Chương 3: Bức thư từ người quá cố
Trường Cung Nan Minh
23/10/2021
Vào ngày thứ ba sau cái chết của Lâm Vũ Tuyên, lúc Trương Tiểu Mãn trở lại văn phòng của mình sau khi tan học thì lại thấy có 3 người đang ngồi trên ghế sô pha nơi đây từ lúc nào. Một người là
chủ nhiệm Ban An ninh của trường và hai người còn lại chính là cảnh sát
của đồn cảnh sát gần trường. Thấy Trương Tiểu Mãn trở về, ba người bèn
dừng cuộc thảo luận của họ lại. Chủ nhiệm Ban An ninh đứng lên giới
thiệu: “Thầy Trương, hai người này là cảnh sát Hà và cảnh sát Tào, phụ
trách vụ án của Lâm Vũ Tuyên. Bọn họ đến đây để yêu cầu anh cung cấp một số thông tin.”
Trương Tiểu Mãn gật nhẹ, kể như để dạo đầu bắt chuyện với hai người cảnh sát, sau đó dạo bước đi đến bàn làm việc của mình rồi nói: “Thật ra, tôi cũng không biết rõ về đứa nhóc này. Tôi chỉ là một giảng viên dạy nhóc ấy về chuyên ngành mà thôi.”
Đồng chí cảnh sát Hà đeo kính và đồng chí cảnh sát Tào với bộ râu hoa râm cũng đứng dậy, đi đến bàn làm việc của Trương Tiểu Mãn. Cảnh sát Tào cười nhẹ rồi nói: “Đi điều tra bốn phía là một trong những công việc của chúng tôi. Chưa biết là có tác dụng hay không, vì chúng tôi sẽ tự thẩm định. Không chỉ mỗi anh, mà tất cả các giáo viên và bạn học của Lâm Vũ Tuyên cũng sẽ phải lần lượt được chúng tôi ghé thăm. Anh cứ yên tâm nhé, cứ nói rõ những gì anh biết cho chúng tôi nghe là được.”
Trương Tiểu Mãn đương nhiên biết rõ ẩn ý của cảnh sát Tào, thế nên cũng không quá quan tâm, bèn kể hết về tình huống của Lâm Vũ Tuyên cho viên cảnh sát biết. Cảnh sát Tào thỉnh thoảng hỏi xen vào vài câu, còn cảnh sát Hà thì cúi đầu ghi chép thông tin vào một quyển sổ tay, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên rồi nâng nhẹ gọng kính, quan sát Trương Tiểu Mãn. Trương Tiểu Mãn thật sự cũng không có gì phải giấu diếm. Hắn đã từng ngầm chăm sóc cho Lâm Vũ Tuyên, chỉ cần đi dò hỏi một tí xung quanh trường học là có thể biết rõ. Nhưng ngoại trừ lần đó ra, ngay cả bản thân Trương Tiểu Mãn cũng phát hiện rằng, mình hoàn toàn không biết gì nhiều về đời tư của Lâm Vũ Tuyên.
“Được rồi, tôi cũng đã hiểu được tình hình chung.” Cảnh sát Tào sờ nhẹ râu mình, “Tôi còn muốn hỏi anh một câu nữa. Anh có biết Lâm Vũ Xuyên thường đánh nhau với ai không?”
“Vậy thì vô lý!”, Trương Tiểu Mãn lập tức trả lời: “Nếu anh nói mấy đứa nhỏ khác thường xuyên gây gổ, gây sự đánh nhau gì gì đó... thì tôi còn tin. Còn nhóc Vũ Xuyên này chắc chắn không bao giờ đánh nhau cả.”
“Ồ, nếu tôi không nghe lầm, anh vừa dùng cụm từ 'chắc chắn không bao giờ;' anh có thể giải thích tại sao không? “
“Một người mà ăn bữa nay lo bữa mai như nhóc ấy, thì còn tâm tư đi gây hấn với người khác hay sao?”
“ Ồ? Thú vị nhỉ...” Cảnh sát Tào híp mắt, nói.
“Thú vị?” Trương Tiểu Mãn kinh ngạc hỏi.
