Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới
Chương 234: Lên đường đi Hải thành
Skldjeu
12/07/2019
Của tôi đâu?” – Chính Nam hai mắt đen thui nhìn vỉ nướng trống không, cái vảy cá cũng không có.
“Cái gì của cậu?” – Hồng Hi tay còn đang dính đầy dầu cá nhưng vẫn giả ngu: “Tôi ngồi đây nãy giờ còn chưa được ăn cái gì cả đây.”
Tiểu Hoa mặt không dày bằng Hồng Hi nên có chút ngại ngùng, nói: “Xin… xin lỗi. Cá anh nướng ngon quá, nên… có chút… lỡ tay... à, lỡ miệng...”
Chính Nam thở dài, lại phải làm một mẻ khác.
Hồng Hi và tiểu Hoa liếc nhau rồi cười khẽ.
…
Sau khi ăn uống no nê, ba người cũng chưa có ý định ra về mà cùng nhau đi dạo dọc bờ biển.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, hai nam một nữ cứ vậy sánh vai nhau bước trên bãi cát, để sóng biển vỗ từng cơn vào chân.
“Hồng Hi, thời gian sắp tới cô có ý định ra ngoài làm nhiệm vụ không?”
Hồng Hi đá đá nước biển, đáp: “Cũng sắp rồi. Dù sao trong vòng một tháng tôi cũng không thể lại nộp đơn lên cấp, tranh thủ thời gian này làm thêm một, hai nhiệm vụ rồi mua đan dược tăng tu vi lên vậy.” – Lần vừa rồi thi đấu lên cấp cô chính là thua vào tay Bạch Hổ thần sứ của Akatsuki.
“Có thể bảo lãnh tôi đi cùng không?” – Chính Nam chăm chú nhìn Hồng Hi.
Hồng Hi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Chính Nam: “Cậu muốn đi cùng!? Nhiệm vụ tôi nhận đều là nhiệm vụ liệp sát, mục tiêu ít nhất phải có tu vi Nguyên Anh trung kỳ mới làm. Cậu đi cùng nguy hiểm rất lớn a.”
Tiểu Hoa cũng tiếp lời: “Đúng vậy. Chị Hồng Hi chưa từng làm nhiệm vụ hộ tống, bảo vệ hay điều tra gì cả, toàn bộ thành tích nhiệm vụ đều là liệp sát. Anh đi cùng chị ấy rất nguy hiểm.”
“Tôi có lý do để phải mạo hiểm như vậy.” - Chính Nam thở dài: “Không ngại nói cho hai cô biết, tôi chẳng có chút ký ức vào về quá khứ của mình ngoại trừ mấy tháng trước tỉnh lại trên bờ biển và cuộc sống từ lúc đó tới giờ.”
“Mấy tháng trước... sao?” – Hồng Hi và tiểu Hoa liếc nhau.
“Đúng vậy. Khi đó tôi tỉnh lại thấy mình đang nằm trên bờ biển, toàn bộ ký ức đều là một mảnh trống không, ngoại trừ tên mình thì cái gì cũng không nhớ.” – Chính Nam thở dài: “Người thân, bạn bè, đồng đội… chẳng nhớ bất kỳ ai.”
“Vậy thì có liên quan gì tới việc đi cùng tôi làm nhiệm vụ?” – Hồng Hi hỏi: “Tôi nhìn qua cậu rồi, cơ thể rắn chắc một cách bất thường, kinh mạch cũng không tổn thương nhưng không hề có “Khí” lưu chuyển bên trong.
Nói cách khác, cậu ngoài dẻo dai hơn người thường ra thì còn không bằng một tên Linh Hư sơ kỳ đâu.”
“Thì cũng bởi vậy tôi mới muốn đi làm nhiệm vụ cùng cô.” – Chính Nam mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nhịp tim không loạn, nghĩa chính ngôn từ: “Cô làm gì cứ làm, tôi trốn một bên là được.”
…
Hồng Hi siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: “Nói như vậy là cậu muốn đi theo tôi rồi nằm hưởng lợi, còn tôi vẫn phải tự mình làm mọi thứ? Cậu khôn vậy rồi bao giờ mới chết? Định bất tử hay gì?”
Tiểu Hoa cũng nhìn về phía Chinh Nam chờ hắn giải thích.
“Cô nhìn tôi yếu như vậy, trắng như vậy, mong manh như vậy, chẳng lẽ muốn tôi nhảy ra cùng yêu thú vật lộn hay sao.” – Chính Nam một bộ cô dâu nhỏ bẽn lẽn: “Cô đi đâu đánh giết thì cứ đi, khi nào về tôi chuẩn bị sẵn đồ ăn, thức uống, nước tắm cho cô. Nếu cô muốn… có thể… có thể… làm ấm giường cũng được.”
Cầu bao nuôi tiểu Thụ a!
Cả Hồng Hi và tiểu Hoa đều nhịn không được phì cười.
Nam nhân khác nói lời này nghe có vẻ buồn nôn, nhưng Chính Nam với vẻ ngoài thanh tú của mình, biểu tình nhút nhát, nhỏ nhẹ kia… thật muốn thương tiếc!
Hồng Hi cười mắng: “Muốn tôi bảo lãnh làm nhiệm vụ cấp 4 cũng được, nhưng nhất định phải nghe tôi chỉ đạo.
Ngoài ra, tôi muốn ăn ngon mỗi ngày, cảm thấy được thì chúng ta bàn tiếp, không được thì nghỉ, không nói thêm.”
Chính Nam gật đầu, cười: “Cầu còn không được đâu.”
“Vậy ngày mai chúng ta tới công hội tham khảo danh sách nhiệm vụ rồi tính tiếp.”
Tiểu Hoa ánh mắt qua lại giữa hai người, trên miệng nở nụ cười thần bí.
…
Sáng hôm sau, Chính Nam và Hồng Hi thần thanh khí sảng, song song sánh vai đi vào Dong Binh công hội lựa chọn cấp 4 nhiệm vụ khiến đám đầu trâu mặt ngựa xung quanh mắt to trừng mắt nhỏ.
Hồng Hi đại tỷ lại bảo lãnh một tên tân tấn cấp 2 Dong Binh đi làm cấp 4 nhiệm vụ. Trong khi đó mình liều sống liều chết giãy dụa mãi vẫn là cấp 2 Dong Binh.
Tiểu bạch kiểm cái nghề này có tiền đồ a!
Chính Nam đứng trước mặt tiểu Hoa, hào hứng hỏi: “Tiểu Hoa mỹ nữ, tối qua ngủ thế nào?”
Tiểu Hoa nhớ lại cảnh cùng chị mình giành giật nhau cá nướng, cả người đều không có ý tứ: “Nhờ… nhờ ơn của anh, ngủ ngon hơn hàng ngày rất nhiều.” – Ăn ngon thì ngủ kỹ nha.
Thế nhưng mà lọt vào tai đám dong binh lại thành một câu chuyện khác rồi.
“Ngâm… ngâm Hồng Hi đại tỷ còn chưa đủ, thậm chí… thậm chí… song phi cả hai chị em!”
“Trời a! Đất a! Công bằng ở đâu, thiên lý ở đâu!”
“Dẹp mẹ làm Dong Binh đi, lão tử về trùng tu nhan sắc, đi làm tiểu bạch kiểm!”
…
Mặc kệ đám người xung quanh kêu rên, Chính Nam và Hồng Hi cùng nhau xem danh sách cấp 4 nhiệm vụ.
“Cái này thế nào?”
“Thôi, Thạch Hầu là loài sống quần cư, lại xem Hầu Tửu còn hơn cả mạng, không cẩn thận bị vây công thì chơi xong rồi.”
“Vậy cái này?”
“Thiết Bì Thụ Yêu? Tôi nói Hồng Hi, bình thường cô đi một mình đánh được thì đánh không được thì chạy không sai, nhưng mà cô chạy được tôi không chạy được a. Chúng ta có thể nào chọn nhiệm vụ mà mục tiêu không phải là quần cư yêu thú không?”
Hồng Hi nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cậu nói cũng đúng. Như thế này đi, dù sao nhiệm vụ lần này là tôi bảo lãnh cậu làm, nên chọn cái nào có độ an toàn cao một chút, không nhất thiết phải là liệp sát. Tôi ra kia ngồi, cậu chọn xong mang ra cho tôi xem là được.”
Cô gái mới yêu a! Ngay cả điểm mấu chốt của mình cũng có thể vì yêu cầu của đối phương mà không ngần ngại vứt qua một bên.
Hồng Hi đại tỉ... đã triệt để luân hãm!
Đám Dong Binh xung quanh xem như chấp nhận sự thật này.
Chính Nam nhún vai lật danh sách nhiệm vụ hai lần, cuối cùng chọn nhiệm vụ hộ tống một đoàn xe thương nhân tới Hải thành.
