Chương 5:
Vi Vi
12/04/2024
Buổi tối, Thôi thị ngồi trên chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn, Lưu Anh đang chải mái tóc dài đen như mực cho bà, còn bà thì đang nói chuyện với Vân Thiên Ngưng.
“A Ngưng, a nương nói với con có nghe thấy không?”
Vân Thiên Ngưng đang hết sức chăm chú ăn bánh hoa sen mà Trương cô cô ở phòng bếp mới làm, món này hoàn toàn là chiều theo sở thích của tiểu thư, bánh hoa sen vừa chín tới, hương vị thơm ngon ngọt ngào và giòn tan. Tiểu cô nương đã ăn liền bốn năm cái, nhưng nhớ đến lời a nương dặn dò nên khó khăn lắm mới đành dừng lại.
Nàng dùng móng vuốt nhỏ gom những chiếc bánh còn dư, cẩn thận từng li từng tí gói vào trong giấy dầu, bọc lại rồi còn thắt nút buộc cẩn thận, cuối cùng mới cười nói với a nương:
“Thiên Ngưng biết rồi ạ.”
Thôi thị thấy hành động trước nay chưa từng có của nữ nhi thì nghi ngờ hỏi:
“A Ngưng, con đang làm gì vậy?”
Nữ nhi này được bà, huynh trưởng và tỷ tỷ nuông chiều đã lâu nên khá tùy hứng, trước đây ăn xong nàng đều ném đi luôn, đây là lần đầu tiên sau khi ăn xong còn tự mình dọn dẹp lại đồ ăn.
Vân Thiên Ngưng cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Dĩ nhiên là để cho tiểu ca ca kia ăn rồi, A Ngưng thấy hắn rất đáng thương lắm, vừa mất phụ thân vừa không có mẫu thân bảo vệ, không giống như A Ngưng, có a nương, huynh trưởng và tỷ tỷ ở bên cưng chiều, không cần lo lắng điều gì cả.”
Mặc dù tiểu cô nương hơi tùy hứng, nhưng cũng chỉ hay làm nũng một chút, còn những đạo lý này thì nàng vẫn hiểu, nhất là khi nhìn thấy thiếu niên kia ngồi một mình trong vườn trúc buổi hoàng hôn, A Ngưng đau lòng thay những gì hắn phải trải qua, lại càng quý trọng hạnh phúc mình đang có hơn.
Trong lòng Thôi thị không khỏi ấm áp khi thấy hôm nay A Ngưng nhà mình ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức khiến người khác phải giật mình.
“A Ngưng trưởng thành rồi.”
Thôi thị gọi nàng đến bên cạnh, rồi dịu dàng vuốt mái đầu nhỏ của nàng, nhìn cục bông nhỏ mình tự tay nuôi lớn này, trong mắt bà đong đầy niềm xúc động.
“Sáng mai mang thêm một chút điểm tâm qua, mang thêm cả hộp bánh cua này đi nữa, để hai đứa các con cùng ăn.”
“Vâng ạ!”
Vân Thiên Ngưng ngoan ngoãn gật đầu rồi để ma ma dắt mình đi rửa mặt.
Tối hôm đó, Vân Thiên Ngưng nằm mơ, nàng mơ thấy mình đang dạo chơi trong một rừng cây, xung quanh toàn là những cây cổ thụ cao ngút đến tận mây xanh và có cả những bông hoa dại rực rỡ không rõ tên tuổi, cùng với đó là bầu không khí mát lành rót đầy nơi lồng ngực nàng.
Bốn phía có rất nhiều động vật đến chơi với nàng, có hươu sao, có chim công màu trắng muốt, thậm chí còn có hồ ly bốn đuôi lông đỏ như lửa. A Ngưng đang chơi đùa rất vui vẻ thì phát hiện dưới gốc cây cổ thụ cách đó không xa, có một chú chó nhỏ bị thương đang nằm ở đó, lông nó màu đen xen lẫn những mảng trắng, nó đang cô độc tự liếm lông của mình.
Nàng cảm thấy nó rất đáng thương nên chậm rãi đi tới, cố gắng thử đến gần nó.
