Chương 14:
Vi Vi
15/06/2024
“A Ngưng…”
Giọng nói của thiếu niên trầm xuống, tựa như tiếng chuông ai gõ dưới làn sương mù dày đặc, bất ngờ gõ vào lòng nàng khiến Vân Thiên Ngưng ruột gan rối bời không thôi. Nàng vội vàng đứng dậy, ai ngờ đôi chân hôm nay chẳng hiểu vì lí gì mà đi cũng đi không nổi, thoắt cái lại nhàn nhã ngã vào lồng ngực hắn lần nữa.
Khác với lần trước, có thứ gì đó cứng cứng đang ngẩng giấu dưới vạt áo hắn, hứng khởi chống lên người nàng.
Gì thế nhỉ…
Gương mặt nhỏ của Vân Thiên Ngưng đột nhiên đỏ bừng cả lên, ký ức về cây gậy ‘dời non lấp bể’ mà ngày nhỏ nàng thích chơi ùa về, xông thẳng vào tâm trí nàng, càng đáng sợ hơn là nhiều năm trôi qua cây gậy ấy đã lớn hơn trước nhiều, thật thà cọ trong lòng bàn tay nàng.
Nếu nói trước kia nó chỉ là một cục thịt nhỏ nhắn đáng yêu, thì giờ đây nó đã trưởng thành trở thành một đại côn thịt. Thiếu niên mười ba tuổi đang trong độ tuổi dậy thì sung sức, côn thịt cực kì mẫn cảm, thỉnh thoảng thấy đôi lúm đồng tiền của thiếu nữ là đã cứng, huống chi bây giờ đang trơ mắt nhìn cơ thể mềm mại ấm áp của thiếu nữ không kẽ hở dán vào người mình. Nếu không phản ứng thì cũng nên tìm đại phu xem bệnh rồi.
“Thiên Hề ca ca… này…nó…”
Nhìn dáng vẻ không biết làm sao của thiếu nữ, Bùi Thiên Hề híp mắt phượng, ánh mắt tối lại, không dấu vết kéo nàng vào lồng ngực mình, vòng tay ôm lấy nàng, thấp giọng nói:
“Lúc trước không phải A Ngưng cũng thấy nó rồi sao? Bây giờ lại không biết à?”
Người này! Trước kia rõ ràng là do nàng chưa hiểu chuyện, thế mà hắn cũng không chịu nhắc nhở nàng…
Vân Thiên Ngưng thầm oán, khuôn mặt nhỏ tựa như bông hoa đào càng nở càng nhuốm hồng, thấy thiếu niên đang mở cờ trong bụng, cúi đầu kề sát bên tai nàng nói:
“Ta nói đùa với A Ngưng thôi, A Ngưng thứ lỗi cho ta.”
Dứt lời, liền ngồi lại nghiêm chỉnh như chính nhân quân tử, bàn tay phất vạt áo sang, xiêm y đen huyền kín đáo che lên vật kia. Tuy thế, vật khi vẫn như trước không chịu nhỏ lại, kiêu ngạo mạnh mẽ chọc lên vạt áo.
Vân Thiên Ngưng nhìn dáng vẻ quân tử phong độ của hắn thì lại càng thêm thẹn thùng, lần nữa tiến đến thắt lại băng vải cho hắn. Bàn tay nhỏ run lên nhè nhẹ, đợi đến lúc băng bó xong thì ngay lập tức thu tay về, giống như xem hắn là một củ khoai nóng bỏng tay người, mắt hạnh chớp chớp, không dám nhìn đến chỗ đang nhô lên.
Lại càng không dám nhìn, vật đang càng lúc càng lớn kia. Vân Thiên Ngưng liếc mắt một cái, nhịn lại lòng hiếu kì như con mèo nhỏ đang cào trong lòng. Trong đầu bất giác hồi tưởng lại dáng vẻ của côn thịt hồng nhạt ngày trước, bướng bỉnh hoạt bát lăn lộn trong lòng bàn tay nàng.