“Không có gì, anh không cần phải quan tâm. Cảm ơn vì đã hợp tác với lần điều tra cấp bách này của chúng tôi nhé. Nếu cần thêm thông tin, tôi sẽ liên hệ với anh lần nữa.” Cảnh sát Tào và đồng chí cảnh sát Hà vẫn im lặng ghi chép từ đầu đến cuối kia bèn chủ động đứng dậy, chuẩn bị rời đi, “Xin lỗi, đã quấy rầy anh rồi.”
“Tôi nghe đồn là tự sát mà? Tại sao...”
“Mọi chuyện vẫn chưa được kết luận. Mặc dù vậy, tại sao một người lại chọn kết thúc cuộc đời của mình cũng là trọng tâm trong cuộc điều tra của chúng tôi.” Cảnh sát Tào nhẹ nhàng bắt tay Trương Tiểu Mãn, “Dù gì đi nữa, cảm ơn anh nhé!”
Đúng lúc này, cảnh sát Hà, người chưa bao giờ nói chuyện, chỉ vào một xấp thiệp chúc mừng được buộc lại trên bàn rồi nói: “Xin lỗi, đây là thiệp chúc mừng của sinh viên lớp nào viết cho anh đấy?”
“Sinh viên năm thứ 2, khoa Toán,” Trương Tiểu Mãn biết gã muốn hỏi gì, “Đúng vậy, đó là của Lâm Vũ Tuyên.”
“Vậy, cậu nhóc ấy có viết thiệp chúc mừng cho anh không?”
“Tất cả đều ở đó.” Trương Tiểu Mãn hơi ngập ngừng, “Chỉ là...”
“Sao thế?”
“Đó cũng không được tính là một tấm thiệp chúc mừng.” Trương Tiểu Mãn đưa xấp thiệp cho cảnh sát Hà, “Anh sẽ hiểu sau khi đọc xong.”
“Vậy… Cảm ơn anh rất nhiều!” Cảnh sát Hà nhận lấy xấp thiệp chúc mừng, sau đó bước ra ngoài cùng cảnh sát Tào.
Trương Tiểu Mãn cũng không biết tại sao hai đồng chí cảnh sát này lại quan tâm đến những tấm thiệp chúc mừng kia. Nhưng hắn cũng không muốn biết, bởi vì lại có một chuyện nhức đầu khác ập đến với hắn...
Vào ngày thứ năm sau cái chết của Lâm Vũ Tuyên, Trương Tiểu Mãn chợt nhận được bức thư của Lâm Vũ Tuyên gửi đến. Chính xác! Lá thư này được viết bởi chính Lâm Vũ Tuyên. Thông qua một phương pháp điều tra riêng trong ngành, bên cảnh sát mới phát hiện ra lá thư này. Lâm Vũ Tuyên đã đến bưu điện để gửi một lá thư vào ngày nhóc ấy tự sát. Do vấn đề về địa chỉ của bức thư, sau đó thì nhân viên bưu cục mới có thể xác định địa chỉ người nhận là một vị giảng viên thuộc trường đại học sở tại. Cũng vì đó, mới khiến lá thư đến tay Trương Tiểu Mãn trễ mất vài ngày.
Nhìn chằm chằm vào lá thư và do dự hồi lâu, cuối cùng thì Trương Tiểu Mãn mới hít sâu một hơi rồi mở bức thư ra. Hắn vừa chờ mong, vừa sợ hãi, như thể sắp mở một chiếc hộp Pandora ra vậy.
Kính gửi thầy Trương:
Chào thầy! Chắc chưa có ai viết thư tay gửi thầy trong nhiều năm rồi nhỉ? Xin thứ lỗi cho em vì đã gặp thầy theo cách này (em nhớ thầy từng nói rằng, thấy chữ như thấy người). Ha ha! Em muốn viết thư cho thầy lâu rồi, nhưng thực sự không biết nên viết những gì. Hay nói chính xác hơn, em không biết phải bắt đầu từ đâu.
Thầy đã nhận được thiệp chúc mừng Ngày Nhà giáo của em rồi chứ? Chắc thầy phải thét lên vì sửng sốt nhỉ? Xin hãy tha thứ cho trò đùa dai của em trước khi ra đi! Đừng thì thế mà mất ngủ ban đêm, thầy nhé! Nói một cách thật lòng, em rất biết ơn vì tất cả những gì mà thầy đã làm cho em.
