Chương 11:
Vi Vi
15/06/2024
Sớm qua chiều đến, xuân ấm thu lạnh. Những ngày không buồn không lo cứ như vậy mà qua nhanh. Trong thành Kim Lăng hoa đào nở rồi tàn, tàn rồi lại nở. Chẳng mấy chốc mà một mùa xuân nữa lại đến, gió xuân nhuộm sắc xanh cả phủ Ninh Quốc Công, trong màn mưa được tạo ra bởi những cánh anh đào có thể nhìn thấy loáng thoáng hai bóng người nổi bật.
Vân Thiên Ngưng vẫn rất thích chơi với tiểu ca ca Bùi gia, ngày thường cũng hay chạy tới tiểu viện thanh trúc, nếu không phải muốn chia sẻ với hắn những món đồ chơi nàng mới có được thì là muốn hắn chơi trốn tìm với mình. Lần nào nàng cũng trốn ở những nơi vắng vẻ nhưng tiểu công tử Bùi gia vừa nhìn đã tìm thấy được nàng.
A Phong đứng cách đó không xa, nhìn chàng công tử mười ba tuổi ngọc thụ lâm phong đứng cạnh hòn giả sơn, giả bộ nhìn ngang ngó dọc.
Rõ ràng là đã nhìn thấy làn váy bay bay theo gió của thiếu nữ, nhưng lại cố tình chạy về hướng khác, bàn tay với các ngón tay có khớp xương rõ ràng đẩy tán liễu xanh biếc, xum xuê bên cạnh hồ ra, giọng nói có vẻ hơi hoang mang:
"A Ngưng muội muội, muội đi đâu rồi?"
"Sao lại không tìm được nhỉ?"
"Ở đây này!"
Vân Thiên Ngưng nghiêng nửa người ra phía sau hòn giả sơn, cười khẽ gọi hắn.
Bùi Thiên Hề xoay người, nhìn về phía thiếu nữ đang đứng trong gió, trong đôi mắt phượng chỉ có bóng dáng yêu kiều vui vẻ của nàng, trong vắt như ánh trăng rót xuống dòng sông lặng lờ trôi.
Dáng người đã phổng phao hơn nhiều, thanh nhã duyên dáng, gương mặt mềm mại như có thể bấm ra nước, khi cười lên thì tựa như một đóa hoa đào nở rộ. Nếu không phải người quen thì có lẽ khi nhìn thấy nàng, ai cũng sẽ phải sững sờ hồi lâu mới có thể tỉnh táo lại.
Bùi Thiên Hề chậm rãi bước tới đứng bên cạnh nàng. Nhìn từ xa tới, khung cảnh đó chỉ có thể miêu tả bằng câu "hoa đào ỷ ngọc thụ (1)", không có gì thích hợp hơn để hình dung hai người họ.
Ánh mắt hắn nhìn nàng ngày càng nóng rực, có điều Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm, chỉ cần là tri kỷ cùng chơi với nàng, thì nụ cười lộ lúm đồng tiền đang dành cho hắn kia cũng có thể tùy ý dành cho người bên cạnh.
Năm nay Vân Thiên Ngưng đã mười hai tuổi. Năm bảy tuổi, sau khi biết nam nữ có sự khác biệt không nên quá gần gũi, những năm gần đây mặc dù vẫn thường qua lại với hắn nhưng nàng đã không còn suồng sã như lúc bé nữa, nếu có thì cũng không đến nỗi vừa gặp đã nhào qua.
Hơn nữa lúc nhớ tới khi bé nàng còn thích chơi cây nấm nhỏ của Thiên Hề ca ca, Vân Thiên Ngưng xấu hổ đến mức không biết giấu mặt đi đâu. Sau đó nàng trốn trong phòng trấn tĩnh lại tư tưởng một trận rồi mới dám tiếp tục đối mặt với hắn.
Bùi Thiên Hề nhìn đến say mê, cố gắng bình thản bước đến bên nàng, nhẹ giọng hỏi:
"A Ngưng muội muội, ta đã huấn luyện Khiển Phong được kha khá rồi, hôm nay muội có muốn xem thử không?"
Khiển Phong là một con ngựa con mà Ninh Viễn Hầu tặng cho nữ nhi nhà mình, tuy chỉ là một con ngựa con nhưng lại có tư chất khá cao, còn vô cùng ngoan ngoãn, rất thích hợp với tiểu cô nương vừa đến tuổi học cưỡi ngựa.
Đây là thói quen của nhiều gia tộc quyền thế, thường sẽ cho con cái học cưỡi ngựa, Vân Thiên Ngưng cũng vừa đến tuổi, thế là Ninh Viễn Hầu liền đẩy công cuộc giáo dục gian khổ này cho Bùi Thiên Hề.