Không biết côn thịt trước mắt màu sắc có càng ngày càng thẫm lại hay không? Mắt thường nhìn qua thôi cũng thấy kích cỡ đã lớn hơn rồi, còn lỗ nhỏ phía trên có vẫn như trước tinh nghịch cắn cô không?
Dừng lại, thiếu nữ không cho phép mình tiếp tục miên man suy nghĩ, nàng ép mình nhớ lại những lưu tâm trong việc học mà phu tử nói với mình vài ngày trước. Đáng tiếc có người không muốn để nàng đạt được ý nguyện, hương tùng thơm mát chậm rãi đến gần, giọng nói người đó thanh lãnh mà lại mê hoặc đến lạ:
“Nếu A Ngưng muốn thì có thể xem nó bất cứ lúc nào.”
Cuối cùng còn đánh một đòn nặng nề: “Ta sẽ không nói cho người khác biết, giống như bí mật hôm qua vậy.”
Không được! Nam nữ khác biệt, sao có thể vì lòng hiếu kì của mình mà tùy tiện xem thân thể Thiên Hề ca ca được?
Thế nhưng Thiên Hề ca ca cũng đã nói, sẽ không nói cho người khác biết. Thiên Hề tốt với cô như vậy, nhất định sẽ nói lời giữ lời. Bí mật này sẽ chỉ có hai người bọn họ biết…
Trong đầu nàng tựa như có hai tiểu nhân đang cãi nhau, Vân Thiên Ngưng do dự một lúc, bỗng bên tai nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ, có vẻ như sắp không thể chịu đựng được.
Cô vội vàng dừng mạch suy nghĩ, lo lắng nhìn sang thiếu niên đang ngồi bên cạnh:
Thiên Hề ca ca, có phải miệng vết thương lại đau không?”
Vết thương của hắn là do nàng gây ra, nhìn sắc mặt vì đau đớn mà tái nhợt của chàng thiếu niên, lòng nàng lại càng cảm thấy áy náy.
Bài tay Bùi Thiên Hề nắm chặt thành quyền, có chút run rẩy che lên chỗ đang phồng lên dưới vạt áo, nhẹ nhàng xoa lấy, ngữ khí bối rối nói:
“A Ngưng, không nên nhìn…”
Thiếu niên đang tuổi dậy thì là thời điểm dễ bị khiêu khích nhất, vừa rồi bị nàng nhuyễn ngọc ôn hương trêu ghẹo chỗ kia vốn đã gắng gượng, giờ đây lại ở gần bên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà của nàng, nên càng khiến nơi đó căng đến khó chịu.
Vân Thiên Ngưng vừa mới quay đầu sang, đã bị một bàn tay to che mắt nàng lại. Lúc này Bùi Thiên Hề chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm và quỳnh mũi thanh tú đẹp đẽ của nàng, mắt hắn tối lại, xúc cảm ấm áp từ khuôn mặt truyền đến lòng bàn tay hắn, theo động tác kỳ lạ của hắn mà nhẹ nhàng run rẩy.
Vân Thiên Ngưng ngây ngốc một hồi lâu, nghi hoặc hỏi:
“Thiên Hề ca ca, sao huynh không cho ta xem miệng vết thương của huynh?”
Nàng không nhìn thấy gì nên âm thanh bên tai lại càng rõ ràng, nàng có thể nghe ra được sự sốt ruột ẩn nhẫn của hắn, lại càng khiến nàng thấy đau lòng thêm chút nữa.
“A Ngưng… muốn xem thật sao?”
Hắn như đã chịu đựng rất lâu rồi, bên tai vẫn truyền đến tiếng vải vóc ma sát kỳ lạ, nhưng Vân Thiên Ngưng cũng không để ý lắm, vội vàng gật đầu nói:
“Ừm!”