Trong suốt cuộc đời, em đã gặp qua rất nhiều người, tốt bụng cũng có, xấu xa cũng có, và nhiều hơn nữa là những người mang gam màu xám xịt. Người tốt bụng sẽ trợ giúp người khác, người xấu xa thì ức hiếp người khác. Tuy nhiên, những kẻ mang gam màu xám xịt kia lại rất kỳ quái; có đôi khi, bọn họ sẽ hùa theo kẻ xấu xa để ăn hiếp người khác, nhưng thỉnh thoảng lại mong là sẽ có người tốt bụng ra tay giúp đỡ những người xung quanh.
Thầy có nhớ về ngày đăng ký tân sinh viên đầu tiên hay không? Ha ha! Đúng đấy thầy! Đúng là em bị bệnh đấy! Thầy Trương à, trên người thầy có thứ gì mà không thể để cho người ngoài trông thấy hay không? Cả cơ thể em đều là những thứ đó đấy thầy!
Em đã không thể nhớ rõ mặt mũi của cha mình, nhưng chắc chắn ông ấy cũng không phải là “kẻ sát nhân” trong xã hội. Mẹ em mất vì sinh khó lúc em trai chào đời, may mắn là em trai vẫn sống sót một cách chật vật. Nhưng họ hàng bên nhà mẹ em lại không nghĩ vậy. Họ cho rằng, chính cha em đã hại chết mẹ em. Chuyện này gây náo loạn trong cả ngôi làng và âm ỉ trong suốt một thời gian dài. Thậm chí, ngay cả người trong làng cũng dần tin tưởng bọn họ.
Do đó, cha em không thể tìm được việc làm ở trong làng nữa. Thế là chúng em chuyển đi, tìm một địa phương mới để bắt đầu cuộc sống mới.
Tuy nhiên, có một số việc luôn bám theo mình như hình với bóng. Dù gia đình nhà em có chuyển đến đâu đi nữa, luôn có những người “cùng làng” đột nhiên xuất hiện để kể cho mọi người nghe về cha của em. Kể từ đó, những người tốt bụng ban đầu cũng dần xa lánh gia đình em. Trong trường học, có một số người từ từ gặp em để “hẹn hò” một cách lạ lùng, kiểu “chờ tao ngoài sân trường sau khi tan học” hay “đến nhà vệ sinh nói chuyện chút”,..., Từ nỗi sợ hãi ban đầu, riết rồi em cũng quen, cuối cùng là tha thứ cho bọn họ. Sau nhiều lần phải lặp đi lặp lại quá trình 'bắt đầu lại từ đầu' như thế, em dần suy nghĩ rằng, bản ngã thật sự của cái thằng tên Lâm Vũ Tuyên này là ai?
Đúng vào năm em thi đại học, cha em canh me lúc ban đêm mà tuồng ra một vài mớ thép dư không xài đến, mang đem bán lấy tiền vì áp lực dành dụm đủ học phí đại học cho em. Cuối cùng, có người phát hiện hành vi của cha, đòi bắt cha. Trong quá trình rượt đuổi, cha té từ trên cao xuống rồi qua đời. Từ dạo ấy, em và em trai em lại bị gắn thêm một biển hiệu “con nhà ăn trộm” lên người.
Tuy đây là bức thư mà em viết cho thầy, nhưng hầu hết nội dung trong thư đều là kể về gia đình em. Có lẽ thầy sẽ không quá thích thú bức thư này, nhưng cũng có lý do mà em muốn giải thích những chuyện này với thầy. Thứ nhất, em không muốn tiếp tục bị dán lên người những nhãn mác kia sau khi chết đi. Thứ hai, chắc chắn thầy đã biết lựa chọn cuối cùng của em rồi. Xin thầy tha thứ cho sự hèn nhát của em. Em rất muốn được trở thành một người như thầy, nhưng rốt cuộc vẫn không làm được.