…
Hai ngày sau, ngoài cổng thị trấn.
“Xong hết chưa? Đến giờ lên đường rồi đấy.” – Hồng Hi một mình một ngựa lớn giọng quát tháo đám phu xe, binh lính và gia nô.
Một người đàn ông mập mập, râu cá trê cười trừ: “Sắp xong rồi, sắp xong rồi. Hồng đại nhân đừng vội.” – Hắn chính là chủ đoàn xe này, cũng là người đứng ra tuyên bố nhiệm vụ.
Chính Nam một bên nhìn, khóe miệng co giật.
Đến cùng ai là chủ, ai là hộ vệ được thuê a!
Hắn còn không biết là ông chủ mập kia hay tin được Hồng Hi nhận hộ tống đã mừng tới mở tiệc đâu.
Không có cách, người làm ăn sợ nhất là cướp giật, có Tân Tinh Bảng thứ 17 “Hồng Hoa Kiếm” Hồng Hi hộ tống, đám cướp giật kia muốn làm gì đó cũng phải nghĩ nghĩ lại hai lần.
Hồng Hi hừ một tiếng rồi quay qua Chính Nam: “Thỏa thuận trước rồi đấy, toàn bộ hành trình cậu phải lo ăn, uống, ngủ, nghỉ cho tôi. Đổi lại tôi bảo lãnh nhiệm vụ này cho cậu tham gia và đảm bảo an toàn cho cậu.”
Chính Nam gật đầu: “Tôi nhớ rồi, cô yên tâm.”
Hồng Hi cười đắc ý. Cũng vì điều kiện này mà cô bị tiểu Hoa giận dỗi hai ngày nay, đơn giản là vì cô được ăn, được chơi còn tiểu Hoa phải ở nhà làm việc.
Đám nam nhân xung quanh nhìn Hồng Hi cười có chút ngẩn ngơ. Vị này bình thường chính là nữ thần của thị trấn, tính cách mặc dù táo bạo nhưng không ít lần giúp đỡ mọi người, lại không bao giờ đánh người không tu luyện, rất được lòng bá tánh.
“Nhìn cái gì, nhanh chuẩn bị đi. Lề mà lề mề!” – Hồng Hi trừng mắt đám người rồi thúc ngựa đi, để lại đám nam nhân nhìn nhau đầy khó hiểu.
…
Hành trình tới Hải thành lần này dự kiến đi khoảng nửa tháng, trong đó có 12 đêm cần hạ trại tại dã ngoại, 2 đêm dừng chân tại các thị trấn dọc đường và 1 đêm tại Hải thành.
“Mười ngày đầu không cần phải lo lắng vấn đề an toàn, nhưng năm ngày sau đó khả năng sẽ có nguy hiểm.” – Hồng Hi vừa gặm cá nướng vừa nói: “Mặc dù tôi đi đoạn đường này rất thường xuyên nhưng cũng không dám bảo đảm sẽ không có chuyện.”
Chính Nam chọc chọc đám lửa, rồi tiếp tục quay con thỏ trên que, hỏi: “Nguy hiểm? Không phải càng tới gần đại thành càng an toàn sao? Tại sao lại có nguy hiểm gần Hải thành?”
“Thành thị khác thì tôi không rõ lắm, nhưng Hải thành chính là như vậy.” – Hồng Hi quẳng khúc xương cá qua một bên, nhìn chằm chằm con thỏ vàng ươm trên lò lửa: “Này, ăn được chưa?”
“Cô đã ăn bốn con cá nướng rồi, còn muốn ăn nữa hả?” – Chính Nam trừng mắt: “Tôi thay vóc dáng của cô biểu thị lo lắng đấy!”
“Bản cô nương là Nguyên Anh trung kỳ, ăn vài con cá nướng sẽ mập?” – Hồng Hi bĩu môi: “Có ăn thêm một trăm con nữa cũng hóa thành nguyên khí cả thôi, không có mỡ đâu mà mập.”
Chính Nam thở dài: “Chân chính động không đáy a! Ai lấy được cô về đến táng gia bại sản vì tiền cơm mất thôi.”
Hồng Hi bẻ lấy cái đùi thỏ, vừa gặm vừa nói: “Chưa nói tới việc tôi không muốn lấy chồng, cho dù có muốn cũng phải tìm người đánh qua tôi trước đã.”
Chính Nam nhún vai, không có ý kiến.
Hồng Hi thấy vậy cũng không muốn nói nữa, chú tâm ăn thịt nướng.
“Cái gì của cậu?” – Hồng Hi tay còn đang dính đầy dầu cá nhưng vẫn giả ngu: “Tôi ngồi đây nãy giờ còn chưa được ăn cái gì cả đây.”
Tiểu Hoa mặt không dày bằng Hồng Hi nên có chút ngại ngùng, nói: “Xin… xin lỗi. Cá anh nướng ngon quá, nên… có chút… lỡ tay... à, lỡ miệng...”
Chính Nam thở dài, lại phải làm một mẻ khác.
Hồng Hi và tiểu Hoa liếc nhau rồi cười khẽ.
…
Sau khi ăn uống no nê, ba người cũng chưa có ý định ra về mà cùng nhau đi dạo dọc bờ biển.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, hai nam một nữ cứ vậy sánh vai nhau bước trên bãi cát, để sóng biển vỗ từng cơn vào chân.
“Hồng Hi, thời gian sắp tới cô có ý định ra ngoài làm nhiệm vụ không?”
Hồng Hi đá đá nước biển, đáp: “Cũng sắp rồi. Dù sao trong vòng một tháng tôi cũng không thể lại nộp đơn lên cấp, tranh thủ thời gian này làm thêm một, hai nhiệm vụ rồi mua đan dược tăng tu vi lên vậy.” – Lần vừa rồi thi đấu lên cấp cô chính là thua vào tay Bạch Hổ thần sứ của Akatsuki.
“Có thể bảo lãnh tôi đi cùng không?” – Chính Nam chăm chú nhìn Hồng Hi.
Hồng Hi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Chính Nam: “Cậu muốn đi cùng!? Nhiệm vụ tôi nhận đều là nhiệm vụ liệp sát, mục tiêu ít nhất phải có tu vi Nguyên Anh trung kỳ mới làm. Cậu đi cùng nguy hiểm rất lớn a.”
Tiểu Hoa cũng tiếp lời: “Đúng vậy. Chị Hồng Hi chưa từng làm nhiệm vụ hộ tống, bảo vệ hay điều tra gì cả, toàn bộ thành tích nhiệm vụ đều là liệp sát. Anh đi cùng chị ấy rất nguy hiểm.”
“Tôi có lý do để phải mạo hiểm như vậy.” - Chính Nam thở dài: “Không ngại nói cho hai cô biết, tôi chẳng có chút ký ức vào về quá khứ của mình ngoại trừ mấy tháng trước tỉnh lại trên bờ biển và cuộc sống từ lúc đó tới giờ.”
“Mấy tháng trước... sao?” – Hồng Hi và tiểu Hoa liếc nhau.
“Đúng vậy. Khi đó tôi tỉnh lại thấy mình đang nằm trên bờ biển, toàn bộ ký ức đều là một mảnh trống không, ngoại trừ tên mình thì cái gì cũng không nhớ.” – Chính Nam thở dài: “Người thân, bạn bè, đồng đội… chẳng nhớ bất kỳ ai.”
“Vậy thì có liên quan gì tới việc đi cùng tôi làm nhiệm vụ?” – Hồng Hi hỏi: “Tôi nhìn qua cậu rồi, cơ thể rắn chắc một cách bất thường, kinh mạch cũng không tổn thương nhưng không hề có “Khí” lưu chuyển bên trong.
Nói cách khác, cậu ngoài dẻo dai hơn người thường ra thì còn không bằng một tên Linh Hư sơ kỳ đâu.”
“Thì cũng bởi vậy tôi mới muốn đi làm nhiệm vụ cùng cô.” – Chính Nam mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nhịp tim không loạn, nghĩa chính ngôn từ: “Cô làm gì cứ làm, tôi trốn một bên là được.”
…
Hồng Hi siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: “Nói như vậy là cậu muốn đi theo tôi rồi nằm hưởng lợi, còn tôi vẫn phải tự mình làm mọi thứ? Cậu khôn vậy rồi bao giờ mới chết? Định bất tử hay gì?”
Tiểu Hoa cũng nhìn về phía Chinh Nam chờ hắn giải thích.
“Cô nhìn tôi yếu như vậy, trắng như vậy, mong manh như vậy, chẳng lẽ muốn tôi nhảy ra cùng yêu thú vật lộn hay sao.” – Chính Nam một bộ cô dâu nhỏ bẽn lẽn: “Cô đi đâu đánh giết thì cứ đi, khi nào về tôi chuẩn bị sẵn đồ ăn, thức uống, nước tắm cho cô. Nếu cô muốn… có thể… có thể… làm ấm giường cũng được.”
Cầu bao nuôi tiểu Thụ a!
Cả Hồng Hi và tiểu Hoa đều nhịn không được phì cười.
Nam nhân khác nói lời này nghe có vẻ buồn nôn, nhưng Chính Nam với vẻ ngoài thanh tú của mình, biểu tình nhút nhát, nhỏ nhẹ kia… thật muốn thương tiếc!
Hồng Hi cười mắng: “Muốn tôi bảo lãnh làm nhiệm vụ cấp 4 cũng được, nhưng nhất định phải nghe tôi chỉ đạo.
Ngoài ra, tôi muốn ăn ngon mỗi ngày, cảm thấy được thì chúng ta bàn tiếp, không được thì nghỉ, không nói thêm.”
Chính Nam gật đầu, cười: “Cầu còn không được đâu.”
“Vậy ngày mai chúng ta tới công hội tham khảo danh sách nhiệm vụ rồi tính tiếp.”
Tiểu Hoa ánh mắt qua lại giữa hai người, trên miệng nở nụ cười thần bí.
…
Sáng hôm sau, Chính Nam và Hồng Hi thần thanh khí sảng, song song sánh vai đi vào Dong Binh công hội lựa chọn cấp 4 nhiệm vụ khiến đám đầu trâu mặt ngựa xung quanh mắt to trừng mắt nhỏ.
Hồng Hi đại tỷ lại bảo lãnh một tên tân tấn cấp 2 Dong Binh đi làm cấp 4 nhiệm vụ. Trong khi đó mình liều sống liều chết giãy dụa mãi vẫn là cấp 2 Dong Binh.
Tiểu bạch kiểm cái nghề này có tiền đồ a!
Chính Nam đứng trước mặt tiểu Hoa, hào hứng hỏi: “Tiểu Hoa mỹ nữ, tối qua ngủ thế nào?”
Tiểu Hoa nhớ lại cảnh cùng chị mình giành giật nhau cá nướng, cả người đều không có ý tứ: “Nhờ… nhờ ơn của anh, ngủ ngon hơn hàng ngày rất nhiều.” – Ăn ngon thì ngủ kỹ nha.
Thế nhưng mà lọt vào tai đám dong binh lại thành một câu chuyện khác rồi.
“Ngâm… ngâm Hồng Hi đại tỷ còn chưa đủ, thậm chí… thậm chí… song phi cả hai chị em!”
“Trời a! Đất a! Công bằng ở đâu, thiên lý ở đâu!”
“Dẹp mẹ làm Dong Binh đi, lão tử về trùng tu nhan sắc, đi làm tiểu bạch kiểm!”
…
Mặc kệ đám người xung quanh kêu rên, Chính Nam và Hồng Hi cùng nhau xem danh sách cấp 4 nhiệm vụ.
“Cái này thế nào?”
“Thôi, Thạch Hầu là loài sống quần cư, lại xem Hầu Tửu còn hơn cả mạng, không cẩn thận bị vây công thì chơi xong rồi.”
“Vậy cái này?”
“Thiết Bì Thụ Yêu? Tôi nói Hồng Hi, bình thường cô đi một mình đánh được thì đánh không được thì chạy không sai, nhưng mà cô chạy được tôi không chạy được a. Chúng ta có thể nào chọn nhiệm vụ mà mục tiêu không phải là quần cư yêu thú không?”
Hồng Hi nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cậu nói cũng đúng. Như thế này đi, dù sao nhiệm vụ lần này là tôi bảo lãnh cậu làm, nên chọn cái nào có độ an toàn cao một chút, không nhất thiết phải là liệp sát. Tôi ra kia ngồi, cậu chọn xong mang ra cho tôi xem là được.”
Cô gái mới yêu a! Ngay cả điểm mấu chốt của mình cũng có thể vì yêu cầu của đối phương mà không ngần ngại vứt qua một bên.
Hồng Hi đại tỉ... đã triệt để luân hãm!
Đám Dong Binh xung quanh xem như chấp nhận sự thật này.
Chính Nam nhún vai lật danh sách nhiệm vụ hai lần, cuối cùng chọn nhiệm vụ hộ tống một đoàn xe thương nhân tới Hải thành.
…
Hai ngày sau, ngoài cổng thị trấn.
