Chương 2: Ca Đây Xuyên Không.
Miếu Đông Hải
23/07/2020
-Chuyện gì xảy ra, thân thể của ta hình như có cái gì đó khác thường.
- Cái này, ta dường như tấng thăng một tầng mới cảnh mới.
- Ta cũng vậy..
- Cả ta nữa…
-…………….
Đã gần đến cuộc chiến cuối cùng giữa nhân loại và yêu thú sắp diễn ra, trong thành gần cả trăm nghìn võ giả đang cảm thấy sức lực mười phần tràng trề.
Tâm trạng hưng phấn mỗi lúc một dân lên, sự cuồng nhiệt của bọn họ thể hiện rõ rệt sâu thẳm trong linh hồn bọn họ. Lòng tự tôn của nhân loại một lần nữa mãnh liệt trổi dậy, họ gầm thét lên.
- Liều á… chúng ta cùng bọn chúng liều mạng.
- Đúng.. chúng ta giết tới đi.
- Giết……..
Bọn họ chịu đám này yêu thú sỉ nhục đủ rồi, tất cả đều là con người như thế nào lại chịu đước đám này yêu thú xem như là súc vật nuôi nhốt đây, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành thịt tươi cho bọn chúng.
- Hống… hống…
- Giết đám này gia súc ngu xuẩn.
Nhìn đám nhân loại bắt đầu điên cuồng, chúng nó không chút nào tỏ ra khiếp sợ mà còn cảm thấy hưng phấn. Yêu thú chúng nó rất thích nhìn con mồi giãy dụa, con mồi càng hung dữ chúng nó càng rất phấn khích.
- Giết… giết…
Chúng nó điên cuồng lao đến cắn xé mặt cho nhân loại đang điên cuồng phản khán, chúng nó dơ lên đôi vuốt đen sì, không ngừng hướng thân thể phàm nhân xé ra như xé một mảnh giấy mỏng, không hề có chút khó khăn.
Mặt dù là sức mạnh trong cơ thể nhân loại được tăng lên không ít, thế nhưng là thực lực vẫn xa xa không đủ. Vì vậy bọn họ nhìn người đằng trước chết đi người đằng sau lại lao đến, không có một cái sợ chết người.
- Ngu xuẩn, đám ngu xuẩn, mau quay lại bảo vệ thành.
- Quay lại… cái ngươi mau quay lại.
Trong tòa thành trì rách nát, nhóm bô lão nhìn đến đám người kia liều mạng liền không khỏi cảm thấy nóng mặt, có bi phẩn, có tiếc hận, nhưng là họ vẫn là giữ vững được lý trí.
Có thể có ngươi khinh bỉ đám người bọn họ nhu nhược, nhưng là bọn họ cũng coi như không sao cả. Sau lưng họ là người già và trẻ nhỏ, đối với họ thủ hộ và bảo vệ khác xa với hi sinh vô nghĩa.
Trên chiến trường đầy rẫy thi thể chia năm sẻ bảy lẫn lộn cả máu tươi, nhưng trong ánh mắt của họ không phải là tuyệt vọng, cũng không có khiếp sợ mà là nụ cười trên khuôn mặt được giải thoát.
- Hết.. thế là hết, nhân loại chúng ta coi như xong rồi.
Trên lầu cao, các bô lão nhìn qua đám kia thanh niên trẻ tuổi tất cả đã nằm xuống, trong thành lúc này chỉ còn một đám phụ nữ, người già và trẻ nhỏ. Bọn họ biết sau một lúc nữa thôi họ cũng sẽ xong đời, đều trở thánh món ăn yêu thích của nhóm kia yêu thú.
- Haha… sảng khoái, cùng nhau giết đám kia gia súc nào.
Đứng trước cái ánh sáng bảy màu phủ xuống bọn chúng trở nên khó chịu đến hung tàn, chúng trở nên cuồng huyết, hướng đến bên tường thành ánh mắt sáng rực.
Phía trên nơi đám mây bảy sắc bao phủ, lực lượng chấn động không gian bắt đầu sinh ra, tiếng xé gió lít nha lít nhít xen kẽ với nhau, nhỏ ít cho đến điên cuồng bạo phá một vùng mây trời.
- Đó là cái gì rơi xuống.
Một cái cậu bé hoảng sợ nhìn lên không trung chỉ, ngay tức khắc làm hấp dẫn đến mọi người nhìn lên.
Mây không ngừng tảng ra, xuất hiện một cái hình cầu đỏ rực bên trong lúc ẩn lúc hiện một đạo bóng người lờ mờ xuất hiện.
- ĐCM nó… cơn ác mộng gì thế này.
Xa xa, cái kia trông giống khối thiên thạch đang rơi, một đạo bóng người mang âm thanh hoảng sợ lẫn trong đó có cả rung rẩy không ngừng phát ra, người này không ai khác chính là cái tên Otaku Thanh Vân.
