Chương 30
Tô Mịch
19/04/2016
Họ đồng thanh lên tiếng, rồi quay sang nhìn nhau, sau đó cùng nhắc lại:
“Một phòng giường đơn khổ lớn.”
“Một phòng giường đôi.”
Thanh Hoành cảm thấy như bị nội thương. Nếu như những chuyện liên quan đến Ám Hoa mà họ cũng đồng thuận được như thế này có phải tốt hơn không?
Cô bé lễ tân không buồn ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt: “Hai người thống nhất trước đi.”
Cửu Thiều lại thở dài, kéo thấp mũ hơn nữa, ôm vai cô, khẽ nói: “Phòng đôi giường bé quá, không tiện.”
Không tiện? Vì sao không tiện? Không tiện làm gì?
Thanh Hoành trợn mắt nhìn anh nhưng không nói gì nữa.
Anh lấy lại chứng minh thư và thẻ phòng, khoác tay cô, mãi đến khi đi tới khúc quẹo vào dãy hành lang vòng vèo mới bỏ ra: “Đến Motor Hotel mà em đòi đặt phòng đôi? Định gây ấn tượng đấy à?”
“Cái… cái gì?” Thanh Hoành sửng sốt, “Motor Hotel không phải là chuỗi nhà nghỉ hay sao?”
Đến trước cửa phòng, Cửu Thiều đút thẻ vào hộp cảm ứng, không thèm quay đầu lại; “Hay nói cách khác, đây là nhà nghỉ tình nhân, khách trọ theo giờ.”
“… Sao lại ở đây?”
“Nhà nghỉ mà có thể kinh doanh ở nơi này nghĩa là sẽ ít bị kiểm tra.”
Thanh Hoành ngó nghiêng xung quanh, cứ thấy nơi này ghê ghê, nhưng họ đang chạy trốn, không thể chọn chỗ ở sang trọng. Cô đang định theo Cửu Thiều vào phòng thì có ai đó túm lấy cánh tay.
Cô quay lại và thấy một người đàn ông trung niên đang ôm ấp một cô gái trang điểm khá đậm: “Bao nhiêu? Năm trăm nhé?”
Thanh Hoành lập tức hiểu ra, cô giận tím mặt: “Ông nói gì thế?”
“Chê ít sao? Vậy thì tám trăm, giá ấy là cao lắm rồi. Cô em tưởng mình cao quý, sang trọng lắm hả?”
Cô đang định ăn miếng trả miếng với gã này thì Cửu Thiều quay trở lại, kéo cô giật vào trong, mỉm cười thật tươi để lộ cả lúm đồng tiền: “Bình thường với phụ nữ, tôi sẽ giảm giá hai mươi phần trăm, khách nam phải trả gấp đôi.”
Gã đàn ông kia ngỡ ngàng, mặt mày biến sắc: “Thật là xui xẻo!”
Thanh Hoành nín cười, chưa kịp nói gì đã bị anh đẩy vào trong. Cửu Thiều cởi ba lô, rút ví tiền: “Em đói bụng chưa? Anh đi mua ít đồ ăn.”
“Ăn gì cũng được.”
Anh đi một lát đã quay lại, trên tay là mì gói, xúc xích và bánh quy, có lẽ là mua ở quầy lễ tân.
Thanh Hoành ngồi ở mép giường, có chút bối rối vì chưa bao giờ đặt chân đến những nơi này. Nhưng có vẻ Cửu Thiều lại hết sức tự nhiên. Cô tò mò nhìn anh, chẳng may bị phát hiện: “Trước kia khi đi làm nhiệm vụ anh cũng đã từng ở nơi như thế này. Chỉ đơn giản là điều tra án, không làm gì khác.”
Thanh Hoành vội vàng giải thích: “Em biết anh sẽ không đi tìm… À, gì nhỉ, em biết anh không phải loại người đó.” Cô xấu hổ. Thanh minh là thú tội, chi bằng cô im lặng còn hơn.
