Chương 3:
Điềm Ly
21/11/2024
Kiều Mãn chưa từng xuống núi, đường xuống núi rất dài, cậu bé đi suốt mấy ngày, ăn hết lương khô trong bọc hành lý, khát thì uống nước suối, tối sẽ ngủ trên cây, trời vừa hửng sáng lại đi tiếp, đi mãi mới gặp người thứ hai ngoài cậu bé.
Không ngờ rằng, thế giới dưới chân núi khác xa thế giới trong lời kể của sư phụ.
Sư phụ nói, chiếc xe màu đen thường tới đón họ là hàng hiếm, có rất ít người có thể mua được, thế nên sư phụ không thể mua cho Tiểu Mãn. Nhưng trên đường lại có rất nhiều xe bốn bánh qua lại.
Sư phụ nói, người kiếm được rất nhiều tiền, đủ để nuôi Tiểu Mãn cả đời. Nhưng khi xuống núi, Kiều Mãn đã mang theo toàn bộ số tiền sư phụ tích cóp, vậy mà chỉ đủ mua một tấm vé xe vào thành phố.
Ti vi trên núi chỉ có hai màu đen trắng, ti vi dưới núi chẳng những có nhiều màu, mà còn siêu lớn, siêu sắc nét. Chưa kể những tòa nhà cao tầng mọc đầy đất và những chiếc điện thoại mỏng như giấy, đó đều là những thứ Kiều Mãn chưa từng nhìn thấy, nghe thấy.
Không ngờ thế giới dưới chân núi lại có dáng vẻ thế này!
Sau khi xem hết bộ phim truyền hình ban trưa trong cửa hàng tạp hóa của ông Lý, cuối cùng Kiều Mãn cũng hiểu ra rằng có lẽ cậu bé đã xuyên không rồi.
Không phải xuyên về cổ đại, mà là xuyên tới thời có điện thoại di động ở mấy chục năm sau.
Bởi ông Lý - chủ cửa hàng tạp hóa nói: "Điện thoại di động á? Nó được phát minh từ mấy chục năm trước rồi."
Sư phụ còn nói, dưới chân núi có rất nhiều người cầu xin sư phụ xem bói cho, nhưng khi Kiều Mãn nói với ông Lý rằng mình biết xem bói, ông Lý chỉ thờ ơ nói: "Hiện tại chẳng còn ai tin vào mấy chuyện phong kiến mê tín đó nữa đâu."
Tuy vậy, ông Lý vẫn gợi ý cậu bé thử tới công viên dựng sạp coi bói xem sao.
Quả nhiên đúng như lời ông Lý nói, Kiều Mãn chờ gần nửa ngày trời, mà chẳng có lấy nổi một khách hàng.
Cậu bé xoa xoa cái bụng lép xẹp, như thể "đọc" được suy nghĩ của cậu bé, cái bụng phối hợp kêu "ùng ục" than đói. Kiều Mãn thở dài, vỗ nhẹ cái bụng để an ủi.
Thành phố không giống trên núi. Vào mùa này, khắp nơi trên núi đều có quả dại chín, nhưng ở thành phố, đường xá trụi lủi, chỉ trồng mấy loại hoa cảnh không thể ăn. Chẳng qua chỉ cần có khách, cậu bé sẽ có tiền mua cơm.
Vậy... Có phải mười đồng đắt quá không?
"Gì thế này... Xem bói à?"
Kiều Mãn lập tức tỉnh táo lại, hào hứng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đàn ông trung niên đứng trước sạp bói của mình. Cậu bé đứng phắt dậy, nhiệt tình mời chào: "Mười đồng một quẻ, không chuẩn không lấy tiền."
Người đàn ông bật cười nhưng không rời đi, mà ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé: "Nhóc con, bày sạp ở đây lâu chưa, đã mở hàng chưa?"
Kiều Mãn thở dài: "Vẫn chưa ạ."
"Bói có chuẩn không đấy? Đừng bảo là lừa đảo đấy nhé?"
"Sư phụ cháu khen cháu còn lợi hại hơn ông ấy nữa cơ, bói cực kỳ chuẩn ạ."
Người đàn ông bị chọc cười.
Thời nay, chẳng còn mấy ai lấy danh thầy bói để lừa đảo nữa, có chăng cũng chỉ là mấy ông già gắn bộ râu giả bạc phơ để giả dạng cao nhân, chứ tên nhóc mới cao tới nửa người này thì là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy. Nhóc con mặc một bộ đạo bào rách nát, không rõ là học được từ đâu, nhưng dáng vẻ trắng noãn đáng yêu, khiến người ta có ấn tượng tốt ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mười đồng cũng không đắt, coi như là trêu chọc cậu bé. Người đàn ông nhanh nhẹn rút điện thoại di động ra: "Được rồi, bói cho chú một quẻ. Mã QR đâu để chú quét?"
Kiều Mãn ngơ ngác: "Mã QR? Mã QR là mã gì thế ạ?"
"Mã thanh toán chứ mã gì nữa. Cháu muốn chú thanh toán qua Alipay hay Wechat?"
Bấy giờ Kiều Mãn mới hiểu ra, bởi ông Lý từng giảng giải cho cậu bé về chuyện này rồi. Cậu lắc đầu: "Cháu không có điện thoại di động, cháu chỉ nhận tiền mặt thôi ạ."
Người đàn ông: "..."
Thời nay nào còn ai cầm theo tiền mặt ra đường nữa?
Nhận ra vụ làm ăn này không thành công, cậu bé thất vọng cúi gằm mặt. Gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ đáng thương, khiến người ta vô thức mềm lòng. Người đàn ông vội nói: "Cháu chờ chú một lát, chú ra quán đổi tiền mặt rồi quay lại."
"Không cần đâu chú ạ." Kiều Mãn thở dài một hơi rồi nói: "Hai ta không có duyên, bỏ đi ạ."
Người đàn ông bật cười: "Nhóc con nói chuyện cũng ra hình ra dáng phết nhỉ."
Vốn dĩ ông ta chỉ muốn trêu chọc cậu bé, chứ không thật sự muốn xem bói. Nghe cậu bé nói vậy, ông ta cũng không nán lại nữa mà nhanh chóng rời đi.
Kiều Mãn ủ rũ ngồi xuống. Ngay khi cậu bé đang nghĩ xem có nên giảm giá xuống năm đồng một quẻ không, còn chưa kịp tìm bút sửa, thì đã thấy một người khác đứng trước tấm bìa. Người nọ đặt một chiếc túi xuống trước mặt cậu bé, trong túi tỏa ra mùi gà rán nóng hổi.
Không ngờ rằng, thế giới dưới chân núi khác xa thế giới trong lời kể của sư phụ.
Sư phụ nói, chiếc xe màu đen thường tới đón họ là hàng hiếm, có rất ít người có thể mua được, thế nên sư phụ không thể mua cho Tiểu Mãn. Nhưng trên đường lại có rất nhiều xe bốn bánh qua lại.
Sư phụ nói, người kiếm được rất nhiều tiền, đủ để nuôi Tiểu Mãn cả đời. Nhưng khi xuống núi, Kiều Mãn đã mang theo toàn bộ số tiền sư phụ tích cóp, vậy mà chỉ đủ mua một tấm vé xe vào thành phố.
Ti vi trên núi chỉ có hai màu đen trắng, ti vi dưới núi chẳng những có nhiều màu, mà còn siêu lớn, siêu sắc nét. Chưa kể những tòa nhà cao tầng mọc đầy đất và những chiếc điện thoại mỏng như giấy, đó đều là những thứ Kiều Mãn chưa từng nhìn thấy, nghe thấy.
Không ngờ thế giới dưới chân núi lại có dáng vẻ thế này!
Sau khi xem hết bộ phim truyền hình ban trưa trong cửa hàng tạp hóa của ông Lý, cuối cùng Kiều Mãn cũng hiểu ra rằng có lẽ cậu bé đã xuyên không rồi.
Không phải xuyên về cổ đại, mà là xuyên tới thời có điện thoại di động ở mấy chục năm sau.
Bởi ông Lý - chủ cửa hàng tạp hóa nói: "Điện thoại di động á? Nó được phát minh từ mấy chục năm trước rồi."
Sư phụ còn nói, dưới chân núi có rất nhiều người cầu xin sư phụ xem bói cho, nhưng khi Kiều Mãn nói với ông Lý rằng mình biết xem bói, ông Lý chỉ thờ ơ nói: "Hiện tại chẳng còn ai tin vào mấy chuyện phong kiến mê tín đó nữa đâu."
