Chương 6:
Vi Vi
15/06/2024
“Được ạ.”
Vân Thiên Ngưng gật đầu và đẩy hộp đựng bánh cua kia sang chỗ hắn.
Hắn duỗi tay cầm bánh cua lên, từ tốn đưa lên khóe miệng cắn một miếng. Tay của Bùi Thiên Hề vốn dĩ rất đẹp mắt, ngón tay thon dài hoàn mỹ, từng khớp xương đều rất rõ ràng, dưới ánh nắng buổi sáng lại thêm trong suốt, chỉ cầm một cái bánh cua thôi cũng mang lại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Vân Thiên Ngưng cứ chống đầu càn rỡ thưởng thức như thế.
Năm nay tiểu cô nương mới sáu tuổi, nên tất nhiên không hiểu những chuyện tình cảm nam nữ lưu luyến đó, chỉ biết là vị tiểu ca ca này thật tuấn tú, tay cũng rất đẹp nên tất nhiên A Ngưng muốn nhìn lâu thêm một chút, ừm, giống như thưởng thức hoa trong hoa viên vậy đó.
Mặc dù thưởng thức tiểu ca ca vừa mắt trước mặt, nhưng Vân Thiên Ngưng cũng không bạc đãi chính mình, bàn tay mềm mại cầm một chiếc bánh hoa sen giòn giòn gần đó lên, bỏ vào miệng cắn.
Môi nàng rất đỏ, hàm răng thì trắng sáng, dù còn nhỏ tuổi nhưng cũng có thể gọi là mắt ngọc mày ngài, hàm răng trắng đang nhẹ nhàng cắn bánh hoa sen, đôi môi đỏ mọng khẽ chúm chím, cổ họng khẽ trượt lên trượt xuống, chậm rãi nuốt xuống.
“A Phong, ngươi đi pha hai tách trà đi.”
Trong mắt Bùi Thiên Hề thoáng qua vẻ u ám, hắn gọi người hầu thân cận đến bảo hắn ta đi pha hai tách trà bích hoa xuân.
“Đợi một chút, Thiên Hề ca ca, để Lưu Anh đi cùng đi, những chuyện vặt như pha trà này thì tỳ nữ thường sẽ cẩn thận hơn.”
Vân Thiên Ngưng gọi hắn ta lại rồi nhìn về phía Lưu Anh bên cạnh, Lưu Anh cúi người với Bùi Thiên Hề, giọng nói kính cẩn vâng lời:
“Bùi công tử, từ nhỏ nô tỳ đã đi theo và phục vụ phu nhân cùng tiểu thư, cũng có hiểu biết một chút về trà nghệ, tay chân các nô tài vụng về, sợ là không pha được trà ngon, có lẽ nô tỳ đi theo sẽ giúp đỡ được phần nào.”
Lời lẽ cung kính lễ độ, thể hiện rõ ràng ý muốn giúp đỡ cùng pha trà với A Phong, không hề có một chút ý tứ quá phận nào.
“Được, vậy ngươi đi đi.”
Bùi Thiên Hề cầm một cái bánh cua khác lên, gật đầu không mấy bận tâm.
“Thiên Hề ca ca, ăn có ngon không?” Điệu ăn của hắn cực kỳ nho nhã, cẩn thận, vừa nhìn đã nhận ra chắc chắn là công tử thế gia được nuôi dạy đàng hoàng.
“Ừ, gạo nếp mềm và ngọt, bên trong còn nhồi đậu, vừa vào miệng đã tan ra, cảm ơn A Ngưng muội muội.”
Vân Thiên Ngưng nuốt một cái hết chiếc bánh trên tay mình, nhân lúc Lưu Anh không có ở đây, tiểu cô nương vươn thẳng bàn tay nhỏ bé về phía hộp bánh cua kia, tinh quái nói:
“Không cần, không cần nữa, để A Ngưng tự nếm thử xem cái nào ngon hơn.”
“Ừ.”
Bùi Thiên Hề nhìn bàn tay nhỏ ngắn ngủn của nàng, còn rất phối hợp đẩy đĩa bánh đến gần nàng hơn một chút.
Vân Thiên Ngưng giơ một tay cầm một cái bánh cua, một tay cầm bánh hoa sen hồng nhạt, cắn bên này một miếng, bên kia một miếng rồi cái miệng duyên dáng cứ thế mà nhai nhóp nhép.
“Ưm…”
Tiểu cô nương từ từ ăn hết, bánh cua mềm dẻo và bánh hoa sen giòn tan ngon miệng, trong khoảng thời gian ngắn khó mà đưa ra lựa chọn được, nàng cau mày, bên khóe miệng vẫn còn một mẩu vụn bánh ngọt, hai má phồng lên, nhìn cực kỳ giống tiểu tiên đồng bên cạnh Bồ Tát.
Đột nhiên, bên tai nàng vang lên giọng nói dễ nghe của thiếu niên:
“Chi bằng ta giúp A Ngưng muội muội chọn nhé?”
“Vâng, cũng được.”
Vân Thiên Ngưng đưa luôn miếng bánh hoa sen mình mới cắn một nửa cho hắn, đóa sen xinh đẹp này bị cắn một cái, còn dư lại hơn nửa, trên đó vẫn còn in lại dấu răng xinh xắn nhìn rất trẻ con của nàng.
Khóe môi Bùi Thiên Hề cong lên, nhận lấy chiếc bánh cua nàng đưa tới, chậm rãi bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai rồi lại ăn nốt nửa miếng bánh hoa sen còn lại vào bụng, ánh sáng chiếu lên khóe miệng hắn, sau đó mới nhìn về phía tiểu cô nương đang chờ đợi đáp án, chậm rãi nói:
“Ta cảm thấy bánh hoa sen ăn ngon hơn một chút.”
“Vâng, A Ngưng cũng cảm thấy thế, nhưng mà bánh cua cũng rất độc đáo, hơn nữa còn là loại bánh đã có từ lâu đời nay, có vẻ cũng không kém đâu.”
Vân Thiên Ngưng gật gù như người lớn, đưa ra lời tổng kết cuối cùng.
“Ừ, A Ngưng muội muội nói cũng có lý.”
Giọng của Bùi Thiên Hề có chứa ý cười nhạt, hôm nay tâm trạng hắn dường như tốt hơn một cách lạ thường.
Giữa lúc hai người đang nói chuyện, thì Lưu Anh đã dẫn A Phong cùng bưng ấm trà vừa pha xong lên, rồi cung kính mời hai bị tiểu chủ tử thưởng thức.
Vân Thiên Ngưng cầm tách trà hoa mai lên, nhẹ nhàng nhấp một hớp nhỏ, vị trà vừa vào miệng đã ngọt ngào, sau đó cảm giác dễ chịu thấm đẫm cả ruột gan, khiến tâm trạng nàng càng thoải mái hơn.
Nước trà thanh thanh ngọt ngọt làm tan dần vị béo ngậy của bánh ngọt, Vân Thiên Ngưng nhớ tới lời a nương dặn dò, rồi lại không khỏi nhớ tới giấc một đêm qua. Trong trái tim thoáng chốc dâng lên một dòng nước chua xót, chàng thiếu niên trước mắt phút chốc như biến thành chú chó nhỏ đáng thương kia, không có nơi nương tựa, cô đơn trốn sau gốc cây lớn tự liếm láp vết thương của chính mình.
“Thiên Hề ca ca.”
Nàng bất ngờ gọi hắn, Bùi Thiên Hề nhìn sang, đôi mắt nàng sáng ngời như ánh sao, cảm xúc trong đó quá rõ ràng khiến hắn chỉ cần nhìn một cái đã có thể hiểu rõ.
Đó là sự thông cảm đơn thuần nhất trên thế gian này.
Kỳ lạ thay, rõ ràng hắn cũng đã từng nhìn thấy thứ cảm xúc đó trong mắt những người khác, nhưng khi đó hắn chỉ cảm thấy mâu thuẫn. Còn bây giờ, khi nó xuất phát từ nàng thì lại như những sợi tơ tằm tinh tế, nhẹ nhàng quấn lấy thân thể hắn, khiến hắn chỉ muốn nàng có thể cứ nhìn hắn như thế mãi.
“Ta có thể thường xuyên đến chơi với huynh không?”
Vân Thiên Ngưng tiếp tục hỏi mà không hề hay biết câu hỏi của mình khiến trong trái tim chàng thiếu niên dậy sóng đến nhường nào.
Vân Thiên Ngưng gật đầu và đẩy hộp đựng bánh cua kia sang chỗ hắn.
Hắn duỗi tay cầm bánh cua lên, từ tốn đưa lên khóe miệng cắn một miếng. Tay của Bùi Thiên Hề vốn dĩ rất đẹp mắt, ngón tay thon dài hoàn mỹ, từng khớp xương đều rất rõ ràng, dưới ánh nắng buổi sáng lại thêm trong suốt, chỉ cầm một cái bánh cua thôi cũng mang lại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Vân Thiên Ngưng cứ chống đầu càn rỡ thưởng thức như thế.
Năm nay tiểu cô nương mới sáu tuổi, nên tất nhiên không hiểu những chuyện tình cảm nam nữ lưu luyến đó, chỉ biết là vị tiểu ca ca này thật tuấn tú, tay cũng rất đẹp nên tất nhiên A Ngưng muốn nhìn lâu thêm một chút, ừm, giống như thưởng thức hoa trong hoa viên vậy đó.
Mặc dù thưởng thức tiểu ca ca vừa mắt trước mặt, nhưng Vân Thiên Ngưng cũng không bạc đãi chính mình, bàn tay mềm mại cầm một chiếc bánh hoa sen giòn giòn gần đó lên, bỏ vào miệng cắn.
Môi nàng rất đỏ, hàm răng thì trắng sáng, dù còn nhỏ tuổi nhưng cũng có thể gọi là mắt ngọc mày ngài, hàm răng trắng đang nhẹ nhàng cắn bánh hoa sen, đôi môi đỏ mọng khẽ chúm chím, cổ họng khẽ trượt lên trượt xuống, chậm rãi nuốt xuống.
“A Phong, ngươi đi pha hai tách trà đi.”
Trong mắt Bùi Thiên Hề thoáng qua vẻ u ám, hắn gọi người hầu thân cận đến bảo hắn ta đi pha hai tách trà bích hoa xuân.
“Đợi một chút, Thiên Hề ca ca, để Lưu Anh đi cùng đi, những chuyện vặt như pha trà này thì tỳ nữ thường sẽ cẩn thận hơn.”
Vân Thiên Ngưng gọi hắn ta lại rồi nhìn về phía Lưu Anh bên cạnh, Lưu Anh cúi người với Bùi Thiên Hề, giọng nói kính cẩn vâng lời:
“Bùi công tử, từ nhỏ nô tỳ đã đi theo và phục vụ phu nhân cùng tiểu thư, cũng có hiểu biết một chút về trà nghệ, tay chân các nô tài vụng về, sợ là không pha được trà ngon, có lẽ nô tỳ đi theo sẽ giúp đỡ được phần nào.”
Lời lẽ cung kính lễ độ, thể hiện rõ ràng ý muốn giúp đỡ cùng pha trà với A Phong, không hề có một chút ý tứ quá phận nào.
“Được, vậy ngươi đi đi.”
Bùi Thiên Hề cầm một cái bánh cua khác lên, gật đầu không mấy bận tâm.
“Thiên Hề ca ca, ăn có ngon không?” Điệu ăn của hắn cực kỳ nho nhã, cẩn thận, vừa nhìn đã nhận ra chắc chắn là công tử thế gia được nuôi dạy đàng hoàng.
“Ừ, gạo nếp mềm và ngọt, bên trong còn nhồi đậu, vừa vào miệng đã tan ra, cảm ơn A Ngưng muội muội.”
Vân Thiên Ngưng nuốt một cái hết chiếc bánh trên tay mình, nhân lúc Lưu Anh không có ở đây, tiểu cô nương vươn thẳng bàn tay nhỏ bé về phía hộp bánh cua kia, tinh quái nói:
“Không cần, không cần nữa, để A Ngưng tự nếm thử xem cái nào ngon hơn.”
“Ừ.”
Bùi Thiên Hề nhìn bàn tay nhỏ ngắn ngủn của nàng, còn rất phối hợp đẩy đĩa bánh đến gần nàng hơn một chút.
Vân Thiên Ngưng giơ một tay cầm một cái bánh cua, một tay cầm bánh hoa sen hồng nhạt, cắn bên này một miếng, bên kia một miếng rồi cái miệng duyên dáng cứ thế mà nhai nhóp nhép.
“Ưm…”
Tiểu cô nương từ từ ăn hết, bánh cua mềm dẻo và bánh hoa sen giòn tan ngon miệng, trong khoảng thời gian ngắn khó mà đưa ra lựa chọn được, nàng cau mày, bên khóe miệng vẫn còn một mẩu vụn bánh ngọt, hai má phồng lên, nhìn cực kỳ giống tiểu tiên đồng bên cạnh Bồ Tát.
Đột nhiên, bên tai nàng vang lên giọng nói dễ nghe của thiếu niên:
“Chi bằng ta giúp A Ngưng muội muội chọn nhé?”
“Vâng, cũng được.”
Vân Thiên Ngưng đưa luôn miếng bánh hoa sen mình mới cắn một nửa cho hắn, đóa sen xinh đẹp này bị cắn một cái, còn dư lại hơn nửa, trên đó vẫn còn in lại dấu răng xinh xắn nhìn rất trẻ con của nàng.
Khóe môi Bùi Thiên Hề cong lên, nhận lấy chiếc bánh cua nàng đưa tới, chậm rãi bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai rồi lại ăn nốt nửa miếng bánh hoa sen còn lại vào bụng, ánh sáng chiếu lên khóe miệng hắn, sau đó mới nhìn về phía tiểu cô nương đang chờ đợi đáp án, chậm rãi nói:
“Ta cảm thấy bánh hoa sen ăn ngon hơn một chút.”
“Vâng, A Ngưng cũng cảm thấy thế, nhưng mà bánh cua cũng rất độc đáo, hơn nữa còn là loại bánh đã có từ lâu đời nay, có vẻ cũng không kém đâu.”
Vân Thiên Ngưng gật gù như người lớn, đưa ra lời tổng kết cuối cùng.
“Ừ, A Ngưng muội muội nói cũng có lý.”
Giọng của Bùi Thiên Hề có chứa ý cười nhạt, hôm nay tâm trạng hắn dường như tốt hơn một cách lạ thường.
Giữa lúc hai người đang nói chuyện, thì Lưu Anh đã dẫn A Phong cùng bưng ấm trà vừa pha xong lên, rồi cung kính mời hai bị tiểu chủ tử thưởng thức.
Vân Thiên Ngưng cầm tách trà hoa mai lên, nhẹ nhàng nhấp một hớp nhỏ, vị trà vừa vào miệng đã ngọt ngào, sau đó cảm giác dễ chịu thấm đẫm cả ruột gan, khiến tâm trạng nàng càng thoải mái hơn.
Nước trà thanh thanh ngọt ngọt làm tan dần vị béo ngậy của bánh ngọt, Vân Thiên Ngưng nhớ tới lời a nương dặn dò, rồi lại không khỏi nhớ tới giấc một đêm qua. Trong trái tim thoáng chốc dâng lên một dòng nước chua xót, chàng thiếu niên trước mắt phút chốc như biến thành chú chó nhỏ đáng thương kia, không có nơi nương tựa, cô đơn trốn sau gốc cây lớn tự liếm láp vết thương của chính mình.
“Thiên Hề ca ca.”
Nàng bất ngờ gọi hắn, Bùi Thiên Hề nhìn sang, đôi mắt nàng sáng ngời như ánh sao, cảm xúc trong đó quá rõ ràng khiến hắn chỉ cần nhìn một cái đã có thể hiểu rõ.
Đó là sự thông cảm đơn thuần nhất trên thế gian này.
Kỳ lạ thay, rõ ràng hắn cũng đã từng nhìn thấy thứ cảm xúc đó trong mắt những người khác, nhưng khi đó hắn chỉ cảm thấy mâu thuẫn. Còn bây giờ, khi nó xuất phát từ nàng thì lại như những sợi tơ tằm tinh tế, nhẹ nhàng quấn lấy thân thể hắn, khiến hắn chỉ muốn nàng có thể cứ nhìn hắn như thế mãi.
“Ta có thể thường xuyên đến chơi với huynh không?”
Vân Thiên Ngưng tiếp tục hỏi mà không hề hay biết câu hỏi của mình khiến trong trái tim chàng thiếu niên dậy sóng đến nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.