Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Chương 235: Tung tích Bạch Vô Thường thần sứ

Skldjeu

12/07/2019

Đúng như Hồng Hi nói, mười ngày đầu mọi chuyện cực kỳ suôn sẻ, thậm chí còn có một đoàn cướp giữa đường xuất hiện “hiếu kính” đồ ăn, thức uống cho đoàn xe để ông chủ mập cười không ngậm được miệng.

Hỏi ra mới biết đoàn cướp này từng một lần thấy Hồng Hi “cô đơn lẻ loi” nên nảy sinh ý định xấu, muốn cướp tiền không nói, liền người đều muốn.

"Đi đêm lắm có ngày gặp ma", đụng ai không đụng lại nhắm vào một vị "bạo lực nữ" mà va vào, bị bà cô này giết lên tới tận hang ổ, bứng toàn bộ tiền vàng tích trữ được về phát cho thị trấn gần đó.

“Mãnh nữ a!” – Chính Nam lắc đầu ngao ngán: "Làm chồng cô chắc chắc phải đánh qua cô mới được."

“Bản cô nương sinh ra đã như vậy, thoải mái không trói buộc nha.” – Hồng Hi đắc ý nhưng rất nhanh thì đổi giọng: “Đám cướp vừa rồi không phải chỉ đơn giản là ăn cướp, tôi cố ý để cho tiếp tục ở đây là muốn tạo một cái ranh giới với đám bên kia mà thôi. Đoạn đường tiếp theo... sẽ không đơn giản đâu.”

“Tôi vẫn chưa biết cô đang lo lắng cái gì.” – Để Hồng Hi phải nghiêm túc như vậy chắc chắn là không tầm thường, thế nhưng Chính Nam càng quan tâm là cái gì khiến cho phải như vậy.

“Địa Long Đoàn, một băng cướp cực kỳ có tổ chức, thậm chí có cả quân sư huấn luyện đội hình, hiệu lệnh,… giống như quân đội hơn là một băng cướp.” – Hồng Hi trầm giọng.

“Hả!? Đã ăn cướp lại còn huấn luyện đội hình, hiệu lệnh, tiến lùi!? Có cả quân sư bày mưu tính kế? Bọn này định lập quốc hay gì?” – Chính Nam thật sự mộng bức.

“Thiên Đạo Tông quy định cấm xưng vương, lập quốc cho nên chuyện đó nghĩ cũng đừng nghĩ. Nhưng mà quả thật Địa Long Đoàn rất có quốc gia quân đội mô hình.”

“Mà, quân lính của họ không phải đều được cưỡi Địa Long chứ?”

“Cái đó thì không phải, chỉ là mấy đầu kỳ đà… lớn một chút mà thôi.”



“Kỳ đà lớn thì là Địa Long rồi, không phải cái gì mà không phải!?”

“Long là Long, kỳ đà là kỳ đà, giống cái gì mà giống.”



Chính Nam và Hồng Hi cãi nhau ỏm tỏi, để đám đông xung quanh đều lau mồ hôi.

“Hai vị… phía trước là địa bàn của Địa Long Đoàn, chúng ta… nên làm gì đây?” – Ông chủ mập mặc dù sợ Hồng Hi nhưng mà vẫn phải lên tiếng.

“Đi qua chứ sao, đám kỳ đà kia dám nhảy ra xem bản cô nương có thịt chúng nó hay không!” – Hồng Hi ưỡn ngực, vênh váo.

“Đi. Ông chủ để mọi người cẩn thận một chút, thả chậm tốc độ, sẵn sàng cho mọi tình huống phát sinh.” – Chính Nam không giống Hồng Hi to tiếng, ngược lại nói năng rất nhỏ nhẹ.

Một người đóng vai ác phải có một người đóng vai thiện trung hòa nha.

Ông chủ mậ gật gù, chắp tay với Chính Nam rồi truyền tin về phía sau.



Cùng lúc đó, trong một tòa đại viện.



“Đoàn trưởng, có một đoàn xe thương nhân tiến vào lãnh địa chúng ta, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

Được gọi "Đoàn trưởng" là một người đàn ông trung niên, lúc này đang được hai cô gái trẻ ăn mặc bại lộ phục vụ.

