Chương 8:
Vi Vi
15/06/2024
Vừa dứt lời, nàng còn định lấy con sâu kỳ lạ đó ra nhìn thử. Nhưng đáng tiếc, lần này, Bùi Thiên Hề vốn rất dễ tính lại không để nàng được như ý, bàn tay to lớn của hắn đè lên bàn tay nhỏ bé đang lộn xộn của nàng, giọng nói khàn khàn như bị ốm:
“A Ngưng, đừng nhìn.”
Vân Thiên Ngưng không vui, nàng chu cái miệng nhỏ lên hỏi:
“Sao thế ạ?”
Bùi Thiên Hề không biết giải thích với nàng thế nào, nhưng hắn và nàng là nam nữ khác biệt, không nên tiếp xúc, chuyện đó là việc bọn họ không thể làm, ít nhất là bây giờ không thể.
Vân Thiên Ngưng bắt đầu bướng bỉnh, khe khẽ la lên: “Hừ, A Ngưng phải xem.”
Nói xong không đợi hắn mở miệng đã nhân lúc hắn không chú ý mà dùng bàn tay nhỏ vén vạt áo trước của hắn lên, để lộ ra hai cái chân thon dài của thiếu niên. Nàng nhìn chằm chằm vào một cục nho nhỏ nào đó đang nhô lên dưới lớp vải, rồi nói với giọng điệu vừa làm nũng vừa ngang ngược:
“Thiên Hề ca ca, cho A Ngưng xem một chút được không, A Ngưng đảm bảo sẽ không nói với ai đâu.”
Lời nói của nàng như mang theo một phần ý tứ xin xỏ, nhẹ nhàng cọ vào ý chí cũng chẳng mấy kiên định của hắn.
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, không ngừng cố gắng thuyết phục hắn, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại lại cọ nhẹ vào người hắn, đây là thủ đoạn làm nũng mà nàng thường dùng, từ a nương đến a cha, cho tới huynh trưởng và tỷ tỷ đều bách phát bách trúng.
“Đi mà, A Ngưng chỉ là tò mò thôi mà.” Dừng một lát, nàng lại nói tiếp:
“Nếu Thiên Hề ca ca không muốn thì ta sẽ đi nhìn của A Phong.”
“Đợi một lát!”
Thiếu niên vội vàng kéo bàn tay nhỏ bé của nàng lại, ánh mắt như lưỡi kiếm quét về phía tên người hầu đang đứng chờ cách đó không xa. A Phong bị dọa cho sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau hai bước, không biết vì sao công tử lại dùng ánh mắt như thế nhìn hắn ta, khiến hắn ta cảm thấy còn khó chịu hơn cả lần trước sảy chân rơi xuống hồ nước vào giữa mùa đông.
Dường như thở dài một tiếng, gương mặt anh tuấn của Bùi Thiên Hề ửng hổng, hít sâu một hơi rồi lại liên tục xác nhận lại:
“A Ngưng thật sự muốn nhìn à? Sẽ không nói với bất cứ ai chứ?”
“Ừm ừm!”
Tiểu cô nương vội vàng gật mạnh cái đầu nhỏ đảm bảo chắc chắn, móng vuốt nhỏ thì đã rất mong chờ mà tò mò muốn động vào cây gậy nhỏ giấu dưới vạt áo kia.
Ngón tay trắng noãn của thiếu niên cầm lấy cây gậy nhỏ đó, thả nó lộ ra khỏi vạt áo ngoài.
“A___”
Vân Thiên Ngưng kêu lên một tiếng bất ngờ, cúi sát xuống nghiêm túc thưởng thức cái thứ mà trên người mình không có.
Nó nhìn có vẻ trắng trẻo, bụ bẫm, thật sự thì trông còn hơi giống hình dáng một cây nấm, còn có thể tự xoay qua xoay lại. Nàng đưa ngón tay nhỏ đụng nhẹ vào một cái thì cây nấm kia lập tức run rẩy lay động mấy cái, có vẻ như rất nhạy cảm.
Tiểu cô nương hình như rất hào hứng, càng làm càn chơi đùa cây nấm nhỏ, khi đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lỗ nhỏ nhạy cảm thì nghe thấy tiếng thiếu niên trước mặt nặng nề hít vào một hơi, có vẻ như cực kỳ khó chịu.