Ông từng dạy lang quân Bùi gia cưỡi ngựa, thấy hắn có thiên tư thông minh, học một biết mười, tư thế thúc ngựa oai hùng phảng phất bóng dáng của Bùi tướng quân năm đó, nên cũng yên tâm để hắn dạy Thiên Ngưng.
Vân Thiên Ngưng nghe hắn nói thế thì rất hăng hái, nhưng vẫn còn hơi sợ. Đến khi đôi mắt hạnh nhìn sang bắt gặp một nụ cười nhẹ và dáng vẻ bình tĩnh của người người thiếu niên thì sự bất an cuối cùng cũng biến mất, nàng khẽ gật đầu.
Bùi Thiên Hề phất tay bảo A Phong dắt con ngựa màu đỏ thẫm ra. Khiển Phong lộc cộc đi đến bên cạnh tiểu chủ nhân, đầu cúi thấp nhẹ nhàng cọ vào tay áo Vân Thiên Ngưng
Mấy ngày không gặp, nó cảm thấy nhớ vị chủ nhân đáng yêu này rồi.
"Khiển Phong thật ngoan."
Vân Thiên Ngưng xoay người, vuốt lông bờm của nó, nói rồi đạp chân lên bàn đạp, nhẹ nhàng lật người lên, động tác uyển chuyển như một một cánh bướm ưu nhã.
Bùi Thiên Hề mỉm cười: "A Ngưng làm không tồi."
Mặc dù nàng mới chỉ học cưỡi ngựa một lần nhưng động tác đã rất thuần thục, không có chút lúng túng, lạ lẫm nào.
Vân Thiên Ngưng cưỡi Khiển Phong nên tự nhiên sẽ cao hơn Bùi Thiên Hề một chút. Nàng rũ mắt xuống nhìn chàng thiếu niên tuấn tú thì phát hiện lông mi của hắn cực kỳ dài, có vẻ còn dài hơn cả của nàng, nhìn như hai cánh quạt nhỏ rung rung trong ánh sáng ngày xuân lành lạnh, nhất thời khiến lòng nàng mê mẩn.
"Ta dắt nó đưa A Ngưng đi dạo một vòng trước nhé, có được không?"
Người nọ ngẩng đầu lên, gò má đón lấy ánh sáng nhu hòa khiến trái tim người đối diện phải run rẩy.
"Vâng... Được ạ."
Vân Thiên Ngưng ngẩn người trong giây lát rồi nhanh tỉnh táo lại, cứ thế để cho hắn dắt Khiển Phong đi một vòng trong hậu viện rộng lớn của Hầu phủ.
Ổn định vững vàng, không hề chòng chành, nghiêng ngả, Khiển Phong cũng hết sức nghe lời. Chẳng mấy chốc Vân Thiên Ngưng đã cảm thấy không đủ, con ngươi của nàng nhìn về phía ngọn đồi xanh mờ ảo bên ngoài tường viện, nàng muốn cưỡi Khiển Phong ra ngoài đi xem một chút.
Chẳng biết A Phong đã mở cửa lớn hậu viện ra từ lúc nào, nhìn ra bên ngoài sẽ thấy ngay con phố Kim Lăng phồn hoa, chỉ cần đi nửa giờ là có thể tới ngọn núi ở ngoại thành, nơi đó có địa thế rộng rãi lại không nhiều người, là nơi rất thích hợp để cưỡi ngựa.
“Thiên Hề ca ca, chúng ta đi ra ngoài luyện tập được không?”
Nàng cúi đầu, chớp chớp mắt, vừa nhìn thiếu niên đang dắt ngựa vừa nói: “Đến tối thì về, nương sẽ không trách chúng ta đâu.”
Nàng biết Bùi Thiên Hề vẫn luôn nghiêm túc và cẩn trọng, lại có thiên tư hơn người, thậm chí còn được các gia phụ gia mẫu coi là công tử kiểu mẫu - khen ngợi là biểu tượng quý tộc trong các thế gia. Cho nên khi nói ra những lời này, nàng cũng không ôm hy vọng gì, lại thấy người kia cúi đầu, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, nàng liền cho rằng chuyện này vô vọng rồi.
Vân Thiên Ngưng đang định từ bỏ thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng vang lên:
" Được."
Ngay sau đó, một thân thể ngang tàng vụt qua áp sát vào sau lưng nàng.
Mùi hương trên người hắn rất dễ chịu, không phải là mùi long tiên hương mà đám công tử quý tộc thường dùng, mà là mùi hương gỗ thông thanh nhã điềm đạm quấn quýt quanh mũi khiến nàng cảm thấy hơi ngây ngẩn.
Đôi bàn tay với các khớp xương rõ ràng vòng qua thắt lưng nàng, vươn về phía trước bắt lấy dây cương, hai chân thon dài thúc vào bụng ngựa, khẽ quát một tiếng, rồi ôm lấy bóng dáng yêu kiều trong ngực và đi ra khỏi cửa.
