ngờ, có lẽ cái xác đã bị dã thú ăn mất rồi, mọi người cũng đừng tìm nữa, cùng ta trở về phục mệnh đi.
- Đúng, lão đại nói rất đúng, rớt ở như vậy độ cao thì ngay cả chúng ta cũng thành thịt nhão đấy, hắ một cái đấu khí như thế nào lại sống sót đây, chắc là tên này xui xẻo rơi xuống bị yêu thú cho ăn sạch rồi.
Ba người kia gật đầu một cái cũng tin tưởng thủ lĩnh của mình lý giải rất đúng, bọn hắn thật sự không tin là Thanh Vân có thể sống sót.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Sông lớn máu tươi chảy vạn dặm, trên trời dưới đất nhộm đỏ một màu máu, người con gái kia trên người sam y cũng đã nhộm đỏ một màu máu. Nàng lúc này trên tay một kiếm gãy đôi, cả thân kiếm máu tươi không ngừng chảy xuống, đôi hài nhỏ nhắn xinh xắn đang dẫm lên vạn dặm xương trắng mà đứng, như một cái lãnh huyết tu la đến từ địa ngục, nàng đem bóng người quay lại mỉm cười xinh đẹp như tiên nữ nhìn đến hắn nói:
“Sinh sinh, tử tử vạn kiếp sầu.
Nguyện cùng chàng đạp đến cuối nhân sinh.
Chàng một kiếm xuất ra cùng thiên hạ ngạo
Ta một kiếm này nguyện cùng chàng chém đến bát hoang.
Kiếm ta có thể gãy nhưng tâm ta không đức đoạn
Vì chàng sinh sinh tử tử vô bất hối.
Vân ca mặt dù chúng ta sinh tử hôm nay đã cách biệt, nhưng thiếp trước giờ vẫn không để ý đến sinh tử, chỉ cần có thể cùng chàng đứng bên cạnh là thiếp đã mãn nguyện rồi. Vân ca, xin lỗi chàng Nhu nhi không thể cùng chàng đi tiếp được nữa rồi, hi vọng chàng có thể mãi mãi vui vẻ.”
- Nhu nhi, đừng đi….
Hắn nhìn nàng thân ảnh dần mờ nhạt, không khỏi giận dữ rống to, cầm trên tay kiếm đạp lên hư không long ảnh phá không một cái thẳng tấp đến chín tầng trời giận giữ gầm lên.
- Rống.... rống... rống..........Thiên địa............. ngươi nếu đã đối với ta bất nhân......... thì ta đây một kiếm cũng muốn cùng ngươi rạch.... ta muốn phá thiên......... Thiên long kiếm lên cho ta.
Thanh Vân hai mắt đẫm lệ trong cơn hôn mê nhất thời tỉnh lại, hắn đưa tay lên lau đi nước mắt, có chút khó hiểu lẩm bẩm:
- Như thế nào lại là giấc mơ này.
Giấc mơ này không phải lần đầu tiên hắn gặp, cơn ác mộng này hai năm qua đã theo hắn rồi. Mỗi lần theo cơn ác mộng tỉnh lại, trái tim hắn rất đau, đau đến nổi tùy thời nó có thể nổ tung.
Hắn lắc đầu một cái khổ sở gạt đi hình bóng của người con gái ấy, hắn đưa mắt đến xung quanh nhìn.
Trước mắt hắn một cái sơn động to lớn, xung quanh bám đầy băng tuyết, nhưng mà điều làm bắn bất ngờ là bên trên đỉnh của sơn động một ngọn lửa to cỡ bằng một nắm tay đỏ rực đang cháy, với cái lạnh khắc nghiệt như vậy mà không có dập tắc nó được.
- Chủ nhân, nơi này là đâu, có phải hay không là chúng ta đã đến bên kia thế giới rồi.
Mèo nhỏ nằm bên cạnh hắn lúc này cũng tỉnh dậy, nhìn đến hắn hỏi.
Thanh Vân nghe đến có chút cũng lo lắng, hắn từ trên cao như vậy rơi xuống có phải hay không hồn phách đều xuyên xuống nơi đây rồi, hắn nhất thời đưa tay nhéo vào tai mèo nhỏ một cái hỏi:
- Đau không.
- Á… đau… đau… chủ nhân ngươi thật vô sỉ, ngươi sao không đem thân thể mình ra thử chứ.
Mèo nhỏ nhất thời thất thanh kêu lên, nhìn chủ nhân của mình có chút uất ức nói.
