Chương 2:
Điềm Ly
21/11/2024
Lộ Kiến Tinh ngồi trên ghế dài, cẩn thận hồi tưởng lại từng chuyện một, cuối cùng xác nhận không để sót chuyện gì. Trước kia anh từng định nuôi mèo, nhưng do thời gian anh ở đoàn phim còn nhiều hơn thời gian ở nhà, không thể thường xuyên chăm sóc, nên chỉ đành từ bỏ ý định này.
Lộ Kiến Tinh lấy lọ thuốc ra khỏi túi quần, ngay khi anh đang hít một hơi thật sâu, chuẩn bị mở nắp, thì phía sau chợt vang lên một giọng nói non nớt: "Chú ơi."
Tiếng gọi đột ngột khiến anh hoảng sợ, lọ thuốc nhỏ tuột khỏi tay, lăn lông lốc trên mặt đất.
"Ơ!"
Lộ Kiến Tinh vội khom người nhặt lên, nhưng nhặt hụt, lọ thuốc nhỏ tiếp tục lăn trên mặt đất, lăn qua mấy bậc thang, cuối cùng rơi xuống hồ, phát ra một tiếng "tõm".
Lộ Kiến Tinh: "..."
Anh ngơ ngác nhìn những gợn sóng trên mặt hồ mà ngẩn người.
Một cái đầu lông xù nhô lên từ bên cạnh: "Cái gì vừa rơi xuống thế ạ?"
Lộ Kiến Tinh cúi đầu, đối diện với một đôi mắt to tròn, đen láy. Cậu bé mặc đạo bào đang nhìn anh, nở một nụ cười lém lỉnh với anh.
Là cậu bé kỳ lạ trong cửa hàng tạp hóa.
Lộ Kiến Tinh lại nhìn mặt hồ phẳng lặng, lọ thuốc đã chìm xuống đáy hồ.
Lộ Kiến Tinh: "..."
Bị cắt ngang, dũng khí mà anh vất vả lắm mới tích cóp được cũng tan biến. Ánh sáng trên mặt hồ có hơi chói mắt, anh vội lùi về sau vài bước, rời khỏi mép hồ nguy hiểm.
"Chú ơi?"
Lộ Kiến Tinh vô thức sờ chiếc khẩu trang trên mặt mình, may mà nó vẫn ở đó, anh thở phào nhẹ nhõm: "Có chuyện gì không?"
"Chú còn cần cái chai này không?" Cậu bé hỏi.
Lộ Kiến Tinh: "Cái chai?"
Nhìn theo tầm mắt của cậu bé, anh thấy chai nước mà mình đặt trên băng ghế dài. Anh đã uống hết nước, chỉ còn một vỏ chai trống rỗng.
Lộ Kiến Tinh quan sát kỹ cậu bé trước mặt, phát hiện ngoài bộ đạo bào rách tung tóe, trong tay cậu bé còn xách một chiếc túi to chứa mấy chiếc chai rỗng.
Không phải diễn viên nhí của đoàn phim, mà là đứa bé ăn xin à?
Lộ Kiến Tinh ngập ngừng nói: "Không cần nữa."
"Cảm ơn chú ạ."
Cậu bé vui vẻ cảm ơn anh, rồi chạy tới thu chai nước rỗng vào túi. Cậu bé quay đầu lại, thấy Lộ Kiến Tinh vẫn đang nhìn mình, thì vẫy tay tạm biệt anh rồi tiếp tục đi dọc theo con đường lát đá.
Ở trước thùng rác cách đó không xa, có một bà lão tóc hoa râm đang lục tìm chai nhựa, cậu bé đổ hết chai nhựa trong túi to vào chiếc túi bên chân bà cụ, rồi nhảy chân sáo tới dưới một gốc cây cổ thụ, ngồi xếp bằng ở đó.
Ánh mắt của Lộ Kiến Tinh không khỏi bị cậu bé thu hút.
Một cậu bé nhỏ như thế, tay chân ngắn ngủn, gương mặt tròn tròn, làn da trắng nõn, thoạt trông cũng chỉ mới bốn, năm tuổi - cũng chính là độ tuổi đi mẫu giáo. Anh mới vừa gặp cậu bé trong cửa hàng tạp hóa, giờ đây lại thấy cậu bé nhặt chai nhựa giúp bà lão.
Nếu không phải cậu bé vẫn là trẻ con, thì sự tình cờ này đủ khiến anh cho rằng bản thân bị anti fan theo dõi.
Cha mẹ cậu bé đâu?
Một đứa trẻ nhỏ thế này, cha mẹ yên tâm để cậu bé đi lung lung ngoài đường ư?
Lộ Kiến Tinh chậm rãi bước tới dưới tán cây, cậu bé ngồi xếp bằng trên cỏ, tay chống cằm, ngủ gà ngủ gật. Khi tới gần, anh mới phát hiện trước mặt cậu bé có một tấm bìa carton.
Bìa carton được xé từ thùng đựng nước ngọt, vết xé nham nhở, trên mặt sẫm màu có viết hai dòng chữ lớn: mười đồng một quẻ, không chuẩn không lấy tiền.
Quẻ? Quẻ bói à?
---
Kiều Mãn chán nản chống cằm nhìn dòng người qua lại trước mặt.
Cậu bé đã ngồi trong công viên này được nửa buổi chiều rồi, nhưng vẫn chưa có ai tới xem quẻ.
Tán cây cổ thụ nơi cậu bé ngồi khá bắt mắt, là nơi mà hầu hết những người đi dạo trong công viên đều phải đi qua. Nhưng những người đó cũng chỉ dừng lại trong giây lát, sau khi đọc hết nội dung trên tấm bìa carton, họ lập tức lắc đầu và mỉm cười rời đi.
Kiều Mãn khó xử xoắn ngón tay: "Có phải mười đồng rất đắt không?"
Nhưng ông Lý - chủ cửa hàng tạp hóa đã nói, mười đồng không đáng là bao, giá của một ly trà sữa còn đắt hơn thế. Mà trà sữa là gì thế nhỉ?
Từ khi phát hiện bản thân xuyên không, Kiều Mãn nhận ra thế giới này có rất nhiều thứ mà sư phụ chưa từng nhắc tới.
Đúng vậy, cậu bé đã xuyên không.
Cách đây vài ngày, Kiều Tiểu Mãn vẫn là tiểu đạo sĩ trong một đạo quan cũ nát trên núi. Nói là đạo quan, nhưng thật ra chẳng có lấy một tín đồ. Từ khi cậu bé có ký ức, trong đạo quan trên núi cũng chỉ có hai người là cậu bé và sư phụ. Cậu bé và sư phụ trồng rau nuôi già, tự cấp tự túc.
Thỉnh thoảng sẽ có một vài người kỳ lạ lái chiếc xe màu đen lên núi, đón sư phụ đi, vài hôm sau lại đưa sư phụ về. Lần này, sư phụ cũng ngồi xe màu đen xuống núi, nhưng Kiều Mãn đợi suốt một tháng mà sư phụ vẫn chưa về.
Không còn cách nào khác, cậu bé chỉ đành tự mình xuống núi tìm sư phụ.
Lộ Kiến Tinh lấy lọ thuốc ra khỏi túi quần, ngay khi anh đang hít một hơi thật sâu, chuẩn bị mở nắp, thì phía sau chợt vang lên một giọng nói non nớt: "Chú ơi."
Tiếng gọi đột ngột khiến anh hoảng sợ, lọ thuốc nhỏ tuột khỏi tay, lăn lông lốc trên mặt đất.
"Ơ!"
Lộ Kiến Tinh vội khom người nhặt lên, nhưng nhặt hụt, lọ thuốc nhỏ tiếp tục lăn trên mặt đất, lăn qua mấy bậc thang, cuối cùng rơi xuống hồ, phát ra một tiếng "tõm".
Lộ Kiến Tinh: "..."
Anh ngơ ngác nhìn những gợn sóng trên mặt hồ mà ngẩn người.
Một cái đầu lông xù nhô lên từ bên cạnh: "Cái gì vừa rơi xuống thế ạ?"
Lộ Kiến Tinh cúi đầu, đối diện với một đôi mắt to tròn, đen láy. Cậu bé mặc đạo bào đang nhìn anh, nở một nụ cười lém lỉnh với anh.
Là cậu bé kỳ lạ trong cửa hàng tạp hóa.
Lộ Kiến Tinh lại nhìn mặt hồ phẳng lặng, lọ thuốc đã chìm xuống đáy hồ.
Lộ Kiến Tinh: "..."
Bị cắt ngang, dũng khí mà anh vất vả lắm mới tích cóp được cũng tan biến. Ánh sáng trên mặt hồ có hơi chói mắt, anh vội lùi về sau vài bước, rời khỏi mép hồ nguy hiểm.
"Chú ơi?"
Lộ Kiến Tinh vô thức sờ chiếc khẩu trang trên mặt mình, may mà nó vẫn ở đó, anh thở phào nhẹ nhõm: "Có chuyện gì không?"
"Chú còn cần cái chai này không?" Cậu bé hỏi.
Lộ Kiến Tinh: "Cái chai?"
Nhìn theo tầm mắt của cậu bé, anh thấy chai nước mà mình đặt trên băng ghế dài. Anh đã uống hết nước, chỉ còn một vỏ chai trống rỗng.
Lộ Kiến Tinh quan sát kỹ cậu bé trước mặt, phát hiện ngoài bộ đạo bào rách tung tóe, trong tay cậu bé còn xách một chiếc túi to chứa mấy chiếc chai rỗng.
Không phải diễn viên nhí của đoàn phim, mà là đứa bé ăn xin à?
Lộ Kiến Tinh ngập ngừng nói: "Không cần nữa."
"Cảm ơn chú ạ."
Cậu bé vui vẻ cảm ơn anh, rồi chạy tới thu chai nước rỗng vào túi. Cậu bé quay đầu lại, thấy Lộ Kiến Tinh vẫn đang nhìn mình, thì vẫy tay tạm biệt anh rồi tiếp tục đi dọc theo con đường lát đá.
Ở trước thùng rác cách đó không xa, có một bà lão tóc hoa râm đang lục tìm chai nhựa, cậu bé đổ hết chai nhựa trong túi to vào chiếc túi bên chân bà cụ, rồi nhảy chân sáo tới dưới một gốc cây cổ thụ, ngồi xếp bằng ở đó.
Ánh mắt của Lộ Kiến Tinh không khỏi bị cậu bé thu hút.
Một cậu bé nhỏ như thế, tay chân ngắn ngủn, gương mặt tròn tròn, làn da trắng nõn, thoạt trông cũng chỉ mới bốn, năm tuổi - cũng chính là độ tuổi đi mẫu giáo. Anh mới vừa gặp cậu bé trong cửa hàng tạp hóa, giờ đây lại thấy cậu bé nhặt chai nhựa giúp bà lão.
Nếu không phải cậu bé vẫn là trẻ con, thì sự tình cờ này đủ khiến anh cho rằng bản thân bị anti fan theo dõi.
Cha mẹ cậu bé đâu?
Một đứa trẻ nhỏ thế này, cha mẹ yên tâm để cậu bé đi lung lung ngoài đường ư?
Lộ Kiến Tinh chậm rãi bước tới dưới tán cây, cậu bé ngồi xếp bằng trên cỏ, tay chống cằm, ngủ gà ngủ gật. Khi tới gần, anh mới phát hiện trước mặt cậu bé có một tấm bìa carton.
Bìa carton được xé từ thùng đựng nước ngọt, vết xé nham nhở, trên mặt sẫm màu có viết hai dòng chữ lớn: mười đồng một quẻ, không chuẩn không lấy tiền.
Quẻ? Quẻ bói à?
---
Kiều Mãn chán nản chống cằm nhìn dòng người qua lại trước mặt.
Cậu bé đã ngồi trong công viên này được nửa buổi chiều rồi, nhưng vẫn chưa có ai tới xem quẻ.
Tán cây cổ thụ nơi cậu bé ngồi khá bắt mắt, là nơi mà hầu hết những người đi dạo trong công viên đều phải đi qua. Nhưng những người đó cũng chỉ dừng lại trong giây lát, sau khi đọc hết nội dung trên tấm bìa carton, họ lập tức lắc đầu và mỉm cười rời đi.
Kiều Mãn khó xử xoắn ngón tay: "Có phải mười đồng rất đắt không?"
Nhưng ông Lý - chủ cửa hàng tạp hóa đã nói, mười đồng không đáng là bao, giá của một ly trà sữa còn đắt hơn thế. Mà trà sữa là gì thế nhỉ?
Từ khi phát hiện bản thân xuyên không, Kiều Mãn nhận ra thế giới này có rất nhiều thứ mà sư phụ chưa từng nhắc tới.
Đúng vậy, cậu bé đã xuyên không.
Cách đây vài ngày, Kiều Tiểu Mãn vẫn là tiểu đạo sĩ trong một đạo quan cũ nát trên núi. Nói là đạo quan, nhưng thật ra chẳng có lấy một tín đồ. Từ khi cậu bé có ký ức, trong đạo quan trên núi cũng chỉ có hai người là cậu bé và sư phụ. Cậu bé và sư phụ trồng rau nuôi già, tự cấp tự túc.
Thỉnh thoảng sẽ có một vài người kỳ lạ lái chiếc xe màu đen lên núi, đón sư phụ đi, vài hôm sau lại đưa sư phụ về. Lần này, sư phụ cũng ngồi xe màu đen xuống núi, nhưng Kiều Mãn đợi suốt một tháng mà sư phụ vẫn chưa về.
Không còn cách nào khác, cậu bé chỉ đành tự mình xuống núi tìm sư phụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.