Chương 22
Vong xuyên bỉ ngạn
29/04/2017
Ái tình là gì? Kẻ điên cuồng theo đuổi, cuối cùng là đau khổ tột cùng. Hoàng
Nguyệt thở dài, nàng hận Hàn Thiên lừa dối nàng, nàng hận bản thân đem
trái tim trao lầm người nhưng nàng có lẽ chưa từng thật sự muốn thương
tổn đến hắn, nàng đây là sao? Tự ngẫm lòng mình, có lẽ là từ khi gặp hắn nàng đã thay đổi rồi.
Sáng này, cả ngày nàng đều ở trong phòng, việc ăn uống đều cho người đưa đến, nàng cần có thời gian sắp xếp lại kế hoạch sau này.
"Ám, sai người lập tức đến Cúc quốc, điều tra tình hình biên cảnh, nói Từ tướng quân thắt chặt phòng bị ở Đào thành, cử thêm cho hắn vài người đi, ta lo rằng có lẽ Thiên đã đem bản đồ phân bố binh lực nước ta về nước chàng, còn nữa, chúng ta sẽ lập tức lên đường về Đào thành."
Ám trong chỗ khuất vội đi, hắn sợ hắn không chịu nổi nữa rồi, nàng mặc dù đã trở mặt với Du Hàn Thiên nhưng vẫn gọi hắn là Thiên, chẳng lẽ trong lòng nàng hắn có vị trí lớn đến vậy. Cảm giác không cam tâm lan tràn. Hắn không phục, tại sao rõ ràng hắn và nàng quen nhau trước nhưng người nàng thích không là hắn.
Đoàn người không trì hoãn, lập tức về Đào thành. Dù là ngày đêm vẫn không nghĩ ngơi, nàng lo lắng Du Hàn Thiên đã đem bản đồ phân bố binh của Phượng quốc về Bạch Du.
Cuối cùng ba ngày đi đường cũng tới Đào thành, bệnh của Hoàng Nguyệt cũng đã gần hết hẳn.
Nhìn cửa vương phủ mở rộng, hạ nhân hai hàng chỉnh tề đón mình, Hoàng Nguyệt lại thở dài, lúc nàng rời phủ là tâm trạng đau đớn thế nào, giờ hồi phủ cũng là như vậy a, những tưởng đã có được hắn không ngờ lại là một hồi mưu kế, Du Hàn Thiên, khốn khiếp!
Càng nghĩ bước chân nàng càng nhanh, sao lúc nào trong tim nàng cũng luôn là hắn. trong thiên hạ này, ngoài hắn ra có lẽ chỉ có mẫu hoàng là làm nàng quan tâm đến vậy.
" Nguyệt tỷ tỷ."
Hoàng Nguyệt quay đầu lại, ra là Lưu Tâm Du. Toàn thân hắn hôm nay bạch y phiêu phiêu, có lẽ sau đêm sinh thần đáng nhớ đó hắn đã thay đổi rất nhiều, mất đi vẻ trong sáng hồn nhiên, nhiều thêm vài nét trưởng thành, bỗng Hoàng Nguyệt nhận ra đôi mắt hắn rất giống Lưu Bá Hương, một cổ chán ghét dâng lên nhưng bị nàng kìm xuống. Lẽ ra lần này về cung là để xử lý chuyện của Lưu gia nhưng nàng vì chuyện của Thiên mà bỏ đi. Xem như người Lưu gia mạng lớn.
" Ta đã biết lỗi ta rồi, không thích ta vậy chỉ xem ta là đệ, chắc được đi."
Khuôn mặt thể hiện rõ áy náy, không chút ác ý làm Hoàng Nguyệt thấy có chút có lỗi. Ngày đó nàng cũng hơi nặng lời. Dù gì hắn cũng là tiểu hài tử mới lớn, bị nói vậy sẽ để lại bóng ma sau này nha.
" Ân, tùy ngươi."
