Tiếng Ngân Rung Của Quỷ

Chương 29

Tô Mịch

19/04/2016

Một lúc sau, anh mới lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói: “Anh xin lỗi.” Hơi thở của anh còn có chút gấp gáp, trán lấm tấm mồ hôi. Thanh Hoành không hiểu rốt cuộc anh đã làm gì mà lại thành ra thế này, đây rõ ràng là bộ dạng sau khi vận động mạnh.

Cửu Thiều lặp lại: “Anh xin lỗi.”

Thanh Hoành quyết định không làm khó anh nữa: “Lỗi cũng do em, đưa ra đề nghị không đúng lúc, khiến anh hiểu nhầm em đang lợi dụng anh.”

Cửu Thiều cầm tay cô, lòng bàn tay anh ẩm ướt.

Thanh Hoành hỏi: “Sao anh lại thở hồng hộc thế kia?”

“Lúc nãy anh xuống lầu tìm em thì khu nhà mất điện. Không thấy em đâu, anh nghĩ có lẽ em đã lên nhà rồi nên lại chạy cầu thang bộ lên. Nhưng em vẫn chưa về, anh lo quá.”

Cô kéo tay anh đứng dậy: “Có vẻ sẽ mất điện lâu đấy, chúng ta lên nhà thôi.”

Cửu Thiều để mặc cô kéo đi. Thanh Hoành leo được hai tầng thì chán nản, ngước cổ nhìn lên khoảng cầu thang tối thui phía trên: “Em đi không nổi nữa, anh cõng em đi.”

Anh không lên tiếng, chỉ im lặng cúi xuống cho cô leo lên lưng rồi cõng cô đi. Sau gáy anh vẫn còn ướt sũng mồ hôi. Bước chân của anh rất trầm ổn, Thanh Hoành nằm trên lưng anh không hề cảm thấy khó chịu.

Thanh Hoành cũng không biết hai người đã lên đến tầng thứ mấy. Hơi thở của anh bắt đầu dồn dập, nặng nề. Anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau chấn thương, bây giờ phải cõng thêm cô trên lưng, leo hết mấy tầng lầu, cũng quá khó cho anh rồi! Cô ghé sát lỗ tai anh, thì thầm: “Được rồi, em chỉ nhõng nhẽo thế thôi, thực ra em vẫn tự đi được mà.”

Cửu Thiều hơi dừng bước, trả lời: “Cứ để anh cõng em.”

“Thật sự không cần, thả em xuống đi, để em tự đi.”

Cô muốn trượt xuống lại bị anh ghìm chặt. Thái độ của anh rất kiên quyết, cô đành thôi không giãy dụa, tiết kiệm sức lực cho anh. Thanh Hoành thật sự cảm thấy tình yêu của họ giống hệt câu chuyện tình yêu trong bệnh viện tâm thần. Mỗi lần cãi cọ, giận dỗi, không phải vì cô thiếu dịu dàng, thương yêu, lại càng không phải vì anh đào hoa, lăng nhăng, mà tất cả chỉ vì một kẻ tên là Ám Hoa. Thật là ngớ ngẩn!

“Em đã suy nghĩ nhiều chuyện, em thấy chúng mình không nên lại tranh cãi nhau chỉ vì Ám Hoa nữa.” Cô khẽ nói, “Cuộc sống và tình yêu của em bị huỷ hoại bởi một kẻ mà em không biết mặt, cũng chẳng rõ thực hư sự tồn tại của hắn. Điều này không đáng! Chỉ riêng điểm này thôi, em cũng nên xin lỗi anh.”

Cửu Thiều mỉm cười: “Không sao.”

“Còn nữa, em thật sự đang trong kỳ an toàn mà.”

“… Cho dù không phải thì cũng không sao, anh vẫn sẽ chịu trách nhiệm.”

Xã hội hiện đại, cuộc sống trôi đi với tiết tấu nhanh, phàm là chuyện gì cũng xuất phát từ sự tự nguyện đôi bên, nào có cần ai phải chịu trách nhiệm với ai. Cô hiểu nhưng không nói ra.

“Nhưng em vẫn không chấp nhận chuyện anh đẩy em ra rìa khỏi toàn bộ vụ án này. Anh không chịu cho em đi cùng, nhưng nếu em cứ bám theo anh đến cùng thì anh làm gì được em? Anh đang trong tình cảnh khó xử, không thể tự làm nhiều chuyện, chẳng lẽ anh không cần một trợ thủ bên cạnh sao?”