Cửu Thiều bước lại, kiểm tra khăn trải giường, chăn và gối, vẻ mặt cau có. Thanh Hoành biết tính anh ưa sạch sẽ, bắt anh ở đây chẳng khác gì tra tấn anh. May mà cô không kỹ tính như anh, chỗ nào cũng được, dù sao cũng chỉ ngủ lại một đêm, cô không thèm để ý.
Cô đứng lên đi đun nước pha mì làm bữa tối. Ăn xong, cô quay lại giường, nằm một bên nghỉ ngơi.
Lát sau, cô quay đầu nhìn lại, Cửu Thiều vẫn đang ngồi ở bên mép giường, dáng vẻ như đang suy nghĩ cái gì đó. Thanh Hoành thầm nghĩ, tốt nhất không nên làm phiền anh. Bây giờ anh đã tạm chấp nhận cho cô đi theo, ngày mai không biết sẽ xảy ra chuyện gì, điều quan trọng nhất cô cần làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị tinh thần chiến đấu cho ngày mai.
Đang mê man chợt cô nghe phòng bên có tiếng động lịch kịch, đầu tiên là tiếng bàn ghế xô lệch, sau đó là tiếng hét của một người phụ nữ, rất khủng khiếp. Nghe giọng thì có vẻ người đó còn rất trẻ, có thể còn chưa đến tuổi thành niên.
Thanh Hoành ngồi bật dậy, đẩy đẩy người bên cạnh: “Liệu có chuyện gì nguy hiểm không anh?”
Cửu Thiều vẫn nhắm nghiền mắt, trở người, giọng còn mang âm mũi: “Họ đang diễn trò đấy. Nếu em muốn thì có thể sang gõ cửa yeu cầu họ ngừng lại.”
Thanh Hoành xấu hổ, rút tay về: “Em xin lỗi đã đánh thức anh.”
Cửu Thiều nhẹ giọng “ừ” một tiếng rồi thôi.
Cô đương nhiên hiểu “diễn trò” có nghĩa là gì. Tiếng động từ phòng bên ngày một rõ ràng. Chợt cô nhớ tới Tạ Doãn Luy từng nói với cô: “Em cái gì cũng tốt, chỉ riêng chuyện ấy là lạnh nhạt.”. Thực tế thì cô cũng không hẳn là lạnh nhạt, chí ít cô cũng từng “lăn giường” với Cửu Thiều rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, Cửu Thiều mới là kẻ lạnh nhạt với chuyện ấy thì có. Tiếng động như thế mà anh vẫn ngủ ngon lành đi được.
Đây mới thực sự là Liễu Hạ Huệ thời hiện đại.
Những tiếng động từ phòng bên vẫn không ngừng vang lên, quấy nhiễu tâm trí người khác, thúc bách trí tưởng tượng nhạy cảm của Thanh Hoành. Cô cứ nghĩ vẩn vơ, cuối cùng cơn buồn ngủ chết tiệt cũng tìm đến… Sau đó cô ngủ thiếp đi.
Chuông báo thức của Cửu Thiều vang lên inh ỏi. Thanh Hoành bật dậy như robot, đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất có thể, xếp gọn gang ba lô để có thể lên đường bất cứ lúc nào.
Ngược lại Cửu Thiều có vẻ rất thong thả, anh nằm lười thêm mười phút rồi mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Cửu Thiều vừa ra ngoài đã thấy Thanh Hoành chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, bất đắc dĩ anh lại thở dài. Số lần thở dài bất lực mấy ngày qua của anh đã sắp bằng số lần của hai mươi năm trước cộng lại.
Thanh Hoành nhìn anh, ngập ngừng không nói.
“Em muốn nói gì thì nói đi.”
“Em thấy anh có vẻ mệt sắp chết rồi…”
Cửu Thiều đưa tay bóp trán: “Ừ, tối hôm qua ngủ không ngon.”
Á, thế hoá ra cô mới chính là Liễu Hạ Huệ thời hiện đại!
Thanh Hoành lém lỉnh trêu chọc: “Em thấy anh rất có hứng thú với màn diễn trò đêm qua thì phải.”
Cửu Thiều liếc cô, thành thực: “Vốn dĩ không có gì, chỉ tại em ngủ bên cạnh nên mới làm anh mất ngủ.”
