Tiên Vương Trở Về

Chương 1: Thiếu Niên Vương

Miếu Đông Hải

23/07/2020

Viêm Hà thế giới.

- Giết á… Mau giết đám này gia súc.

Một cái đầu gấu thân người bàn tay to lớn chỉ đến đằng trước thôn dân hét lớn.

- Hống…Hống……

Tiếp theo đó là tiếng gầm dài của bầy thú, chúng nó có thân hình kỳ quặc đầu người thân thú, khuôn mặt dữ tợn điên cuồn lao đến cái kia thôn trang nhỏ.

- Cầu xin các đại nhân tha cho chúng ta.

- Cứu mạng… mau cứu lấy ta..

- Á……..

Ngay tức khắc, cả thôn trang nhỏ tiếng than khóc thảm thiết vang lên, mà đám kia đầu thú hình người chúng đang hưởng thụ tiếng kêu la của nhân loại mà chúng cho là gia súc, vẫn điên cuồng cắn xé nhục thân của loài người.

Rất nhanh, hai giờ đồng hồ trôi qua, trên đất đều loan lố vết máu, cả viên trang nhỏ không đến trăm người bị chúng nó tươi sống cắn nuốt, không một người nào có thể thoát khỏi ma chưởng của chúng. Thống khoái hưởng thụ thịt tươi của nhân loại, cả bầy quái thú khóe miệng vẫn còn bốc mùi thịt tươi liền rời đi.

Bên kia ngôi làng là một tòa thành trì nhỏ, với dân số nhỏ hẹp ước chừng khoảng triệu người. Bọn họ nhìn qua bên kia đồi nhỏ, thanh âm la hét thảm thiết đã dừng lại. Lúc này đây, có người thì lo sợ, người thì toàn thân trắng bệt không ngừng run rẩy, người thì tiếc hận,… khuôn mặt bọn họ không biết đã biến đổi bao nhiêu sắc thái, nhưng trọng điểm là bọn họ bất lực. Bị đám này yêu thú xem như là súc vật đã là chuyện đã định từ mấy trăm năm nay, thế nhưng là nhân loại bọn họ ở cái thổ địa này không có mảy may sức mạnh để chống lại. Lâu dần, nhiều người còn chấp nhận nhân loại bọn họ là gia súc do đám này chăn thả, đợi thời cơ đến, bọn họ đều như thế bị đám này ăn sạch.

Bên trong một cái đình viện nằm giữa ngôi thành, lúc này mười tên hắc y nhân đang luận đàm về việc phát sinh bên ngoài.

- Tộc trưởng, cứ như thế này thì nhân loại chúng ta bị bọn chúng ăn sạch mất.

- Đúng đó… tộc trưởng, dù gì cũng sắp bị bọn họ ăn sạch đến, không thì chúng ta liều mạng với chúng.

- Đúng.. liều mạng với chúng.

Những người này là các bô lão, họ có thể được coi là người dẫn dắt con người ở nơi đây. Thế nhưng là mấy trăm năm tới đây, bọn họ uy quyền ngày càng suy giảm, lý do tất yếu là mặt cho sự dẫn dắt của bọn họ, con người nơi đây vẫn không thoát khỏi sự thật là con người ở nơi này bị đám kia yêu thú chăn nuôi. Dần dần, bọn họ sợ đám kia yêu thú hơn là người lãnh đạo của mình.

Ngồi trên cao vị kia khuôn mặt già nua, tóc đã bạc cả mái đầu, người này là tộc trưởng bọn họ, là người đưa ra quyết định cuối cùng.



- Haha… cuối cùng cũng đã tới, đã tới rồi, vương của chúng ta muốn trở về.

Khuôn mặt già nua lúc này bỗng nhiên tươi sáng hẳng lên, miệng cười sảng khoái.

- Điều này là thật.

Bọn họ con mắt sáng ngời hiện lên vẻ mặt đầy mong chờ.

Tiên Vương, mấy trăm vạn năm trước gia tộc bọn họ dưới sự dẫn dắt của tiên vương mà trở thành tiên tộc, khiến cho nhân yêu chỉ có thể ngước nhìn chứ không dám động vào. Nhưng là tiên vương chết đi, gia tộc bị rơi vào cái này vùng đất tuyệt địa này, có thể nói là từ tiên tộc liền trở thành súc vật bị yêu thú chăn nuôi. Nhưng là, theo các đời trước để lại di ngôn, tiên vương trăm vạn măm sau sẽ hồi sinh, một lần nữa dẫn dắt bọn họ tìm lại ngày tháng huy hoàng.

Bầu trời ngay lúc này bỗng dưng mây vụ bảy sắc tán loạn bay, hiện tượng này làm cho tất cả mọi người đều không hẹn mà chú ý đến.