Chú chó nhỏ có vẻ cũng không hề né tránh nàng, mà còn lè lưỡi ra liếm lên mu bàn tay nàng, vô cùng dịu dàng, ấm áp
Nàng ôm chú chó nhỏ vào trong ngực, nhẹ nhàng chăm sóc vết thương trên da của nó rồi mang nó đi chơi, vui vẻ cùng nó dạp chơi khắp khu rừng
Nhưng rồi nàng bất ngờ phát hiện con chó nhỏ kia thay đổi, từ một chú chó nhỏ đáng yêu biến thành một con chó sói to lớn, “Quào” một tiếng nó đã đẩy nàng ngã xuống đất…
Vân Thiên Ngưng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay bé nhỏ của nàng nắm chặt lấy chăn, ngây người nhìn ánh trăng sáng ngời bên ngoài cửa sổ.
Sao lại gặp ác mộng thế này chứ?
Thậm chí nàng còn chẳng nhớ lần gần đây nhất gặp ác mộng là khi nào nữa.
Chẳng lẽ là bởi vì gặp thiếu niên kia nên trong lòng nàng có ưu tư, khiến tinh thần bất ổn như thế?
Tiểu cô nương vỗ vỗ lên khuôn mặt mình, không để cho mình suy nghĩ nhiều thêm nữa, đêm đã khuya rồi, nếu sáng mai mà không dậy nổi thì kiểu gì cũng sẽ bị a nương cằn nhằn.
Nàng kéo chăn che kín mình, xoay người tiếp tục đi gặp Chu Công.
Sáng sớm hôm sau, Vân Thiên Ngưng tỉnh giấc, sau khi ăn sáng với mẫu thân liền để Lưu Anh cầm hộp đựng thức ăn đi theo nàng đến chỗ Bùi Thiên Hề ở trong tiểu viện thanh trúc.
Từ xa nàng đã nhìn thấy bóng dáng thiếu niên tuấn tú, cao lớn đang luyện kiếm ở sân ngoài, các chiêu kiếm cực kỳ sắc bén tựa như chính con người hắn vậy.
Nhìn thấy Vân Thiên Ngưng đi tới, khó khăn lắm hắn mới dừng lại một đường kiếm đang đâm tới, vất vả thu kiếm về, tra lưỡi kiếm còn đang lóe ánh sáng lạnh vào vỏ, rồi lễ độ chào hỏi nàng:
“Thiên Ngưng muội muội.”
Tia nắng sớm nhàn nhạt chiếu lên mặt hắn khiến gương mặt khôi ngô, trong trẻo và lạnh lùng ấy có thêm một chút mềm mỏng và ấm áp. Vậy nhưng cũng không khiến hắn trở nên bình dị gần gũi hơn, thay vào đó là dáng vẻ của vị thần thỉnh thoảng mới cúi đầu nhìn xuống nhân gian, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt nhưng lại khiến ai cũng hiểu được khoảng cách giữa mình và hắn.
Cho đến khi Bùi Thiên Hề cong môi khẽ cười với nàng, lúc này trên mặt hắn mới thật sự ánh lên sự ấm áp.
“A Ngưng muội muội đến tìm ta có chuyện gì vậy?”
Hắn lặng lẽ thay đổi cách xưng hô khiến Thiên Ngưng thoáng giật mình, nhưng cũng không sửa lại.
A nương nói phải đối xử tử tế với hắn, vậy thì cứ bắt đầu từ việc xưng hô thân thiết hơn đi.
Vân Thiên Ngưng bước lên mấy bước, tiện thể ngồi xuống bàn đá trong tiểu viện, lần trước hắn cũng đã ngồi đây đọc sách, dáng vẻ an tĩnh và trầm ổn như một bức họa truyền thần, hình như cũng khiến nàng cảm thấy hứng thú với bộ bàn đá này hơn.
Lưu Anh tiến lên, cung kính đặt thức ăn trong hộp đựng lên bàn đá, Vân Thiên Ngưng lần lượt mở từng thứ ra, hộp bánh cua ngon miệng, còn có rất nhiều bánh hoa sen thơm ngon bày ra trước mắt.
Tiểu cô nương gác tay lên bàn chống mặt, nghiêng đầu hỏi hắn:
“Thiên Hề ca ca, huynh muốn chọn loại nào?”
Bùi Thiên Hề giương mắt lên, nở nụ cười tươi tắn và nhìn nàng chăm chú, bàn tay nắm chặt trên vỏ kiếm, nhất thời chưa lên tiếng trả lời.
“Thiên Hề ca ca?”
Vân Thiên Ngưng chớp chớp mắt, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Bùi Thiên Hề rũ mắt xuống, nhanh chóng lướt qua hai hộp điểm tâm trên bàn, thấp giọng nói: “Bánh cua đi.”
Bánh hoa sen quá xinh đẹp khiến hắn cứ liên tưởng đến nàng, nên không nỡ ăn.
“A Ngưng, a nương nói với con có nghe thấy không?”
Vân Thiên Ngưng đang hết sức chăm chú ăn bánh hoa sen mà Trương cô cô ở phòng bếp mới làm, món này hoàn toàn là chiều theo sở thích của tiểu thư, bánh hoa sen vừa chín tới, hương vị thơm ngon ngọt ngào và giòn tan. Tiểu cô nương đã ăn liền bốn năm cái, nhưng nhớ đến lời a nương dặn dò nên khó khăn lắm mới đành dừng lại.
Nàng dùng móng vuốt nhỏ gom những chiếc bánh còn dư, cẩn thận từng li từng tí gói vào trong giấy dầu, bọc lại rồi còn thắt nút buộc cẩn thận, cuối cùng mới cười nói với a nương:
“Thiên Ngưng biết rồi ạ.”
Thôi thị thấy hành động trước nay chưa từng có của nữ nhi thì nghi ngờ hỏi:
“A Ngưng, con đang làm gì vậy?”
Nữ nhi này được bà, huynh trưởng và tỷ tỷ nuông chiều đã lâu nên khá tùy hứng, trước đây ăn xong nàng đều ném đi luôn, đây là lần đầu tiên sau khi ăn xong còn tự mình dọn dẹp lại đồ ăn.
Vân Thiên Ngưng cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Dĩ nhiên là để cho tiểu ca ca kia ăn rồi, A Ngưng thấy hắn rất đáng thương lắm, vừa mất phụ thân vừa không có mẫu thân bảo vệ, không giống như A Ngưng, có a nương, huynh trưởng và tỷ tỷ ở bên cưng chiều, không cần lo lắng điều gì cả.”
Mặc dù tiểu cô nương hơi tùy hứng, nhưng cũng chỉ hay làm nũng một chút, còn những đạo lý này thì nàng vẫn hiểu, nhất là khi nhìn thấy thiếu niên kia ngồi một mình trong vườn trúc buổi hoàng hôn, A Ngưng đau lòng thay những gì hắn phải trải qua, lại càng quý trọng hạnh phúc mình đang có hơn.
Trong lòng Thôi thị không khỏi ấm áp khi thấy hôm nay A Ngưng nhà mình ngoan ngoãn hiểu chuyện đến mức khiến người khác phải giật mình.
“A Ngưng trưởng thành rồi.”
Thôi thị gọi nàng đến bên cạnh, rồi dịu dàng vuốt mái đầu nhỏ của nàng, nhìn cục bông nhỏ mình tự tay nuôi lớn này, trong mắt bà đong đầy niềm xúc động.
“Sáng mai mang thêm một chút điểm tâm qua, mang thêm cả hộp bánh cua này đi nữa, để hai đứa các con cùng ăn.”
“Vâng ạ!”
Vân Thiên Ngưng ngoan ngoãn gật đầu rồi để ma ma dắt mình đi rửa mặt.
Tối hôm đó, Vân Thiên Ngưng nằm mơ, nàng mơ thấy mình đang dạo chơi trong một rừng cây, xung quanh toàn là những cây cổ thụ cao ngút đến tận mây xanh và có cả những bông hoa dại rực rỡ không rõ tên tuổi, cùng với đó là bầu không khí mát lành rót đầy nơi lồng ngực nàng.
Bốn phía có rất nhiều động vật đến chơi với nàng, có hươu sao, có chim công màu trắng muốt, thậm chí còn có hồ ly bốn đuôi lông đỏ như lửa. A Ngưng đang chơi đùa rất vui vẻ thì phát hiện dưới gốc cây cổ thụ cách đó không xa, có một chú chó nhỏ bị thương đang nằm ở đó, lông nó màu đen xen lẫn những mảng trắng, nó đang cô độc tự liếm lông của mình.
Nàng cảm thấy nó rất đáng thương nên chậm rãi đi tới, cố gắng thử đến gần nó.
Chú chó nhỏ có vẻ cũng không hề né tránh nàng, mà còn lè lưỡi ra liếm lên mu bàn tay nàng, vô cùng dịu dàng, ấm áp
Nàng ôm chú chó nhỏ vào trong ngực, nhẹ nhàng chăm sóc vết thương trên da của nó rồi mang nó đi chơi, vui vẻ cùng nó dạp chơi khắp khu rừng
Nhưng rồi nàng bất ngờ phát hiện con chó nhỏ kia thay đổi, từ một chú chó nhỏ đáng yêu biến thành một con chó sói to lớn, “Quào” một tiếng nó đã đẩy nàng ngã xuống đất…
Vân Thiên Ngưng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay bé nhỏ của nàng nắm chặt lấy chăn, ngây người nhìn ánh trăng sáng ngời bên ngoài cửa sổ.
Sao lại gặp ác mộng thế này chứ?
Thậm chí nàng còn chẳng nhớ lần gần đây nhất gặp ác mộng là khi nào nữa.
Chẳng lẽ là bởi vì gặp thiếu niên kia nên trong lòng nàng có ưu tư, khiến tinh thần bất ổn như thế?
Tiểu cô nương vỗ vỗ lên khuôn mặt mình, không để cho mình suy nghĩ nhiều thêm nữa, đêm đã khuya rồi, nếu sáng mai mà không dậy nổi thì kiểu gì cũng sẽ bị a nương cằn nhằn.
Nàng kéo chăn che kín mình, xoay người tiếp tục đi gặp Chu Công.
Sáng sớm hôm sau, Vân Thiên Ngưng tỉnh giấc, sau khi ăn sáng với mẫu thân liền để Lưu Anh cầm hộp đựng thức ăn đi theo nàng đến chỗ Bùi Thiên Hề ở trong tiểu viện thanh trúc.
Từ xa nàng đã nhìn thấy bóng dáng thiếu niên tuấn tú, cao lớn đang luyện kiếm ở sân ngoài, các chiêu kiếm cực kỳ sắc bén tựa như chính con người hắn vậy.
Nhìn thấy Vân Thiên Ngưng đi tới, khó khăn lắm hắn mới dừng lại một đường kiếm đang đâm tới, vất vả thu kiếm về, tra lưỡi kiếm còn đang lóe ánh sáng lạnh vào vỏ, rồi lễ độ chào hỏi nàng:
“Thiên Ngưng muội muội.”
Tia nắng sớm nhàn nhạt chiếu lên mặt hắn khiến gương mặt khôi ngô, trong trẻo và lạnh lùng ấy có thêm một chút mềm mỏng và ấm áp. Vậy nhưng cũng không khiến hắn trở nên bình dị gần gũi hơn, thay vào đó là dáng vẻ của vị thần thỉnh thoảng mới cúi đầu nhìn xuống nhân gian, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt nhưng lại khiến ai cũng hiểu được khoảng cách giữa mình và hắn.
Cho đến khi Bùi Thiên Hề cong môi khẽ cười với nàng, lúc này trên mặt hắn mới thật sự ánh lên sự ấm áp.
“A Ngưng muội muội đến tìm ta có chuyện gì vậy?”
Hắn lặng lẽ thay đổi cách xưng hô khiến Thiên Ngưng thoáng giật mình, nhưng cũng không sửa lại.
A nương nói phải đối xử tử tế với hắn, vậy thì cứ bắt đầu từ việc xưng hô thân thiết hơn đi.
Vân Thiên Ngưng bước lên mấy bước, tiện thể ngồi xuống bàn đá trong tiểu viện, lần trước hắn cũng đã ngồi đây đọc sách, dáng vẻ an tĩnh và trầm ổn như một bức họa truyền thần, hình như cũng khiến nàng cảm thấy hứng thú với bộ bàn đá này hơn.
Lưu Anh tiến lên, cung kính đặt thức ăn trong hộp đựng lên bàn đá, Vân Thiên Ngưng lần lượt mở từng thứ ra, hộp bánh cua ngon miệng, còn có rất nhiều bánh hoa sen thơm ngon bày ra trước mắt.
Tiểu cô nương gác tay lên bàn chống mặt, nghiêng đầu hỏi hắn:
“Thiên Hề ca ca, huynh muốn chọn loại nào?”
Bùi Thiên Hề giương mắt lên, nở nụ cười tươi tắn và nhìn nàng chăm chú, bàn tay nắm chặt trên vỏ kiếm, nhất thời chưa lên tiếng trả lời.
“Thiên Hề ca ca?”
Vân Thiên Ngưng chớp chớp mắt, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Bùi Thiên Hề rũ mắt xuống, nhanh chóng lướt qua hai hộp điểm tâm trên bàn, thấp giọng nói: “Bánh cua đi.”
Bánh hoa sen quá xinh đẹp khiến hắn cứ liên tưởng đến nàng, nên không nỡ ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.