Cửu Thiều nghe cô lảm nhảm một hồi vẫn lái về chủ đề này, lắc đầu bất lực: “Nếu có thể, anh rất muốn bổ đầu em ra để xem xét cấu tạo đại não của em.”

Thanh Hoành nói: “Vì sao chứ? Em thấy cách suy nghĩ của em mới là suy nghĩ của người bình thường. Có thể vĩnh viễn em sẽ không bao giờ chạm tới được sự thật dù nó cách em rất gần, rất gần, nhưng dẫu vậy em vẫn muốn cố gắng một lần.”

Nếu phải dùng phép so sánh thì cô nhất định sẽ là cô bé hiếu động trong truyện tranh giành cho lứa tuổi thanh thiếu niên, còn anh là ông cụ suốt ngày thở than, ca cẩm, hướng đi sai thì cố gắng cách mấy cũng vẫn sai.

“Thực lòng, trước lúc lên đường, anh vẫn luôn tin chắc mình sẽ bắt được Ám Hoa. Đồng thời, anh còn nghĩ Ám Hoa cũng không chắc chắn có thể dồn anh vào chỗ chết.” Giọng nói ôn tồn, điềm đạm của Cửu Thiều thoáng vẻ xúc động: “Điều khiến anh hối hận nhất, cả đời này không thể tha thứ cho chính mình là, ngay khi cậu anh phát ra tín hiệu lệnh cho tất cả hành khách rời khỏi tàu, anh đã không đi tìm cậu ngay. Lúc ấy, cậu đã bị Ám Hoa khống chế.”

“Anh đã mất cậu, không thể lại để mất em. Mà em, lại chính là điểm yếu của anh.”



Khi về đến nhà, Thanh Hoành bắt đầu sắp xếp hành lý, cô cố gắng tinh giản tối đa những thứ có thể mang theo, nhét vừa một ba lô nhỏ. Đôi giày thể thao nhãn hiệu GEOX cô mua mấy năm trước để tham gia hoạt động của câu lạc bộ leo núi nhưng bận quá, không có thời gian nên đôi giày cứ nằm im trong hộp, mãi tới hôm nay mới có cơ hội phát huy tác dụng.

Sắp xếp xong xuôi, cô không dám đi ngủ, sợ nếu ngủ quên, sáng mai thức dậy thì Cửu Thiều đã bỏ đi, cô lại mất công đi tìm anh nữa.

Cuối cùng cô ngồi ngủ gật trên ghế sofa. Quá nửa đêm, nghe thấy tiếng kẹt cửa, cô lập tức bật dậy, thấy Cửu Thiều rời khỏi phòng với chiếc ba lô leo núi chuyên dụng trên vai. Cô ngó di động, lúc này là bốn giờ mười lăm phút sáng.

Cô nhanh nhẹn khoác ba lô lên vai, đi ra cửa mang giày.

Cửu Thiều nhìn hành động của cô, im lặng nhíu mày.

Bọn họ một trước một sau ra cửa, Cửu Thiều đi rất nhanh, không hề có ý định chờ cô. Thanh Hoành bất đắc dĩ phải bước nhanh để theo kịp anh, bước không kịp thì chạy.

Cửu Thiều đi được một đoạn, vừa khéo có một chiếc taxi trờ tới, anh ngoắc tay lại rồi tự động mở cửa ngồi vào ghế phụ lái phía trước.

Thanh Hoành mở cửa sau xe, ngồi vào, nghe anh nói với tài xế: “Đến nhà ga.”

Đúng là vào thời điểm nhạy cảm này, anh chỉ có thể ngồi tàu hoả hoặc đi xe khách đường dài. Những người sống sót sau vụ nổ tàu Đông Thái Bình Dương không nhiều, cô quen hầu hết những người đó, chỉ riêng về điểm này, cô cảm thấy rất tự tin khi nắm được nhiều thông tin hơn anh.

Sáng sớm đường phố vắng tanh nên họ nhanh chóng đến được nhà ga. Vì còn sớm, nhà ga chưa mở cửa bán vé, nhưng đám cò vé, phe vé đã lượn lờ quanh đó. Cửu Thiều rút ví định mua, nhưng Thanh Hoành nhanh tay hơn: “Cho hai vé đi thành phố Tân”.