“Dạ, dạ!” – Thanh niên kia đầu cũng không dám ngẩng lên, nói: “Đoàn xe mới vào lãnh địa chúng ta do… “Hồng Hoa Kiếm” Hồng Hi hộ tống. Đoàn trưởng có ý định gì không ạ?”

“Hồng Hi? Cô nàng kia không phải không làm hộ tống nhiệm vụ sao, lần này phá lệ?” – Hoàng Long cau mày.

Đoàn trưởng Địa Long Đoàn, Hoàng Long, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.

“Bẩm đoàn trưởng, theo một số tin đồn từ phía nam truyền đến thì lần này “Hồng Hoa Kiếm” là bảo lãnh một tên tân tấn cấp 2 Dong Binh làm nhiệm vụ hộ tống.”

“Bảo lãnh, mới tân tấn cấp 2 Dong Binh?” – Hoàng Long cười lạnh: “Nói như vậy tên kia rất quan trọng với cô ta. Hừ, tập trung người, lần này bản đoàn trưởng muốn rửa mối nhục năm năm trước.”

“Vâng!” – Thanh niên báo cáo lùi ra, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên.

Chờ thanh niên kia đóng cửa lại, Hoàng Long vẫy tay đuổi hai cô gái đang phục vụ hắn đi rồi nơm nớp lo sợ nhìn qua một góc trong nhà: “Đại… đại nhân, đều… đều đã đi.”

“Tôi nhìn thấy được.”

Từ trong không khí vang lên một giọng nói, sau đó một bóng người dần hiện ra, áo dài đen mây đỏ, mặt nạ trắng khắc chìm lưỡi liềm và chữ Bạch.

“Hoàng đoàn trưởng, ông cảm thấy đề nghị của chúng tôi thế nào?” – Người đeo mặt nạ lên tiếng.

“Đại nhân, ngài như vậy thật sự rất khó xử cho tôi.” – Hoàng Long mặt còn khó coi hơn táo bón: “Làm như vậy tôi chắc chắn phải chết a.”

“Ồ, vậy ông nghĩ từ chối đề nghị của Akatsuki sẽ yên bình qua?”

“Không… không dám!” – Hoàng Long run lẩy bẩy: “Bạch Vô Thường thần sứ, ngài có thể cho tôi thêm chút thời gian được không. Chuyện này quan hệ trọng đại, tôi còn phải suy tính lại.”

“Ba ngày sau tôi sẽ quay lại, khi đó tôi muốn nghe được câu trả lời của ông.” - Người đeo mặt nạ tan biến vào không khí, giọng nói vẫn văng vẳng: “Đừng làm điều gì dại dột, ông không biết ai đang nhìn mình đâu.”

Hoàng Long cười khổ.

Hắn tu vi Nguyên Anh hậu kỳ không sai, nhưng bản lĩnh mạnh nhất của hắn là tuần thú, không hề giỏi chiến đấu. Còn vị Bạch Vô Thường thần sứ kia, đến vô tung, đi vô ảnh, không biết lúc nào sẽ hiện ra ở đâu, bình thường có phải là đang nhìn hắn chằm chằm hay không nữa.

“Giết Hồng Hi trả thù xong, cũng nên làm lớn một lần rồi.” – Hoàng Long siết chặt nắm đấm, vẻ mặt kiên quyết.



“Mà này, Hồng Hi.” – Chính Nam vừa nhìn quanh vừa hỏi: “Địa Long Đoàn gì đó cô có biết rõ không?”

“Cũng biết…sơ sơ.” – Hồng Hi giọng có chút mất tự nhiên: “Trước đây từng có gặp gỡ qua, khoảng chừng… năm năm trước thì phải.”



“Hả!? Cô nói đoạn đường này cô đi thường xuyên, làm sao ký ức gần nhất lại là năm năm trước?” – Chính Nam vừa nghe liền phát hiện ra mâu thuẫn.

“Đúng là đi thường xuyên, nhưng là những lần đó tôi mang nhiệm vụ liệp sát hoặc ủy thác trên người. Địa Long Đoàn có phát hiện cũng không dám làm gì tôi.” – Hồng Hi nhún vai.

“Thật kỳ lạ. Lần này cô cũng thân đeo nhiệm vụ, có gì khác nhau sao?”

