Chương 21
Vong xuyên bỉ ngạn
20/03/2017
Hoàng Nguyệt kết thúc buổi chầu bị Hoàng Ngọc Lâm gọi vào thư phòng nhưng
nàng trở về Bảo Hòa cung lập tức sai người thu dọn chuẩn bị về Đào
thành.
Hoàng Nguyệt từ bỏ hôn ước với Du Hàn Thiên, đồng thời tự tay viết thư gửi nữ hoàng Bạch du quốc tạ lỗi, nàng lấy lí do là cả hai không hợp nhau, thà rằng sớm buông bỏ hơn là cố chấp cả đời đau khổ.
Tay cầm bút khẽ run, nàng viết thêm một bức thư nữa, sai người lập tức đem qua dịch quán cho Du Hàn Thiên. Mắt phượng nhìn cảnh nắng chiều bao phủ muôn vật ngoài cửa sổ, bách hoa dưới ánh nắng nhuốm màu sầu muộn, có lẽ như tâm trạng nàng lúc này, trống trải không có điểm tựa. Môi anh đào lạnh bạc nhẹ ngâm nga.
Xin kết nguyện chim trời liền cánh,
Xin làm cây cành nhánh liền nhau,
Thiết chi trời đất dài lâu,
Hận này dằng dặc dễ hầu có nguôi...
(nguồn: https://vivaldi.net/userblogs/entry/da-tinh-tu-ky)
Những lời thề nguyện ngày xưa của nàng cùng hắn cũng như những câu ngâm này, cuối cùng đúc kết cho chỉ là hận, hận không thể nguôi. Nàng cứ ngồi trong thư phòng như vậy rất lâu, suy nghẫm về từng chuyện nàng cùng hắn trải qua.
"Tỉ, chuyện này là sao?"
Hoàng Trâm Anh toàn thân thanh y mệt mỏi đi vào, nhìn toàn thân bụi bẩn cũng biết là mới từ Ngọa Long tức tốc trở về. Vừa vào phòng đã vội uống trà của nàng. Thấy đại hoàng tỉ không trả lời câu hỏi của mình đành mở miệng trước.
"Muội mới từ Ngọa Long trở về, vừa vào thành liền nghe khắp nơi tin tỉ cùng tỉ phu, đây là,..."
"Là sự thật."
Đạm mạc trả lời, Hoàng Nguyệt như không có chuyện gì đáp. Nhìn thần sắc mệt mỏi của muội muội, nàng lo lắng hỏi.
"Đã tìm được Lãnh tiền bối chưa?"
Hoàng Trâm Anh gật đầu, này là nàng gần như lục tung Ngọa Long quốc, cuối cùng ra người là đang ở Phượng quốc, tỉ phu đây rõ ràng là trả thù nàng phá khung cảnh lãng mạn lần trước.
Nhìn tỉ tỉ trước mặt ngoài tinh thần không tốt cũng gọi là tạm ổn, Hoàng Trâm Anh cảm thấy vẫn có chút bất an, nhất quyết bắt Hoàng Nguyệt cho mình ở trong Bảo Hòa cung không chịu về cung của mình.
Đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng kêu, tiếng kêu càng làm tâm sự trong lòng Hoàng Nguyệt thêm nặng.
"Đã tìm thấy người chưa?"
"Đã đến Đào thành."
Nhấp thêm ngụm rượu, Hoàng Nguyệt phất tay cho Ám lui ra, nàng nhìn vầng trăng lãnh ngạo trên bầu trời, bỗng như thấy hắn, mắt nàng cay cay nhưng cố gắng kìm nén lại. Lệ, thứ này không giúp ích gì được cho nàng trong tình cảnh này.
Đêm nay, dưới hoa quỳnh tương, bóng hình nàng một mình cô tịch uống rượu, có lẽ đau khổ nhất không phải là ngươi la hét, muốn chết đi sống lại mà đau khổ nhất là ngươi lặng lẽ như vậy, đó là bậc cao nhất của giày vò tâm khảm bản thân đi.
Sáng hôm sau, đầu nàng đau như búa bổ, thân hình lại không thể cựa quậy được, nhìn lại là cánh tay Ám gác trên người nàng. Thấy tiếng động, Ám tỉnh dậy. Tay giơ lên trán nàng sau đó thở phào.
Nhìn thấy ánh mắt của nàng, khuôn mặt nam nhân ửng đỏ.
"Ngài sốt."
Gật đầu xem như đã biết, nàng bước xuống giường, Ám giúp nàng mang giày, chăm chú như làm việc rất quan trọng.
"Ngươi ra ngoài đi."
Nàng nhìn ra cửa sổ, giọng nói lạc đi, có lẽ là do viêm họng, mỗi lời nói ra đều đau như muốn xé rách cổ họng. Vì nhìn ra cửa sổ nên nàng không thấy được ánh mắt mất mác của Ám, ra Du Hàn Thiên đi rồi nhưng tâm nàng vẫn còn dung chứa hắn, nàng sẽ không bao giờ hiểu được tình cảm hắn dành cho nàng là nhiều thế nào.
Hoàng Nguyệt từ bỏ hôn ước với Du Hàn Thiên, đồng thời tự tay viết thư gửi nữ hoàng Bạch du quốc tạ lỗi, nàng lấy lí do là cả hai không hợp nhau, thà rằng sớm buông bỏ hơn là cố chấp cả đời đau khổ.
Tay cầm bút khẽ run, nàng viết thêm một bức thư nữa, sai người lập tức đem qua dịch quán cho Du Hàn Thiên. Mắt phượng nhìn cảnh nắng chiều bao phủ muôn vật ngoài cửa sổ, bách hoa dưới ánh nắng nhuốm màu sầu muộn, có lẽ như tâm trạng nàng lúc này, trống trải không có điểm tựa. Môi anh đào lạnh bạc nhẹ ngâm nga.
Xin kết nguyện chim trời liền cánh,
Xin làm cây cành nhánh liền nhau,
Thiết chi trời đất dài lâu,
Hận này dằng dặc dễ hầu có nguôi...
(nguồn: https://vivaldi.net/userblogs/entry/da-tinh-tu-ky)
Những lời thề nguyện ngày xưa của nàng cùng hắn cũng như những câu ngâm này, cuối cùng đúc kết cho chỉ là hận, hận không thể nguôi. Nàng cứ ngồi trong thư phòng như vậy rất lâu, suy nghẫm về từng chuyện nàng cùng hắn trải qua.
"Tỉ, chuyện này là sao?"
Hoàng Trâm Anh toàn thân thanh y mệt mỏi đi vào, nhìn toàn thân bụi bẩn cũng biết là mới từ Ngọa Long tức tốc trở về. Vừa vào phòng đã vội uống trà của nàng. Thấy đại hoàng tỉ không trả lời câu hỏi của mình đành mở miệng trước.
"Muội mới từ Ngọa Long trở về, vừa vào thành liền nghe khắp nơi tin tỉ cùng tỉ phu, đây là,..."
"Là sự thật."
Đạm mạc trả lời, Hoàng Nguyệt như không có chuyện gì đáp. Nhìn thần sắc mệt mỏi của muội muội, nàng lo lắng hỏi.
"Đã tìm được Lãnh tiền bối chưa?"
Hoàng Trâm Anh gật đầu, này là nàng gần như lục tung Ngọa Long quốc, cuối cùng ra người là đang ở Phượng quốc, tỉ phu đây rõ ràng là trả thù nàng phá khung cảnh lãng mạn lần trước.
Nhìn tỉ tỉ trước mặt ngoài tinh thần không tốt cũng gọi là tạm ổn, Hoàng Trâm Anh cảm thấy vẫn có chút bất an, nhất quyết bắt Hoàng Nguyệt cho mình ở trong Bảo Hòa cung không chịu về cung của mình.
Đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng kêu, tiếng kêu càng làm tâm sự trong lòng Hoàng Nguyệt thêm nặng.
"Đã tìm thấy người chưa?"
"Đã đến Đào thành."
Nhấp thêm ngụm rượu, Hoàng Nguyệt phất tay cho Ám lui ra, nàng nhìn vầng trăng lãnh ngạo trên bầu trời, bỗng như thấy hắn, mắt nàng cay cay nhưng cố gắng kìm nén lại. Lệ, thứ này không giúp ích gì được cho nàng trong tình cảnh này.
Đêm nay, dưới hoa quỳnh tương, bóng hình nàng một mình cô tịch uống rượu, có lẽ đau khổ nhất không phải là ngươi la hét, muốn chết đi sống lại mà đau khổ nhất là ngươi lặng lẽ như vậy, đó là bậc cao nhất của giày vò tâm khảm bản thân đi.
Sáng hôm sau, đầu nàng đau như búa bổ, thân hình lại không thể cựa quậy được, nhìn lại là cánh tay Ám gác trên người nàng. Thấy tiếng động, Ám tỉnh dậy. Tay giơ lên trán nàng sau đó thở phào.
Nhìn thấy ánh mắt của nàng, khuôn mặt nam nhân ửng đỏ.
"Ngài sốt."
Gật đầu xem như đã biết, nàng bước xuống giường, Ám giúp nàng mang giày, chăm chú như làm việc rất quan trọng.
"Ngươi ra ngoài đi."
Nàng nhìn ra cửa sổ, giọng nói lạc đi, có lẽ là do viêm họng, mỗi lời nói ra đều đau như muốn xé rách cổ họng. Vì nhìn ra cửa sổ nên nàng không thấy được ánh mắt mất mác của Ám, ra Du Hàn Thiên đi rồi nhưng tâm nàng vẫn còn dung chứa hắn, nàng sẽ không bao giờ hiểu được tình cảm hắn dành cho nàng là nhiều thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.