Mới nữa giờ trước, giữa lúc hai hàng mi khép lại thì bỗng nhiên trong đầu hắn có giọng nói ông ông phát ra: “ Tu tiên giới phải trở về”.
Tên này còn nghĩ là hắn có thể có giấc mơ thần tiên thú vị, hắn có ngờ đâu là cái này giấc mơ cảm giác quá chân thật đi, đến nổi hắn cảm thấy toàn thân của mình dường như bốc hỏa, da thịt đỏ bừng nóng rát.
- Mặt đất?... ta không phải là từ trên không đang rơi xuống đó chứ.
Hắn hoảng sơ, mặt dù hắn cho là mơ nhưng là hắn có thể sẽ chết trong cái giấc mơ này.
- Không được.. phải tỉnh lại, mẹ ơi mau gọi con tỉnh lại á, ba đâu ba đâu rồi.
Ôm tâm lý may mắn sẽ có người kêu hắn thức dậy thế nhưng là mặt đất đã cách hắn ngày càng gần, cảnh vật mặt đất đã hiện lên trước mắt, có đám kia con người đang nhìn hắn.
- Cái kia là con gì?
Đám người kia cũng không làm hắn cảm thấy ngạc nhiên, hắn nhìn đám kia đầu thú hình người cảm thấy thật thần kỳ:
- Không ngờ lại có người thú.
Khi hắn giảm xuống độ cao ngàn mét thì nhất thời thiên địa một lần nữa phát sinh dị biến, tiếng long ngâm vang vọng cả đất trời, thổ địa chín đầu hư ảnh chân long trồi lên hướng thiên không bay đi hướng đến thân ảnh nhỏ bẻ của Thanh Vân.
- Cửu long xuất đầu Tiên Vương trở về, chúng ta được cứu rồi.
Nhất thời khuông mặt già nua của tộc trưởng hưng phấn hô to.
- Tiên Vương?... là trong truyền thuyết tiên vương sống lại.
- Trăm vạn năm á, trăm vạn năm truyền thuyết cuối cùng cũng ứng nghiệm.
- Đúng… chúng ta sống rồi.
- Tiên vương vạn tuế…
- Vạn tuế…
Trăm người đồng thanh như một hét lớn, giữa thiên địa cùng long ngâm hưởng ứng nhau như tạo ra một khúc nhạc dạo đầu chào đón tiên vương của bọn họ trở lại.
Đám yêu thú nhìn một màng dị tượng như thế cũng không chịu thua kém, hướng thiên không gầm lên như muốn trấn áp một màng quỷ dị này.
Thanh Vân lúc này được chín đầu chân long đón lấy gia tốc xung quanh hắn bắt đầu dần dần giảm xuống, chịu sự tác động của long khí quấn quanh, cơ thể hắn dần dần khôi phục làn da trắng hồng, cơn đau rát đã giảm xuống đến không còn, cả cơ thể khoan khoái hẳng lên.
- Ông… ông…
Một bên nhân loại không khí nhiệt liệt hưởng ứng, bên kia thú nhân điên cuồng, Thanh Vân nhờ vào lực lượng thần long hộ thuẩn nên cũng nhẹ nhàng hai chân tiếp đất xuống, thế nhưng là không gian xung quanh cũng phải hứng chịu cơn địa chấn cùng xung kích làm cả mặt đất rung lắc dữ dội. Không may đám kia yêu thú lại lọt vào trung tâm của cơn phản chấn, thế là chúng nó bị chấn cho cả cơ thể vặn vẹo liền trực tiếp bay ra xa, rất nhiều yêu thú gầy yếu thân thể không ngừng chảy huyết.
- Gừ…. gừ…
Chúng nó nhìn qua Thanh Vân không ngừng cảnh giác, cái này lợi hại khí tức đáp xuống làm chúng nó nảy sinh ra nguy hiểm.
- Hống… hống… đi!
Con kia thủ lỉnh đầu sói hình người nhìn thoáng qua Thanh Vân sau đó gầm lên một tiếng dẫn đi đám yêu thú.
- Hoang hô…
Cả đám người trong thành cuồn hỉ lên, nước mắt chảy nhiều đến nổi làm có thể làm khuông mặt của họ lạnh đi, giọt nước mắt vì người thân đã mất, cũng là vì thắng lợi, đây là chiến thắng mà mấy trăm năm nay nhân loại đạt được.
- Tiên Vương vạn tuế.
- Tiên Vương vạn tuế.
- …….
Các bô lão bắt đầu hô lớn, nhất thời toàn thành hưởng ứng hò hét lên, làm vang vọng khắp đất trời
Nhưng là Thanh Vân không có nghe thấy, hắn vẫn còn đang cùng với bản thân tự kỷ. Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm: “ Ca đây đã xuyên không.”
- Cái này, ta dường như tấng thăng một tầng mới cảnh mới.
- Ta cũng vậy..
- Cả ta nữa…
-…………….
Đã gần đến cuộc chiến cuối cùng giữa nhân loại và yêu thú sắp diễn ra, trong thành gần cả trăm nghìn võ giả đang cảm thấy sức lực mười phần tràng trề.
Tâm trạng hưng phấn mỗi lúc một dân lên, sự cuồng nhiệt của bọn họ thể hiện rõ rệt sâu thẳm trong linh hồn bọn họ. Lòng tự tôn của nhân loại một lần nữa mãnh liệt trổi dậy, họ gầm thét lên.
- Liều á… chúng ta cùng bọn chúng liều mạng.
- Đúng.. chúng ta giết tới đi.
- Giết……..
Bọn họ chịu đám này yêu thú sỉ nhục đủ rồi, tất cả đều là con người như thế nào lại chịu đước đám này yêu thú xem như là súc vật nuôi nhốt đây, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành thịt tươi cho bọn chúng.
- Hống… hống…
- Giết đám này gia súc ngu xuẩn.
Nhìn đám nhân loại bắt đầu điên cuồng, chúng nó không chút nào tỏ ra khiếp sợ mà còn cảm thấy hưng phấn. Yêu thú chúng nó rất thích nhìn con mồi giãy dụa, con mồi càng hung dữ chúng nó càng rất phấn khích.
- Giết… giết…
Chúng nó điên cuồng lao đến cắn xé mặt cho nhân loại đang điên cuồng phản khán, chúng nó dơ lên đôi vuốt đen sì, không ngừng hướng thân thể phàm nhân xé ra như xé một mảnh giấy mỏng, không hề có chút khó khăn.
Mặt dù là sức mạnh trong cơ thể nhân loại được tăng lên không ít, thế nhưng là thực lực vẫn xa xa không đủ. Vì vậy bọn họ nhìn người đằng trước chết đi người đằng sau lại lao đến, không có một cái sợ chết người.
- Ngu xuẩn, đám ngu xuẩn, mau quay lại bảo vệ thành.
- Quay lại… cái ngươi mau quay lại.
Trong tòa thành trì rách nát, nhóm bô lão nhìn đến đám người kia liều mạng liền không khỏi cảm thấy nóng mặt, có bi phẩn, có tiếc hận, nhưng là họ vẫn là giữ vững được lý trí.
Có thể có ngươi khinh bỉ đám người bọn họ nhu nhược, nhưng là bọn họ cũng coi như không sao cả. Sau lưng họ là người già và trẻ nhỏ, đối với họ thủ hộ và bảo vệ khác xa với hi sinh vô nghĩa.
Trên chiến trường đầy rẫy thi thể chia năm sẻ bảy lẫn lộn cả máu tươi, nhưng trong ánh mắt của họ không phải là tuyệt vọng, cũng không có khiếp sợ mà là nụ cười trên khuôn mặt được giải thoát.
- Hết.. thế là hết, nhân loại chúng ta coi như xong rồi.
Trên lầu cao, các bô lão nhìn qua đám kia thanh niên trẻ tuổi tất cả đã nằm xuống, trong thành lúc này chỉ còn một đám phụ nữ, người già và trẻ nhỏ. Bọn họ biết sau một lúc nữa thôi họ cũng sẽ xong đời, đều trở thánh món ăn yêu thích của nhóm kia yêu thú.
- Haha… sảng khoái, cùng nhau giết đám kia gia súc nào.
Đứng trước cái ánh sáng bảy màu phủ xuống bọn chúng trở nên khó chịu đến hung tàn, chúng trở nên cuồng huyết, hướng đến bên tường thành ánh mắt sáng rực.
Phía trên nơi đám mây bảy sắc bao phủ, lực lượng chấn động không gian bắt đầu sinh ra, tiếng xé gió lít nha lít nhít xen kẽ với nhau, nhỏ ít cho đến điên cuồng bạo phá một vùng mây trời.
- Đó là cái gì rơi xuống.
Một cái cậu bé hoảng sợ nhìn lên không trung chỉ, ngay tức khắc làm hấp dẫn đến mọi người nhìn lên.
Mây không ngừng tảng ra, xuất hiện một cái hình cầu đỏ rực bên trong lúc ẩn lúc hiện một đạo bóng người lờ mờ xuất hiện.
- ĐCM nó… cơn ác mộng gì thế này.
Xa xa, cái kia trông giống khối thiên thạch đang rơi, một đạo bóng người mang âm thanh hoảng sợ lẫn trong đó có cả rung rẩy không ngừng phát ra, người này không ai khác chính là cái tên Otaku Thanh Vân.