1. Hoa đào ỷ ngọc thụ: thiếu nữ như hoa đào bên thiếu niên như ngọc thụ, ý chỉ trời sinh một đôi, trai tài gái sắc.
Vân Thiên Ngưng vẫn rất thích chơi với tiểu ca ca Bùi gia, ngày thường cũng hay chạy tới tiểu viện thanh trúc, nếu không phải muốn chia sẻ với hắn những món đồ chơi nàng mới có được thì là muốn hắn chơi trốn tìm với mình. Lần nào nàng cũng trốn ở những nơi vắng vẻ nhưng tiểu công tử Bùi gia vừa nhìn đã tìm thấy được nàng.
A Phong đứng cách đó không xa, nhìn chàng công tử mười ba tuổi ngọc thụ lâm phong đứng cạnh hòn giả sơn, giả bộ nhìn ngang ngó dọc.
Rõ ràng là đã nhìn thấy làn váy bay bay theo gió của thiếu nữ, nhưng lại cố tình chạy về hướng khác, bàn tay với các ngón tay có khớp xương rõ ràng đẩy tán liễu xanh biếc, xum xuê bên cạnh hồ ra, giọng nói có vẻ hơi hoang mang:
"A Ngưng muội muội, muội đi đâu rồi?"
"Sao lại không tìm được nhỉ?"
"Ở đây này!"
Vân Thiên Ngưng nghiêng nửa người ra phía sau hòn giả sơn, cười khẽ gọi hắn.
Bùi Thiên Hề xoay người, nhìn về phía thiếu nữ đang đứng trong gió, trong đôi mắt phượng chỉ có bóng dáng yêu kiều vui vẻ của nàng, trong vắt như ánh trăng rót xuống dòng sông lặng lờ trôi.
Dáng người đã phổng phao hơn nhiều, thanh nhã duyên dáng, gương mặt mềm mại như có thể bấm ra nước, khi cười lên thì tựa như một đóa hoa đào nở rộ. Nếu không phải người quen thì có lẽ khi nhìn thấy nàng, ai cũng sẽ phải sững sờ hồi lâu mới có thể tỉnh táo lại.
Bùi Thiên Hề chậm rãi bước tới đứng bên cạnh nàng. Nhìn từ xa tới, khung cảnh đó chỉ có thể miêu tả bằng câu "hoa đào ỷ ngọc thụ (1)", không có gì thích hợp hơn để hình dung hai người họ.
Ánh mắt hắn nhìn nàng ngày càng nóng rực, có điều Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm, chỉ cần là tri kỷ cùng chơi với nàng, thì nụ cười lộ lúm đồng tiền đang dành cho hắn kia cũng có thể tùy ý dành cho người bên cạnh.
Năm nay Vân Thiên Ngưng đã mười hai tuổi. Năm bảy tuổi, sau khi biết nam nữ có sự khác biệt không nên quá gần gũi, những năm gần đây mặc dù vẫn thường qua lại với hắn nhưng nàng đã không còn suồng sã như lúc bé nữa, nếu có thì cũng không đến nỗi vừa gặp đã nhào qua.
Hơn nữa lúc nhớ tới khi bé nàng còn thích chơi cây nấm nhỏ của Thiên Hề ca ca, Vân Thiên Ngưng xấu hổ đến mức không biết giấu mặt đi đâu. Sau đó nàng trốn trong phòng trấn tĩnh lại tư tưởng một trận rồi mới dám tiếp tục đối mặt với hắn.
Bùi Thiên Hề nhìn đến say mê, cố gắng bình thản bước đến bên nàng, nhẹ giọng hỏi:
"A Ngưng muội muội, ta đã huấn luyện Khiển Phong được kha khá rồi, hôm nay muội có muốn xem thử không?"
Khiển Phong là một con ngựa con mà Ninh Viễn Hầu tặng cho nữ nhi nhà mình, tuy chỉ là một con ngựa con nhưng lại có tư chất khá cao, còn vô cùng ngoan ngoãn, rất thích hợp với tiểu cô nương vừa đến tuổi học cưỡi ngựa.
Đây là thói quen của nhiều gia tộc quyền thế, thường sẽ cho con cái học cưỡi ngựa, Vân Thiên Ngưng cũng vừa đến tuổi, thế là Ninh Viễn Hầu liền đẩy công cuộc giáo dục gian khổ này cho Bùi Thiên Hề.
Ông từng dạy lang quân Bùi gia cưỡi ngựa, thấy hắn có thiên tư thông minh, học một biết mười, tư thế thúc ngựa oai hùng phảng phất bóng dáng của Bùi tướng quân năm đó, nên cũng yên tâm để hắn dạy Thiên Ngưng.