Nói xong, Hoàng Nguyệt về thẳng phòng. Lưu Tâm Du khuôn mặt thoáng chút hơi ngẩn ra. Gần nàng hơn chút, hắn có cơ hội với tới trái tim nàng không? Câu trả lời đã có sẵn nhưng hắn vẫn luôn cố chấp, là hắn mê muội rồi đi a.
Sáng này, cả ngày nàng đều ở trong phòng, việc ăn uống đều cho người đưa đến, nàng cần có thời gian sắp xếp lại kế hoạch sau này.
"Ám, sai người lập tức đến Cúc quốc, điều tra tình hình biên cảnh, nói Từ tướng quân thắt chặt phòng bị ở Đào thành, cử thêm cho hắn vài người đi, ta lo rằng có lẽ Thiên đã đem bản đồ phân bố binh lực nước ta về nước chàng, còn nữa, chúng ta sẽ lập tức lên đường về Đào thành."
Ám trong chỗ khuất vội đi, hắn sợ hắn không chịu nổi nữa rồi, nàng mặc dù đã trở mặt với Du Hàn Thiên nhưng vẫn gọi hắn là Thiên, chẳng lẽ trong lòng nàng hắn có vị trí lớn đến vậy. Cảm giác không cam tâm lan tràn. Hắn không phục, tại sao rõ ràng hắn và nàng quen nhau trước nhưng người nàng thích không là hắn.
Đoàn người không trì hoãn, lập tức về Đào thành. Dù là ngày đêm vẫn không nghĩ ngơi, nàng lo lắng Du Hàn Thiên đã đem bản đồ phân bố binh của Phượng quốc về Bạch Du.
Cuối cùng ba ngày đi đường cũng tới Đào thành, bệnh của Hoàng Nguyệt cũng đã gần hết hẳn.
Nhìn cửa vương phủ mở rộng, hạ nhân hai hàng chỉnh tề đón mình, Hoàng Nguyệt lại thở dài, lúc nàng rời phủ là tâm trạng đau đớn thế nào, giờ hồi phủ cũng là như vậy a, những tưởng đã có được hắn không ngờ lại là một hồi mưu kế, Du Hàn Thiên, khốn khiếp!
Càng nghĩ bước chân nàng càng nhanh, sao lúc nào trong tim nàng cũng luôn là hắn. trong thiên hạ này, ngoài hắn ra có lẽ chỉ có mẫu hoàng là làm nàng quan tâm đến vậy.
" Nguyệt tỷ tỷ."
Hoàng Nguyệt quay đầu lại, ra là Lưu Tâm Du. Toàn thân hắn hôm nay bạch y phiêu phiêu, có lẽ sau đêm sinh thần đáng nhớ đó hắn đã thay đổi rất nhiều, mất đi vẻ trong sáng hồn nhiên, nhiều thêm vài nét trưởng thành, bỗng Hoàng Nguyệt nhận ra đôi mắt hắn rất giống Lưu Bá Hương, một cổ chán ghét dâng lên nhưng bị nàng kìm xuống. Lẽ ra lần này về cung là để xử lý chuyện của Lưu gia nhưng nàng vì chuyện của Thiên mà bỏ đi. Xem như người Lưu gia mạng lớn.
" Ta đã biết lỗi ta rồi, không thích ta vậy chỉ xem ta là đệ, chắc được đi."
Khuôn mặt thể hiện rõ áy náy, không chút ác ý làm Hoàng Nguyệt thấy có chút có lỗi. Ngày đó nàng cũng hơi nặng lời. Dù gì hắn cũng là tiểu hài tử mới lớn, bị nói vậy sẽ để lại bóng ma sau này nha.
" Ân, tùy ngươi."
Nói xong, Hoàng Nguyệt về thẳng phòng. Lưu Tâm Du khuôn mặt thoáng chút hơi ngẩn ra. Gần nàng hơn chút, hắn có cơ hội với tới trái tim nàng không? Câu trả lời đã có sẵn nhưng hắn vẫn luôn cố chấp, là hắn mê muội rồi đi a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.