Tuy vậy, ông Lý vẫn gợi ý cậu bé thử tới công viên dựng sạp coi bói xem sao.
Quả nhiên đúng như lời ông Lý nói, Kiều Mãn chờ gần nửa ngày trời, mà chẳng có lấy nổi một khách hàng.
Cậu bé xoa xoa cái bụng lép xẹp, như thể "đọc" được suy nghĩ của cậu bé, cái bụng phối hợp kêu "ùng ục" than đói. Kiều Mãn thở dài, vỗ nhẹ cái bụng để an ủi.
Thành phố không giống trên núi. Vào mùa này, khắp nơi trên núi đều có quả dại chín, nhưng ở thành phố, đường xá trụi lủi, chỉ trồng mấy loại hoa cảnh không thể ăn. Chẳng qua chỉ cần có khách, cậu bé sẽ có tiền mua cơm.
Vậy... Có phải mười đồng đắt quá không?
"Gì thế này... Xem bói à?"
Kiều Mãn lập tức tỉnh táo lại, hào hứng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đàn ông trung niên đứng trước sạp bói của mình. Cậu bé đứng phắt dậy, nhiệt tình mời chào: "Mười đồng một quẻ, không chuẩn không lấy tiền."
Người đàn ông bật cười nhưng không rời đi, mà ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé: "Nhóc con, bày sạp ở đây lâu chưa, đã mở hàng chưa?"
Kiều Mãn thở dài: "Vẫn chưa ạ."
"Bói có chuẩn không đấy? Đừng bảo là lừa đảo đấy nhé?"
"Sư phụ cháu khen cháu còn lợi hại hơn ông ấy nữa cơ, bói cực kỳ chuẩn ạ."
Người đàn ông bị chọc cười.
Thời nay, chẳng còn mấy ai lấy danh thầy bói để lừa đảo nữa, có chăng cũng chỉ là mấy ông già gắn bộ râu giả bạc phơ để giả dạng cao nhân, chứ tên nhóc mới cao tới nửa người này thì là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy. Nhóc con mặc một bộ đạo bào rách nát, không rõ là học được từ đâu, nhưng dáng vẻ trắng noãn đáng yêu, khiến người ta có ấn tượng tốt ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mười đồng cũng không đắt, coi như là trêu chọc cậu bé. Người đàn ông nhanh nhẹn rút điện thoại di động ra: "Được rồi, bói cho chú một quẻ. Mã QR đâu để chú quét?"
Kiều Mãn ngơ ngác: "Mã QR? Mã QR là mã gì thế ạ?"
"Mã thanh toán chứ mã gì nữa. Cháu muốn chú thanh toán qua Alipay hay Wechat?"
Bấy giờ Kiều Mãn mới hiểu ra, bởi ông Lý từng giảng giải cho cậu bé về chuyện này rồi. Cậu lắc đầu: "Cháu không có điện thoại di động, cháu chỉ nhận tiền mặt thôi ạ."
Người đàn ông: "..."
Thời nay nào còn ai cầm theo tiền mặt ra đường nữa?
Nhận ra vụ làm ăn này không thành công, cậu bé thất vọng cúi gằm mặt. Gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ đáng thương, khiến người ta vô thức mềm lòng. Người đàn ông vội nói: "Cháu chờ chú một lát, chú ra quán đổi tiền mặt rồi quay lại."
"Không cần đâu chú ạ." Kiều Mãn thở dài một hơi rồi nói: "Hai ta không có duyên, bỏ đi ạ."
Người đàn ông bật cười: "Nhóc con nói chuyện cũng ra hình ra dáng phết nhỉ."
Vốn dĩ ông ta chỉ muốn trêu chọc cậu bé, chứ không thật sự muốn xem bói. Nghe cậu bé nói vậy, ông ta cũng không nán lại nữa mà nhanh chóng rời đi.
Kiều Mãn ủ rũ ngồi xuống. Ngay khi cậu bé đang nghĩ xem có nên giảm giá xuống năm đồng một quẻ không, còn chưa kịp tìm bút sửa, thì đã thấy một người khác đứng trước tấm bìa. Người nọ đặt một chiếc túi xuống trước mặt cậu bé, trong túi tỏa ra mùi gà rán nóng hổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.