Vân Thiên Ngưng nghe hắn nói thế thì rất hăng hái, nhưng vẫn còn hơi sợ. Đến khi đôi mắt hạnh nhìn sang bắt gặp một nụ cười nhẹ và dáng vẻ bình tĩnh của người người thiếu niên thì sự bất an cuối cùng cũng biến mất, nàng khẽ gật đầu.
Bùi Thiên Hề phất tay bảo A Phong dắt con ngựa màu đỏ thẫm ra. Khiển Phong lộc cộc đi đến bên cạnh tiểu chủ nhân, đầu cúi thấp nhẹ nhàng cọ vào tay áo Vân Thiên Ngưng
Mấy ngày không gặp, nó cảm thấy nhớ vị chủ nhân đáng yêu này rồi.
"Khiển Phong thật ngoan."
Vân Thiên Ngưng xoay người, vuốt lông bờm của nó, nói rồi đạp chân lên bàn đạp, nhẹ nhàng lật người lên, động tác uyển chuyển như một một cánh bướm ưu nhã.
Bùi Thiên Hề mỉm cười: "A Ngưng làm không tồi."
Mặc dù nàng mới chỉ học cưỡi ngựa một lần nhưng động tác đã rất thuần thục, không có chút lúng túng, lạ lẫm nào.
Vân Thiên Ngưng cưỡi Khiển Phong nên tự nhiên sẽ cao hơn Bùi Thiên Hề một chút. Nàng rũ mắt xuống nhìn chàng thiếu niên tuấn tú thì phát hiện lông mi của hắn cực kỳ dài, có vẻ còn dài hơn cả của nàng, nhìn như hai cánh quạt nhỏ rung rung trong ánh sáng ngày xuân lành lạnh, nhất thời khiến lòng nàng mê mẩn.
"Ta dắt nó đưa A Ngưng đi dạo một vòng trước nhé, có được không?"
Người nọ ngẩng đầu lên, gò má đón lấy ánh sáng nhu hòa khiến trái tim người đối diện phải run rẩy.
"Vâng... Được ạ."
Vân Thiên Ngưng ngẩn người trong giây lát rồi nhanh tỉnh táo lại, cứ thế để cho hắn dắt Khiển Phong đi một vòng trong hậu viện rộng lớn của Hầu phủ.
Ổn định vững vàng, không hề chòng chành, nghiêng ngả, Khiển Phong cũng hết sức nghe lời. Chẳng mấy chốc Vân Thiên Ngưng đã cảm thấy không đủ, con ngươi của nàng nhìn về phía ngọn đồi xanh mờ ảo bên ngoài tường viện, nàng muốn cưỡi Khiển Phong ra ngoài đi xem một chút.
Chẳng biết A Phong đã mở cửa lớn hậu viện ra từ lúc nào, nhìn ra bên ngoài sẽ thấy ngay con phố Kim Lăng phồn hoa, chỉ cần đi nửa giờ là có thể tới ngọn núi ở ngoại thành, nơi đó có địa thế rộng rãi lại không nhiều người, là nơi rất thích hợp để cưỡi ngựa.
“Thiên Hề ca ca, chúng ta đi ra ngoài luyện tập được không?”
Nàng cúi đầu, chớp chớp mắt, vừa nhìn thiếu niên đang dắt ngựa vừa nói: “Đến tối thì về, nương sẽ không trách chúng ta đâu.”
Nàng biết Bùi Thiên Hề vẫn luôn nghiêm túc và cẩn trọng, lại có thiên tư hơn người, thậm chí còn được các gia phụ gia mẫu coi là công tử kiểu mẫu - khen ngợi là biểu tượng quý tộc trong các thế gia. Cho nên khi nói ra những lời này, nàng cũng không ôm hy vọng gì, lại thấy người kia cúi đầu, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn, nàng liền cho rằng chuyện này vô vọng rồi.
Vân Thiên Ngưng đang định từ bỏ thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng vang lên:
" Được."
Ngay sau đó, một thân thể ngang tàng vụt qua áp sát vào sau lưng nàng.
Mùi hương trên người hắn rất dễ chịu, không phải là mùi long tiên hương mà đám công tử quý tộc thường dùng, mà là mùi hương gỗ thông thanh nhã điềm đạm quấn quýt quanh mũi khiến nàng cảm thấy hơi ngây ngẩn.
Đôi bàn tay với các khớp xương rõ ràng vòng qua thắt lưng nàng, vươn về phía trước bắt lấy dây cương, hai chân thon dài thúc vào bụng ngựa, khẽ quát một tiếng, rồi ôm lấy bóng dáng yêu kiều trong ngực và đi ra khỏi cửa.
1. Hoa đào ỷ ngọc thụ: thiếu nữ như hoa đào bên thiếu niên như ngọc thụ, ý chỉ trời sinh một đôi, trai tài gái sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.