Thanh Hoành ngẩn người, không biết nên phản bác thế nào, cô hỏi dò: “Hết giận em rồi à?”
Tự dưng cô có cảm giác mình thật sự rất bi thảm, rõ ràng cô đã phải nén giận nhịn anh, vậy mà bây giờ còn phải mặt dày đi dò la thái độ anh nữa. Tủi thân quá mà!
Anh sửa sang lại ba lô, đứng lên, bình thản “ừ” một tiếng.
“Vậy anh cũng sẽ thôi không nảy ý xấu bỏ rơi em giữa đường nữa phải không?”
Cửu Thiều rút thẻ mở cửa phòng, hỏi vặn lại cô: “Em có định đi nữa không?”
Mặc dù không có được đáp án rõ ràng, nhưng nhìn thái độ của anh đã dễ chịu hơn nhiều. Thanh Hoành cũng không dám lắm chuyện đi đôi co với anh, cô ngoan ngoãn theo sau anh lên đường. Đến một ngã rẽ, anh đột ngột dừng lại, giơ đồng hồ lên xem rồi đứng yên.
“Sao lại dừng ở đây?”
“Bốn giờ mười lăm sẽ có một chiếc xe khách đường dài chạy qua đây. Vì là chuyến sớm nên vắng khách, lái xe sẽ thường dừng ở đây đón khách. Từ bến xe chạy đến đây mất khoảng mười lăm phút. Tầm này xe cộ lưu thông còn thưa thớt, cùng lắm chỉ mất năm phút đợi xe… Xe đến rồi.”
Thanh Hoành nhìn thấy chiếc xe khách đường dài dừng lại. Đầu xe ghi điểm đến không phải thành phố Tân mà là một thị trấn nhỏ tên Vân Lạc ở gần đó. Cô thắc mắc nhưng lại ngại mất mặt nên không hỏi anh. Có điều, lát sau cô đã nhịn không được mà hỏi: “Không phải anh định tới thành phố Tân sao?”
“Anh chưa từng nói sẽ tới đó.”
“Vậy sao anh còn để em mua vé tàu?”
“Lúc vừa đến nhà ga, anh phát hiện ra có người theo dõi, vậy thôi.”
“Cho nên địa điểm anh muốn đến đầu tiên là thị trấn Vân Lạc? Nhưng em nhớ, Vân Lạc là quê của bốn cô cậu thanh niên kia. Họ không có khả năng là Ám Hoa. Có lẽ anh nhầm rồi.”
“Anh đi tìm bọn họ, không có nghĩa là họ chính là Ám Hoa. Tương tự, nếu anh đi tìm Thẩm Dật, cũng không có nghĩa Ám Hoa chính là anh ta.”
Vậy anh còn đi làm gì?
Đương nhiên cô không dám nói với anh câu này. Nghĩ lại, cô quyết định nịnh nọt anh: “Anh cũng giỏi ghê, biết được cả thời gian xe khách chạy.”
Một lúc sau Cửu Thiều mới đáp: “Cũng bình thường thôi, vì anh có thể đọc thuộc thời gian xuất phát của tất cả các chuyến tàu và xe khách trên cả nước.”
“… Anh thuộc lòng cái đó làm gì?”
“Vì anh rảnh.”
“Vậy anh….”
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì anh đã ngả lưng vào ghế, nhắm mắt lại, không có ý trả lời thêm bất cứ chuyện gì. Thực ra Thanh Hoành còn rất nhiều câu hỏi. Việc anh muốn tìm gặp từng người trong số những hành khách may mắn sống sót sau vụ nổ là điều hết sức rõ ràng, không cần phải nghi ngờ gì nữa. Nhưng cô vẫn không hiểu, vì sao lựa chọn đầu tiên của anh lại là những người mà cô cho là không có dấu hiệu khả nghi? Còn nữa, hôm qua anh đã không ngại ngần rút chứng minh thư ra đặt phòng nhà nghỉ. Chẳng lẽ anh không nhớ, sự tồn tại của anh bây giờ chẳng khác gì Ám Hoa, chỉ còn thiếu mỗi lệnh truy nã toàn thành phố nữa thôi sao?