Vừa dứt lời, bàn tay che mắt nàng buông xuống, tầm nhìn sáng tỏ trở lại. Thiếu niên anh tuấn với khuôn mặt ửng đỏ đang dựa người trên trường kỷ mềm mại, ngón tay trắng phủ lên vạt áo đen huyền, xoa lấy chỗ đang cao thẳng lên kia, khung cảnh này vừa kiều diễm lại vừa ái muội.
“A Ngưng, thực xin lỗi, ta…”
Dường như hắn có điều gì đó muốn nói lại thôi, Vân Thiên Ngưng tiến tới, nghi hoặc nhìn đến chỗ kia: “Làm sao vậy ạ?”
Trước kia nàng thích chơi đùa nơi này của hắn, nhưng cũng đâu thấy hắn đau đớn thế này, chẳng lẽ là do bị thương sao?
“Nơi này, nhìn thấy A Ngưng là lại căng lên, có chút đau.”
Sắc mặt hắn ẩn nhẫn, mồ hôi lấm tấm trên trán, bàn tay to nắm lấy móng vuốt nhỏ của nàng, ngữ khí khẩn cầu:
“A Ngưng bằng lòng giúp ta không?”
“Ta…”
Vân Thiên Ngưng cắn môi dưới, nội tâm chần chừ, nhìn thân thể vì mình mà bị thương của hắn, lòng cô mềm đi, dù sao cũng chỉ một lần, Thiên Hề ca ca sẽ không nói ra ngoài…
“Chỉ một lần thôi, không được nói chuyện này với người khác.”
Tiểu cô nương do dự hồi lâu, bàn tay nhỏ tựa như cởi bỏ gông cùm xiềng xích trong hắn, bị bàn tay to của hắn nắm lấy hướng đến lều trại nhỏ đã ngẩng đầu chờ đợi từ lâu.
“Được, ta hứa với A Ngưng.”
Bùi Thiên Hề đáp lời, cầm móng vuốt nhỏ mềm như bông của nàng nhẹ nhàng phủ lên côn thịt vừa căng vừa cứng của mình.
Giọng nói của thiếu niên trầm xuống, tựa như tiếng chuông ai gõ dưới làn sương mù dày đặc, bất ngờ gõ vào lòng nàng khiến Vân Thiên Ngưng ruột gan rối bời không thôi. Nàng vội vàng đứng dậy, ai ngờ đôi chân hôm nay chẳng hiểu vì lí gì mà đi cũng đi không nổi, thoắt cái lại nhàn nhã ngã vào lồng ngực hắn lần nữa.
Khác với lần trước, có thứ gì đó cứng cứng đang ngẩng giấu dưới vạt áo hắn, hứng khởi chống lên người nàng.
Gì thế nhỉ…
Gương mặt nhỏ của Vân Thiên Ngưng đột nhiên đỏ bừng cả lên, ký ức về cây gậy ‘dời non lấp bể’ mà ngày nhỏ nàng thích chơi ùa về, xông thẳng vào tâm trí nàng, càng đáng sợ hơn là nhiều năm trôi qua cây gậy ấy đã lớn hơn trước nhiều, thật thà cọ trong lòng bàn tay nàng.
Nếu nói trước kia nó chỉ là một cục thịt nhỏ nhắn đáng yêu, thì giờ đây nó đã trưởng thành trở thành một đại côn thịt. Thiếu niên mười ba tuổi đang trong độ tuổi dậy thì sung sức, côn thịt cực kì mẫn cảm, thỉnh thoảng thấy đôi lúm đồng tiền của thiếu nữ là đã cứng, huống chi bây giờ đang trơ mắt nhìn cơ thể mềm mại ấm áp của thiếu nữ không kẽ hở dán vào người mình. Nếu không phản ứng thì cũng nên tìm đại phu xem bệnh rồi.