Tấm vé mà em từng đưa cho thầy ắt hẳn đã bị thầy vứt bỏ từ lâu. Nhưng dù là còn 0,0001% là thầy chưa vứt đi, xin thầy hãy đến quê em để gặp qua em trai của em một lần. Em biết là mình thật vô lý khi yêu cầu thầy làm vậy, thế nên thầy cứ xem như đây là một lời thỉnh cầu hèn mọn cuối cùng của em nhé! Nếu có thể, sau khi quay về thì thầy nhớ cho em biết một chuyện, rối cuộc em là ai?
Em sắp phải đi xa rồi, chúc thầy thuận lợi trong mọi việc!
Lâm Vũ Tuyên.
Trương Tiểu Mãn gật nhẹ, kể như để dạo đầu bắt chuyện với hai người cảnh sát, sau đó dạo bước đi đến bàn làm việc của mình rồi nói: “Thật ra, tôi cũng không biết rõ về đứa nhóc này. Tôi chỉ là một giảng viên dạy nhóc ấy về chuyên ngành mà thôi.”
Đồng chí cảnh sát Hà đeo kính và đồng chí cảnh sát Tào với bộ râu hoa râm cũng đứng dậy, đi đến bàn làm việc của Trương Tiểu Mãn. Cảnh sát Tào cười nhẹ rồi nói: “Đi điều tra bốn phía là một trong những công việc của chúng tôi. Chưa biết là có tác dụng hay không, vì chúng tôi sẽ tự thẩm định. Không chỉ mỗi anh, mà tất cả các giáo viên và bạn học của Lâm Vũ Tuyên cũng sẽ phải lần lượt được chúng tôi ghé thăm. Anh cứ yên tâm nhé, cứ nói rõ những gì anh biết cho chúng tôi nghe là được.”
Trương Tiểu Mãn đương nhiên biết rõ ẩn ý của cảnh sát Tào, thế nên cũng không quá quan tâm, bèn kể hết về tình huống của Lâm Vũ Tuyên cho viên cảnh sát biết. Cảnh sát Tào thỉnh thoảng hỏi xen vào vài câu, còn cảnh sát Hà thì cúi đầu ghi chép thông tin vào một quyển sổ tay, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên rồi nâng nhẹ gọng kính, quan sát Trương Tiểu Mãn. Trương Tiểu Mãn thật sự cũng không có gì phải giấu diếm. Hắn đã từng ngầm chăm sóc cho Lâm Vũ Tuyên, chỉ cần đi dò hỏi một tí xung quanh trường học là có thể biết rõ. Nhưng ngoại trừ lần đó ra, ngay cả bản thân Trương Tiểu Mãn cũng phát hiện rằng, mình hoàn toàn không biết gì nhiều về đời tư của Lâm Vũ Tuyên.
“Được rồi, tôi cũng đã hiểu được tình hình chung.” Cảnh sát Tào sờ nhẹ râu mình, “Tôi còn muốn hỏi anh một câu nữa. Anh có biết Lâm Vũ Xuyên thường đánh nhau với ai không?”
“Vậy thì vô lý!”, Trương Tiểu Mãn lập tức trả lời: “Nếu anh nói mấy đứa nhỏ khác thường xuyên gây gổ, gây sự đánh nhau gì gì đó... thì tôi còn tin. Còn nhóc Vũ Xuyên này chắc chắn không bao giờ đánh nhau cả.”
“Ồ, nếu tôi không nghe lầm, anh vừa dùng cụm từ 'chắc chắn không bao giờ;' anh có thể giải thích tại sao không? “
“Một người mà ăn bữa nay lo bữa mai như nhóc ấy, thì còn tâm tư đi gây hấn với người khác hay sao?”
“ Ồ? Thú vị nhỉ...” Cảnh sát Tào híp mắt, nói.
“Thú vị?” Trương Tiểu Mãn kinh ngạc hỏi.
“Không có gì, anh không cần phải quan tâm. Cảm ơn vì đã hợp tác với lần điều tra cấp bách này của chúng tôi nhé. Nếu cần thêm thông tin, tôi sẽ liên hệ với anh lần nữa.” Cảnh sát Tào và đồng chí cảnh sát Hà vẫn im lặng ghi chép từ đầu đến cuối kia bèn chủ động đứng dậy, chuẩn bị rời đi, “Xin lỗi, đã quấy rầy anh rồi.”
“Tôi nghe đồn là tự sát mà? Tại sao...”