Vân Thiên Ngưng ngước mắt lên nhìn hắn thì bị dáng vẻ của Bùi Thiên Hề làm sợ hết hồn. Con ngươi trong mắt hắn sâu không thấy đáy, như thể bị sương mù dày đặc cuồn cuộn vây kín. Gương mặt anh tuấn cứ như bị hoa đào nhuộm thành màu hồng rực. Bàn tay cuộn chặt thành quyền, bóp nát những cánh hoa đào rụng dưới tán cây, bộ dạng thật sự là rất khó chịu, nhưng lại không hề kêu nàng dừng lại.
Nàng có vẻ đã tìm lại được lương tâm nên nhẹ nhàng thu tay về. Nhưng cái cây nấm nhỏ kia lại như thể lưu luyến không rời, nó như có sinh mệnh mà cố gắng đuổi theo bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, cố gắng hướng cái đầu nấm hồng thắm vào lòng bàn tay nàng.
Thế này là Thiên Hề ca ca đang khó chịu hay là thoải mái đây?!
Vân Thiên Ngưng nghi ngờ chớp chớp mắt, bàn tay bé nhỏ chậm rãi vuốt dọc từ trên xuống dưới cây gậy kia, đôi môi anh đào khẽ mở nói ra những lời trong lòng.
Bùi Thiên Hề bắt ngay lấy bàn tay nhỏ đang lộn xộn của nàng, giọng nói trầm thấp đầy vẻ đáng sợ: “A Ngưng, không được nói với những người khác chuyện này nhé, biết không?”
Hắn hỏi một đằng đáp một nẻo nhưng Vân Thiên Ngưng lại bị vẻ mặt nghiêm túc này của hắn lây nhiễm, lập tức cam kết:
“Vâng ạ.”
“Đây là bí mật của riêng ta và A Ngưng, nhé?”
Đôi mắt phượng khóa chặt lấy hai con mắt xinh đẹp của tiểu cô nương, dường như chỉ muốn nuốt luôn nàng vào bụng.
“Vâng, được ạ. A Ngưng nhất định sẽ giữ kín bí mật.”
Nếu Thiên Hề ca ca đã đưa đồ vật riêng tư như thế của huynh cho nàng chơi thì đương nhiên Thiên Ngưng sẽ không thể nói cho người ngoài biết. Nhưng nàng vẫn hơi tò mò, ra chiều suy nghĩ rốt cuộc thì cái vật mềm mại màu hồng phấn kia là cái gì, mà khi bàn tay nhỏ bé của nàng bóp nhẹ vào nó một cái lại như thể nắm giữ được cả mạng sống của thiếu niên kia như vậy?
“Thiên Hề ca ca, rốt cuộc thì cái này dùng để làm gì vậy? Tại sao trên người A Ngưng lại không có?”
Nếu vậy thì đúng là không công bằng gì cả, tự dưng trên người Thiên Hề ca ca lại có nhiều hơn nàng một thứ đồ chơi vui như thế.
Thấy tiểu có nương có vẻ ảo não, Bùi Thiên Hề ngồi thẳng người dựa vào thân cây đào, để cho nàng tựa lên vai hắn. Vóc người của hắn khá cao lớn, từ xa nhìn lại cứ như ôm cả người nàng vào lòng, đôi mắt phượng đầy sự vui vẻ:
“Bây giờ A Ngưng còn quá nhỏ, sau này mới có thể nói cho muội biết được.”
“Vậy sau này A Ngưng có thể chơi nó nữa không?”
Vân Thiên Ngưng không biết gì mà ngây thơ nhìn hắn, hoàn toàn không biết mình đang gieo rắc bao nhiêu mầm họa, lại càng không biết thế nào là hổ đói lui về ngủ đông, chờ ngày phản công diệt địch. Nàng thấy đôi mắt phượng của chàng thiếu niên rủ xuống, như thể có một cảm xúc gì đó vừa lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm ấy, lần tiếp theo nhìn lên thì chỉ còn lại một khoảng trời quang trăng sáng.