Ôm một bụng nghi vấn, lại phải đề phòng anh nhảy xe trốn đi, Thanh Hoành cảm thấy rất mệt. Trái lại, Cửu Thiều nằm ngủ ngon lành, ngón tay cũng chẳng thèm động đậy. Thanh Hoành trừng mắt nhìn anh hồi lâu mới giận dữ nhìn sang hướng khác.
Vân Lạc là một thị trấn nhỏ, giống quê của Hình Mẫn.
Khi xe khách bắt đầu đi vào thị trấn Vân Lạc, Cửu Thiều mới mở mắt, giơ tay kéo thấp mũ lưỡi trai, đeo ba lô đứng dậy, đi đến lái xe, dùng tiếng địa phương nói chuyện với anh ta vài câu. Lái xe cho xe dừng ở ven đường, để họ xuống.
Thanh Hoành bây giờ đã không còn bất ngờ với bất cứ hành động gì của anh nữa.
Bọn họ sóng vai nhau đi trên đường. Người ta bắt đầu rục rịch bày ra các sạp hàng đêm và đồ nướng ven đường, cả thị trấn chìm trong bầu không khí yên bình, no ấm.
Thanh Hoành bỗng cảm thấy rất thích nơi này. Trái hẳn với thành phố nơi cô sống. Ở đó, nhịp sống trôi đi quá hối hả, xô bồ, ai nấy đều vội vàng, gấp gáp, lâu dần con người hình thành nên thói thờ ơ, vô cảm với mọi người, mọi sự.
“Nếu em sống ở đây, nhất định em sẽ thấy tẻ nhạt.” Cửu Thiều đột nhiên mở lời.
“Cũng chưa chắc. Em vốn không thích đi chơi đêm hay ăn đêm.”
“Em không thích mấy thứ đó, nhưng em sống khác người thường. Em tận hưởng cảm giác phấn khích mà cuộc sống mang lại không giống những người khác. Anh bỗng hoài nghi, sau khi mọi chuyện kết thúc, có thể em sẽ cảm thấy hụt hẫng.”
Thanh Hoành sửng sốt, lập tức cười nói: “Thầy Tiêu…”
Bước chân anh hơi chậm lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô vẫn tươi cười: “Thầy từng nói sẽ thực hiện giai đoạn hai của quá trình điều trị tâm lý cho em, vì thế, dù sau này em có bị hẫng hụt thì em vẫn còn có thầy kia mà.”
Cửu Thiều lặng thinh, lát sau khoé miệng thấp thoáng ý cười.
Thanh Hoành nghĩ, anh nói đúng, thời gian đầu sau khi xảy ra vụ nổ, cô chìm đắm trong đau khổ không cách nào thoát ra. Nhưng rồi cô đã tự mình giải thoát vì cuộc sống của cô có mục tiêu, cô như được tái sinh với năng lượng sống tràn đầy. Trước kia cô có mọi thứ nên không tha thiết bất cứ ai hay bất cứ cái gì. Kể từ sau sự kiện đó, cô trở nên cố chấp, chịu đựng và kiên cường lạ thường. Nếu mọi chuyện liên quan Ám Hoa kết thúc, rất có thể cô sẽ bị hẫng, khó thích ứng nổi.
“Em bỗng cảm thấy anh gặp phải em thật sự là rất xui xẻo, nhưng anh không còn cách nào khác nữa rồi. Nếu em không thể tiếp tục theo anh điều tra, em sẽ hành động một mình. Mà nếu thế, chắc chắn sẽ hỏng việc, anh biết mà.”
“Anh không nghĩ em hành động một mình lại là chuyện xấu.”
Thanh Hoành nhìn anh đầy bất ngờ, không biết có phải anh lại đnag trêu đùa cô hay không. Bởi vì những lời an ủi, động viên sẽ không bao giờ được phát ra từ miệng anh, hơn nữa cô cũng chẳng mong chờ.