Mới nữa giờ trước, giữa lúc hai hàng mi khép lại thì bỗng nhiên trong đầu hắn có giọng nói ông ông phát ra: “ Tu tiên giới phải trở về”.
Tên này còn nghĩ là hắn có thể có giấc mơ thần tiên thú vị, hắn có ngờ đâu là cái này giấc mơ cảm giác quá chân thật đi, đến nổi hắn cảm thấy toàn thân của mình dường như bốc hỏa, da thịt đỏ bừng nóng rát.
- Mặt đất?... ta không phải là từ trên không đang rơi xuống đó chứ.
Hắn hoảng sơ, mặt dù hắn cho là mơ nhưng là hắn có thể sẽ chết trong cái giấc mơ này.
- Không được.. phải tỉnh lại, mẹ ơi mau gọi con tỉnh lại á, ba đâu ba đâu rồi.
Ôm tâm lý may mắn sẽ có người kêu hắn thức dậy thế nhưng là mặt đất đã cách hắn ngày càng gần, cảnh vật mặt đất đã hiện lên trước mắt, có đám kia con người đang nhìn hắn.
- Cái kia là con gì?
Đám người kia cũng không làm hắn cảm thấy ngạc nhiên, hắn nhìn đám kia đầu thú hình người cảm thấy thật thần kỳ:
- Không ngờ lại có người thú.
Khi hắn giảm xuống độ cao ngàn mét thì nhất thời thiên địa một lần nữa phát sinh dị biến, tiếng long ngâm vang vọng cả đất trời, thổ địa chín đầu hư ảnh chân long trồi lên hướng thiên không bay đi hướng đến thân ảnh nhỏ bẻ của Thanh Vân.
- Cửu long xuất đầu Tiên Vương trở về, chúng ta được cứu rồi.
Nhất thời khuông mặt già nua của tộc trưởng hưng phấn hô to.
- Tiên Vương?... là trong truyền thuyết tiên vương sống lại.
- Trăm vạn năm á, trăm vạn năm truyền thuyết cuối cùng cũng ứng nghiệm.
- Đúng… chúng ta sống rồi.
- Tiên vương vạn tuế…
- Vạn tuế…
Trăm người đồng thanh như một hét lớn, giữa thiên địa cùng long ngâm hưởng ứng nhau như tạo ra một khúc nhạc dạo đầu chào đón tiên vương của bọn họ trở lại.
Đám yêu thú nhìn một màng dị tượng như thế cũng không chịu thua kém, hướng thiên không gầm lên như muốn trấn áp một màng quỷ dị này.
Thanh Vân lúc này được chín đầu chân long đón lấy gia tốc xung quanh hắn bắt đầu dần dần giảm xuống, chịu sự tác động của long khí quấn quanh, cơ thể hắn dần dần khôi phục làn da trắng hồng, cơn đau rát đã giảm xuống đến không còn, cả cơ thể khoan khoái hẳng lên.
- Ông… ông…
Một bên nhân loại không khí nhiệt liệt hưởng ứng, bên kia thú nhân điên cuồng, Thanh Vân nhờ vào lực lượng thần long hộ thuẩn nên cũng nhẹ nhàng hai chân tiếp đất xuống, thế nhưng là không gian xung quanh cũng phải hứng chịu cơn địa chấn cùng xung kích làm cả mặt đất rung lắc dữ dội. Không may đám kia yêu thú lại lọt vào trung tâm của cơn phản chấn, thế là chúng nó bị chấn cho cả cơ thể vặn vẹo liền trực tiếp bay ra xa, rất nhiều yêu thú gầy yếu thân thể không ngừng chảy huyết.
- Gừ…. gừ…
Chúng nó nhìn qua Thanh Vân không ngừng cảnh giác, cái này lợi hại khí tức đáp xuống làm chúng nó nảy sinh ra nguy hiểm.
- Hống… hống… đi!
Con kia thủ lỉnh đầu sói hình người nhìn thoáng qua Thanh Vân sau đó gầm lên một tiếng dẫn đi đám yêu thú.
- Hoang hô…
Cả đám người trong thành cuồn hỉ lên, nước mắt chảy nhiều đến nổi làm có thể làm khuông mặt của họ lạnh đi, giọt nước mắt vì người thân đã mất, cũng là vì thắng lợi, đây là chiến thắng mà mấy trăm năm nay nhân loại đạt được.
- Tiên Vương vạn tuế.
- Tiên Vương vạn tuế.
- …….
Các bô lão bắt đầu hô lớn, nhất thời toàn thành hưởng ứng hò hét lên, làm vang vọng khắp đất trời
Nhưng là Thanh Vân không có nghe thấy, hắn vẫn còn đang cùng với bản thân tự kỷ. Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm: “ Ca đây đã xuyên không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.