“Mọi chuyện vẫn chưa được kết luận. Mặc dù vậy, tại sao một người lại chọn kết thúc cuộc đời của mình cũng là trọng tâm trong cuộc điều tra của chúng tôi.” Cảnh sát Tào nhẹ nhàng bắt tay Trương Tiểu Mãn, “Dù gì đi nữa, cảm ơn anh nhé!”
Đúng lúc này, cảnh sát Hà, người chưa bao giờ nói chuyện, chỉ vào một xấp thiệp chúc mừng được buộc lại trên bàn rồi nói: “Xin lỗi, đây là thiệp chúc mừng của sinh viên lớp nào viết cho anh đấy?”
“Sinh viên năm thứ 2, khoa Toán,” Trương Tiểu Mãn biết gã muốn hỏi gì, “Đúng vậy, đó là của Lâm Vũ Tuyên.”
“Vậy, cậu nhóc ấy có viết thiệp chúc mừng cho anh không?”
“Tất cả đều ở đó.” Trương Tiểu Mãn hơi ngập ngừng, “Chỉ là...”
“Sao thế?”
“Đó cũng không được tính là một tấm thiệp chúc mừng.” Trương Tiểu Mãn đưa xấp thiệp cho cảnh sát Hà, “Anh sẽ hiểu sau khi đọc xong.”
“Vậy… Cảm ơn anh rất nhiều!” Cảnh sát Hà nhận lấy xấp thiệp chúc mừng, sau đó bước ra ngoài cùng cảnh sát Tào.
Trương Tiểu Mãn cũng không biết tại sao hai đồng chí cảnh sát này lại quan tâm đến những tấm thiệp chúc mừng kia. Nhưng hắn cũng không muốn biết, bởi vì lại có một chuyện nhức đầu khác ập đến với hắn...
Vào ngày thứ năm sau cái chết của Lâm Vũ Tuyên, Trương Tiểu Mãn chợt nhận được bức thư của Lâm Vũ Tuyên gửi đến. Chính xác! Lá thư này được viết bởi chính Lâm Vũ Tuyên. Thông qua một phương pháp điều tra riêng trong ngành, bên cảnh sát mới phát hiện ra lá thư này. Lâm Vũ Tuyên đã đến bưu điện để gửi một lá thư vào ngày nhóc ấy tự sát. Do vấn đề về địa chỉ của bức thư, sau đó thì nhân viên bưu cục mới có thể xác định địa chỉ người nhận là một vị giảng viên thuộc trường đại học sở tại. Cũng vì đó, mới khiến lá thư đến tay Trương Tiểu Mãn trễ mất vài ngày.
Nhìn chằm chằm vào lá thư và do dự hồi lâu, cuối cùng thì Trương Tiểu Mãn mới hít sâu một hơi rồi mở bức thư ra. Hắn vừa chờ mong, vừa sợ hãi, như thể sắp mở một chiếc hộp Pandora ra vậy.
Kính gửi thầy Trương:
Chào thầy! Chắc chưa có ai viết thư tay gửi thầy trong nhiều năm rồi nhỉ? Xin thứ lỗi cho em vì đã gặp thầy theo cách này (em nhớ thầy từng nói rằng, thấy chữ như thấy người). Ha ha! Em muốn viết thư cho thầy lâu rồi, nhưng thực sự không biết nên viết những gì. Hay nói chính xác hơn, em không biết phải bắt đầu từ đâu.
Thầy đã nhận được thiệp chúc mừng Ngày Nhà giáo của em rồi chứ? Chắc thầy phải thét lên vì sửng sốt nhỉ? Xin hãy tha thứ cho trò đùa dai của em trước khi ra đi! Đừng thì thế mà mất ngủ ban đêm, thầy nhé! Nói một cách thật lòng, em rất biết ơn vì tất cả những gì mà thầy đã làm cho em.
Trong suốt cuộc đời, em đã gặp qua rất nhiều người, tốt bụng cũng có, xấu xa cũng có, và nhiều hơn nữa là những người mang gam màu xám xịt. Người tốt bụng sẽ trợ giúp người khác, người xấu xa thì ức hiếp người khác. Tuy nhiên, những kẻ mang gam màu xám xịt kia lại rất kỳ quái; có đôi khi, bọn họ sẽ hùa theo kẻ xấu xa để ăn hiếp người khác, nhưng thỉnh thoảng lại mong là sẽ có người tốt bụng ra tay giúp đỡ những người xung quanh.