“Thiên Hề ca ca… này…nó…”
Nhìn dáng vẻ không biết làm sao của thiếu nữ, Bùi Thiên Hề híp mắt phượng, ánh mắt tối lại, không dấu vết kéo nàng vào lồng ngực mình, vòng tay ôm lấy nàng, thấp giọng nói:
“Lúc trước không phải A Ngưng cũng thấy nó rồi sao? Bây giờ lại không biết à?”
Người này! Trước kia rõ ràng là do nàng chưa hiểu chuyện, thế mà hắn cũng không chịu nhắc nhở nàng…
Vân Thiên Ngưng thầm oán, khuôn mặt nhỏ tựa như bông hoa đào càng nở càng nhuốm hồng, thấy thiếu niên đang mở cờ trong bụng, cúi đầu kề sát bên tai nàng nói:
“Ta nói đùa với A Ngưng thôi, A Ngưng thứ lỗi cho ta.”
Dứt lời, liền ngồi lại nghiêm chỉnh như chính nhân quân tử, bàn tay phất vạt áo sang, xiêm y đen huyền kín đáo che lên vật kia. Tuy thế, vật khi vẫn như trước không chịu nhỏ lại, kiêu ngạo mạnh mẽ chọc lên vạt áo.
Vân Thiên Ngưng nhìn dáng vẻ quân tử phong độ của hắn thì lại càng thêm thẹn thùng, lần nữa tiến đến thắt lại băng vải cho hắn. Bàn tay nhỏ run lên nhè nhẹ, đợi đến lúc băng bó xong thì ngay lập tức thu tay về, giống như xem hắn là một củ khoai nóng bỏng tay người, mắt hạnh chớp chớp, không dám nhìn đến chỗ đang nhô lên.
Lại càng không dám nhìn, vật đang càng lúc càng lớn kia. Vân Thiên Ngưng liếc mắt một cái, nhịn lại lòng hiếu kì như con mèo nhỏ đang cào trong lòng. Trong đầu bất giác hồi tưởng lại dáng vẻ của côn thịt hồng nhạt ngày trước, bướng bỉnh hoạt bát lăn lộn trong lòng bàn tay nàng.
Không biết côn thịt trước mắt màu sắc có càng ngày càng thẫm lại hay không? Mắt thường nhìn qua thôi cũng thấy kích cỡ đã lớn hơn rồi, còn lỗ nhỏ phía trên có vẫn như trước tinh nghịch cắn cô không?
Dừng lại, thiếu nữ không cho phép mình tiếp tục miên man suy nghĩ, nàng ép mình nhớ lại những lưu tâm trong việc học mà phu tử nói với mình vài ngày trước. Đáng tiếc có người không muốn để nàng đạt được ý nguyện, hương tùng thơm mát chậm rãi đến gần, giọng nói người đó thanh lãnh mà lại mê hoặc đến lạ:
“Nếu A Ngưng muốn thì có thể xem nó bất cứ lúc nào.”
Cuối cùng còn đánh một đòn nặng nề: “Ta sẽ không nói cho người khác biết, giống như bí mật hôm qua vậy.”
Không được! Nam nữ khác biệt, sao có thể vì lòng hiếu kì của mình mà tùy tiện xem thân thể Thiên Hề ca ca được?
Thế nhưng Thiên Hề ca ca cũng đã nói, sẽ không nói cho người khác biết. Thiên Hề tốt với cô như vậy, nhất định sẽ nói lời giữ lời. Bí mật này sẽ chỉ có hai người bọn họ biết…
Trong đầu nàng tựa như có hai tiểu nhân đang cãi nhau, Vân Thiên Ngưng do dự một lúc, bỗng bên tai nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ, có vẻ như sắp không thể chịu đựng được.
Cô vội vàng dừng mạch suy nghĩ, lo lắng nhìn sang thiếu niên đang ngồi bên cạnh:
Thiên Hề ca ca, có phải miệng vết thương lại đau không?”
Vết thương của hắn là do nàng gây ra, nhìn sắc mặt vì đau đớn mà tái nhợt của chàng thiếu niên, lòng nàng lại càng cảm thấy áy náy.
Bài tay Bùi Thiên Hề nắm chặt thành quyền, có chút run rẩy che lên chỗ đang phồng lên dưới vạt áo, nhẹ nhàng xoa lấy, ngữ khí bối rối nói:
“A Ngưng, không nên nhìn…”
Thiếu niên đang tuổi dậy thì là thời điểm dễ bị khiêu khích nhất, vừa rồi bị nàng nhuyễn ngọc ôn hương trêu ghẹo chỗ kia vốn đã gắng gượng, giờ đây lại ở gần bên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà của nàng, nên càng khiến nơi đó căng đến khó chịu.
Vân Thiên Ngưng vừa mới quay đầu sang, đã bị một bàn tay to che mắt nàng lại. Lúc này Bùi Thiên Hề chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm và quỳnh mũi thanh tú đẹp đẽ của nàng, mắt hắn tối lại, xúc cảm ấm áp từ khuôn mặt truyền đến lòng bàn tay hắn, theo động tác kỳ lạ của hắn mà nhẹ nhàng run rẩy.
Vân Thiên Ngưng ngây ngốc một hồi lâu, nghi hoặc hỏi:
“Thiên Hề ca ca, sao huynh không cho ta xem miệng vết thương của huynh?”
Nàng không nhìn thấy gì nên âm thanh bên tai lại càng rõ ràng, nàng có thể nghe ra được sự sốt ruột ẩn nhẫn của hắn, lại càng khiến nàng thấy đau lòng thêm chút nữa.
“A Ngưng… muốn xem thật sao?”
Hắn như đã chịu đựng rất lâu rồi, bên tai vẫn truyền đến tiếng vải vóc ma sát kỳ lạ, nhưng Vân Thiên Ngưng cũng không để ý lắm, vội vàng gật đầu nói:
“Ừm!”
Vừa dứt lời, bàn tay che mắt nàng buông xuống, tầm nhìn sáng tỏ trở lại. Thiếu niên anh tuấn với khuôn mặt ửng đỏ đang dựa người trên trường kỷ mềm mại, ngón tay trắng phủ lên vạt áo đen huyền, xoa lấy chỗ đang cao thẳng lên kia, khung cảnh này vừa kiều diễm lại vừa ái muội.
“A Ngưng, thực xin lỗi, ta…”
Dường như hắn có điều gì đó muốn nói lại thôi, Vân Thiên Ngưng tiến tới, nghi hoặc nhìn đến chỗ kia: “Làm sao vậy ạ?”
Trước kia nàng thích chơi đùa nơi này của hắn, nhưng cũng đâu thấy hắn đau đớn thế này, chẳng lẽ là do bị thương sao?
“Nơi này, nhìn thấy A Ngưng là lại căng lên, có chút đau.”
Sắc mặt hắn ẩn nhẫn, mồ hôi lấm tấm trên trán, bàn tay to nắm lấy móng vuốt nhỏ của nàng, ngữ khí khẩn cầu:
“A Ngưng bằng lòng giúp ta không?”
“Ta…”
Vân Thiên Ngưng cắn môi dưới, nội tâm chần chừ, nhìn thân thể vì mình mà bị thương của hắn, lòng cô mềm đi, dù sao cũng chỉ một lần, Thiên Hề ca ca sẽ không nói ra ngoài…
“Chỉ một lần thôi, không được nói chuyện này với người khác.”
Tiểu cô nương do dự hồi lâu, bàn tay nhỏ tựa như cởi bỏ gông cùm xiềng xích trong hắn, bị bàn tay to của hắn nắm lấy hướng đến lều trại nhỏ đã ngẩng đầu chờ đợi từ lâu.
“Được, ta hứa với A Ngưng.”
Bùi Thiên Hề đáp lời, cầm móng vuốt nhỏ mềm như bông của nàng nhẹ nhàng phủ lên côn thịt vừa căng vừa cứng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.