- Không có chết, như thế nào chúng ta lại rơi xuống nơi này.
Thanh Vân hắn có chút nghi ngờ lẫm bẩm.
Lúc ấy hắn cùng mèo nhỏ vì bị gió lớn thổi vào làm cho đầu óc có chút đau mơ hồ ngất đi, hắn chỉ nhớ trong vô thức hắn có hô cái gì đó hình như là “kiếm” gì đó. Hắn nghi ngờ quay ra sau lưng nhìn đến cái này phá kiếm toàn thân đóng đầy lớp rỉ sét nhưng vẫn không thấy cái gì dấu hiệu, hắn từ bỏ suy nghĩ này, hắn không cho là cái này một cái hỏng kiếm có thể cứu hắn đấy.
- Chủ nhân mau nhìn nơi này thật quỷ dị.
Mèo nhỏ liếc nhìn xung quanh bổng hoảng sợ nói.
Trước mặt nó sơn động băng đã đóng dày khắp nơi, nhưng bên trên đầu của nó vậy mà có một ngọn lửa quỷ dị đang cháy. Nó cơ thể cảm giác được cái lạnh đến thấu xương, nhưng sâu trong linh hồn lại giống như đang bị thiêu đốt có chút thống khổ đến khó tả, nó có chút nghi ngờ thân thể của mình có hay không từ trên cao rơi xuống đến hỏng rồi đây.
Thanh Vân cũng cảm nhận được, nhưng hắn cũng không thể lý giải được nguyên nhân này.
- Chủ nhân! Người mau nhìn, hình như ngọn lửa kia đang cháy lớn.
Mèo nhỏ cảm giác được dị tượng liền hoảng sợ kêu thất thanh.
- Không xong nó đang hướng chúng ta cháy đến, mau chạy.
Thanh Vân nhất thời cũng bị dọa sợ nói.
Trên thiên không ngọn lửa không ngừng khuếch đại cháy lan ra, tạo thành một đạo hào quan ngũ sắc hướng về Thanh Vân bao phủ.
- A… nóng chết ta rồi... nóng chết ta rồi… như thế nào muốn ta đem thiêu đây.... thiên lý ở chỗ nào.. ông trờ! ta hận ngươi.
Thanh Vân bị ngọn lửa ngũ sắc cho bào trùm lấy thân thể không khỏi thống khổ gào thét không ngừng.
- Chủ nhân! Huhu… xin lỗi chủ nhân… huhu… mèo nhỏ không thể làm gì được cho người rồi… chủ nhân lên đường bình an.
Mèo nhỏ nhìn đến chủ nhân của mình bị lửa đốt cho mất đi hình dạng con người liền khóc to nói.
Lúc này Thanh Vân cơ thể bị đốt đến tận xương cốt rồi, hắn lúc này hình dạng chỉ còn lại một cái thân ảnh màu lửa đỏ rực, như nhân vật người lửa trong phim bộ tứ siêu phàm mà hắn xem qua.
- Á… lão tử rớt núi địa phủ người còn không dám thu ta đấy, như thế nào lại chết dễ dàng như vậy được…. Không được, nhất định là có cách ta phải kiên trì, không đến phút cuối không thể bỏ cuộc được... ách... ta nói sai rồi, dù là đến phút cuối cũng không muốn bỏ cuộc mới đúng, ta liều mạng với ngươi.
Thanh Vân giận dữ hét lớn, hắn cắn răng chịu đựng thể xác đau đớn, cho thân thể ngồi xếp bằng xuống, hắn vội đem ngưng khí hóa long quyết vận hành đến cực hạn.
Nhất thời đấu khí của hắn điên cuồng vận chuyển tạo thành vòng xoáy cực lớn hướng đỉnh trán của hắn xuất hiện, đem toàn thiên địa linh khí ở nơi này cho hút khô.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Thiên Viêm tông.
Mấy cái đệ tử lúc này đang ngồi một chổ bế khí tu luyện, nhất thời bọn họ cảm nhận được linh khí bên người đang dần biến mất, thân thể họ vậy mà không cảm nhận được liền hoảng sợ la lên:
- Trời… tại sao ta không thể cảm nhận được linh khí, có phải thân thể ta hỏng rồi không.
- Chết tiệc… ta cũng không cảm nhận được.
- Ta cũng vậy.
- Cả ta nữa……….
- ……………………………………………
Như thế nào linh khí trôi qua mà bọn họ đều không cảm nhận được đây, việc này đúng là quá dọa bọn hắn rồi, rất nhiều người còn tưởng là mình cơ thể bị hỏng mất hoảng sợ đến cực độ ôm đầu khóc to.
Thiên Viêm tông trên đỉnh núi, một cái lão già tóc đã bạc cả mái đầu đang ngồi xếp bằng lại tu luyện, cảm nhận thiên địa linh khí xung quanh núi có chút khác thường, hắn nhíu mày thân người tại chỗ biến mất.
-------------------------------------------------------------------------
Thăng Long hoàng thành bên trong cấm cung, Thanh Vân đã năm ngày mất tích đi qua, lúc này hoàng cung đã loạn cả lên.
- Tam điện hạ người đi nơi nào.
Phủ viện Thanh Vân, mấy trăm cái cung nữ người hầu hoảng loạn tìm kiếm, lần này hoàng hậu ra lệnh nếu không tìm được tam điện hạ thì sẽ đem cả nhà bọn hắn cho chém đấy, vậy nên tất cả mọi người đều sợ đến mức vừa đi vừa khóc gọi.
Lăng Hi Vũ cũng vị việc hắn mất tích lòng cũng đầy bất an vậy nên nàng cũng cùng đám cung nữ chạy loạn gọi:
- Vân ca, người đi nơi nào, nàng cũng đừng dọa thiếp như vậy
- Vân nhi người đừng dọa mẫu hậu, người mau ra đi.
Hoàng hậu y phục nhếch nhác cùng với đám cung nữ tìm kiếm.
Vân nhi của bà vậy mà đã mất tích đã năm ngày trôi qua, như thế nào một người sống sờ sờ trước mắt vậy mà có thể mất tích đây, bà không dám nghĩ đến xấu nhất tình huống rồi.
- Mẫu hậu, người cũng không cần tìm nữa, biết đâu tam đệ là bỏ nhà đi đấy, người có tìm cũng vô ích.
Vân Kỵ đứng ra có chút nhìn mẫu thân của mình lạnh nhạt khuyên bảo.
Thẩm Vân Nhàn nhìn đến nhi tử thứ hai của mình lúc này xuất hiện, lời nói mang nhàn nhạt sát khí, rất nhanh bà liền đoán được Vân nhi của bà lúc này đang gặp rất nguy hiểm, bà đau lòng hoảng sợ đến nổi mất đi lý trí hướng đến hắn quỳ gối khóc rống lên:
- Kỵ nhi! Mẫu thân biết ngươi cùng với đại ca ngươi tranh hoàng vị, thế nhưng hoàng vị có thể so với huyết thống sao.... huhu… mẫu thân xin ngươi đừng kéo tam đệ của ngươi vào việc này có được hay không…. Huhu… Vân nhi từ nhỏ yếu đuối không cùng các ngươi tranh qua cái gì cả, sao các ngươi lại nhẫn tâm đẩy hắn vào chỗ chết đây.
- Mẫu thân… ta hoài nghi, ta có phải là nhi tử của người hay không, tại sao từ nhỏ đến lớn người chỉ yêu thương đệ đệ mà không yêu thương ta.
Vân Kỵ một bên nhìn đến mẫu thân của mình đang quỳ xuống cầu xin cho tam đệ của hắn liền có chút tức giận nói.
- Không… không… mẫu thân sao lại không thương các con trai của ta được chứ…. Huhu… chỉ là từ nhỏ tam đệ của các ngươi cả người đầy bệnh tật, ta chỉ đối với hắn thương yêu hơn một chút mà thôi… huhu… coi như mẫu thân dập đầu với con để cho đệ đệ của con một con đường sống đi, tất cả trăm sai nghìn sai đều là do ta.
- Bốp bốp… bốp bốp….
Thẩm Vân Nhàn hướng cái trán dập xuống sàn kêu vang, không ngừng khóc đến hai mắt sưng đỏ cầu xin.
Thanh Vân là con trai của bà, Vân Kỵ cũng là con trai của bà, cả hai người bà đều mang nặng đẻ đau đấy, sao nàng có thể không thương bọn họ đây. Nhưng là sai lầm lớn nhất của bà là không có giáo dục hai nhi tử lớn Minh Hải cùng Vân Kỵ cho tốt, vì từ nhỏ Vân nhi của bà sinh ra đã nhiều bệnh tật quấn người, vì chuyện này mà bà rất sợ đứa con trai út này tùy thời có thể mất mạng nên bà ánh mắt có chút đặt lên hết trên người tiểu nhi tử.Vì thế đã để cho hai nhi tử lớn của mình hiểu lầm cũng là chuyện khó mà tránh khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.