Hắn nói rất nhỏ: “Nếu A Ngưng không nghĩ đến việc tìm tới những người khác thì tất nhiên là được.”
Vừa dứt lời, nàng còn định lấy con sâu kỳ lạ đó ra nhìn thử. Nhưng đáng tiếc, lần này, Bùi Thiên Hề vốn rất dễ tính lại không để nàng được như ý, bàn tay to lớn của hắn đè lên bàn tay nhỏ bé đang lộn xộn của nàng, giọng nói khàn khàn như bị ốm:
“A Ngưng, đừng nhìn.”
Vân Thiên Ngưng không vui, nàng chu cái miệng nhỏ lên hỏi:
“Sao thế ạ?”
Bùi Thiên Hề không biết giải thích với nàng thế nào, nhưng hắn và nàng là nam nữ khác biệt, không nên tiếp xúc, chuyện đó là việc bọn họ không thể làm, ít nhất là bây giờ không thể.
Vân Thiên Ngưng bắt đầu bướng bỉnh, khe khẽ la lên: “Hừ, A Ngưng phải xem.”
Nói xong không đợi hắn mở miệng đã nhân lúc hắn không chú ý mà dùng bàn tay nhỏ vén vạt áo trước của hắn lên, để lộ ra hai cái chân thon dài của thiếu niên. Nàng nhìn chằm chằm vào một cục nho nhỏ nào đó đang nhô lên dưới lớp vải, rồi nói với giọng điệu vừa làm nũng vừa ngang ngược:
“Thiên Hề ca ca, cho A Ngưng xem một chút được không, A Ngưng đảm bảo sẽ không nói với ai đâu.”
Lời nói của nàng như mang theo một phần ý tứ xin xỏ, nhẹ nhàng cọ vào ý chí cũng chẳng mấy kiên định của hắn.
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, không ngừng cố gắng thuyết phục hắn, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại lại cọ nhẹ vào người hắn, đây là thủ đoạn làm nũng mà nàng thường dùng, từ a nương đến a cha, cho tới huynh trưởng và tỷ tỷ đều bách phát bách trúng.
“Đi mà, A Ngưng chỉ là tò mò thôi mà.” Dừng một lát, nàng lại nói tiếp:
“Nếu Thiên Hề ca ca không muốn thì ta sẽ đi nhìn của A Phong.”
“Đợi một lát!”
Thiếu niên vội vàng kéo bàn tay nhỏ bé của nàng lại, ánh mắt như lưỡi kiếm quét về phía tên người hầu đang đứng chờ cách đó không xa. A Phong bị dọa cho sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau hai bước, không biết vì sao công tử lại dùng ánh mắt như thế nhìn hắn ta, khiến hắn ta cảm thấy còn khó chịu hơn cả lần trước sảy chân rơi xuống hồ nước vào giữa mùa đông.
Dường như thở dài một tiếng, gương mặt anh tuấn của Bùi Thiên Hề ửng hổng, hít sâu một hơi rồi lại liên tục xác nhận lại:
“A Ngưng thật sự muốn nhìn à? Sẽ không nói với bất cứ ai chứ?”
“Ừm ừm!”
Tiểu cô nương vội vàng gật mạnh cái đầu nhỏ đảm bảo chắc chắn, móng vuốt nhỏ thì đã rất mong chờ mà tò mò muốn động vào cây gậy nhỏ giấu dưới vạt áo kia.
Ngón tay trắng noãn của thiếu niên cầm lấy cây gậy nhỏ đó, thả nó lộ ra khỏi vạt áo ngoài.
“A___”
Vân Thiên Ngưng kêu lên một tiếng bất ngờ, cúi sát xuống nghiêm túc thưởng thức cái thứ mà trên người mình không có.
Nó nhìn có vẻ trắng trẻo, bụ bẫm, thật sự thì trông còn hơi giống hình dáng một cây nấm, còn có thể tự xoay qua xoay lại. Nàng đưa ngón tay nhỏ đụng nhẹ vào một cái thì cây nấm kia lập tức run rẩy lay động mấy cái, có vẻ như rất nhạy cảm.
Tiểu cô nương hình như rất hào hứng, càng làm càn chơi đùa cây nấm nhỏ, khi đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lỗ nhỏ nhạy cảm thì nghe thấy tiếng thiếu niên trước mặt nặng nề hít vào một hơi, có vẻ như cực kỳ khó chịu.
Vân Thiên Ngưng ngước mắt lên nhìn hắn thì bị dáng vẻ của Bùi Thiên Hề làm sợ hết hồn. Con ngươi trong mắt hắn sâu không thấy đáy, như thể bị sương mù dày đặc cuồn cuộn vây kín. Gương mặt anh tuấn cứ như bị hoa đào nhuộm thành màu hồng rực. Bàn tay cuộn chặt thành quyền, bóp nát những cánh hoa đào rụng dưới tán cây, bộ dạng thật sự là rất khó chịu, nhưng lại không hề kêu nàng dừng lại.
Nàng có vẻ đã tìm lại được lương tâm nên nhẹ nhàng thu tay về. Nhưng cái cây nấm nhỏ kia lại như thể lưu luyến không rời, nó như có sinh mệnh mà cố gắng đuổi theo bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, cố gắng hướng cái đầu nấm hồng thắm vào lòng bàn tay nàng.
Thế này là Thiên Hề ca ca đang khó chịu hay là thoải mái đây?!
Vân Thiên Ngưng nghi ngờ chớp chớp mắt, bàn tay bé nhỏ chậm rãi vuốt dọc từ trên xuống dưới cây gậy kia, đôi môi anh đào khẽ mở nói ra những lời trong lòng.
Bùi Thiên Hề bắt ngay lấy bàn tay nhỏ đang lộn xộn của nàng, giọng nói trầm thấp đầy vẻ đáng sợ: “A Ngưng, không được nói với những người khác chuyện này nhé, biết không?”
Hắn hỏi một đằng đáp một nẻo nhưng Vân Thiên Ngưng lại bị vẻ mặt nghiêm túc này của hắn lây nhiễm, lập tức cam kết:
“Vâng ạ.”
“Đây là bí mật của riêng ta và A Ngưng, nhé?”
Đôi mắt phượng khóa chặt lấy hai con mắt xinh đẹp của tiểu cô nương, dường như chỉ muốn nuốt luôn nàng vào bụng.
“Vâng, được ạ. A Ngưng nhất định sẽ giữ kín bí mật.”
Nếu Thiên Hề ca ca đã đưa đồ vật riêng tư như thế của huynh cho nàng chơi thì đương nhiên Thiên Ngưng sẽ không thể nói cho người ngoài biết. Nhưng nàng vẫn hơi tò mò, ra chiều suy nghĩ rốt cuộc thì cái vật mềm mại màu hồng phấn kia là cái gì, mà khi bàn tay nhỏ bé của nàng bóp nhẹ vào nó một cái lại như thể nắm giữ được cả mạng sống của thiếu niên kia như vậy?
“Thiên Hề ca ca, rốt cuộc thì cái này dùng để làm gì vậy? Tại sao trên người A Ngưng lại không có?”
Nếu vậy thì đúng là không công bằng gì cả, tự dưng trên người Thiên Hề ca ca lại có nhiều hơn nàng một thứ đồ chơi vui như thế.
Thấy tiểu có nương có vẻ ảo não, Bùi Thiên Hề ngồi thẳng người dựa vào thân cây đào, để cho nàng tựa lên vai hắn. Vóc người của hắn khá cao lớn, từ xa nhìn lại cứ như ôm cả người nàng vào lòng, đôi mắt phượng đầy sự vui vẻ:
“Bây giờ A Ngưng còn quá nhỏ, sau này mới có thể nói cho muội biết được.”
“Vậy sau này A Ngưng có thể chơi nó nữa không?”
Vân Thiên Ngưng không biết gì mà ngây thơ nhìn hắn, hoàn toàn không biết mình đang gieo rắc bao nhiêu mầm họa, lại càng không biết thế nào là hổ đói lui về ngủ đông, chờ ngày phản công diệt địch. Nàng thấy đôi mắt phượng của chàng thiếu niên rủ xuống, như thể có một cảm xúc gì đó vừa lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm ấy, lần tiếp theo nhìn lên thì chỉ còn lại một khoảng trời quang trăng sáng.
Hắn nói rất nhỏ: “Nếu A Ngưng không nghĩ đến việc tìm tới những người khác thì tất nhiên là được.”
“A Ngưng, đừng nhìn.”
Vân Thiên Ngưng không vui, nàng chu cái miệng nhỏ lên hỏi:
“Sao thế ạ?”
Bùi Thiên Hề không biết giải thích với nàng thế nào, nhưng hắn và nàng là nam nữ khác biệt, không nên tiếp xúc, chuyện đó là việc bọn họ không thể làm, ít nhất là bây giờ không thể.
Vân Thiên Ngưng bắt đầu bướng bỉnh, khe khẽ la lên: “Hừ, A Ngưng phải xem.”
Nói xong không đợi hắn mở miệng đã nhân lúc hắn không chú ý mà dùng bàn tay nhỏ vén vạt áo trước của hắn lên, để lộ ra hai cái chân thon dài của thiếu niên. Nàng nhìn chằm chằm vào một cục nho nhỏ nào đó đang nhô lên dưới lớp vải, rồi nói với giọng điệu vừa làm nũng vừa ngang ngược:
“Thiên Hề ca ca, cho A Ngưng xem một chút được không, A Ngưng đảm bảo sẽ không nói với ai đâu.”
Lời nói của nàng như mang theo một phần ý tứ xin xỏ, nhẹ nhàng cọ vào ý chí cũng chẳng mấy kiên định của hắn.
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, không ngừng cố gắng thuyết phục hắn, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại lại cọ nhẹ vào người hắn, đây là thủ đoạn làm nũng mà nàng thường dùng, từ a nương đến a cha, cho tới huynh trưởng và tỷ tỷ đều bách phát bách trúng.
“Đi mà, A Ngưng chỉ là tò mò thôi mà.” Dừng một lát, nàng lại nói tiếp:
“Nếu Thiên Hề ca ca không muốn thì ta sẽ đi nhìn của A Phong.”
“Đợi một lát!”
Thiếu niên vội vàng kéo bàn tay nhỏ bé của nàng lại, ánh mắt như lưỡi kiếm quét về phía tên người hầu đang đứng chờ cách đó không xa. A Phong bị dọa cho sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau hai bước, không biết vì sao công tử lại dùng ánh mắt như thế nhìn hắn ta, khiến hắn ta cảm thấy còn khó chịu hơn cả lần trước sảy chân rơi xuống hồ nước vào giữa mùa đông.
Dường như thở dài một tiếng, gương mặt anh tuấn của Bùi Thiên Hề ửng hổng, hít sâu một hơi rồi lại liên tục xác nhận lại:
“A Ngưng thật sự muốn nhìn à? Sẽ không nói với bất cứ ai chứ?”
“Ừm ừm!”
Tiểu cô nương vội vàng gật mạnh cái đầu nhỏ đảm bảo chắc chắn, móng vuốt nhỏ thì đã rất mong chờ mà tò mò muốn động vào cây gậy nhỏ giấu dưới vạt áo kia.
Ngón tay trắng noãn của thiếu niên cầm lấy cây gậy nhỏ đó, thả nó lộ ra khỏi vạt áo ngoài.
“A___”
Vân Thiên Ngưng kêu lên một tiếng bất ngờ, cúi sát xuống nghiêm túc thưởng thức cái thứ mà trên người mình không có.
Nó nhìn có vẻ trắng trẻo, bụ bẫm, thật sự thì trông còn hơi giống hình dáng một cây nấm, còn có thể tự xoay qua xoay lại. Nàng đưa ngón tay nhỏ đụng nhẹ vào một cái thì cây nấm kia lập tức run rẩy lay động mấy cái, có vẻ như rất nhạy cảm.
Tiểu cô nương hình như rất hào hứng, càng làm càn chơi đùa cây nấm nhỏ, khi đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lỗ nhỏ nhạy cảm thì nghe thấy tiếng thiếu niên trước mặt nặng nề hít vào một hơi, có vẻ như cực kỳ khó chịu.
Vân Thiên Ngưng ngước mắt lên nhìn hắn thì bị dáng vẻ của Bùi Thiên Hề làm sợ hết hồn. Con ngươi trong mắt hắn sâu không thấy đáy, như thể bị sương mù dày đặc cuồn cuộn vây kín. Gương mặt anh tuấn cứ như bị hoa đào nhuộm thành màu hồng rực. Bàn tay cuộn chặt thành quyền, bóp nát những cánh hoa đào rụng dưới tán cây, bộ dạng thật sự là rất khó chịu, nhưng lại không hề kêu nàng dừng lại.
Nàng có vẻ đã tìm lại được lương tâm nên nhẹ nhàng thu tay về. Nhưng cái cây nấm nhỏ kia lại như thể lưu luyến không rời, nó như có sinh mệnh mà cố gắng đuổi theo bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, cố gắng hướng cái đầu nấm hồng thắm vào lòng bàn tay nàng.
Thế này là Thiên Hề ca ca đang khó chịu hay là thoải mái đây?!
Vân Thiên Ngưng nghi ngờ chớp chớp mắt, bàn tay bé nhỏ chậm rãi vuốt dọc từ trên xuống dưới cây gậy kia, đôi môi anh đào khẽ mở nói ra những lời trong lòng.
Bùi Thiên Hề bắt ngay lấy bàn tay nhỏ đang lộn xộn của nàng, giọng nói trầm thấp đầy vẻ đáng sợ: “A Ngưng, không được nói với những người khác chuyện này nhé, biết không?”
Hắn hỏi một đằng đáp một nẻo nhưng Vân Thiên Ngưng lại bị vẻ mặt nghiêm túc này của hắn lây nhiễm, lập tức cam kết:
“Vâng ạ.”
“Đây là bí mật của riêng ta và A Ngưng, nhé?”
Đôi mắt phượng khóa chặt lấy hai con mắt xinh đẹp của tiểu cô nương, dường như chỉ muốn nuốt luôn nàng vào bụng.
“Vâng, được ạ. A Ngưng nhất định sẽ giữ kín bí mật.”
Nếu Thiên Hề ca ca đã đưa đồ vật riêng tư như thế của huynh cho nàng chơi thì đương nhiên Thiên Ngưng sẽ không thể nói cho người ngoài biết. Nhưng nàng vẫn hơi tò mò, ra chiều suy nghĩ rốt cuộc thì cái vật mềm mại màu hồng phấn kia là cái gì, mà khi bàn tay nhỏ bé của nàng bóp nhẹ vào nó một cái lại như thể nắm giữ được cả mạng sống của thiếu niên kia như vậy?
“Thiên Hề ca ca, rốt cuộc thì cái này dùng để làm gì vậy? Tại sao trên người A Ngưng lại không có?”
Nếu vậy thì đúng là không công bằng gì cả, tự dưng trên người Thiên Hề ca ca lại có nhiều hơn nàng một thứ đồ chơi vui như thế.
Thấy tiểu có nương có vẻ ảo não, Bùi Thiên Hề ngồi thẳng người dựa vào thân cây đào, để cho nàng tựa lên vai hắn. Vóc người của hắn khá cao lớn, từ xa nhìn lại cứ như ôm cả người nàng vào lòng, đôi mắt phượng đầy sự vui vẻ:
“Bây giờ A Ngưng còn quá nhỏ, sau này mới có thể nói cho muội biết được.”
“Vậy sau này A Ngưng có thể chơi nó nữa không?”
Vân Thiên Ngưng không biết gì mà ngây thơ nhìn hắn, hoàn toàn không biết mình đang gieo rắc bao nhiêu mầm họa, lại càng không biết thế nào là hổ đói lui về ngủ đông, chờ ngày phản công diệt địch. Nàng thấy đôi mắt phượng của chàng thiếu niên rủ xuống, như thể có một cảm xúc gì đó vừa lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm ấy, lần tiếp theo nhìn lên thì chỉ còn lại một khoảng trời quang trăng sáng.
Hắn nói rất nhỏ: “Nếu A Ngưng không nghĩ đến việc tìm tới những người khác thì tất nhiên là được.”
Vừa dứt lời, nàng còn định lấy con sâu kỳ lạ đó ra nhìn thử. Nhưng đáng tiếc, lần này, Bùi Thiên Hề vốn rất dễ tính lại không để nàng được như ý, bàn tay to lớn của hắn đè lên bàn tay nhỏ bé đang lộn xộn của nàng, giọng nói khàn khàn như bị ốm:
“A Ngưng, đừng nhìn.”
Vân Thiên Ngưng không vui, nàng chu cái miệng nhỏ lên hỏi:
“Sao thế ạ?”
Bùi Thiên Hề không biết giải thích với nàng thế nào, nhưng hắn và nàng là nam nữ khác biệt, không nên tiếp xúc, chuyện đó là việc bọn họ không thể làm, ít nhất là bây giờ không thể.
Vân Thiên Ngưng bắt đầu bướng bỉnh, khe khẽ la lên: “Hừ, A Ngưng phải xem.”
Nói xong không đợi hắn mở miệng đã nhân lúc hắn không chú ý mà dùng bàn tay nhỏ vén vạt áo trước của hắn lên, để lộ ra hai cái chân thon dài của thiếu niên. Nàng nhìn chằm chằm vào một cục nho nhỏ nào đó đang nhô lên dưới lớp vải, rồi nói với giọng điệu vừa làm nũng vừa ngang ngược:
“Thiên Hề ca ca, cho A Ngưng xem một chút được không, A Ngưng đảm bảo sẽ không nói với ai đâu.”
Lời nói của nàng như mang theo một phần ý tứ xin xỏ, nhẹ nhàng cọ vào ý chí cũng chẳng mấy kiên định của hắn.
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, không ngừng cố gắng thuyết phục hắn, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại lại cọ nhẹ vào người hắn, đây là thủ đoạn làm nũng mà nàng thường dùng, từ a nương đến a cha, cho tới huynh trưởng và tỷ tỷ đều bách phát bách trúng.
“Đi mà, A Ngưng chỉ là tò mò thôi mà.” Dừng một lát, nàng lại nói tiếp:
“Nếu Thiên Hề ca ca không muốn thì ta sẽ đi nhìn của A Phong.”
“Đợi một lát!”
Thiếu niên vội vàng kéo bàn tay nhỏ bé của nàng lại, ánh mắt như lưỡi kiếm quét về phía tên người hầu đang đứng chờ cách đó không xa. A Phong bị dọa cho sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau hai bước, không biết vì sao công tử lại dùng ánh mắt như thế nhìn hắn ta, khiến hắn ta cảm thấy còn khó chịu hơn cả lần trước sảy chân rơi xuống hồ nước vào giữa mùa đông.
Dường như thở dài một tiếng, gương mặt anh tuấn của Bùi Thiên Hề ửng hổng, hít sâu một hơi rồi lại liên tục xác nhận lại:
“A Ngưng thật sự muốn nhìn à? Sẽ không nói với bất cứ ai chứ?”
“Ừm ừm!”
Tiểu cô nương vội vàng gật mạnh cái đầu nhỏ đảm bảo chắc chắn, móng vuốt nhỏ thì đã rất mong chờ mà tò mò muốn động vào cây gậy nhỏ giấu dưới vạt áo kia.
Ngón tay trắng noãn của thiếu niên cầm lấy cây gậy nhỏ đó, thả nó lộ ra khỏi vạt áo ngoài.
“A___”
Vân Thiên Ngưng kêu lên một tiếng bất ngờ, cúi sát xuống nghiêm túc thưởng thức cái thứ mà trên người mình không có.
Nó nhìn có vẻ trắng trẻo, bụ bẫm, thật sự thì trông còn hơi giống hình dáng một cây nấm, còn có thể tự xoay qua xoay lại. Nàng đưa ngón tay nhỏ đụng nhẹ vào một cái thì cây nấm kia lập tức run rẩy lay động mấy cái, có vẻ như rất nhạy cảm.
Tiểu cô nương hình như rất hào hứng, càng làm càn chơi đùa cây nấm nhỏ, khi đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lỗ nhỏ nhạy cảm thì nghe thấy tiếng thiếu niên trước mặt nặng nề hít vào một hơi, có vẻ như cực kỳ khó chịu.
Vân Thiên Ngưng ngước mắt lên nhìn hắn thì bị dáng vẻ của Bùi Thiên Hề làm sợ hết hồn. Con ngươi trong mắt hắn sâu không thấy đáy, như thể bị sương mù dày đặc cuồn cuộn vây kín. Gương mặt anh tuấn cứ như bị hoa đào nhuộm thành màu hồng rực. Bàn tay cuộn chặt thành quyền, bóp nát những cánh hoa đào rụng dưới tán cây, bộ dạng thật sự là rất khó chịu, nhưng lại không hề kêu nàng dừng lại.
Nàng có vẻ đã tìm lại được lương tâm nên nhẹ nhàng thu tay về. Nhưng cái cây nấm nhỏ kia lại như thể lưu luyến không rời, nó như có sinh mệnh mà cố gắng đuổi theo bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, cố gắng hướng cái đầu nấm hồng thắm vào lòng bàn tay nàng.
Thế này là Thiên Hề ca ca đang khó chịu hay là thoải mái đây?!
Vân Thiên Ngưng nghi ngờ chớp chớp mắt, bàn tay bé nhỏ chậm rãi vuốt dọc từ trên xuống dưới cây gậy kia, đôi môi anh đào khẽ mở nói ra những lời trong lòng.
Bùi Thiên Hề bắt ngay lấy bàn tay nhỏ đang lộn xộn của nàng, giọng nói trầm thấp đầy vẻ đáng sợ: “A Ngưng, không được nói với những người khác chuyện này nhé, biết không?”
Hắn hỏi một đằng đáp một nẻo nhưng Vân Thiên Ngưng lại bị vẻ mặt nghiêm túc này của hắn lây nhiễm, lập tức cam kết:
“Vâng ạ.”
“Đây là bí mật của riêng ta và A Ngưng, nhé?”
Đôi mắt phượng khóa chặt lấy hai con mắt xinh đẹp của tiểu cô nương, dường như chỉ muốn nuốt luôn nàng vào bụng.
“Vâng, được ạ. A Ngưng nhất định sẽ giữ kín bí mật.”
Nếu Thiên Hề ca ca đã đưa đồ vật riêng tư như thế của huynh cho nàng chơi thì đương nhiên Thiên Ngưng sẽ không thể nói cho người ngoài biết. Nhưng nàng vẫn hơi tò mò, ra chiều suy nghĩ rốt cuộc thì cái vật mềm mại màu hồng phấn kia là cái gì, mà khi bàn tay nhỏ bé của nàng bóp nhẹ vào nó một cái lại như thể nắm giữ được cả mạng sống của thiếu niên kia như vậy?
“Thiên Hề ca ca, rốt cuộc thì cái này dùng để làm gì vậy? Tại sao trên người A Ngưng lại không có?”
Nếu vậy thì đúng là không công bằng gì cả, tự dưng trên người Thiên Hề ca ca lại có nhiều hơn nàng một thứ đồ chơi vui như thế.
Thấy tiểu có nương có vẻ ảo não, Bùi Thiên Hề ngồi thẳng người dựa vào thân cây đào, để cho nàng tựa lên vai hắn. Vóc người của hắn khá cao lớn, từ xa nhìn lại cứ như ôm cả người nàng vào lòng, đôi mắt phượng đầy sự vui vẻ:
“Bây giờ A Ngưng còn quá nhỏ, sau này mới có thể nói cho muội biết được.”
“Vậy sau này A Ngưng có thể chơi nó nữa không?”
Vân Thiên Ngưng không biết gì mà ngây thơ nhìn hắn, hoàn toàn không biết mình đang gieo rắc bao nhiêu mầm họa, lại càng không biết thế nào là hổ đói lui về ngủ đông, chờ ngày phản công diệt địch. Nàng thấy đôi mắt phượng của chàng thiếu niên rủ xuống, như thể có một cảm xúc gì đó vừa lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm ấy, lần tiếp theo nhìn lên thì chỉ còn lại một khoảng trời quang trăng sáng.
Hắn nói rất nhỏ: “Nếu A Ngưng không nghĩ đến việc tìm tới những người khác thì tất nhiên là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.