Cửu Thiều nhìn cô một cái, không nói gì. Người bán vé nhìn hai người một cái, thu tiền xong còn cười hì hì hỏi: “Vợ chồng son cãi nhau hả?”

Thanh Hoành nắm chặt cặp vé: “Em biết người mà anh nghi ngờ đầu tiên chính là Thẩm Dật, anh ta đang sống ở thành phố Tân.”

Cửu Thiều nhìn cô, có vẻ anh đã khá mệt mỏi với sự ngang bướng của cô: “Em không cần phải đi.”

“Tự em muốn đi.”

Anh đành bó tay, thở dài cầm lấy cặp vé: “Đi thôi.”

Thanh Hoành mừng thầm, sóng vai bên anh: “Đáng lẽ anh nên đồng ý từ đầu đi mới phải, nếu không đã không phải thở dài như thế.”

Tàu đến thành phố Tân vào ga, họ nhanh chóng lên tàu. Thanh Hoành cả một đêm không được ngủ nên cảm thấy mệt, mí trên đánh mí dưới, vừa lên tàu đã dựa đầu vào vai anh ngủ thiếp đi.

Khi cô tỉnh lại, tàu vừa đi vào đường hầm, tối thui. Cô khẽ cử động, Cửu Thiều đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh cũng cựa quậy, duỗi thẳng hai chân, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Trưa rồi, đi ăn thôi.”

Thanh Hoành đi theo anh xuyên qua đám đông đi tới toa ăn. Cửu Thiều đút hai tay vào túi quần chậm rãi bước đi, thế rồi đột nhiên anh bước nhanh hơn. Thanh Hoành lập tức tăng tốc độ, vừa đi vừa ngoảnh lại phía sau. Không có người theo dõi. Cô vẫn còn đang thắc mắc thì Cửu Thiều đã giảm tốc độ, bước đi thong thả, chậm rãi, mắt vấn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thanh Hoành cũng đánh mắt nhìn ra ngoài nhưng không thấy gì cả.

Thanh Hoành không hiểu ra sao, đành phải bám sát anh.

Tàu sắp vào ga kế tiếp nên tốc độ càng ngày càng chậm rồi dừng lại. Cửu Thiều tới toa ăn mua hai suất cơm hộp, sau đó họ ngồi ăn bên cửa sổ.

Thanh Hoành hỏi: “Hồi nãy anh sao thế? Có ai đó theo dõi chúng ta sao?”

Anh đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho cô im lặng.



Mười lăm phút sau, thời gian dừng nghỉ đã hết. Cửu Thiều bỏ hộp cơm vào thùng rác, quay về chỗ ngồi. Thanh Hoành không muốn ăn, cũng chẳng đói nên chỉ khều vài miếng rồi thôi. Tiếng loa phát thanh thông báo tiếp tục khởi hành, hồi còi báo hiệu reo lên, đoàn tàu rùng mình chuyển bánh.

Bỗng nhiên Cửu Thiều chạy như bay ra ngoài cửa toa tàu. Lúc này Thanh Hoành mới để ý trong đám đông có một vài người đeo bộ phát tín hiệu trong tai, đang thì thầm trao đổi điều gì đó. Cô khẽ cắn môi, ra sức chạy theo Cửu Thiều, mặc kệ những va đập với những người xung quanh. Cũng may có anh chạy phía trước mở đường nên cô cũng không tốn nhiều thời gian hay sức lực để lách qua.

Cuối cùng, anh nhảy khỏi tàu. Thanh Hoành cắn chặt môi nhảy xuống theo anh dù bị vướng vài người. Cửa tàu đóng lại, đoàn tàu tăng tốc chuyển tới ga tiếp theo. Thanh Hoành ngoái lại nhìn, mấy người lạ kia đang dán mắt vào hai người họ, rối rít nói gì đó.

Chắc chắn sẽ có người đuổi theo vây bắt họ.

Thanh Hoành biết điều này,mặc kệ khi nãy nhảy tàu có bị thương hay không, cô vẫn gắng bám theo sát nút Cửu Thiều. Họ chọn đi cầu thang bộ vì thang cuốn rất đông người. Họ chạy nhanh lên cầu thang. Thật khổ cho Thanh Hoành, cô vừa đeo ba lô vừa phải chạy theo người phía trước, lại còn phải phán đoán tình hình tiếp theo.

