Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi
Chương 88: Nhìn thiếp như vậy làm gì?
Mộng Lí Đào Túy
02/11/2016
“Tiểu thư, người đã
đến rồi.” Mục Tinh nhìn thấy Thương Lung Tình đã đến, có hơi kích động
nói. Đoàn đội của bọn họ đãm bắt đầu nhận nhiệm vụ, có thể nói là vô
cùng thuận lợi, nhưng ngày hôm qua lại nhận được một nhiệm vụ kỳ lạ,
chính hắn cũng cảm thấy lẫn lộn, đành phải tìm Thương Lung Tình đến làm
chủ.
“Ừ, tìm ta gấp như vậy có việc gì sao? Thương Lung Tình nhíu mày, thản nhiên nói.
“Tiểu thư, nơi này của chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ đều hoàn thành rất thuận lợi, chỉ có ngày hôm qua thì nhận được một nhiệm vụ kỳ lạ, cái gì cũng không cần làm, mà muốn đi theo chúng ta cùng đánh, tiền thuê là 10 vạn lượng, đến cuối cùng thì tiếp nhận hay không tiếp nhận?” Mục Tinh có hơi không sao nói rõ được mà nhìn Thương Lung Tình, có hơi mong đợi đáp án của nàng.
“Đánh? Người ở chỗ nào?” Thương Lung Tình dường như có hơi đăm chiêu mà nhìn bầu trời xanh thẳm, dường như không thấy bất ngờ với chuyện nọ.
“Hình như là người của Kỳ Môn, bọn hắn không nói rõ, song nhìn bộ dạng của bọn hắn thì rất giống.” Mục Tinh có hơi nghi ngờ khó hiểu, không rõ đến cùng là bọn hắn có ý gì, có thể có cạm bẫy gì đó lừa gạt bọn họ hay không.
“Tiếp nhận chứ, khi nào thì bắt đầu nhiệm vụ?” Thương Lung Tình mỉm cười nói, trong lòng lại thấy buồn cười, khoản ngân lượng này ngu sao mà không lấy, nếu bọn hắn đã hào phóng như vậy, sao có thể phụ lòng ý tốt của bọn hắn chứ?
“Tiểu thư, thật sự tiếp nhận hả? Có thể có âm mưu gì hay không?”Dường như Mục Tinh có hơi lo lắng, nghĩ thầm trong bụng rằng, dùng võ nghệ đánh nhau mà còn cần ngân lượng sao? Người của Kỳ Mô sao lại kỳ quái như thế.
“Không có việc gì đâu, đến lúc đó tự ta sẽ đi, hai ngày này tạm thời ngừng tiếp nhận nhiệm vụ, hoãn lại vài ngày. Về sau nếu Kỳ Môn tiếp tục giao nhiệm vụ, thì nên cố gắng hết sức để khước từ, miễn cho xảy ra mâu thuẫn, hiểu chưa?” Thương Lung Tình nghĩ nghĩ, thản nhiên phân phó, trước kia nàng không biết thân phận của Đông Phương Dịch Hàn, hiện tại biết rõ, đã thật sự trở thành vợ chồng, cũng không cần phải vì tranh chấp cái gì mà làm tổn thương hòa khí. Huống chi cũng không phải là ý định của nàng lúc này.
“Dạ, thuộc hạ hiểu rồi.” Tuy trong lòng Mục Tinh có hơi tò mò vì sao Thương Lung Tình phải làm như vậy, nhưng không hỏi ra miệng, gật đầu đáp lời.
“Ừ, nếu không có việc gì nữa, ta đi về trước đây, ngươi phải tự mình cẩn thận một chút.” Thương Lung Tình đứng dậy, bước ra cửa, giọng nói chứa sự quan tâm mà phân phó.’
“Tiểu thư, đi đường cẩn thận.” Trong con ngươi của Mục Tinh hiện rõ xúc động, dù sao thì hắn chưa từng nghĩ tới tiểu thư sẽ quan tâm an nguy của bọn hắn, không giống với những chủ tử máu lạnh vô tình khác. Trong lòng cảm thấy ấm áp, bọn hắn thực không chọn sai chủ tử mà...
“Lung nhi, nàng đi đâu mà bỏ lại một mình ta thế hả?” Thương Lung Tình vừa về đến Tiêu Dao vương phủ, đã thấy Đông Phương Dịch Hàn đang dùng vẻ mặt hờn tủi nhìn nàng, vô cùng làm nũng.
“Bản thân chàng tại sao không nói chàng cũng ra ngoài một mình.” Thương Lung Tình thản nhiên nhìn hắn một cái, không để ý tới hắn, trực tiếp bước về phía gian phòng.
“À, vậy về sau ta đi đâu cũng đều mang theo nàng được chứ.” Đông Phương Dịch Hàn hơi sững sờ, khôi phục tinh thần, cười cười đuổi theo Thương Lung Tình, vui mừng nói.
“Làm trò, thiếp không có hứng thú.” Thương Lung Tình đẩy hắn đang ở trước mặt ra, tiếp tục bước vào phòng.
“Lung nhi, nàng thấy cuộc thi đấu về mối bang giao giữa ba nước lần này thế nào?” Dường như Đông Phương Dịch Hàn đang thử thăm dò Thương Lung Tình điều gì, nhìn nàng có hơi mong chờ đáp án của nàng.
“Hỏi thiếp làm gì? Thiếp chẳng qua chỉ là phận nữ lưu.” Thương Lung Tình nhíu mày, lảng tránh không đáp vấn đề kia, thản nhiên nhìn hắn.
“À, không có việc gì, nàng tùy tiện nói một chút cũng được.” Hình như Đông Phương Dịch Hàn cũng không nghĩ rằng Thương Lung Tình sẽ trả lời như vậy, bỗng chốc sững sờ, lại há miệng ý bảo nàng nói.
“Thiếp không muốn nói tới đề tài nhàm chán này, nếu không còn việc gì nữa, thì chàng đi ra ngoài đi, thiếp muốn nghỉ ngơi.” Thương Lung Tình đưa thẳng ra lệnh đuổi khách, hình như nàng hơi mệt, nên muốn nghỉ ngơi.
“Ặc, vậy được rồi? Nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Đông Phương Dịch Hàn bỏ qua chuyện Thương Lung Tình kêu hắn ra ngoài, nói, đi thẳng tới bên giường.
“Này, sao chàng không đi ra ngoài, đi tới giường để làm gì.” Thương Lung Tình tỏ vẻ hết nói nổi mà nhìn Đông Phương Dịch Hàn, người này nghe không hiểu tiếng người sao?
“Nàng không phải nói muốn nghỉ ngơi sao? Ta cũng cần phải nghỉ ngơi.” Đông Phương Dịch Hàn trả lời với vẻ mặt dĩ nhiên, ánh mắt chớp chớp, giống như đang nói không phải ngươi nói muốn nghỉ ngơi sao? Hiện tại sao lại hỏi hắn muốn bước đến giường để làm gì?
Khóe miệng Thương Lung Tình giật giật, sắc mặt tối tăm, sao da mặt người này lại dày thế! Nàng đành chịu mà trừng mắt nhìn hắn: “Thiếp bảo chàng ra ngoài, thiếp muốn nghỉ ngơi, phòng ngủ của chàng không ở trong này.”
“Ai nói, nàng ở đâu, ta ở đó. Nếu không chúng ta qua bên kia đi?” Đông Phương Dịch Hàn nhìn Thương Lung Tình với vẻ mặt vô tội, làm bộ đáng thương tội nghiệp, giống như bị nàng vứt bỏ vậy.
“Cái đó... Chàng cút ra ngoài cho ta, ta không có thói quen cùng chung giường gối với người khác.” Thương Lung Tình có hơi giận dữ trừng mắt nhìn hắn, người này tựa như kẹo cao su dính thế này, sao đuổi hoài mà vẫn không chịu đi?
“Không sao, từ từ sẽ thành thói quen.” Đông Phương Dịch Hàn tỏ vẻ đương nhiên, giống như nghe không hiểu hàm ý trong lời Thương Lung Tình nói, nhất định không chịu đi.
Thương Lung Tình không biết làm sao mà nhìn bộ mặt yêu nghiệt của hắn, xem ra hắn sẽ không rời đi, bản thân mệt mỏi đã muốn chết rồi, còn đi theo hắn? Thản nhiên nhìn hắn một cái, cởi áo choàng bên ngoài ra, rồi nằm lên giường.
Đôi mắt Đông Phương Dịch Hàn sáng lên, nhìn Thương Lung Tình không còn muốn đuổi hắn nữa, mà nằm thẳng lên giường ngủ, có phải chứng minh hắn ở lại đây được hay không, còn chưa phục hồi tinh thần, thì nghe được giọng nói của nàng: “Thiếp không thích bị người ta đánh thức, còn có đừng nằm gần thiếp quá.”
“À, được, sẽ không gây ầm ĩ đến nàng.” Vẻ mặt Đông Phương Dịch Hàn vui mừng, nhanh chóng cởi áo choàng ngoài ra, bước lên giường, nhẹ nhàng nằm kế bên người Thương Lung Tình, nghiêng người thâm tình nhìn nàng.
“Sao chàng không ngủ, còn nhìn thiếp làm gì?” Thương Lung Tình im lặng không nói gì, nàng mệt mỏi muốn đi ngủ, còn nhìn nàng như thế làm gì? Không mệt mỏi sao?
“Ừ, tìm ta gấp như vậy có việc gì sao? Thương Lung Tình nhíu mày, thản nhiên nói.
“Tiểu thư, nơi này của chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ đều hoàn thành rất thuận lợi, chỉ có ngày hôm qua thì nhận được một nhiệm vụ kỳ lạ, cái gì cũng không cần làm, mà muốn đi theo chúng ta cùng đánh, tiền thuê là 10 vạn lượng, đến cuối cùng thì tiếp nhận hay không tiếp nhận?” Mục Tinh có hơi không sao nói rõ được mà nhìn Thương Lung Tình, có hơi mong đợi đáp án của nàng.
“Đánh? Người ở chỗ nào?” Thương Lung Tình dường như có hơi đăm chiêu mà nhìn bầu trời xanh thẳm, dường như không thấy bất ngờ với chuyện nọ.
“Hình như là người của Kỳ Môn, bọn hắn không nói rõ, song nhìn bộ dạng của bọn hắn thì rất giống.” Mục Tinh có hơi nghi ngờ khó hiểu, không rõ đến cùng là bọn hắn có ý gì, có thể có cạm bẫy gì đó lừa gạt bọn họ hay không.
“Tiếp nhận chứ, khi nào thì bắt đầu nhiệm vụ?” Thương Lung Tình mỉm cười nói, trong lòng lại thấy buồn cười, khoản ngân lượng này ngu sao mà không lấy, nếu bọn hắn đã hào phóng như vậy, sao có thể phụ lòng ý tốt của bọn hắn chứ?
“Tiểu thư, thật sự tiếp nhận hả? Có thể có âm mưu gì hay không?”Dường như Mục Tinh có hơi lo lắng, nghĩ thầm trong bụng rằng, dùng võ nghệ đánh nhau mà còn cần ngân lượng sao? Người của Kỳ Mô sao lại kỳ quái như thế.
“Không có việc gì đâu, đến lúc đó tự ta sẽ đi, hai ngày này tạm thời ngừng tiếp nhận nhiệm vụ, hoãn lại vài ngày. Về sau nếu Kỳ Môn tiếp tục giao nhiệm vụ, thì nên cố gắng hết sức để khước từ, miễn cho xảy ra mâu thuẫn, hiểu chưa?” Thương Lung Tình nghĩ nghĩ, thản nhiên phân phó, trước kia nàng không biết thân phận của Đông Phương Dịch Hàn, hiện tại biết rõ, đã thật sự trở thành vợ chồng, cũng không cần phải vì tranh chấp cái gì mà làm tổn thương hòa khí. Huống chi cũng không phải là ý định của nàng lúc này.
“Dạ, thuộc hạ hiểu rồi.” Tuy trong lòng Mục Tinh có hơi tò mò vì sao Thương Lung Tình phải làm như vậy, nhưng không hỏi ra miệng, gật đầu đáp lời.
“Ừ, nếu không có việc gì nữa, ta đi về trước đây, ngươi phải tự mình cẩn thận một chút.” Thương Lung Tình đứng dậy, bước ra cửa, giọng nói chứa sự quan tâm mà phân phó.’
“Tiểu thư, đi đường cẩn thận.” Trong con ngươi của Mục Tinh hiện rõ xúc động, dù sao thì hắn chưa từng nghĩ tới tiểu thư sẽ quan tâm an nguy của bọn hắn, không giống với những chủ tử máu lạnh vô tình khác. Trong lòng cảm thấy ấm áp, bọn hắn thực không chọn sai chủ tử mà...
“Lung nhi, nàng đi đâu mà bỏ lại một mình ta thế hả?” Thương Lung Tình vừa về đến Tiêu Dao vương phủ, đã thấy Đông Phương Dịch Hàn đang dùng vẻ mặt hờn tủi nhìn nàng, vô cùng làm nũng.
“Bản thân chàng tại sao không nói chàng cũng ra ngoài một mình.” Thương Lung Tình thản nhiên nhìn hắn một cái, không để ý tới hắn, trực tiếp bước về phía gian phòng.
“À, vậy về sau ta đi đâu cũng đều mang theo nàng được chứ.” Đông Phương Dịch Hàn hơi sững sờ, khôi phục tinh thần, cười cười đuổi theo Thương Lung Tình, vui mừng nói.
“Làm trò, thiếp không có hứng thú.” Thương Lung Tình đẩy hắn đang ở trước mặt ra, tiếp tục bước vào phòng.
“Lung nhi, nàng thấy cuộc thi đấu về mối bang giao giữa ba nước lần này thế nào?” Dường như Đông Phương Dịch Hàn đang thử thăm dò Thương Lung Tình điều gì, nhìn nàng có hơi mong chờ đáp án của nàng.
“Hỏi thiếp làm gì? Thiếp chẳng qua chỉ là phận nữ lưu.” Thương Lung Tình nhíu mày, lảng tránh không đáp vấn đề kia, thản nhiên nhìn hắn.
“À, không có việc gì, nàng tùy tiện nói một chút cũng được.” Hình như Đông Phương Dịch Hàn cũng không nghĩ rằng Thương Lung Tình sẽ trả lời như vậy, bỗng chốc sững sờ, lại há miệng ý bảo nàng nói.
“Thiếp không muốn nói tới đề tài nhàm chán này, nếu không còn việc gì nữa, thì chàng đi ra ngoài đi, thiếp muốn nghỉ ngơi.” Thương Lung Tình đưa thẳng ra lệnh đuổi khách, hình như nàng hơi mệt, nên muốn nghỉ ngơi.
“Ặc, vậy được rồi? Nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Đông Phương Dịch Hàn bỏ qua chuyện Thương Lung Tình kêu hắn ra ngoài, nói, đi thẳng tới bên giường.
“Này, sao chàng không đi ra ngoài, đi tới giường để làm gì.” Thương Lung Tình tỏ vẻ hết nói nổi mà nhìn Đông Phương Dịch Hàn, người này nghe không hiểu tiếng người sao?
“Nàng không phải nói muốn nghỉ ngơi sao? Ta cũng cần phải nghỉ ngơi.” Đông Phương Dịch Hàn trả lời với vẻ mặt dĩ nhiên, ánh mắt chớp chớp, giống như đang nói không phải ngươi nói muốn nghỉ ngơi sao? Hiện tại sao lại hỏi hắn muốn bước đến giường để làm gì?
Khóe miệng Thương Lung Tình giật giật, sắc mặt tối tăm, sao da mặt người này lại dày thế! Nàng đành chịu mà trừng mắt nhìn hắn: “Thiếp bảo chàng ra ngoài, thiếp muốn nghỉ ngơi, phòng ngủ của chàng không ở trong này.”
“Ai nói, nàng ở đâu, ta ở đó. Nếu không chúng ta qua bên kia đi?” Đông Phương Dịch Hàn nhìn Thương Lung Tình với vẻ mặt vô tội, làm bộ đáng thương tội nghiệp, giống như bị nàng vứt bỏ vậy.
“Cái đó... Chàng cút ra ngoài cho ta, ta không có thói quen cùng chung giường gối với người khác.” Thương Lung Tình có hơi giận dữ trừng mắt nhìn hắn, người này tựa như kẹo cao su dính thế này, sao đuổi hoài mà vẫn không chịu đi?
“Không sao, từ từ sẽ thành thói quen.” Đông Phương Dịch Hàn tỏ vẻ đương nhiên, giống như nghe không hiểu hàm ý trong lời Thương Lung Tình nói, nhất định không chịu đi.
Thương Lung Tình không biết làm sao mà nhìn bộ mặt yêu nghiệt của hắn, xem ra hắn sẽ không rời đi, bản thân mệt mỏi đã muốn chết rồi, còn đi theo hắn? Thản nhiên nhìn hắn một cái, cởi áo choàng bên ngoài ra, rồi nằm lên giường.
Đôi mắt Đông Phương Dịch Hàn sáng lên, nhìn Thương Lung Tình không còn muốn đuổi hắn nữa, mà nằm thẳng lên giường ngủ, có phải chứng minh hắn ở lại đây được hay không, còn chưa phục hồi tinh thần, thì nghe được giọng nói của nàng: “Thiếp không thích bị người ta đánh thức, còn có đừng nằm gần thiếp quá.”
“À, được, sẽ không gây ầm ĩ đến nàng.” Vẻ mặt Đông Phương Dịch Hàn vui mừng, nhanh chóng cởi áo choàng ngoài ra, bước lên giường, nhẹ nhàng nằm kế bên người Thương Lung Tình, nghiêng người thâm tình nhìn nàng.
“Sao chàng không ngủ, còn nhìn thiếp làm gì?” Thương Lung Tình im lặng không nói gì, nàng mệt mỏi muốn đi ngủ, còn nhìn nàng như thế làm gì? Không mệt mỏi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.