- Các ngươi nhìn, trên trời là việc gì đang xảy ra, tại sao lại nhiều như vậy mây vụ bảy sắc.

- Cái này là trời sinh dị tượng á... phải chăng là ngày tận thế giáng xuống.

- Ánh sáng này đúng thật là ấm áp, cho dù là ngày tận thế cũng coi như là thiên đàn trước ngày tận thế.

Trái với nhân loại, ánh sáng này khiến cho đám yêu thú cảm thấy khó chịu, ngay lúc này đây chúng nó đang không ngừng điên cuồng nhe răng múa vuốt, một tiếng gầm dài vang vọng khắp núi tán đến ngôi thành trì cuối cùng.

- Yêu thú tập kích, yêu thú tập kích.

Nhất thời có người kinh hô lên.

--------------/

Bên kia địa cầu ngay lúc này, một cái bộ dạng thiếu niên học sinh lớp mười hai đang trên đường đến trường, nhưng là trên vai của hắn không phải là một cái cặp sách, mà là cầm theo một cái iphone 7. Hắn đi trên đường lớn thế nhưng các ngón tay của hắn không ngừng lướt liên tục trên cái giao diện màng hình.

- Kìa đây không phải là Lưu Thanh Vân sao, vẫn là bộ dạng như vậy á, lại đến trường quên mang sách vở rồi, tên này hôm nay lại bị cô mắng cho mà xem.

- Đừng nhìn hắn, tên này đúng thật sự là kỳ quặc.

- ………..

Một bên đám bạn cùng lớp với hắn đang không ngừng đưa tay lên chỉ trỏ, nhưng là không ai bước đến nói chuyện với hắn.



Cái này cũng là bởi vì cái này Lưu Thanh Vân ngày thường ngồi trong lớp cũng không có tiếp xúc với họ, chỉ ngồi một mình chăm chăm với cái điện thoại, cũng có người hiếu kỳ tìm đến bắt chuyện nhưng cũng chỉ được một phút đồng rồi lại lắc đầu rời đi. Cho nên họ cũng quen với việc bỏ rơi cái này bạn học mười phần kỳ cục này rồi.

- Reng… reng… reng…

Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp đã đến.

- Thanh Vân… đây là lần thứ mấy rồi, em mau bước ra ngoài cho tôi.

Trong một lớp học với sỉ số khoảng chừng 40 học sinh, đang im lặng ngồi nghe cái tên đầu gỗ Thanh Vân này bị cô giáo la mắn, mọi người cũng khó hiểu cái tên này ngày ngày ôm điện thoại nhưng như thế nào lại học đến lớp mười hai cơ đấy, lại còn có thể trong lớp đạt được khá giỏi người.

Nhưng là Thanh Vân biết hắn cơ thể có chút vấn đề, nghe rồi sẽ không quên được, thậm chí còn có thể lý giải một cách cực kỳ sắc bén. Vào những năm tiểu học cho đến trung học thì trong chín năm liền hắn đều đạt được thành tích xuất sắc, khiến cho nhiều thầy cô giáo dạy hắn không ngừng khen. Thế nhưng là lên đến trung học phổ thông, hắn cảm thấy việc học ngày càng nhàm chán. Hắn bắt đầu chơi game, chơi chán lại lướt web nhưng cũng không được bao lâu hắn cũng liền cảm thấy chán.

Sau đó hắn chuyển qua xem anime, từ đó hắn đã bắt đầu dần rất ít tiếp xúc với mọi người xung quanh, ngày càng lún sâu vào cuộc đời mà dân mạng gọi là otaku.

- Thanh Vân còn không mau tắt di động ngủ đi.

Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, mẹ của hắn lòm khòm bò dậy trong chăn ấm để tìm nước uống, vừa ra khỏi phòng lại nhìn thấy con trai của mình vẫn ngồi ôm cái điện thoại, bà tức giận quá liền hét toán lên.

- Dạ...

Hắn chợt giật mình sau đó lễ phép đạp lại rồi đứng dậy về phòng mình nằm xuống.

- Con với chả cái, cả ngày chỉ biết ôm điện thoại.

Giọng nói bà mang đầy vẻ bất lực, rồi sau đó xoay người rời đi.

Về đến phòng, nằm trên giường nhưng hắn vẫn còn nghĩ đến bộ truyện mình vẫn còn đang đọc lỡ dở, miệng lẩm bẩm: “ Tu tiên sao, có thể thử một chút”.

- Rít gào… rít gào…

Vừa nhắm mắt lại, hắn bỗng nhiên nghe được liên tục tiếng xé gió truyền đến bên tai, khí nóng đang bao phủ xung quanh thân thể của hắn. Lập tức hắn cảm thấy bất an, hắn liền mở mắt sau đó liền hoảng sợ kêu to:

- ĐCM nó!... cái quái gì đang diễn ra thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Vương Trở Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook