Chương 9:
Vi Vi
15/06/2024
Cứ như thế, Vân Thiên Ngưng và tiểu ca ca Bùi gia nhanh chóng thành lập liên minh . Nhờ có bí mật không thể bật mí mà chỉ có hai người biết kia, khoảng cách giữa họ thu nhỏ lại trong nháy mắt. Sau đó, tiểu cô nương cũng ngày càng chịu khó đến tiểu viện Thanh Trúc.
Cái vật hình cây nấm thần kỳ núp dưới vạt áo kia bị bàn tay bé nhỏ mềm mại của nàng đặt trong lòng bàn tay. Vân Thiên Ngưng chà xát nó như thể một nữ đầu bếp xoa mì, nhìn con sâu này chầm chậm thay đổi từ chế độ ngủ say sang thức tỉnh, từ nhỏ bé thành thô to, tùy ý động đậy trong bàn tay nàng, nàng chơi cực kỳ vui vẻ.
Bùi Thiên Hề chịu đựng sự an ủi này một cách thiếu kiên nhẫn, gương mặt anh tuấn của hắn ngước lên, hàm dưới căng ra hiện rõ dưới ánh trăng sáng tỏ, nhìn tiểu cô nương hiếu kỳ đang vui vẻ chơi đùa nơi nào đó của mình.
Đây là bí mật thầm kín và mập mờ kéo dài rất lâu của hai người bọn họ.
_____
Người xưa có câu xuân ô thu đống (1), thật trùng hợp là tiết sương giáng đầu tiên mà Bùi Thiên Hề đến đây thì liền bị nhiễm phong hàn. Thôi thị sai người đi mời đại phu đến, sau khi khám xong thì đại phu nói không có gì đáng ngại, chỉ cần uống theo đúng phương thuốc và nằm nghỉ mấy hôm là khỏi.
Sau khi đại phu bắt mạch và kiểm tra xong, Bùi Thiên Hề yên tĩnh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Hắn vốn đã có làn da trắng như bạch ngọc, hôm nay bị bệnh nên nhìn lại càng giống một khối ngọc cổ lóng lánh trong suốt, làm ai nhìn cũng cảm thấy hơi không đành lòng.
Thôi thị để Vân Tinh Diểu dẫn theo mấy nha hoàn đến chăm sóc cho hắn. Dù sao tỷ tỷ cũng lớn hơn mà tính cách lại tỉ mỉ dịu dàng, chăm sóc cho tiểu hài tử nhỏ hơn vài tuổi này chắc cũng không thành vấn đề.
Bùi Thiên Hề nhìn thấy thiếu nữ mảnh khảnh nghiêm túc chậm rãi đẩy cửa vào, ánh sáng trong đôi mắt phượng ảm đạm đi trong nháy mắt, không phải là người trong lòng cho nên ai tới cũng bị hắn thờ ơ như thế.
Khóe môi cong lên một độ cong hoàn mỹ, hắn lễ phép chào hỏi Vân Tinh Diểu: “Nhị tỷ tỷ.”
Người trong nhà cửu mẫu ở Cô Tô hơi nhiều, cũng có nhiều huynh tỷ muội, hầu như đều dựa theo thứ tự cấp bậc trong nhà mà xưng hô tương xứng, cho nên hắn gọi như vậy cũng không hề thất lễ mà còn có vẻ thân thiết.
Vân Tinh Diểu nghe thế, liền cảm thấy tiểu công tử Bùi gia này được nuôi dạy rất tốt, khó trách A Ngưng luôn thích đến chơi với hắn.
Nàng đi vào, ngồi xuống một chiếc ghế làm bằng gỗ lê chạm hoa, nói chuyện với hắn một chút, hỏi thăm về bệnh tình rồi vẫy mấy nha hoàn theo nàng tới, nói với Bùi Thiên Hề:
"Thiên Hề đệ đệ, mấy ngày đệ bị bệnh này có thể sẽ có những sinh hoạt không được thuận tiện, mấy nha hoàn này là do a nương điều tới để chăm sóc đệ."
Vừa dứt lời, nàng nhìn về phía bọn họ một cái, mấy nha hoàn... mười bốn mười lăm tuổi cung kính bước tới, đứng trước bình phong và hướng về phía giường bệnh, thi lễ với tiểu lang quân.
Giọng nói của bọn họ mềm mại như nước nhưng Bùi Thiên Hề lại thoáng nhíu mày, trên mặt hắn không để lộ cảm xúc gì, thậm chí miệng còn nở một nụ cười nhạt:
"Nhị tỷ tỷ, ta có A Phong chăm sóc quen rồi, mấy nha hoàn này sợ là không quen lắm, kính nhờ Nhị tỷ tỷ cám ơn ý tốt của bá mẫu giúp ta!"
"Ừ, vậy cũng được."
Dù sao hắn cũng là nam tử, hoặc có lẽ lúc còn sống trong phủ ở Cô Tô cũng chưa từng có nha hoàn hầu hạ, mặc dù a nương làm vậy là vì muốn quan tâm chăm sóc cho hắn, nhưng sợ là vẫn hơi mạo muội.
Vân Tinh Diểu suy nghĩ một lát rồi phất tay để một đám nha hoàn phục trang xanh hồng lui xuống, sau đó tự nàng đứng lên, đưa tay bưng chén thuốc vừa sắc trên bàn lên, dò hỏi:
"Thiên Hề đệ đệ, Nhị tỷ tỷ bón thuốc cho đệ nhé?"
Giọng nói của người nọ đột nhiên trở nên vội vàng, cách tấm bình phong ngọc khắc hoa và chim mỏng, lời nói lọt vào tai rất rõ ràng:
"Vốn là không nên cự tuyệt, nhưng mà khụ khụ... khụ..."
Hắn ho khan kịch liệt một hồi, Vân Tinh Yểu nghe thế thì nhất thời kinh hãi, cũng không để ý đến việc có thể bị lây bệnh mà đi qua bình phong. Nhìn thấy thiếu niên yếu ớt với đôi môi trắng nhợt, trong lòng nàng mềm nhũn.
"Thiên Hề đệ đệ, đệ muốn nói gì cứ nói đi đừng ngại."
Bùi Thiên Hề chống nửa người dậy, tựa vào mép giường, dù sắc mặt ốm yếu nhưng sự khôi ngô vẫn không hề suy giảm, giống như một cây tùng xanh đứng thẳng hiên ngang giữa trời tuyết. Trong khi đó, Vân Tinh Diểu lại nhìn thấy sự lạnh nhạt đáng ra không nên có ở độ tuổi này.
"Nhị tỷ tỷ, không được, bệnh của ta quá nặng, sợ sẽ lây cho tỷ mất. Nhị tỷ cứ để thuốc trên đĩa trà hoa mai là được rồi. Sau đó ta sẽ tự uống."
Vân Tinh Diểu hơi ngẩn người, không ngờ vị lang quân Bùi gia này lại hiểu chuyện như thế. Nàng suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu, ân cần nói mấy câu rồi liền đặt chén thuốc còn nóng hôi hổi lên cạnh đĩa trà, sau đó dẫn một đám tỳ nữ kia đi ra ngoài.
Người hầu thân cận A Phong thấy nhị tiểu thư vừa đi xa thì đột nhiên nghe thấy tiếng công tử gọi, hắn vội vàng tiến lên và cung kính lên tiếng:
"Công tử, có chuyện gì ạ?"
"Đổ chén thuốc này đi."
Trong mắt hắn đầy vẻ u ám, giọng nói bình thản, trong trẻo và lạnh lùng như thể đang nói một chuyện hết sức bình thường.
1. Xuân ô thu đống (xuân che thu quấn): ý nói đầu mùa dễ bị ảnh hưởng bởi thay đổi thời tiết xuân ẩm ướt, thu lạnh giá nên cần cẩn thận chú ý sức khỏe.
Cái vật hình cây nấm thần kỳ núp dưới vạt áo kia bị bàn tay bé nhỏ mềm mại của nàng đặt trong lòng bàn tay. Vân Thiên Ngưng chà xát nó như thể một nữ đầu bếp xoa mì, nhìn con sâu này chầm chậm thay đổi từ chế độ ngủ say sang thức tỉnh, từ nhỏ bé thành thô to, tùy ý động đậy trong bàn tay nàng, nàng chơi cực kỳ vui vẻ.
Bùi Thiên Hề chịu đựng sự an ủi này một cách thiếu kiên nhẫn, gương mặt anh tuấn của hắn ngước lên, hàm dưới căng ra hiện rõ dưới ánh trăng sáng tỏ, nhìn tiểu cô nương hiếu kỳ đang vui vẻ chơi đùa nơi nào đó của mình.
Đây là bí mật thầm kín và mập mờ kéo dài rất lâu của hai người bọn họ.
_____
Người xưa có câu xuân ô thu đống (1), thật trùng hợp là tiết sương giáng đầu tiên mà Bùi Thiên Hề đến đây thì liền bị nhiễm phong hàn. Thôi thị sai người đi mời đại phu đến, sau khi khám xong thì đại phu nói không có gì đáng ngại, chỉ cần uống theo đúng phương thuốc và nằm nghỉ mấy hôm là khỏi.
Sau khi đại phu bắt mạch và kiểm tra xong, Bùi Thiên Hề yên tĩnh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Hắn vốn đã có làn da trắng như bạch ngọc, hôm nay bị bệnh nên nhìn lại càng giống một khối ngọc cổ lóng lánh trong suốt, làm ai nhìn cũng cảm thấy hơi không đành lòng.
Thôi thị để Vân Tinh Diểu dẫn theo mấy nha hoàn đến chăm sóc cho hắn. Dù sao tỷ tỷ cũng lớn hơn mà tính cách lại tỉ mỉ dịu dàng, chăm sóc cho tiểu hài tử nhỏ hơn vài tuổi này chắc cũng không thành vấn đề.
Bùi Thiên Hề nhìn thấy thiếu nữ mảnh khảnh nghiêm túc chậm rãi đẩy cửa vào, ánh sáng trong đôi mắt phượng ảm đạm đi trong nháy mắt, không phải là người trong lòng cho nên ai tới cũng bị hắn thờ ơ như thế.
