Tiếng Thét Của Người Câm

Chương 2: Lâm Vũ Tuyên

Trường Cung Nan Minh

23/10/2021

Có một số vết thương vừa bị rách ra, sau đó là đau nhức, ngứa, đóng vảy trước khi đột nhiên biến mất vào một buổi sáng nhẹ nhàng khoan khoái nào đó, thậm chí còn không để lại sẹo. Trong khi đó, lại có một số vết thương khác sẽ tồn tại đến 1 năm, 2 năm, 10 năm mà vẫn không lành. Nó cứ ngoác mồm ra thật to để cười nhạo tất cả những ai từng cố gắng quên đi sự tồn tại của nó...

...

“Giáo sư Trương, được rồi, hôm nay dừng lại ở đây nhé.” Dư Hề phủi nhẹ tay, chậm rãi đảo chiều chiếc đồng hồ cát. Thấy Trương Tiểu Mãn cau mày trong lúc ngồi dậy, cô thở dài: “Em cũng nói trước rồi mà, trị liệu kiểu này là vô ích ở thời điểm hiện tại. Nếu muốn em giúp anh, anh phải hoàn toàn thả lỏng, buông bỏ tâm lý phòng vệ đối với em.”

Trương Tiểu Mãn hít vào một hơi thật sâu, nhìn vào cánh tay trái đang chậm rãi co lại của mình, “Anh cũng không rõ lắm. Anh cũng muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vào những năm đó. Nhưng càng đến gần cánh cửa kia, luôn có một âm thanh vọng ra từ trong tiềm thức, thét to bảo anh 'chạy nhanh đi.' Anh chỉ có thể nghe được tiếng bọn nhỏ kia cùng hát bài ca Rèn sắt từ sau cánh cửa ấy mà thôi.”

“Chính xác thì anh muốn gì, một sự thật ư? Hay đơn giản chỉ là muốn không bị mộng mị kỳ quái nữa, ngủ một giấc thật ngon?”

“Em biết không...” Trương Tiểu Mãn kéo ống quần bên chân trái của mình lên, nơi đó có một vết sẹo do giải phẫu dài 20 cm, rộng 7 cm, trông không khác gì một “con rết” vô cùng bắt mắt: “Mỗi lần nhìn đến vết sẹo này, anh mới có thể nhận ra mình vẫn còn là chính mình.”

“Vậy, việc khơi thông cảm xúc của anh ngày hôm nay cũng là vô nghĩa mà thôi. Em thực lòng hy vọng anh có thể bắt đầu giai đoạn điều trị tiếp theo. “

“Dùng liệu pháp thôi miên ấy à?” Trương Tiểu Mãn trịnh trọng hít sâu một hơi, đứng lên nhìn thẳng vào cô gái trước mặt này: “Được.”

“Em vẫn luôn có một thắc mắc.” Dư Hề cầm một chiếc máy tính bảng lên, liên tục vẽ 'loằng ngoằng' gì đó lên nó trong lúc chậm rãi hỏi: “Tại sao?”

“Tại sao vụ gì?”

“Tại sao mỗi lần nhìn vào mắt em, em luôn có cảm giác là tâm tình của anh hơi khác thường.”

“Có thể là do em cũng tên Dư Hề. Rất nhiều năm trước, anh vẫn còn nhớ như in những ngày đó. Người bạn ngồi cùng bàn với anh, cũng tên Dư Hề.”



Dư Hề đưa máy tính bản cho Trương Tiểu Mãn nhìn lướt qua, trên đó có ghi rõ lịch hẹn tiếp theo: “Thứ sáu tuần sau nhé, 4 giờ chiều, có vấn đề gì không?”

Trương Tiểu Mãn gật đầu, “Anh sẽ đến sau tiết học. Chỉ mất 3 phút 18 giây để đi bộ từ dãy giảng đường số 6 đến văn phòng của chuyên gia tư vấn tâm lý của trường.”

Dư Hề mỉm cười, “Không cần phải chính xác như vậy đâu, có phải làm đề toán đâu mà? Anh thấy đấy, các đề toán khó đều có đáp án, nhưng các vấn đề đau đầu trong cuộc sống thì chưa chắc có lời giải rõ ràng. Anh cũng không cần phải tạo áp lực quá nhiều cho bản thân. Anh có còn nhớ cậu nhóc Lâm Vũ Tuyên kia hay không?”

“Đó là điều hối tiếc duy nhất trong sự nghiệp giảng dạy của anh đấy, làm sao anh có thể quên được cậu ta?”

“Ý em là, anh có nhớ một câu mà em từng nói anh nghe khi đó hay không?” Dư Hề nhìn thẳng vào Trương Tiểu Mãn, “Đêm đó, sau khi kết thúc buổi tư vấn tâm lý cho bọn nhỏ, anh và em đã cùng nhau la cà tại quán thịt nướng nằm ngay cổng sau của trường. Em từng nói rằng, mặc dù Lâm Vũ Tuyên còn rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, nhưng mùi vị trên người thằng nhóc ấy cũng giống hệt mùi vị của những đứa trẻ từng bị tổn thương trong những niên khóa khác nhau tại ngôi trường này.”

Trương Tiểu Mãn nhắm mắt, cẩn thận nhớ lại, “Đúng vậy, em còn nói, trên người anh cũng có mùi vị y hệt bọn họ.”

...

Cái tên Lâm Vũ Tuyên này có thể được xem là một phần ký ức sâu đậm đối với Trương Tiểu Mãn, không chỉ là vì một chuyện xảy ra sau này.

Đó là vào năm thứ ba, kể từ khi Trương Tiểu Mãn bắt đầu sự nghiệp giảng dạy tại môi trường đại học. Trong ngày đầu tiên dành cho sinh viên năm nhất đến báo danh, Trương Tiểu Mãn lập tức chú ý ngay đến một đứa trẻ có xuất thân từ vùng nông thôn. Đó là một cậu bé, nhưng cậu bé ấy không chỉ có một cái tên khá nữ tính, mà còn hành động khác biệt với các sinh viên nam còn lại. Hiện đang là mùa hè nóng bức, thế mà nó lại ăn mặc theo kiểu che kín từng tấc da thịt, và cũng là sinh viên đề nghị tự xoay sở nơi trọ bên ngoài trường học vào ngay ngày đầu tiên.

Thành tích học tập của Lâm Vũ Tuyên cũng rất tốt, nhưng nó không muốn tham gia vào các hoạt động cộng đồng. Trừ khi đó là hoạt động bắt buộc, bằng không thì nó chỉ xuất hiện trong lớp học mà thôi. Hoàn cảnh gia đình của Lâm Vũ Tuyên không được tốt cho lắm, học phí lấy từ khoản vay của sinh viên, còn phí sinh hoạt đều do nó tự đi làm thêm bên ngoài. Mỗi ngày, Lâm Vũ Tuyên làm từ 4 - 5 loại công việc bán thời gian. Phần lớn tiền làm thêm đều được gửi về quê, dành cho đứa em còn đang học tiểu học; rốt cuộc, nó chỉ giữ lại một phần nhỏ cho bản thân để dùng vào những nhu cầu thiết yếu trong sinh hoạt. Trương Tiễu Mãn biết về những chuyện này là do từng trò chuyện với giáo viên phụ đạo của lớp nó. Vì vậy, sau này mà trường học có đưa ra bất cứ phần công tác bán thời gian nào, Trương Tiểu Mãn đều ưu tiên giới thiệu cho Lâm Vũ Tuyên. Không những thế, hắn còn cho Lâm Vũ Tuyên vào ở miễn phí trong căn ký túc xá bỏ trống dành cho giảng viên của hắn nữa.

Vốn dĩ lúc đầu, mọi thứ dần dần được cải thiện. Trương Tiểu Mãn cũng rất vui khi thấy Lâm Vũ Tuyên ngày càng vui vẻ hơn.



Một ngày nọ lúc tan học, khi Trương Tiểu Mãn vừa bước ra khỏi lớp, Lâm Vũ Tuyên bèn vội vàng chạy ra, nhìn chằm chằm vào mắt Trương Tiểu Mãn, hỏi: “Thầy Trương, thầy có thời gian rãnh trong kỳ nghỉ hè hay không? Em muốn mời thầy về quê em chơi. Em mua 2 tấm vé xe rồi này. Em đoán là em trai của em sẽ rất hân hạnh được gặp thầy. Nhóc ấy thường xuyên nói với em là...”

Trương Tiểu Mãn nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần 4:30 chiều. Hắn phải tranh thủ đi nhà trẻ để đón con gái mình, thế nên tiện tay nhận lấy tấm vé của Lâm Vũ Tuyên đưa sang: “Được được được! Quyết định vậy đi!”

Sau lần đó, Trương Tiểu Mãn cũng không đi về quê với Lâm Vũ Tuyên trong kỳ nghỉ hè, và thậm chí là còn quên luôn tấm vé xe mà hắn từng kẹp vào quyển Hình học Giải tích lúc trước. Sau kỳ nghỉ hè, khi trở lại trường học, Lâm Vũ Tuyên đã dọn ra khỏi ký túc xá dành cho giảng viên của hắn, đi ở trọ một mình bên ngoài trường và cố tình giữ một khoảng cách nhất định với Trương Tiểu Mãn.

Vào Ngày Nhà giáo, Trương Tiểu Mãn nhận được khá nhiều thiệp viết tay chúc mừng từ các học trò của mình. Hắn rất tò mò về những gì mà Lâm Vũ Tuyên sẽ viết, ắt hẳn sẽ là lời cảm ơn nhỉ? Nhưng khi mở tấm thiệp chúc mừng của Lâm Vũ Tuyên ra, một dòng chữ màu đó đập ngay vào mắt hắn:

“Thầy cũng giống bọn họ!”

Đến thời điểm này, Trương Tiểu Mãn mới nhớ tới lời mời về quê của Lâm Vũ Tuyên trong kỳ nghỉ hè. Hắn thầm nghĩ, đúng là bản thân đã sai trong chuyện này. Bảo sao gần đây, cái tên Lâm Vũ Tuyên ấy giận dỗi mình. Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả, mình sẽ xin lỗi nó vào ngày mai. Bởi vậy, dù đã ở tuổi trưởng thành, nhưng dù gì đi nữa thì nó cũng chỉ là một sinh viên, tâm trí vẫn chưa đủ lớn nha.

Sáng ngày 11/9, Trương Tiểu Mãn đi bộ đến dãy giảng đường số 6 như thường lệ, nhưng khi đến nơi thì trông thấy có rất nhiều giảng viên và sinh viên đang tụ tập cùng nhau phía trước cổng giảng đường. Ai nấy đều đang cố duỗi cổ về phía trước, trông chẳng khác gì bầy vịt đang bị nhốt trong lồng. Trương Tiểu Mãn bèn bước đến bên cạnh một sinh viên đang hóng chuyện tại đó, hỏi: “Có vụ gì thế?”

“Em nghe nói là có một sinh viên năm 2 của khoa Toán đã nhảy lầu tự tử vào đêm qua, ngay tại vị trí này luôn.”

Vừa nghe thế, Trương Tiểu Mãn bèn nghĩ ngay đó là sinh viên của mình. Và đột nhiên, hình ảnh của Lâm Vũ Tuyên chợt lóe lên trong tâm trí hắn. Hắn bèn tóm chặt người sinh viên kia, vừa run rẩy vừa hỏi: “Tên... Sinh viên đó tên gì?”

Cậu sinh viên kia hơi đau đớn vì Trương Tiểu Mãn nắm quá chặt, một phần cũng do giật mình vì hành động đột ngột của hắn như thế này. Cậu ta yếu ớt đáp: “Dường như tên là... tên là Lâm Vũ Tuyên thì phải.”

Trương Tiểu Mãn tựa như rơi vào cảnh hồn phi phách lạc, mãi đến khi ngồi yên trong văn phòng của mình rồi mà còn không rõ là mình về đây bằng cách nào. Trên mặt bàn vẫn còn một chồng thiệp chúc mừng do học trò gửi đến từ hôm qua. Hắn đột nhiên điên cuồng lục lọi đống thiệp ấy, rốt cuộc đã tìm ra tấm thiệp chúc mừng của Lâm Vũ Tuyên. Lúc này, hắn mới chú ý đến một chi tiết khác - còn một dòng chữ nữa được viết trên mặt sau của tấm thiệp chúc mừng:

Hy vọng, đó là một thứ rất khủng khiếp đối với một số người!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiếng Thét Của Người Câm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook