Chương 1:
Điềm Ly
21/11/2024
Ánh nắng trưa hè như thiêu như đốt, không gian tràn ngập tiếng ve kêu inh ỏi.
Chẳng ai muốn ra ngoài trong thời tiết như vậy cả, đường xá vắng tanh, ngay cả chim chóc cũng nép mình dưới bóng cây. Lộ Kiến Tinh đội mũ đeo khẩu trang, toàn thân kín mít, bước vào một cửa hàng tạp hóa.
Phía sau quầy hàng, một ông lão mặc áo ba lỗ rộng thùng thình ngước mắt lên liếc nhìn anh, tầm mắt dừng trên bộ quần áo không hợp với ngày hè của anh, nhưng chẳng bao lâu sau, lực chú ý của ông cụ đã bị cuốn vào màn hình ti vi bên cạnh.
Trên ti vi đang chiếu một bộ phim xuyên không nổi tiếng trong thời gian gần đây, ngoài ông lão ra, còn có một cậu bé ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế nhỏ, đôi mắt tròn đen láy nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi.
Lộ Kiến Tinh thoáng liếc qua cậu bé. Cậu bé mặc một bộ đạo bào kỳ quái, rách nát, vá chằng vá đụp và dính đầy vết bẩn, duy chỉ có gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, sạch sẽ, đôi mắt vừa to tròn vừa đen nhánh, cặp mi dài, dáng vẻ chuyên chú ngoan ngoãn, đáng yêu.
Có lẽ là diễn viên nhí từ đoàn phim nào đó.
Lộ Kiến Tinh mở tủ lạnh lấy một chai nước, nghe thấy cậu bé hỏi: "Sao thoáng cái cô ấy đã tới cổ đại rồi?"
Ông lão: "Xuyên không chứ sao, cháu không biết xuyên không à? Là "xoẹt" một cái, người lập tức xuất hiện ở cổ đại."
Cậu bé: "Xuyên kiểu gì ạ?"
Ông lão: "Trong phim vừa nói đấy thây, bảy ngôi sao trong thất tinh bắc đẩu xếp hành một hàng, trời sinh điềm lạ."
Cậu bé cúi đầu trầm tư một lát, rồi rầu rĩ nói: "Nhưng dạo này thiên tượng không có vấn đề gì mà."
Ông lão: "Cháu còn biết xem thiên tượng cơ à?"
Cậu bé: "Biết chứ, cháu biết nhiều lắm."
Ông lão cười rộ lên, phe phẩy chiếc quạt hương bồ rồi tiếp tục xem phim.
Lộ Kiến Tinh cầm chai nước quay lại quầy thanh toán, ông lão khẽ liếc nhìn: "Hai đồng."
Anh lấy điện thoại di động ra, quét mã QR dán trên quầy thu ngân. Ngay sau đó, trong cửa hàng vang lên một giọng nữ điện tử: "Đã thanh toán hai đồng qua Alipay."
Âm thanh đột ngột vang lên khiến cậu bé lập tức ngồi thẳng người, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn quanh, nhưng không tìm được nơi phát ra âm thanh. Cuối cùng, ánh mắt của cậu bé và Lộ Kiến Tinh giao nhau.
Đôi mắt của cậu bé đen láy, có lẽ do ánh sáng, Lộ Kiến Tinh nảy sinh một loại ảo giác khó hiểu rằng bí mật của mình bị nhìn thấu. Anh vội dời tầm mắt, như thể nếu nhìn lâu thêm một chút, mọi suy nghĩ trong lòng anh sẽ bị phơi bày dưới ánh sáng.
Khi quay bước rời khỏi cửa hàng tạp hóa, anh nghe cậu bé hỏi: "Vì sao chú ấy không trả tiền?"
Ông lão: "Trả rồi, quét mã Alipay, cháu không nghe à?"
Cậu bé: "Alipay? Đó là gì thế ạ?"
Ông lão: "Thanh toán qua điện thoại di động. Cháu chưa dùng điện thoại di động bao giờ à?"
Cậu bé: "Chưa ạ."
--
Sau khi rời khỏi cửa hàng tạp hóa, Lộ Kiến Tinh cầm chai nước đi dọc theo con đường phía trước.
Gần đây có một khu dân cư cũ kỹ, kế hoạch quy hoạch thành phố chưa kịp đưa khu dân cư này vào phạm vi đổi mới. Hầu hết những người sống ở đây đều là người già, thế nên không ai nhận ra anh.
Nhưng anh vẫn không dám tháo khẩu trang xuống.
Anh đi tới cuối con đường, đập vào mắt anh là một công viên xanh um, tươi tốt. Trong công viên có những con đường xanh mát quanh co, uốn lượn; có cành liễu bên bờ hồ nhân tạo khẽ đong đưa trước gió, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, thấp thoáng bóng những con cá vàng đang tung tăng bơi lượn. Ngày thường sẽ có rất nhiều người dân sống gần đây tới đi dạo, nhưng giữa trưa hè oi bức thế này, dù công viên có đẹp tới đâu thì cũng chẳng ai lui tới.
Lộ Kiến Tinh ngồi xuống chiếc ghế dài bên hồ.
Trong lúc đó, điện thoại di động cất trong túi quần đã rung mấy lần, nhưng anh chẳng thèm để ý.
Trong túi quần còn lại có một lọ thuốc nhỏ hình tròn. Cách lớp vải, anh sờ nắn nó vài lần, nhưng mãi tới khi chai nước lạnh trong tay hơi ấm lên, anh vẫn không lấy ra.
Nếu làm ở đây, liệu có dọa sợ những người đi dạo công viên vào lúc chạng vạng không? Lộ Kiến Tinh do dự nghĩ.
Hay là quay về... Nhưng nhà anh không ở đây, nếu có án mạng, thì khách sạn sẽ bị liên lụy. Dù về nhà thì căn nhà anh đang sống cũng là nhà thuê.
Nhưng anh đã chuẩn bị tự tử rồi, còn bận tâm nhiều như vậy làm gì?
Lộ Kiến Tinh muốn tự tử.
Tuy không kể với ai, nhưng thật ra anh rất sợ đau, thế nên anh đã tích trữ tất cả số thuốc mà bác sĩ kê trong khoảng thời gian dài bị rối loạn giấc ngủ. Anh là trẻ mồ côi, không có người thân, cũng chẳng có mấy người bạn. Về phần công việc, hiện tại anh không còn hợp đồng đại diện nào nữa, tới cả vai diễn cuối cùng cũng đã bị các nhà đầu tư đã giao cho người khác. Hợp đồng của anh với công ty vẫn chưa tới hết hạn, nếu không có gì thay đổi, có lẽ anh sẽ bị tuyết tàng*.
*Tuyết tàng: nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như “đóng băng” hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.
Chẳng ai muốn ra ngoài trong thời tiết như vậy cả, đường xá vắng tanh, ngay cả chim chóc cũng nép mình dưới bóng cây. Lộ Kiến Tinh đội mũ đeo khẩu trang, toàn thân kín mít, bước vào một cửa hàng tạp hóa.
Phía sau quầy hàng, một ông lão mặc áo ba lỗ rộng thùng thình ngước mắt lên liếc nhìn anh, tầm mắt dừng trên bộ quần áo không hợp với ngày hè của anh, nhưng chẳng bao lâu sau, lực chú ý của ông cụ đã bị cuốn vào màn hình ti vi bên cạnh.
Trên ti vi đang chiếu một bộ phim xuyên không nổi tiếng trong thời gian gần đây, ngoài ông lão ra, còn có một cậu bé ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế nhỏ, đôi mắt tròn đen láy nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi.
Lộ Kiến Tinh thoáng liếc qua cậu bé. Cậu bé mặc một bộ đạo bào kỳ quái, rách nát, vá chằng vá đụp và dính đầy vết bẩn, duy chỉ có gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, sạch sẽ, đôi mắt vừa to tròn vừa đen nhánh, cặp mi dài, dáng vẻ chuyên chú ngoan ngoãn, đáng yêu.
Có lẽ là diễn viên nhí từ đoàn phim nào đó.
Lộ Kiến Tinh mở tủ lạnh lấy một chai nước, nghe thấy cậu bé hỏi: "Sao thoáng cái cô ấy đã tới cổ đại rồi?"
Ông lão: "Xuyên không chứ sao, cháu không biết xuyên không à? Là "xoẹt" một cái, người lập tức xuất hiện ở cổ đại."
Cậu bé: "Xuyên kiểu gì ạ?"
Ông lão: "Trong phim vừa nói đấy thây, bảy ngôi sao trong thất tinh bắc đẩu xếp hành một hàng, trời sinh điềm lạ."
Cậu bé cúi đầu trầm tư một lát, rồi rầu rĩ nói: "Nhưng dạo này thiên tượng không có vấn đề gì mà."
Ông lão: "Cháu còn biết xem thiên tượng cơ à?"
Cậu bé: "Biết chứ, cháu biết nhiều lắm."
Ông lão cười rộ lên, phe phẩy chiếc quạt hương bồ rồi tiếp tục xem phim.
Lộ Kiến Tinh cầm chai nước quay lại quầy thanh toán, ông lão khẽ liếc nhìn: "Hai đồng."
Anh lấy điện thoại di động ra, quét mã QR dán trên quầy thu ngân. Ngay sau đó, trong cửa hàng vang lên một giọng nữ điện tử: "Đã thanh toán hai đồng qua Alipay."
Âm thanh đột ngột vang lên khiến cậu bé lập tức ngồi thẳng người, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn quanh, nhưng không tìm được nơi phát ra âm thanh. Cuối cùng, ánh mắt của cậu bé và Lộ Kiến Tinh giao nhau.
Đôi mắt của cậu bé đen láy, có lẽ do ánh sáng, Lộ Kiến Tinh nảy sinh một loại ảo giác khó hiểu rằng bí mật của mình bị nhìn thấu. Anh vội dời tầm mắt, như thể nếu nhìn lâu thêm một chút, mọi suy nghĩ trong lòng anh sẽ bị phơi bày dưới ánh sáng.
Khi quay bước rời khỏi cửa hàng tạp hóa, anh nghe cậu bé hỏi: "Vì sao chú ấy không trả tiền?"
Ông lão: "Trả rồi, quét mã Alipay, cháu không nghe à?"
Cậu bé: "Alipay? Đó là gì thế ạ?"
Ông lão: "Thanh toán qua điện thoại di động. Cháu chưa dùng điện thoại di động bao giờ à?"
Cậu bé: "Chưa ạ."
--
Sau khi rời khỏi cửa hàng tạp hóa, Lộ Kiến Tinh cầm chai nước đi dọc theo con đường phía trước.
Gần đây có một khu dân cư cũ kỹ, kế hoạch quy hoạch thành phố chưa kịp đưa khu dân cư này vào phạm vi đổi mới. Hầu hết những người sống ở đây đều là người già, thế nên không ai nhận ra anh.
Nhưng anh vẫn không dám tháo khẩu trang xuống.
Anh đi tới cuối con đường, đập vào mắt anh là một công viên xanh um, tươi tốt. Trong công viên có những con đường xanh mát quanh co, uốn lượn; có cành liễu bên bờ hồ nhân tạo khẽ đong đưa trước gió, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, thấp thoáng bóng những con cá vàng đang tung tăng bơi lượn. Ngày thường sẽ có rất nhiều người dân sống gần đây tới đi dạo, nhưng giữa trưa hè oi bức thế này, dù công viên có đẹp tới đâu thì cũng chẳng ai lui tới.
Lộ Kiến Tinh ngồi xuống chiếc ghế dài bên hồ.
Trong lúc đó, điện thoại di động cất trong túi quần đã rung mấy lần, nhưng anh chẳng thèm để ý.
Trong túi quần còn lại có một lọ thuốc nhỏ hình tròn. Cách lớp vải, anh sờ nắn nó vài lần, nhưng mãi tới khi chai nước lạnh trong tay hơi ấm lên, anh vẫn không lấy ra.
Nếu làm ở đây, liệu có dọa sợ những người đi dạo công viên vào lúc chạng vạng không? Lộ Kiến Tinh do dự nghĩ.
Hay là quay về... Nhưng nhà anh không ở đây, nếu có án mạng, thì khách sạn sẽ bị liên lụy. Dù về nhà thì căn nhà anh đang sống cũng là nhà thuê.
Nhưng anh đã chuẩn bị tự tử rồi, còn bận tâm nhiều như vậy làm gì?
Lộ Kiến Tinh muốn tự tử.
Tuy không kể với ai, nhưng thật ra anh rất sợ đau, thế nên anh đã tích trữ tất cả số thuốc mà bác sĩ kê trong khoảng thời gian dài bị rối loạn giấc ngủ. Anh là trẻ mồ côi, không có người thân, cũng chẳng có mấy người bạn. Về phần công việc, hiện tại anh không còn hợp đồng đại diện nào nữa, tới cả vai diễn cuối cùng cũng đã bị các nhà đầu tư đã giao cho người khác. Hợp đồng của anh với công ty vẫn chưa tới hết hạn, nếu không có gì thay đổi, có lẽ anh sẽ bị tuyết tàng*.
*Tuyết tàng: nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như “đóng băng” hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.