Khóe môi cong lên một độ cong hoàn mỹ, hắn lễ phép chào hỏi Vân Tinh Diểu: “Nhị tỷ tỷ.”
Người trong nhà cửu mẫu ở Cô Tô hơi nhiều, cũng có nhiều huynh tỷ muội, hầu như đều dựa theo thứ tự cấp bậc trong nhà mà xưng hô tương xứng, cho nên hắn gọi như vậy cũng không hề thất lễ mà còn có vẻ thân thiết.
Vân Tinh Diểu nghe thế, liền cảm thấy tiểu công tử Bùi gia này được nuôi dạy rất tốt, khó trách A Ngưng luôn thích đến chơi với hắn.
Nàng đi vào, ngồi xuống một chiếc ghế làm bằng gỗ lê chạm hoa, nói chuyện với hắn một chút, hỏi thăm về bệnh tình rồi vẫy mấy nha hoàn theo nàng tới, nói với Bùi Thiên Hề:
"Thiên Hề đệ đệ, mấy ngày đệ bị bệnh này có thể sẽ có những sinh hoạt không được thuận tiện, mấy nha hoàn này là do a nương điều tới để chăm sóc đệ."
Vừa dứt lời, nàng nhìn về phía bọn họ một cái, mấy nha hoàn... mười bốn mười lăm tuổi cung kính bước tới, đứng trước bình phong và hướng về phía giường bệnh, thi lễ với tiểu lang quân.
Giọng nói của bọn họ mềm mại như nước nhưng Bùi Thiên Hề lại thoáng nhíu mày, trên mặt hắn không để lộ cảm xúc gì, thậm chí miệng còn nở một nụ cười nhạt:
"Nhị tỷ tỷ, ta có A Phong chăm sóc quen rồi, mấy nha hoàn này sợ là không quen lắm, kính nhờ Nhị tỷ tỷ cám ơn ý tốt của bá mẫu giúp ta!"
"Ừ, vậy cũng được."
Dù sao hắn cũng là nam tử, hoặc có lẽ lúc còn sống trong phủ ở Cô Tô cũng chưa từng có nha hoàn hầu hạ, mặc dù a nương làm vậy là vì muốn quan tâm chăm sóc cho hắn, nhưng sợ là vẫn hơi mạo muội.
Vân Tinh Diểu suy nghĩ một lát rồi phất tay để một đám nha hoàn phục trang xanh hồng lui xuống, sau đó tự nàng đứng lên, đưa tay bưng chén thuốc vừa sắc trên bàn lên, dò hỏi:
"Thiên Hề đệ đệ, Nhị tỷ tỷ bón thuốc cho đệ nhé?"
Giọng nói của người nọ đột nhiên trở nên vội vàng, cách tấm bình phong ngọc khắc hoa và chim mỏng, lời nói lọt vào tai rất rõ ràng:
"Vốn là không nên cự tuyệt, nhưng mà khụ khụ... khụ..."
Hắn ho khan kịch liệt một hồi, Vân Tinh Yểu nghe thế thì nhất thời kinh hãi, cũng không để ý đến việc có thể bị lây bệnh mà đi qua bình phong. Nhìn thấy thiếu niên yếu ớt với đôi môi trắng nhợt, trong lòng nàng mềm nhũn.
"Thiên Hề đệ đệ, đệ muốn nói gì cứ nói đi đừng ngại."
Bùi Thiên Hề chống nửa người dậy, tựa vào mép giường, dù sắc mặt ốm yếu nhưng sự khôi ngô vẫn không hề suy giảm, giống như một cây tùng xanh đứng thẳng hiên ngang giữa trời tuyết. Trong khi đó, Vân Tinh Diểu lại nhìn thấy sự lạnh nhạt đáng ra không nên có ở độ tuổi này.
"Nhị tỷ tỷ, không được, bệnh của ta quá nặng, sợ sẽ lây cho tỷ mất. Nhị tỷ cứ để thuốc trên đĩa trà hoa mai là được rồi. Sau đó ta sẽ tự uống."
Vân Tinh Diểu hơi ngẩn người, không ngờ vị lang quân Bùi gia này lại hiểu chuyện như thế. Nàng suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu, ân cần nói mấy câu rồi liền đặt chén thuốc còn nóng hôi hổi lên cạnh đĩa trà, sau đó dẫn một đám tỳ nữ kia đi ra ngoài.
Người hầu thân cận A Phong thấy nhị tiểu thư vừa đi xa thì đột nhiên nghe thấy tiếng công tử gọi, hắn vội vàng tiến lên và cung kính lên tiếng:
"Công tử, có chuyện gì ạ?"
"Đổ chén thuốc này đi."
Trong mắt hắn đầy vẻ u ám, giọng nói bình thản, trong trẻo và lạnh lùng như thể đang nói một chuyện hết sức bình thường.
1. Xuân ô thu đống (xuân che thu quấn): ý nói đầu mùa dễ bị ảnh hưởng bởi thay đổi thời tiết xuân ẩm ướt, thu lạnh giá nên cần cẩn thận chú ý sức khỏe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.