Quả nhiên, anh nói tiếp: “Bởi vì em không nắm được tình hình thực tế.”
“Một phòng giường đơn khổ lớn.”
“Một phòng giường đôi.”
Thanh Hoành cảm thấy như bị nội thương. Nếu như những chuyện liên quan đến Ám Hoa mà họ cũng đồng thuận được như thế này có phải tốt hơn không?
Cô bé lễ tân không buồn ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt: “Hai người thống nhất trước đi.”
Cửu Thiều lại thở dài, kéo thấp mũ hơn nữa, ôm vai cô, khẽ nói: “Phòng đôi giường bé quá, không tiện.”
Không tiện? Vì sao không tiện? Không tiện làm gì?
Thanh Hoành trợn mắt nhìn anh nhưng không nói gì nữa.
Anh lấy lại chứng minh thư và thẻ phòng, khoác tay cô, mãi đến khi đi tới khúc quẹo vào dãy hành lang vòng vèo mới bỏ ra: “Đến Motor Hotel mà em đòi đặt phòng đôi? Định gây ấn tượng đấy à?”
“Cái… cái gì?” Thanh Hoành sửng sốt, “Motor Hotel không phải là chuỗi nhà nghỉ hay sao?”
Đến trước cửa phòng, Cửu Thiều đút thẻ vào hộp cảm ứng, không thèm quay đầu lại; “Hay nói cách khác, đây là nhà nghỉ tình nhân, khách trọ theo giờ.”
“… Sao lại ở đây?”
“Nhà nghỉ mà có thể kinh doanh ở nơi này nghĩa là sẽ ít bị kiểm tra.”
Thanh Hoành ngó nghiêng xung quanh, cứ thấy nơi này ghê ghê, nhưng họ đang chạy trốn, không thể chọn chỗ ở sang trọng. Cô đang định theo Cửu Thiều vào phòng thì có ai đó túm lấy cánh tay.
Cô quay lại và thấy một người đàn ông trung niên đang ôm ấp một cô gái trang điểm khá đậm: “Bao nhiêu? Năm trăm nhé?”
Thanh Hoành lập tức hiểu ra, cô giận tím mặt: “Ông nói gì thế?”
“Chê ít sao? Vậy thì tám trăm, giá ấy là cao lắm rồi. Cô em tưởng mình cao quý, sang trọng lắm hả?”
Cô đang định ăn miếng trả miếng với gã này thì Cửu Thiều quay trở lại, kéo cô giật vào trong, mỉm cười thật tươi để lộ cả lúm đồng tiền: “Bình thường với phụ nữ, tôi sẽ giảm giá hai mươi phần trăm, khách nam phải trả gấp đôi.”
Gã đàn ông kia ngỡ ngàng, mặt mày biến sắc: “Thật là xui xẻo!”
Thanh Hoành nín cười, chưa kịp nói gì đã bị anh đẩy vào trong. Cửu Thiều cởi ba lô, rút ví tiền: “Em đói bụng chưa? Anh đi mua ít đồ ăn.”
“Ăn gì cũng được.”
Anh đi một lát đã quay lại, trên tay là mì gói, xúc xích và bánh quy, có lẽ là mua ở quầy lễ tân.
Thanh Hoành ngồi ở mép giường, có chút bối rối vì chưa bao giờ đặt chân đến những nơi này. Nhưng có vẻ Cửu Thiều lại hết sức tự nhiên. Cô tò mò nhìn anh, chẳng may bị phát hiện: “Trước kia khi đi làm nhiệm vụ anh cũng đã từng ở nơi như thế này. Chỉ đơn giản là điều tra án, không làm gì khác.”
Thanh Hoành vội vàng giải thích: “Em biết anh sẽ không đi tìm… À, gì nhỉ, em biết anh không phải loại người đó.” Cô xấu hổ. Thanh minh là thú tội, chi bằng cô im lặng còn hơn.
Cửu Thiều bước lại, kiểm tra khăn trải giường, chăn và gối, vẻ mặt cau có. Thanh Hoành biết tính anh ưa sạch sẽ, bắt anh ở đây chẳng khác gì tra tấn anh. May mà cô không kỹ tính như anh, chỗ nào cũng được, dù sao cũng chỉ ngủ lại một đêm, cô không thèm để ý.