Thầy có nhớ về ngày đăng ký tân sinh viên đầu tiên hay không? Ha ha! Đúng đấy thầy! Đúng là em bị bệnh đấy! Thầy Trương à, trên người thầy có thứ gì mà không thể để cho người ngoài trông thấy hay không? Cả cơ thể em đều là những thứ đó đấy thầy!
Em đã không thể nhớ rõ mặt mũi của cha mình, nhưng chắc chắn ông ấy cũng không phải là “kẻ sát nhân” trong xã hội. Mẹ em mất vì sinh khó lúc em trai chào đời, may mắn là em trai vẫn sống sót một cách chật vật. Nhưng họ hàng bên nhà mẹ em lại không nghĩ vậy. Họ cho rằng, chính cha em đã hại chết mẹ em. Chuyện này gây náo loạn trong cả ngôi làng và âm ỉ trong suốt một thời gian dài. Thậm chí, ngay cả người trong làng cũng dần tin tưởng bọn họ.
Do đó, cha em không thể tìm được việc làm ở trong làng nữa. Thế là chúng em chuyển đi, tìm một địa phương mới để bắt đầu cuộc sống mới.
Tuy nhiên, có một số việc luôn bám theo mình như hình với bóng. Dù gia đình nhà em có chuyển đến đâu đi nữa, luôn có những người “cùng làng” đột nhiên xuất hiện để kể cho mọi người nghe về cha của em. Kể từ đó, những người tốt bụng ban đầu cũng dần xa lánh gia đình em. Trong trường học, có một số người từ từ gặp em để “hẹn hò” một cách lạ lùng, kiểu “chờ tao ngoài sân trường sau khi tan học” hay “đến nhà vệ sinh nói chuyện chút”,..., Từ nỗi sợ hãi ban đầu, riết rồi em cũng quen, cuối cùng là tha thứ cho bọn họ. Sau nhiều lần phải lặp đi lặp lại quá trình 'bắt đầu lại từ đầu' như thế, em dần suy nghĩ rằng, bản ngã thật sự của cái thằng tên Lâm Vũ Tuyên này là ai?
Đúng vào năm em thi đại học, cha em canh me lúc ban đêm mà tuồng ra một vài mớ thép dư không xài đến, mang đem bán lấy tiền vì áp lực dành dụm đủ học phí đại học cho em. Cuối cùng, có người phát hiện hành vi của cha, đòi bắt cha. Trong quá trình rượt đuổi, cha té từ trên cao xuống rồi qua đời. Từ dạo ấy, em và em trai em lại bị gắn thêm một biển hiệu “con nhà ăn trộm” lên người.
Tuy đây là bức thư mà em viết cho thầy, nhưng hầu hết nội dung trong thư đều là kể về gia đình em. Có lẽ thầy sẽ không quá thích thú bức thư này, nhưng cũng có lý do mà em muốn giải thích những chuyện này với thầy. Thứ nhất, em không muốn tiếp tục bị dán lên người những nhãn mác kia sau khi chết đi. Thứ hai, chắc chắn thầy đã biết lựa chọn cuối cùng của em rồi. Xin thầy tha thứ cho sự hèn nhát của em. Em rất muốn được trở thành một người như thầy, nhưng rốt cuộc vẫn không làm được.
Tấm vé mà em từng đưa cho thầy ắt hẳn đã bị thầy vứt bỏ từ lâu. Nhưng dù là còn 0,0001% là thầy chưa vứt đi, xin thầy hãy đến quê em để gặp qua em trai của em một lần. Em biết là mình thật vô lý khi yêu cầu thầy làm vậy, thế nên thầy cứ xem như đây là một lời thỉnh cầu hèn mọn cuối cùng của em nhé! Nếu có thể, sau khi quay về thì thầy nhớ cho em biết một chuyện, rối cuộc em là ai?
Em sắp phải đi xa rồi, chúc thầy thuận lợi trong mọi việc!
Lâm Vũ Tuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.