Chương 12:
Vi Vi
15/06/2024
Ngồi trên lưng ngựa rất xóc nảy nhưng Vân Thiên Ngưng không để ý lắm, ngược lại còn nhanh chóng vứt mối bận tâm này ra sau đầu.
Lần đầu tiên cưỡi ngựa ra khỏi phủ, nàng rất kích động, gương mặt hồng hào đầy hưng phấn, mừng rỡ nhìn ngắm phố lớn ngõ nhỏ nhộn nhịp khắp thành Kim Lăng. Người và xe ngựa qua lại tấp nập, gió xuân tùy ý xẹt qua tai thổi tóc mái bay bay, lọn tóc nhẹ nhàng lướt qua cổ thiếu niên phía sau, ngứa ngáy như cọ vào tận tim.
Vóc dáng hắn đã rất cao lớn, có thể thu trọn hình ảnh của thiếu nữ trong lòng vào mắt, chỉ cần cúi nhẹ đầu sẽ nhìn thấy nụ cười má lúm sáng ngời của tiểu cô nương.
"Thiên Hề ca ca, mau hơn chút nữa đi."
Nàng đã có thể nhìn thấy dãy núi cách đó không xa, Vân Thiên Ngưng kích động thúc giục hắn, bàn tay bé nhỏ cũng vô thức nắm lấy bàn tay đang nắm dây cương của hắn. Hắn hơi run lên, bàn tay nắm chặt hơn, bàn chân dùng sức thúc mạnh hơn. Khiển Phong hí dài một tiếng, bốn vó như cưỡi gió mà vội vã đạp lên từng cánh hoa đào trong thành Kim Lăng.
Dưới chân núi ở ngoại thành, Bùi Thiên Hề đưa Vân Thiên Ngưng từ rừng hoa đào phía đông đến tận khe núi phía tây. Hai người cưỡi ngựa đi hai vòng, cho đến khi tiểu cô nương muốn tự mình thử một chút thì hắn mới lật người xuống ngựa.
"Hai chân dùng sức, đúng rồi."
Bùi Thiên Hề chỉ nàng rất tỉ mỉ, ánh mắt xẹt qua bắp chân mảnh khảnh được bao lấy bởi y phục màu hồng thì hơi sa sầm, nhưng lại nhanh chóng phục hồi, giọng nói vẫn như bình thường:
"Hai tay đặt lên dây cương, nhẹ nhàng cầm..."
Dựa theo phương pháp của hắn, Vân Thiên Ngưng rất nhanh đã nắm được bí quyết, điều khiển Khiển Phong đi dạo mấy vòng dưới chân núi.
Bùi Thiên Hề ngồi dưới một tán cây chờ nàng, một chân duỗi ra, bàn tay tùy ý đặt trên đầu gối. Dáng vẻ nghỉ ngơi lười biếng và thanh nhàn đó khiến mấy vị tiểu thư thế gia đang đi du xuân cách đó không xa nhìn thấy thì đỏ mặt, quay đầu xì xào bàn tán với các bạn đi cùng.
Một người khoác áo lông ngỗng trong đó hơi trù trừ bước tới, rồi chậm rãi tiến lên, muốn bắt chuyện với vị lang quân này.
"Công tử cũng tới du xuân sao?"
Đến gần lại càng thấy hắn đẹp hơn nữa.
Thiếu niên mười ba tuổi đã rất ra dáng, vừa rồi nàng ta nhìn từ bên kia sang chỉ thấy người ở xa có phong thái thanh lãnh, lạnh lùng rất không tầm thường, nhưng đến gần nhìn mới càng làm trái tim người ta đập thình thịch.
Vị cô nương kia cố gắng ổn định lại nội tâm của mình mà hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt của hắn chưa từng dừng lại trên người nàng ta.
Bùi Thiên Hề nhìn tiểu cô nương càng chạy càng xa thì khẽ nhíu mày.
Nàng chạy không nhanh nên vốn vẫn ở trong phạm vi tầm nhìn của hắn. Nhưng tiểu cô nương lớn mật, chẳng mấy mà đã muốn đi tới chỗ xa hơn xem thử. Nàng thúc ngựa khiến Khiển Phong khoan khoái ngẩng đầu hí vang, rồi mang theo tiểu chủ nhân chạy về phía rừng sâu.
"A Ngưng!"
Những cây cổ thụ trong núi âm u rậm rạp, chim bay tán loạn, Vân Thiên Ngưng nhanh chóng cảm thấy sợ hãi. Khiển Phong cứ như ngựa xổng chuồng mà chạy khắp nơi. Đến chỗ nào có cây cối đổ rạp xuống chắn đường, nó sẽ chồm hai chân trước lên nhảy vọt qua khiến nàng thiếu chút nữa thì không nắm được dây cương, suýt ngã xuống đất.
Nhìn thấy phía trước có một tảng đá lớn chắn đường, Vân Thiên Ngưng vội vàng nắm chặt dây cương muốn bắt nó dừng lại. Nhưng Khiển Phong lại không nghe lời, thấy nó sắp lao qua tảng đá đó, Vân Thiên Ngưng nhắm nghiền hai mắt lại, không dám nhìn.
Sau lưng động nhiên có một bóng người lao tới dính sát lấy nàng, một bàn tay lớn ôm lấy hông nàng, bàn tay còn lại vững vàng nắm dây cương, ghìm cương cưỡng chế con ngựa dừng lại.
"A_____"
Tốc độ của Khiển Phong quá nhanh, cho dù giờ có dừng lại được thì hai người cũng sẽ theo quán tính mà ngã khỏi ngựa. Bùi Thiên Hề cắn chặt răng, kéo tiểu cô nương ôm chặt vào lòng rồi nhanh chóng lật người lăn xuống khỏi lưng ngựa.
Hai người lăn vài vòng trên mặt đất, Vân Thiên Ngưng được hắn ôm chặt trong lòng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chỉ còn lại hơi thở phảng phất hương gỗ thông làm người khác an tâm của hắn. Đến khi khó khăn lắm mới dừng lại được, nàng mới dám ngẩng đầu lên.
"A Ngưng, ngã có bị thương không?"
Bùi Thiên Hề không để ý đến cơn đau đớn sau lưng mà vội vàng kiểm tra nàng. Thấy ngoại trừ làn váy bên ngoài của nàng hơi xốc xếch và gương mặt dính chút bụi thì không còn gì đáng lo, lúc này hắn mới yên lòng trở lại.
"Thiên Hề ca ca, xin lỗi. Là do A Ngưng làm loạn rồi."
Vân Thiên Ngưng biết lần này mình sai rồi nên ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội.
Bùi Thiên Hề nhìn gương mặt trắng nõn của nàng bị dính bụi thì nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được mà kéo tay áo bên trong của mình lên lau giúp nàng.
Vân Thiên Ngưng ngơ ngác nhìn chàng thiếu niên đang nghiêm túc lau mặt cho mình, nàng nghe thấy trái tim mình đang điên cuồng nhảy loạn lên, từng tiếng, từng tiếng như đập rách cả màng nhĩ:
"Thịch_____ Thịch_____"
"Thiên Hề ca ca..."
Gương mặt mới được lau hết bụi nhọ nhem thì lại nhanh chóng đỏ ửng lên. Đôi mắt phượng của thiếu niên sâu như không thấy đáy, ngón tay thon dài nắm chặt tay áo màu xanh nhạt, nhất thời có chút không muốn thu tay lại.
Gương mặt của nàng quá mềm mại, y như chủ nhân, chẳng khác nào một bông hải đường chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể bay mất, làm cho người ta chỉ muốn hái xuống giữ chặt trong lòng bàn tay, và cất kín vào ngực, không để cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy.
Bầu không khí có phần hơi ái muội, Vân Thiên Ngưng nhìn bóng mình in trong đôi mắt phượng kia thì hơi kinh ngạc vì giờ phút này, nàng cảm thấy bản thân hơi ngượng ngùng. Nàng không dám nhìn nữa, rời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng lại bị màu máu đỏ thẫm dọa sợ.
"Thiên Hề ca ca, huynh bị thương rồi!"
Dòng máu đỏ tươi chói mắt chảy dọc theo cánh tay xuống ngón tay, nhỏ xuống vạt áo màu xanh nhạt nhìn rất bắt mắt. Vân Thiên Ngưng vội vàng xoay người hắn lại mới phát hiện một vết thương lớn rất sâu sau lưng hắn. Chắc là vừa rồi lăn lộn bị một viên đá nhọn trên đất đâm trúng, vì bảo vệ nàng nên hắn không hề buông tay, nếu không với thân thủ của hắn, làm sao có thể bị thương như vậy được?
Vân Thiên Ngưng rũ mắt xuống, bàn tay bé nhỏ nắm chặt thành quyền, là do nàng không tốt, nếu không phải nàng đòi ra ngoài học cưỡi ngựa thì sao Thiên Hề ca ca có thể bị thương vì nàng được chứ?
Một bàn tay lớn đưa tới cầm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Kể từ khi hai người lớn lên, rất lâu rồi họ chưa từng thân thiết như ngày hôm nay, động tác như thể nước chảy thành sông, lại giống như đã lên kế hoạch từ trước, bàn tay ấm áp của thiếu niên hóa giải hết mọi nỗi bất an, áy náy của nàng.
"Vết thương nhỏ thôi mà, A Ngưng không cần lo lắng."
Bùi Thiên Hề nhìn sắc trời rồi lại nói: "Sắp tối rồi, ta và A Ngưng về phủ nhé?"
"Vâng ạ."
Khiển Phong ở một bên như thể nhận ra mình đã làm sai chuyện gì mà cúi đầu lộc cộc đi tới, cọ vào cánh tay Bùi Thiên Hề tỏ vẻ nhận lỗi. Hắn vuốt bờm Khiển Phong rồi đứng dậy, dáng người thẳng như cây tùng, tựa như vết thương kia hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến hắn.
Sau khi đỡ Vân Thiên Ngưng lên lưng ngựa, Bùi Thiên Hề cũng lật người lên ngồi sau lưng nàng, ôm lấy tiểu cô nương còn chưa thực sự yên lòng, tay cầm roi giơ lên, hai người cưỡi ngựa về phủ trong ánh hoàng hôn dịu dàng.
Lần đầu tiên cưỡi ngựa ra khỏi phủ, nàng rất kích động, gương mặt hồng hào đầy hưng phấn, mừng rỡ nhìn ngắm phố lớn ngõ nhỏ nhộn nhịp khắp thành Kim Lăng. Người và xe ngựa qua lại tấp nập, gió xuân tùy ý xẹt qua tai thổi tóc mái bay bay, lọn tóc nhẹ nhàng lướt qua cổ thiếu niên phía sau, ngứa ngáy như cọ vào tận tim.
Vóc dáng hắn đã rất cao lớn, có thể thu trọn hình ảnh của thiếu nữ trong lòng vào mắt, chỉ cần cúi nhẹ đầu sẽ nhìn thấy nụ cười má lúm sáng ngời của tiểu cô nương.
"Thiên Hề ca ca, mau hơn chút nữa đi."
Nàng đã có thể nhìn thấy dãy núi cách đó không xa, Vân Thiên Ngưng kích động thúc giục hắn, bàn tay bé nhỏ cũng vô thức nắm lấy bàn tay đang nắm dây cương của hắn. Hắn hơi run lên, bàn tay nắm chặt hơn, bàn chân dùng sức thúc mạnh hơn. Khiển Phong hí dài một tiếng, bốn vó như cưỡi gió mà vội vã đạp lên từng cánh hoa đào trong thành Kim Lăng.
Dưới chân núi ở ngoại thành, Bùi Thiên Hề đưa Vân Thiên Ngưng từ rừng hoa đào phía đông đến tận khe núi phía tây. Hai người cưỡi ngựa đi hai vòng, cho đến khi tiểu cô nương muốn tự mình thử một chút thì hắn mới lật người xuống ngựa.
"Hai chân dùng sức, đúng rồi."
Bùi Thiên Hề chỉ nàng rất tỉ mỉ, ánh mắt xẹt qua bắp chân mảnh khảnh được bao lấy bởi y phục màu hồng thì hơi sa sầm, nhưng lại nhanh chóng phục hồi, giọng nói vẫn như bình thường:
"Hai tay đặt lên dây cương, nhẹ nhàng cầm..."
Dựa theo phương pháp của hắn, Vân Thiên Ngưng rất nhanh đã nắm được bí quyết, điều khiển Khiển Phong đi dạo mấy vòng dưới chân núi.
Bùi Thiên Hề ngồi dưới một tán cây chờ nàng, một chân duỗi ra, bàn tay tùy ý đặt trên đầu gối. Dáng vẻ nghỉ ngơi lười biếng và thanh nhàn đó khiến mấy vị tiểu thư thế gia đang đi du xuân cách đó không xa nhìn thấy thì đỏ mặt, quay đầu xì xào bàn tán với các bạn đi cùng.
Một người khoác áo lông ngỗng trong đó hơi trù trừ bước tới, rồi chậm rãi tiến lên, muốn bắt chuyện với vị lang quân này.
"Công tử cũng tới du xuân sao?"
Đến gần lại càng thấy hắn đẹp hơn nữa.
Thiếu niên mười ba tuổi đã rất ra dáng, vừa rồi nàng ta nhìn từ bên kia sang chỉ thấy người ở xa có phong thái thanh lãnh, lạnh lùng rất không tầm thường, nhưng đến gần nhìn mới càng làm trái tim người ta đập thình thịch.
Vị cô nương kia cố gắng ổn định lại nội tâm của mình mà hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt của hắn chưa từng dừng lại trên người nàng ta.
Bùi Thiên Hề nhìn tiểu cô nương càng chạy càng xa thì khẽ nhíu mày.
Nàng chạy không nhanh nên vốn vẫn ở trong phạm vi tầm nhìn của hắn. Nhưng tiểu cô nương lớn mật, chẳng mấy mà đã muốn đi tới chỗ xa hơn xem thử. Nàng thúc ngựa khiến Khiển Phong khoan khoái ngẩng đầu hí vang, rồi mang theo tiểu chủ nhân chạy về phía rừng sâu.
"A Ngưng!"
Những cây cổ thụ trong núi âm u rậm rạp, chim bay tán loạn, Vân Thiên Ngưng nhanh chóng cảm thấy sợ hãi. Khiển Phong cứ như ngựa xổng chuồng mà chạy khắp nơi. Đến chỗ nào có cây cối đổ rạp xuống chắn đường, nó sẽ chồm hai chân trước lên nhảy vọt qua khiến nàng thiếu chút nữa thì không nắm được dây cương, suýt ngã xuống đất.
Nhìn thấy phía trước có một tảng đá lớn chắn đường, Vân Thiên Ngưng vội vàng nắm chặt dây cương muốn bắt nó dừng lại. Nhưng Khiển Phong lại không nghe lời, thấy nó sắp lao qua tảng đá đó, Vân Thiên Ngưng nhắm nghiền hai mắt lại, không dám nhìn.
Sau lưng động nhiên có một bóng người lao tới dính sát lấy nàng, một bàn tay lớn ôm lấy hông nàng, bàn tay còn lại vững vàng nắm dây cương, ghìm cương cưỡng chế con ngựa dừng lại.
"A_____"
Tốc độ của Khiển Phong quá nhanh, cho dù giờ có dừng lại được thì hai người cũng sẽ theo quán tính mà ngã khỏi ngựa. Bùi Thiên Hề cắn chặt răng, kéo tiểu cô nương ôm chặt vào lòng rồi nhanh chóng lật người lăn xuống khỏi lưng ngựa.
Hai người lăn vài vòng trên mặt đất, Vân Thiên Ngưng được hắn ôm chặt trong lòng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chỉ còn lại hơi thở phảng phất hương gỗ thông làm người khác an tâm của hắn. Đến khi khó khăn lắm mới dừng lại được, nàng mới dám ngẩng đầu lên.
"A Ngưng, ngã có bị thương không?"
Bùi Thiên Hề không để ý đến cơn đau đớn sau lưng mà vội vàng kiểm tra nàng. Thấy ngoại trừ làn váy bên ngoài của nàng hơi xốc xếch và gương mặt dính chút bụi thì không còn gì đáng lo, lúc này hắn mới yên lòng trở lại.
"Thiên Hề ca ca, xin lỗi. Là do A Ngưng làm loạn rồi."
Vân Thiên Ngưng biết lần này mình sai rồi nên ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội.
Bùi Thiên Hề nhìn gương mặt trắng nõn của nàng bị dính bụi thì nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được mà kéo tay áo bên trong của mình lên lau giúp nàng.
Vân Thiên Ngưng ngơ ngác nhìn chàng thiếu niên đang nghiêm túc lau mặt cho mình, nàng nghe thấy trái tim mình đang điên cuồng nhảy loạn lên, từng tiếng, từng tiếng như đập rách cả màng nhĩ:
"Thịch_____ Thịch_____"
"Thiên Hề ca ca..."
Gương mặt mới được lau hết bụi nhọ nhem thì lại nhanh chóng đỏ ửng lên. Đôi mắt phượng của thiếu niên sâu như không thấy đáy, ngón tay thon dài nắm chặt tay áo màu xanh nhạt, nhất thời có chút không muốn thu tay lại.
Gương mặt của nàng quá mềm mại, y như chủ nhân, chẳng khác nào một bông hải đường chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể bay mất, làm cho người ta chỉ muốn hái xuống giữ chặt trong lòng bàn tay, và cất kín vào ngực, không để cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy.
Bầu không khí có phần hơi ái muội, Vân Thiên Ngưng nhìn bóng mình in trong đôi mắt phượng kia thì hơi kinh ngạc vì giờ phút này, nàng cảm thấy bản thân hơi ngượng ngùng. Nàng không dám nhìn nữa, rời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng lại bị màu máu đỏ thẫm dọa sợ.
"Thiên Hề ca ca, huynh bị thương rồi!"
Dòng máu đỏ tươi chói mắt chảy dọc theo cánh tay xuống ngón tay, nhỏ xuống vạt áo màu xanh nhạt nhìn rất bắt mắt. Vân Thiên Ngưng vội vàng xoay người hắn lại mới phát hiện một vết thương lớn rất sâu sau lưng hắn. Chắc là vừa rồi lăn lộn bị một viên đá nhọn trên đất đâm trúng, vì bảo vệ nàng nên hắn không hề buông tay, nếu không với thân thủ của hắn, làm sao có thể bị thương như vậy được?
Vân Thiên Ngưng rũ mắt xuống, bàn tay bé nhỏ nắm chặt thành quyền, là do nàng không tốt, nếu không phải nàng đòi ra ngoài học cưỡi ngựa thì sao Thiên Hề ca ca có thể bị thương vì nàng được chứ?
Một bàn tay lớn đưa tới cầm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Kể từ khi hai người lớn lên, rất lâu rồi họ chưa từng thân thiết như ngày hôm nay, động tác như thể nước chảy thành sông, lại giống như đã lên kế hoạch từ trước, bàn tay ấm áp của thiếu niên hóa giải hết mọi nỗi bất an, áy náy của nàng.
"Vết thương nhỏ thôi mà, A Ngưng không cần lo lắng."
Bùi Thiên Hề nhìn sắc trời rồi lại nói: "Sắp tối rồi, ta và A Ngưng về phủ nhé?"
"Vâng ạ."
Khiển Phong ở một bên như thể nhận ra mình đã làm sai chuyện gì mà cúi đầu lộc cộc đi tới, cọ vào cánh tay Bùi Thiên Hề tỏ vẻ nhận lỗi. Hắn vuốt bờm Khiển Phong rồi đứng dậy, dáng người thẳng như cây tùng, tựa như vết thương kia hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến hắn.
Sau khi đỡ Vân Thiên Ngưng lên lưng ngựa, Bùi Thiên Hề cũng lật người lên ngồi sau lưng nàng, ôm lấy tiểu cô nương còn chưa thực sự yên lòng, tay cầm roi giơ lên, hai người cưỡi ngựa về phủ trong ánh hoàng hôn dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.