Cô đứng lên đi đun nước pha mì làm bữa tối. Ăn xong, cô quay lại giường, nằm một bên nghỉ ngơi.
Lát sau, cô quay đầu nhìn lại, Cửu Thiều vẫn đang ngồi ở bên mép giường, dáng vẻ như đang suy nghĩ cái gì đó. Thanh Hoành thầm nghĩ, tốt nhất không nên làm phiền anh. Bây giờ anh đã tạm chấp nhận cho cô đi theo, ngày mai không biết sẽ xảy ra chuyện gì, điều quan trọng nhất cô cần làm bây giờ là nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị tinh thần chiến đấu cho ngày mai.
Đang mê man chợt cô nghe phòng bên có tiếng động lịch kịch, đầu tiên là tiếng bàn ghế xô lệch, sau đó là tiếng hét của một người phụ nữ, rất khủng khiếp. Nghe giọng thì có vẻ người đó còn rất trẻ, có thể còn chưa đến tuổi thành niên.
Thanh Hoành ngồi bật dậy, đẩy đẩy người bên cạnh: “Liệu có chuyện gì nguy hiểm không anh?”
Cửu Thiều vẫn nhắm nghiền mắt, trở người, giọng còn mang âm mũi: “Họ đang diễn trò đấy. Nếu em muốn thì có thể sang gõ cửa yeu cầu họ ngừng lại.”
Thanh Hoành xấu hổ, rút tay về: “Em xin lỗi đã đánh thức anh.”
Cửu Thiều nhẹ giọng “ừ” một tiếng rồi thôi.
Cô đương nhiên hiểu “diễn trò” có nghĩa là gì. Tiếng động từ phòng bên ngày một rõ ràng. Chợt cô nhớ tới Tạ Doãn Luy từng nói với cô: “Em cái gì cũng tốt, chỉ riêng chuyện ấy là lạnh nhạt.”. Thực tế thì cô cũng không hẳn là lạnh nhạt, chí ít cô cũng từng “lăn giường” với Cửu Thiều rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, Cửu Thiều mới là kẻ lạnh nhạt với chuyện ấy thì có. Tiếng động như thế mà anh vẫn ngủ ngon lành đi được.
Đây mới thực sự là Liễu Hạ Huệ thời hiện đại.
Những tiếng động từ phòng bên vẫn không ngừng vang lên, quấy nhiễu tâm trí người khác, thúc bách trí tưởng tượng nhạy cảm của Thanh Hoành. Cô cứ nghĩ vẩn vơ, cuối cùng cơn buồn ngủ chết tiệt cũng tìm đến… Sau đó cô ngủ thiếp đi.
Chuông báo thức của Cửu Thiều vang lên inh ỏi. Thanh Hoành bật dậy như robot, đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất có thể, xếp gọn gang ba lô để có thể lên đường bất cứ lúc nào.
Ngược lại Cửu Thiều có vẻ rất thong thả, anh nằm lười thêm mười phút rồi mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Cửu Thiều vừa ra ngoài đã thấy Thanh Hoành chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, bất đắc dĩ anh lại thở dài. Số lần thở dài bất lực mấy ngày qua của anh đã sắp bằng số lần của hai mươi năm trước cộng lại.
Thanh Hoành nhìn anh, ngập ngừng không nói.
“Em muốn nói gì thì nói đi.”
“Em thấy anh có vẻ mệt sắp chết rồi…”
Cửu Thiều đưa tay bóp trán: “Ừ, tối hôm qua ngủ không ngon.”
Á, thế hoá ra cô mới chính là Liễu Hạ Huệ thời hiện đại!
Thanh Hoành lém lỉnh trêu chọc: “Em thấy anh rất có hứng thú với màn diễn trò đêm qua thì phải.”
Cửu Thiều liếc cô, thành thực: “Vốn dĩ không có gì, chỉ tại em ngủ bên cạnh nên mới làm anh mất ngủ.”