“Khác nhiều chứ.” – Hồng Hi giải thích: “Nếu cậu làm nhiệm vụ liệp sát hay ủy thác, cậu sẽ được bảo vệ bởi công hội và bên ủy thác. Địa Long Đoàn nếu dám ác ý công kích tôi sẽ rơi vào tầm ngắm của cả hai, Hoàng Long tên kia sẽ không ngu như vậy.”

“Tức là nói, nhiệm vụ hộ tống thì không được bảo vệ?” – Chính Nam có chút lo lắng.

“Có, nhưng cậu nghĩ thử xem. Nếu người cần chúng ta hộ tống chết ở đây, tôi và cậu những Dong Binh này cũng thế, vậy công hội có nên vì những người đã chết như chúng ta mà bày thêm việc ra không?” – Mặc dù thô nhưng thật, Hồng Hi cũng quen rồi.

“Thì ra là thế! Nhiệm vụ liệp sát và ủy thác được coi trọng không phải là vì giá trị của nó, mà là vì uy tín của công hội với đối tác. Còn nhiệm vụ hộ tống thường là có cả người ủy thác đi cùng, nếu chết hết rồi thì do các vị “đen thôi, đỏ quên đi” a?”

“Chính là như vậy.” – Hồng Hi thở dài: “Cho nên những lần trước chỉ cần tôi cẩn thận một chút thì sẽ bình an vô sự qua, nhưng lần này… sợ rằng sẽ không đơn giản.”

Chính Nam không nói mà ngẩng đầu nhìn đoạn đường núi dài phía trước, không biết nghĩ gì trong lòng.



“Bẩm Đoàn trưởng, đoàn xe đã đi qua đoạn đường bằng, đang tiến vào dốc núi.”

“Bảm Đoàn trưởng, toàn bộ đoàn xe đã vào dốc núi, có thể công kích.”

“Bẩm Đoàn trưởng,….”



Liên tiếp là tiếng báo cáo của người bên dưới đưa lên, mỗi năm phút một lần. Có thể thấy được Hoàng Long huấn luyện cấp dưới rất có khả năng.

“Tiếp tục chờ, để bọn họ vào sâu trong lãnh địa chúng ta hơn nữa đã.” – Hoàng Long hạ lệnh, trong mắt toàn là thù hận: “Tao chờ ngày này năm năm rồi. Hồng Hi, mối thù năm năm trước cuối cùng ông trời cũng mở mắt, cho tao một cơ hội lần này.”



“Lại nói, năm năm trước cô và Địa Long Đoàn xảy ra chuyện gì?” – Cảm thấy không khí có chút âm u, Chính Nam lại khơi chuyện ra để nói.

“Năm năm trước… aiz, tuổi trẻ ngông cuồng a.” – Hồng Hi một bộ “lão thành cách mạng”, mặc dù cô mới 23 tuổi: “Năm ấy tôi cũng chỉ là một cái Hòa Hợp Kỳ chim non, cũng như cậu bây giờ là cấp 2 Dong Binh, háo hức xông xáo ra ngoài làm nhiệm vụ. Một lần kia…”



Chính Nam nghe xong quả thật không còn gì để nói: “Tức là Hoàng Long, Hoàng Khôi hai anh em gặp gỡ rồi cùng lúc yêu thích khi đó nhiệt huyết dâng trào lại thanh xuân tịnh lệ Hồng Hi, quyết tâm theo đuổi cô ấy.

Rồi trong một lần ba người tuổi trẻ khinh cuồng cùng nhau làm một cái vượt cấp nhiệm vụ, người anh em thiện lành Hoàng Khôi vì để người mình yêu thương rút lui được đã không tiếc hi sinh thân mình ở lại đoạn hậu, cuối cùng không có trở về. Đúng không?”

“Mặc dù nghe cậu nói cảm thấy rất khó chịu nhưng đúng là như vậy.” – Hồng Hi thở dài: “Tuổi trẻ ai chẳng sai lầm a. Từ lần đó chúng tôi cũng không còn gặp nhau nữa, Hoàng Long cũng vì vậy mà căm thù tôi, cho rằng đều vì tôi mà em trai hắn mới phải chết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook