Chương 15:
Vi Vi
15/06/2024
“Như này sao?”
Bàn tay nhỏ của thiếu nữ ngập ngừng thăm dò côn thịt đang rục rịch kia, nhẹ nhàng nắm lấy.
Kí ức ngày bé ùa về, đánh thức vật vốn đang ngủ say lâu nay, Vân Thiên Ngưng cảm nhận được vật to lớn đang nằm trong lòng bàn tay mình, kinh ngạc cảm thán sự thô to và màu sắc của nó. Sắc mặt của nàng càng lúc càng hồng, Bùi Thiên Hề nhìn mà lòng run lên, côn thịt dưới hạ thân vô thức lại lớn thêm một vòng.
“A____”
So với ngày bé nó lớn hơn và thô cứng hơn nhiều, ngày bé nó chỉ như con sâu nhỏ nằm trong lòng bàn tay nàng. Quy đầu như chiếc ô nhỏ dính vào tay nàng, mấp máy nóng lòng muốn được vuốt ve.
“A Ngưng… A Ngưng… sờ nó… trước… từ trên xuống dưới… ưm.”
Giọng điệu của hắn vẫn thanh lãnh như cũ, nhưng Vân Thiên Ngưng vẫn nghe được có chút yếu ớt xen lẫn trong đó, khiến nàng không khỏi đau lòng.
Nàng làm theo ý hắn, đầu tiên nhẹ nhàng cầm lấy cây gậy, chậm rãi vuốt ve lên xuống, từ quy đầu mềm mềm vuốt một đường xuống gốc, tay nhỏ thong thả di chuyển.
“Ưm ưm… A Ngưng… cũng sờ phía dưới nữa…”
Cảnh tượng này thật tuyệt vời, hắn không thể phân biệt được đâu là mộng đâu là thực nữa, chỉ biết giờ đây phía dưới được bàn tay non mềm bọc lấy, gương mặt nàng mỗi khắc đều ửng hồng như thế, quỳ chân trên gối, nghiêm túc hiếu kỳ xoa lên côn thịt hắn.
Tinh hoàn của thiếu nhiên đang phát dục rất đẹp, tựa như hai quả trứng chim bóng loáng, yên tĩnh nằm giữa rừng rậm tối tăm. Vân Thiên Ngưng đưa tay xuống dưới thì thấy hai túi trứng đang đợi nàng vuốt ve.
Nàng cắn chặt răng, trái tim hẫng một nhịp, một bàn tay nhỏ vươn xuống nhẹ nhàng sờ lên hai túi tinh hoàn.
Thiếu niên có vẻ rất khó chịu, hàm dưới căng ra, mồ hôi theo cổ chảy xuống, bài tay to đột nhiên đè bàn tay đang vuốt côn thịt của nàng lại, mạnh mẽ giữ lấy, thở gấp:
“A Ngưng, đừng giày vò ta… nắm lấy nó… nắm lấy nó được không?”
Hắn không ngừng khẩn cầu bên tai nàng, giọng nói vô cùng thành khẩn. Vân Thiên Ngưng cuối cùng cũng cầm tinh hoàn bên trái lên, dùng lòng bàn tay mềm mại bọc lấy nó.
“Ưm… Đúng rồi A Ngưng… Đừng buông ra…”
Hắn khẽ nỉ non, Vân Thiên Ngưng nghe theo lời hắn, hai bàn tay một trái một phải nắm hai bên tinh hoàn, xoa xoa nắn nắn. Đợi đến khi hắn thỏa thê, lại dùng tay nhỏ xoa côn thịt đã sưng đến phát đau của hắn, mơn trớn mỗi một gân xanh trên thân gậy,. Đôi bàn tay nhỏ như cắn nuốt lấy dục vọng mạnh mẽ trong hắn, hóa thành dịch không ngừng nhỏ ra, dính ướt cả đôi tay nàng.
“Thiên Hề ca ca… huynh… sao lại nhiều nước như vậy…”
Vân Thiên Ngưng mở to mắt nhìn từng giọt dịch được nhỏ ra từ quy đầu, tưới ướt cả tay nàng không nói, lại còn tưới cả lên bụng dưới khiến nơi ấy ướt nhẹp.
Nàng lấy khăn tay ra, nâng khuôn mặt nhỏ lên, thẹn thùng nói với hắn:
“Thiên Hề ca ca… có muốn ta lau cho huynh không?”
Bùi Thiên Hề nhìn bộ dạng ngây thơ lại vô cùng cám dỗ của nàng, chỉ hận không thể ngay lập tức nuốt nàng vào bụng, chỉ là hiện tại vẫn chưa đến lúc. Nhìn đôi mắt đang phiến hồng của nàng cùng với dáng vẻ thẹn thùng ngây ngô ấy thu cả vào đáy mắt, hắn trầm giọng nói:
“Không cần, A Ngưng cứ tiếp tục đi.”
Nghe hắn nói thế, Vân Thiên Ngưng liền tùy ý ném khăn tay lên trên trường kỷ, tay nhỏ trắng mịn lại lần nữa bao lên cây gậy đỏ sẫm, vuốt ve lên xuống. Nàng cảm thấy rất kỳ lạ, cây gậy này đã ra nhiều nước như vậy mà sao vẫn còn căng cứng đến thế. Rốt cuộc A Ngưng phải giúp Thiên Hề ca ca xoa bao lâu thì nó mới có thể ngoan ngoãn xìu xuống.
“A Ngưng… A Ngưng… Nhanh chút nữa… Đợi đến lúc nước này hóa thành màu trắng là được rồi.”
Bùi Thiên Hề xoa xoa búi tóc hoa anh đào của nàng, từng bước hướng dẫn.
“Thế phải đợi bao lâu ạ?”
Vân Thiên Ngưng nhíu mày, xoa lâu như vậy tay nàng cũng mỏi cả rồi. Không giống như ngày trước muốn chơi thì cứ lấy ra chơi, không muốn chơi nữa thì cất vào lại, hình như bây giờ không còn dễ dàng chơi như trước nữa.
“A Ngưng ngoan… sẽ nhanh thôi…a…”
Thiếu niên cười một tiếng, ánh mắt sâu đi:
“A Ngưng không thích à?”
Sau này A Ngưng sẽ hầu hạ dưới thân hắn, bất luận như thế nào, hắn cũng không cho phép mình khiến nàng chịu ấm ức.
Vân Thiên Ngưng “Ừm” một tiếng, tiếp tục xoa côn thịt thô to, hai tay ôm lấy vuốt lên xuống, kết hợp với xoa nắn trái phải. Những ngón tay bé nhỏ tựa như chuỗi ngọc bọc lấy côn thịt, quy đầu theo động tác tay mà thoắt ẩn thoắt hiện. Côn thịt tựa như một con quái vật đang cố phá lồng, vừa đáng sợ lại vừa ủy khuất. Lên xuống như thế mấy chục lần, côn thịt kia càng lúc càng sưng to hơn. Bùi Thiên Hề nhắm chặt hai mắt, bàn tay to nắm lấy bàn tay nàng, khớp xương căng ra, gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra chất lỏng trắng đục, dính lên cả tay nàng.
Hắn bắn vô cùng kịch liệt, Vân Thiên Ngưng vì không chuẩn bị từ trước nên bị tinh dịch trắng đục bắn lên cả khuôn mặt lẫn chóp mũi. Thiếu niên nhìn cảnh này, côn thịt vừa mới bắn ra kia nháy mắt lại rục rịch muốn tỉnh dậy.
“A Ngưng… A Ngưng…”
Hắn khẽ gọi tên nàng, bên trong tiếng gọi ấy còn hàm chứa một loại tình cảm nàng chưa hiểu được. Vân Thiên Ngưng thò đầu nhìn thiếu niên tuấn mỹ vừa bắn tinh xong, thấy mặt mày hắn giãn ra không còn khó chịu như ban nãy nữa, nàng rốt cuộc cũng yên lòng, thở phào một hơi.
Bàn tay to của hắn chạm lên khuôn mặt nhỏ của nàng, lau đi tinh dịch màu trắng trên mặt và chóp mũi. Ngón tay chẳng chịu rời đi mà lưu luyến sờ trên khuôn mặt mềm mại của nàng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi:
“A Ngưng, muội không biết trong lòng ta đã thích thế nào đâu.”
Bàn tay nhỏ của thiếu nữ ngập ngừng thăm dò côn thịt đang rục rịch kia, nhẹ nhàng nắm lấy.
Kí ức ngày bé ùa về, đánh thức vật vốn đang ngủ say lâu nay, Vân Thiên Ngưng cảm nhận được vật to lớn đang nằm trong lòng bàn tay mình, kinh ngạc cảm thán sự thô to và màu sắc của nó. Sắc mặt của nàng càng lúc càng hồng, Bùi Thiên Hề nhìn mà lòng run lên, côn thịt dưới hạ thân vô thức lại lớn thêm một vòng.
“A____”
So với ngày bé nó lớn hơn và thô cứng hơn nhiều, ngày bé nó chỉ như con sâu nhỏ nằm trong lòng bàn tay nàng. Quy đầu như chiếc ô nhỏ dính vào tay nàng, mấp máy nóng lòng muốn được vuốt ve.
“A Ngưng… A Ngưng… sờ nó… trước… từ trên xuống dưới… ưm.”
Giọng điệu của hắn vẫn thanh lãnh như cũ, nhưng Vân Thiên Ngưng vẫn nghe được có chút yếu ớt xen lẫn trong đó, khiến nàng không khỏi đau lòng.
Nàng làm theo ý hắn, đầu tiên nhẹ nhàng cầm lấy cây gậy, chậm rãi vuốt ve lên xuống, từ quy đầu mềm mềm vuốt một đường xuống gốc, tay nhỏ thong thả di chuyển.
“Ưm ưm… A Ngưng… cũng sờ phía dưới nữa…”
Cảnh tượng này thật tuyệt vời, hắn không thể phân biệt được đâu là mộng đâu là thực nữa, chỉ biết giờ đây phía dưới được bàn tay non mềm bọc lấy, gương mặt nàng mỗi khắc đều ửng hồng như thế, quỳ chân trên gối, nghiêm túc hiếu kỳ xoa lên côn thịt hắn.
Tinh hoàn của thiếu nhiên đang phát dục rất đẹp, tựa như hai quả trứng chim bóng loáng, yên tĩnh nằm giữa rừng rậm tối tăm. Vân Thiên Ngưng đưa tay xuống dưới thì thấy hai túi trứng đang đợi nàng vuốt ve.
Nàng cắn chặt răng, trái tim hẫng một nhịp, một bàn tay nhỏ vươn xuống nhẹ nhàng sờ lên hai túi tinh hoàn.
Thiếu niên có vẻ rất khó chịu, hàm dưới căng ra, mồ hôi theo cổ chảy xuống, bài tay to đột nhiên đè bàn tay đang vuốt côn thịt của nàng lại, mạnh mẽ giữ lấy, thở gấp:
“A Ngưng, đừng giày vò ta… nắm lấy nó… nắm lấy nó được không?”
Hắn không ngừng khẩn cầu bên tai nàng, giọng nói vô cùng thành khẩn. Vân Thiên Ngưng cuối cùng cũng cầm tinh hoàn bên trái lên, dùng lòng bàn tay mềm mại bọc lấy nó.
“Ưm… Đúng rồi A Ngưng… Đừng buông ra…”
Hắn khẽ nỉ non, Vân Thiên Ngưng nghe theo lời hắn, hai bàn tay một trái một phải nắm hai bên tinh hoàn, xoa xoa nắn nắn. Đợi đến khi hắn thỏa thê, lại dùng tay nhỏ xoa côn thịt đã sưng đến phát đau của hắn, mơn trớn mỗi một gân xanh trên thân gậy,. Đôi bàn tay nhỏ như cắn nuốt lấy dục vọng mạnh mẽ trong hắn, hóa thành dịch không ngừng nhỏ ra, dính ướt cả đôi tay nàng.
“Thiên Hề ca ca… huynh… sao lại nhiều nước như vậy…”
Vân Thiên Ngưng mở to mắt nhìn từng giọt dịch được nhỏ ra từ quy đầu, tưới ướt cả tay nàng không nói, lại còn tưới cả lên bụng dưới khiến nơi ấy ướt nhẹp.
Nàng lấy khăn tay ra, nâng khuôn mặt nhỏ lên, thẹn thùng nói với hắn:
“Thiên Hề ca ca… có muốn ta lau cho huynh không?”
Bùi Thiên Hề nhìn bộ dạng ngây thơ lại vô cùng cám dỗ của nàng, chỉ hận không thể ngay lập tức nuốt nàng vào bụng, chỉ là hiện tại vẫn chưa đến lúc. Nhìn đôi mắt đang phiến hồng của nàng cùng với dáng vẻ thẹn thùng ngây ngô ấy thu cả vào đáy mắt, hắn trầm giọng nói:
“Không cần, A Ngưng cứ tiếp tục đi.”
Nghe hắn nói thế, Vân Thiên Ngưng liền tùy ý ném khăn tay lên trên trường kỷ, tay nhỏ trắng mịn lại lần nữa bao lên cây gậy đỏ sẫm, vuốt ve lên xuống. Nàng cảm thấy rất kỳ lạ, cây gậy này đã ra nhiều nước như vậy mà sao vẫn còn căng cứng đến thế. Rốt cuộc A Ngưng phải giúp Thiên Hề ca ca xoa bao lâu thì nó mới có thể ngoan ngoãn xìu xuống.
“A Ngưng… A Ngưng… Nhanh chút nữa… Đợi đến lúc nước này hóa thành màu trắng là được rồi.”
Bùi Thiên Hề xoa xoa búi tóc hoa anh đào của nàng, từng bước hướng dẫn.
“Thế phải đợi bao lâu ạ?”
Vân Thiên Ngưng nhíu mày, xoa lâu như vậy tay nàng cũng mỏi cả rồi. Không giống như ngày trước muốn chơi thì cứ lấy ra chơi, không muốn chơi nữa thì cất vào lại, hình như bây giờ không còn dễ dàng chơi như trước nữa.
“A Ngưng ngoan… sẽ nhanh thôi…a…”
Thiếu niên cười một tiếng, ánh mắt sâu đi:
“A Ngưng không thích à?”
Sau này A Ngưng sẽ hầu hạ dưới thân hắn, bất luận như thế nào, hắn cũng không cho phép mình khiến nàng chịu ấm ức.
Vân Thiên Ngưng “Ừm” một tiếng, tiếp tục xoa côn thịt thô to, hai tay ôm lấy vuốt lên xuống, kết hợp với xoa nắn trái phải. Những ngón tay bé nhỏ tựa như chuỗi ngọc bọc lấy côn thịt, quy đầu theo động tác tay mà thoắt ẩn thoắt hiện. Côn thịt tựa như một con quái vật đang cố phá lồng, vừa đáng sợ lại vừa ủy khuất. Lên xuống như thế mấy chục lần, côn thịt kia càng lúc càng sưng to hơn. Bùi Thiên Hề nhắm chặt hai mắt, bàn tay to nắm lấy bàn tay nàng, khớp xương căng ra, gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra chất lỏng trắng đục, dính lên cả tay nàng.
Hắn bắn vô cùng kịch liệt, Vân Thiên Ngưng vì không chuẩn bị từ trước nên bị tinh dịch trắng đục bắn lên cả khuôn mặt lẫn chóp mũi. Thiếu niên nhìn cảnh này, côn thịt vừa mới bắn ra kia nháy mắt lại rục rịch muốn tỉnh dậy.
“A Ngưng… A Ngưng…”
Hắn khẽ gọi tên nàng, bên trong tiếng gọi ấy còn hàm chứa một loại tình cảm nàng chưa hiểu được. Vân Thiên Ngưng thò đầu nhìn thiếu niên tuấn mỹ vừa bắn tinh xong, thấy mặt mày hắn giãn ra không còn khó chịu như ban nãy nữa, nàng rốt cuộc cũng yên lòng, thở phào một hơi.
Bàn tay to của hắn chạm lên khuôn mặt nhỏ của nàng, lau đi tinh dịch màu trắng trên mặt và chóp mũi. Ngón tay chẳng chịu rời đi mà lưu luyến sờ trên khuôn mặt mềm mại của nàng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi:
“A Ngưng, muội không biết trong lòng ta đã thích thế nào đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.