Chương 21:
Giá Cá Lục Nguyệt Siêu Hiện Thực
23/08/2021
Sau quá trình come out nhiều trắc trở, tổng thể mà nói thì nó diễn ra khá suôn sẻ.
Ngày đó, hắn đưa người đi cúng giỗ cha, mẹ Đào bàng hoàng nhìn con trai mình và một người đàn ông lạ mặt quỳ trước mộ, thú nhận mối quan hệ của hai người.
Đương nhiên, bà không thể chấp nhận được, bà thậm chí còn một khóc hai nháo ba thắt cổ đều thực hiện, nhưng làm cách nào cũng không thể ngờ rằng, đứa con trai mà bà chưa bao giờ phải lo lắng lại trở thành người đồng tính.
Bà thậm chí còn thầm hận thân thể bản thân quá tốt, muốn giả bộ bất tỉnh cũng không được, đứa con gái nhỏ ‘cùi chỏ hướng ra ngoài’ còn đứng một bên vạch trần bà: “Mẹ, mẹ đừng diễn nữa, nghe anh con nói đi.”
Từ trong lòng tràn đầy tức giận đến từ từ bình tĩnh lại, thật sự nhìn thấy con trai khóc nói không muốn giấu diếm bà, càng không muốn lừa gạt người khác, mẹ Đào trong lòng chấn động, góc áo bị bà véo sắp lủng thành một cái lỗ.
Đây là đứa con trai mà bà vẫn lấy làm kiêu ngạo, ngoan ngoãn nghe lời, sau khi chồng bất ngờ qua đời, để không gánh nặng gia đình, nó đã nghỉ học sớm để đi làm, cuối cùng mở một quán ăn nhỏ để lo cho phần lớn chi phí sinh hoạt của gia đình.
Lòng người làm từ thịt, thân là mẹ thì đau lòng cho con lại càng chân thật hơn.
Lúc trước ép thằng bé đi xem mắt, đơn giản là muốn cho con trai không còn cô đơn nữa, sau khi kết hôn sẽ có vợ con, sống hạnh phúc yên vui. Nhưng giờ đây, con trai bà đang quỳ trước mộ, khóc lóc van xin bà tha thứ.
Nó đã làm gì sai sao?
Không có, thật sự không có.
Mẹ Đào lau nước mắt, bước tới kéo sếp nhỏ lên, trừng mắt nhìn người đàn ông đang quỳ bên cạnh rồi ngập ngừng nói: “Cha con thích nhất những người trung thực và có trách nhiệm.” Bà nghẹn ngào, một hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, bà nói với đứa con trai vẫn đang cau mày áy náy: “Nếu cha con còn sống… Nhất định cũng sẽ đồng ý đi. Mẹ không quản, con cứ sống cuộc sống của chính mình.”
Sếp nhỏ hai mắt đỏ hoe, kéo người đàn ông bên cạnh cúi đầu xuống, mười ngón tay đan chặt, không hề né tránh nói: “Mẹ, con sẽ sống thật tốt.” Cô em gái cũng phụ hoạ, đưa cho mẹ cùng anh trai một chiếc khăn tay để lau nước mắt.
“Con sẽ chăm sóc A Vân thật tốt.” Ngừng một chút, tiểu ác ma hô một tiếng: “Mẹ.” Người nhà của y ở bên kia đều đã chết, mà ở thế giới này, y chân thành cảm tạ người phụ nữ trước mặt, cùng người đàn ông trong mộ phần, vì đã sinh ra người bạn đời của y.
Coi như chấp nhận danh xưng này, mẹ Đào mặc nhiên quay đầu nhìn trời, chần chừ hồi lâu, bà quay lại cầm chai rượu rót ba ly đầy: “Đây, đưa rượu cho cha con đi, ông ấy sẽ thích lắm đấy.”
Mỗi người cầm một ly rưới lên mảnh đất trước mộ, mùi thơm của rượu lan tỏa khắp nơi. Thứ em gái còn nhớ chỉ có một chút ký ức, lúc đó cô vẫn còn nhỏ, không nhớ được quá nhiều; sếp nhỏ thì có một nửa áy náy một nửa hoài niệm, cha vẫn luôn là trụ cột của hắn, bất luận là khi còn sống hay là mất rồi; còn đối với tiểu ác ma, lúc bình thường cà lơ phất phơ, nhưng bây giờ lại rất nghiêm túc hứa trong lòng rằng, y nhất định sẽ làm cho người bạn đời của mình hạnh phúc.
Mặt trời cũng dần dần buông xuống, gió nổi lên, ánh nến trước mộ lay động, như thể có người đang đáp lại.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Ngay trước khi rời đi, sếp nhỏ ngoái đầu lại nhìn một chút, sau đó ngồi trong xe im lặng với cái miệng mím chặt.
Cha ở trên trời, xin hãy tin tưởng con trai của người sẽ sống tốt, một đời suôn sẻ, vô ưu vô lo.
Ngày đó, hắn đưa người đi cúng giỗ cha, mẹ Đào bàng hoàng nhìn con trai mình và một người đàn ông lạ mặt quỳ trước mộ, thú nhận mối quan hệ của hai người.
Đương nhiên, bà không thể chấp nhận được, bà thậm chí còn một khóc hai nháo ba thắt cổ đều thực hiện, nhưng làm cách nào cũng không thể ngờ rằng, đứa con trai mà bà chưa bao giờ phải lo lắng lại trở thành người đồng tính.
Bà thậm chí còn thầm hận thân thể bản thân quá tốt, muốn giả bộ bất tỉnh cũng không được, đứa con gái nhỏ ‘cùi chỏ hướng ra ngoài’ còn đứng một bên vạch trần bà: “Mẹ, mẹ đừng diễn nữa, nghe anh con nói đi.”
Từ trong lòng tràn đầy tức giận đến từ từ bình tĩnh lại, thật sự nhìn thấy con trai khóc nói không muốn giấu diếm bà, càng không muốn lừa gạt người khác, mẹ Đào trong lòng chấn động, góc áo bị bà véo sắp lủng thành một cái lỗ.
Đây là đứa con trai mà bà vẫn lấy làm kiêu ngạo, ngoan ngoãn nghe lời, sau khi chồng bất ngờ qua đời, để không gánh nặng gia đình, nó đã nghỉ học sớm để đi làm, cuối cùng mở một quán ăn nhỏ để lo cho phần lớn chi phí sinh hoạt của gia đình.
Lòng người làm từ thịt, thân là mẹ thì đau lòng cho con lại càng chân thật hơn.
Lúc trước ép thằng bé đi xem mắt, đơn giản là muốn cho con trai không còn cô đơn nữa, sau khi kết hôn sẽ có vợ con, sống hạnh phúc yên vui. Nhưng giờ đây, con trai bà đang quỳ trước mộ, khóc lóc van xin bà tha thứ.
Nó đã làm gì sai sao?
Không có, thật sự không có.
Mẹ Đào lau nước mắt, bước tới kéo sếp nhỏ lên, trừng mắt nhìn người đàn ông đang quỳ bên cạnh rồi ngập ngừng nói: “Cha con thích nhất những người trung thực và có trách nhiệm.” Bà nghẹn ngào, một hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, bà nói với đứa con trai vẫn đang cau mày áy náy: “Nếu cha con còn sống… Nhất định cũng sẽ đồng ý đi. Mẹ không quản, con cứ sống cuộc sống của chính mình.”
Sếp nhỏ hai mắt đỏ hoe, kéo người đàn ông bên cạnh cúi đầu xuống, mười ngón tay đan chặt, không hề né tránh nói: “Mẹ, con sẽ sống thật tốt.” Cô em gái cũng phụ hoạ, đưa cho mẹ cùng anh trai một chiếc khăn tay để lau nước mắt.
“Con sẽ chăm sóc A Vân thật tốt.” Ngừng một chút, tiểu ác ma hô một tiếng: “Mẹ.” Người nhà của y ở bên kia đều đã chết, mà ở thế giới này, y chân thành cảm tạ người phụ nữ trước mặt, cùng người đàn ông trong mộ phần, vì đã sinh ra người bạn đời của y.
Coi như chấp nhận danh xưng này, mẹ Đào mặc nhiên quay đầu nhìn trời, chần chừ hồi lâu, bà quay lại cầm chai rượu rót ba ly đầy: “Đây, đưa rượu cho cha con đi, ông ấy sẽ thích lắm đấy.”
Mỗi người cầm một ly rưới lên mảnh đất trước mộ, mùi thơm của rượu lan tỏa khắp nơi. Thứ em gái còn nhớ chỉ có một chút ký ức, lúc đó cô vẫn còn nhỏ, không nhớ được quá nhiều; sếp nhỏ thì có một nửa áy náy một nửa hoài niệm, cha vẫn luôn là trụ cột của hắn, bất luận là khi còn sống hay là mất rồi; còn đối với tiểu ác ma, lúc bình thường cà lơ phất phơ, nhưng bây giờ lại rất nghiêm túc hứa trong lòng rằng, y nhất định sẽ làm cho người bạn đời của mình hạnh phúc.
Mặt trời cũng dần dần buông xuống, gió nổi lên, ánh nến trước mộ lay động, như thể có người đang đáp lại.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Ngay trước khi rời đi, sếp nhỏ ngoái đầu lại nhìn một chút, sau đó ngồi trong xe im lặng với cái miệng mím chặt.
Cha ở trên trời, xin hãy tin tưởng con trai của người sẽ sống tốt, một đời suôn sẻ, vô ưu vô lo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.