“Xong hết chưa? Đến giờ lên đường rồi đấy.” – Hồng Hi một mình một ngựa lớn giọng quát tháo đám phu xe, binh lính và gia nô.
Một người đàn ông mập mập, râu cá trê cười trừ: “Sắp xong rồi, sắp xong rồi. Hồng đại nhân đừng vội.” – Hắn chính là chủ đoàn xe này, cũng là người đứng ra tuyên bố nhiệm vụ.
Chính Nam một bên nhìn, khóe miệng co giật.
Đến cùng ai là chủ, ai là hộ vệ được thuê a!
Hắn còn không biết là ông chủ mập kia hay tin được Hồng Hi nhận hộ tống đã mừng tới mở tiệc đâu.
Không có cách, người làm ăn sợ nhất là cướp giật, có Tân Tinh Bảng thứ 17 “Hồng Hoa Kiếm” Hồng Hi hộ tống, đám cướp giật kia muốn làm gì đó cũng phải nghĩ nghĩ lại hai lần.
Hồng Hi hừ một tiếng rồi quay qua Chính Nam: “Thỏa thuận trước rồi đấy, toàn bộ hành trình cậu phải lo ăn, uống, ngủ, nghỉ cho tôi. Đổi lại tôi bảo lãnh nhiệm vụ này cho cậu tham gia và đảm bảo an toàn cho cậu.”
Chính Nam gật đầu: “Tôi nhớ rồi, cô yên tâm.”
Hồng Hi cười đắc ý. Cũng vì điều kiện này mà cô bị tiểu Hoa giận dỗi hai ngày nay, đơn giản là vì cô được ăn, được chơi còn tiểu Hoa phải ở nhà làm việc.
Đám nam nhân xung quanh nhìn Hồng Hi cười có chút ngẩn ngơ. Vị này bình thường chính là nữ thần của thị trấn, tính cách mặc dù táo bạo nhưng không ít lần giúp đỡ mọi người, lại không bao giờ đánh người không tu luyện, rất được lòng bá tánh.
“Nhìn cái gì, nhanh chuẩn bị đi. Lề mà lề mề!” – Hồng Hi trừng mắt đám người rồi thúc ngựa đi, để lại đám nam nhân nhìn nhau đầy khó hiểu.
…
Hành trình tới Hải thành lần này dự kiến đi khoảng nửa tháng, trong đó có 12 đêm cần hạ trại tại dã ngoại, 2 đêm dừng chân tại các thị trấn dọc đường và 1 đêm tại Hải thành.
“Mười ngày đầu không cần phải lo lắng vấn đề an toàn, nhưng năm ngày sau đó khả năng sẽ có nguy hiểm.” – Hồng Hi vừa gặm cá nướng vừa nói: “Mặc dù tôi đi đoạn đường này rất thường xuyên nhưng cũng không dám bảo đảm sẽ không có chuyện.”
Chính Nam chọc chọc đám lửa, rồi tiếp tục quay con thỏ trên que, hỏi: “Nguy hiểm? Không phải càng tới gần đại thành càng an toàn sao? Tại sao lại có nguy hiểm gần Hải thành?”
“Thành thị khác thì tôi không rõ lắm, nhưng Hải thành chính là như vậy.” – Hồng Hi quẳng khúc xương cá qua một bên, nhìn chằm chằm con thỏ vàng ươm trên lò lửa: “Này, ăn được chưa?”
“Cô đã ăn bốn con cá nướng rồi, còn muốn ăn nữa hả?” – Chính Nam trừng mắt: “Tôi thay vóc dáng của cô biểu thị lo lắng đấy!”
“Bản cô nương là Nguyên Anh trung kỳ, ăn vài con cá nướng sẽ mập?” – Hồng Hi bĩu môi: “Có ăn thêm một trăm con nữa cũng hóa thành nguyên khí cả thôi, không có mỡ đâu mà mập.”
Chính Nam thở dài: “Chân chính động không đáy a! Ai lấy được cô về đến táng gia bại sản vì tiền cơm mất thôi.”
Hồng Hi bẻ lấy cái đùi thỏ, vừa gặm vừa nói: “Chưa nói tới việc tôi không muốn lấy chồng, cho dù có muốn cũng phải tìm người đánh qua tôi trước đã.”
Chính Nam nhún vai, không có ý kiến.
Hồng Hi thấy vậy cũng không muốn nói nữa, chú tâm ăn thịt nướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.