Thanh Hoành ngẩn người, không biết nên phản bác thế nào, cô hỏi dò: “Hết giận em rồi à?”
Tự dưng cô có cảm giác mình thật sự rất bi thảm, rõ ràng cô đã phải nén giận nhịn anh, vậy mà bây giờ còn phải mặt dày đi dò la thái độ anh nữa. Tủi thân quá mà!
Anh sửa sang lại ba lô, đứng lên, bình thản “ừ” một tiếng.
“Vậy anh cũng sẽ thôi không nảy ý xấu bỏ rơi em giữa đường nữa phải không?”
Cửu Thiều rút thẻ mở cửa phòng, hỏi vặn lại cô: “Em có định đi nữa không?”
Mặc dù không có được đáp án rõ ràng, nhưng nhìn thái độ của anh đã dễ chịu hơn nhiều. Thanh Hoành cũng không dám lắm chuyện đi đôi co với anh, cô ngoan ngoãn theo sau anh lên đường. Đến một ngã rẽ, anh đột ngột dừng lại, giơ đồng hồ lên xem rồi đứng yên.
“Sao lại dừng ở đây?”
“Bốn giờ mười lăm sẽ có một chiếc xe khách đường dài chạy qua đây. Vì là chuyến sớm nên vắng khách, lái xe sẽ thường dừng ở đây đón khách. Từ bến xe chạy đến đây mất khoảng mười lăm phút. Tầm này xe cộ lưu thông còn thưa thớt, cùng lắm chỉ mất năm phút đợi xe… Xe đến rồi.”
Thanh Hoành nhìn thấy chiếc xe khách đường dài dừng lại. Đầu xe ghi điểm đến không phải thành phố Tân mà là một thị trấn nhỏ tên Vân Lạc ở gần đó. Cô thắc mắc nhưng lại ngại mất mặt nên không hỏi anh. Có điều, lát sau cô đã nhịn không được mà hỏi: “Không phải anh định tới thành phố Tân sao?”
“Anh chưa từng nói sẽ tới đó.”
“Vậy sao anh còn để em mua vé tàu?”
“Lúc vừa đến nhà ga, anh phát hiện ra có người theo dõi, vậy thôi.”
“Cho nên địa điểm anh muốn đến đầu tiên là thị trấn Vân Lạc? Nhưng em nhớ, Vân Lạc là quê của bốn cô cậu thanh niên kia. Họ không có khả năng là Ám Hoa. Có lẽ anh nhầm rồi.”
“Anh đi tìm bọn họ, không có nghĩa là họ chính là Ám Hoa. Tương tự, nếu anh đi tìm Thẩm Dật, cũng không có nghĩa Ám Hoa chính là anh ta.”
Vậy anh còn đi làm gì?
Đương nhiên cô không dám nói với anh câu này. Nghĩ lại, cô quyết định nịnh nọt anh: “Anh cũng giỏi ghê, biết được cả thời gian xe khách chạy.”
Một lúc sau Cửu Thiều mới đáp: “Cũng bình thường thôi, vì anh có thể đọc thuộc thời gian xuất phát của tất cả các chuyến tàu và xe khách trên cả nước.”
“… Anh thuộc lòng cái đó làm gì?”
“Vì anh rảnh.”
“Vậy anh….”
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì anh đã ngả lưng vào ghế, nhắm mắt lại, không có ý trả lời thêm bất cứ chuyện gì. Thực ra Thanh Hoành còn rất nhiều câu hỏi. Việc anh muốn tìm gặp từng người trong số những hành khách may mắn sống sót sau vụ nổ là điều hết sức rõ ràng, không cần phải nghi ngờ gì nữa. Nhưng cô vẫn không hiểu, vì sao lựa chọn đầu tiên của anh lại là những người mà cô cho là không có dấu hiệu khả nghi? Còn nữa, hôm qua anh đã không ngại ngần rút chứng minh thư ra đặt phòng nhà nghỉ. Chẳng lẽ anh không nhớ, sự tồn tại của anh bây giờ chẳng khác gì Ám Hoa, chỉ còn thiếu mỗi lệnh truy nã toàn thành phố nữa thôi sao?
Ôm một bụng nghi vấn, lại phải đề phòng anh nhảy xe trốn đi, Thanh Hoành cảm thấy rất mệt. Trái lại, Cửu Thiều nằm ngủ ngon lành, ngón tay cũng chẳng thèm động đậy. Thanh Hoành trừng mắt nhìn anh hồi lâu mới giận dữ nhìn sang hướng khác.
Vân Lạc là một thị trấn nhỏ, giống quê của Hình Mẫn.
Khi xe khách bắt đầu đi vào thị trấn Vân Lạc, Cửu Thiều mới mở mắt, giơ tay kéo thấp mũ lưỡi trai, đeo ba lô đứng dậy, đi đến lái xe, dùng tiếng địa phương nói chuyện với anh ta vài câu. Lái xe cho xe dừng ở ven đường, để họ xuống.
Thanh Hoành bây giờ đã không còn bất ngờ với bất cứ hành động gì của anh nữa.
Bọn họ sóng vai nhau đi trên đường. Người ta bắt đầu rục rịch bày ra các sạp hàng đêm và đồ nướng ven đường, cả thị trấn chìm trong bầu không khí yên bình, no ấm.
Thanh Hoành bỗng cảm thấy rất thích nơi này. Trái hẳn với thành phố nơi cô sống. Ở đó, nhịp sống trôi đi quá hối hả, xô bồ, ai nấy đều vội vàng, gấp gáp, lâu dần con người hình thành nên thói thờ ơ, vô cảm với mọi người, mọi sự.
“Nếu em sống ở đây, nhất định em sẽ thấy tẻ nhạt.” Cửu Thiều đột nhiên mở lời.
“Cũng chưa chắc. Em vốn không thích đi chơi đêm hay ăn đêm.”
“Em không thích mấy thứ đó, nhưng em sống khác người thường. Em tận hưởng cảm giác phấn khích mà cuộc sống mang lại không giống những người khác. Anh bỗng hoài nghi, sau khi mọi chuyện kết thúc, có thể em sẽ cảm thấy hụt hẫng.”
Thanh Hoành sửng sốt, lập tức cười nói: “Thầy Tiêu…”
Bước chân anh hơi chậm lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô vẫn tươi cười: “Thầy từng nói sẽ thực hiện giai đoạn hai của quá trình điều trị tâm lý cho em, vì thế, dù sau này em có bị hẫng hụt thì em vẫn còn có thầy kia mà.”
Cửu Thiều lặng thinh, lát sau khoé miệng thấp thoáng ý cười.
Thanh Hoành nghĩ, anh nói đúng, thời gian đầu sau khi xảy ra vụ nổ, cô chìm đắm trong đau khổ không cách nào thoát ra. Nhưng rồi cô đã tự mình giải thoát vì cuộc sống của cô có mục tiêu, cô như được tái sinh với năng lượng sống tràn đầy. Trước kia cô có mọi thứ nên không tha thiết bất cứ ai hay bất cứ cái gì. Kể từ sau sự kiện đó, cô trở nên cố chấp, chịu đựng và kiên cường lạ thường. Nếu mọi chuyện liên quan Ám Hoa kết thúc, rất có thể cô sẽ bị hẫng, khó thích ứng nổi.
“Em bỗng cảm thấy anh gặp phải em thật sự là rất xui xẻo, nhưng anh không còn cách nào khác nữa rồi. Nếu em không thể tiếp tục theo anh điều tra, em sẽ hành động một mình. Mà nếu thế, chắc chắn sẽ hỏng việc, anh biết mà.”
“Anh không nghĩ em hành động một mình lại là chuyện xấu.”
Thanh Hoành nhìn anh đầy bất ngờ, không biết có phải anh lại đnag trêu đùa cô hay không. Bởi vì những lời an ủi, động viên sẽ không bao giờ được phát ra từ miệng anh, hơn nữa cô cũng chẳng mong chờ.
Quả nhiên, anh nói tiếp: “Bởi vì em không nắm được tình hình thực tế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.