Điều duy nhất cô chắc chắn là, vừa nãy Cửu Thiều muốn cắt đuôi cô.

Nhớ lại lúc trước, anh chỉ mới thở dài chứ chưa hề đồng ý sẽ cho cô đi cùng. Càng nghĩ càng tức, Thanh Hoành chỉ hận không thể lập tức xông lên đánh cho anh một trận.

Họ chạy lên bậc thang trên cùng thì nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới. Thanh Hoành quay lại nhìn va thấy mấy người mặc đồng phục nhà ga đang đuổi theo họ. Không nghĩ ngợi nhiều, Thanh Hoành liều mạng chạy về phía trước. Thật may là mấy năm qua cô vẫn luôn duy trì thói quen tập thể hình, cho nên không đến mức chạy không nổi.

Ra khỏi nhà ga, Cửu Thiều dừng lại, nhìn biển chỉ đường rồi nhanh chóng chọn hướng đi.

Thanh Hoành vừa chạy vừa thở hồng hộc như người sưng phổi. Đột nhiên Cửu Thiều xoay người, nắm tay cô chạy tiếp, đến ngã ba, anh dừng lại, chỉ về một hướng: “Em chạy hướng đó.”

Thanh Hoành siết chặt tay anh, phản đối: “Tại sao em lại phải đi theo hướng đó? Em còn nên tin anh nữa ư?”

Cửu Thiều cau mày: “Nhanh lên, chúng ta không có thời gian. Gặp nhau ở ngã tư kế tiếp, anh sẽ cắt đuôi bọn họ.”

Thanh Hoành phân vân, cô không dám chắc những gì anh nói có đáng tin hay không, trong khi đám người kia sắp đuổi kịp họ. So về thể lực và tốc độ, cô không thể bằng họ được. Cô ngẫm nghĩ một lát, trở giọng uy hiếp anh: “Nếu như anh lại lừa em, em sẽ lập tức báo cảnh sát!”

Cửu Thiều “ừ” một tiếng, chạy ra rào chắn đường, chống một tay lên thành rào rồi nhảy qua, loáng cái đã không thấy anh đâu nữa. Thanh Hoành quyết định chạy theo hướng anh chỉ, mục tiêu vây bắt của đám người kia không phải cô nên họ sẽ không đuổi theo cô. Cô thấp thỏm lo sợ anh sẽ không xuất hiện.

Nếu anh không xuất hiện, cô chỉ có thể lên tàu, tự mình đi tới thành phố Tân. Thẩm Dật là một trong số những người sống sót, Cửu Thiều chắc chắn sẽ đến thành phố anh ta sống. Cô hoàn toàn có thể đợi, nhưng nếu vậy cô sẽ mất đi quyền chủ động.

Đến điểm hẹn, ngó nghiêng mãi không thấy anh đâu, cô còn đang thất vọng, có lẽ anh lại lừa cô thì có ai đó vỗ vai cô một cái, kéo tay cô đi ngược trở lại.

Thanh Hoành thoáng hoảng hốt, nhưng rất nhanh phản ứng kịp. Anh kéo thấp mũ lưỡi trai, quần áo cũ thay bằng quần bò, áo phông mặc trong, khoác sơ mi kẻ ca rô bên ngoài, nhìn qua trẻ hơn vài tuổi.

Cửu Thiều thở dài: “Phản ứng chậm chạp, thiếu cảnh giác như thế này, em có dám chắc sẽ không cản đường anh không?”

Thanh Hoành nuốt cục tức: “Em sẽ sửa.” Đương nhiên cô biết, bây giờ có cố công mấy, cô cũng theo không kịp Cửu Thiều. Thực ra một số khả năng của con người là thiên bẩm, trời phú, không phải cứ muốn rèn luyện là có thể thành.

Cửu Thiều nắm tay cô băng qua ngã tư, sau đó rẽ vào một hẻm nhỏ, rồi dừng chân tại một nhà nghỉ nhỏ. Anh vừa mở ba lô vừa bước vào trong: “Tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai sẽ bắt chuyến xe lúc bốn rưỡi sáng.”

Thanh Hoành sửng sốt: “Bốn rưỡi sáng?”

“Nếu không thì mấy giờ?” Đến quầy lễ tân, Cửu Thiều thản nhiên rút chứng minh thư ra.

“Một phòng giường đơn khổ lớn.”

“Một phòng giường đôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiếng Ngân Rung Của Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook