Chương 4
Vong xuyên bỉ ngạn
18/01/2017
Hoàng
Nguyệt nhìn nam nhân trước mặt. Thật kì lạ, Ám các xưa nay tin tức luôn
linh thông nhưng không điều tra ra được gì về người nam nhân này và cả
bọn sát thủ ám sát.
"Ngươi tên gì?"
"Bạch Hạ."
Hoàng Nguyệt thừa biết đây là tên giả nhưng vẫn không truy cứu.
"Đi dạo Đào thành với ta."
Du Hàn Thiên nhìn nàng, nữ nhân này nếu không phải cứu hắn thì có lẽ lúc này hắn đã chụp chết nàng, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám ra lệnh với hắn!
"Không, ngươi tự mình đi đi."
Hoàng Nguyệt như không nghe thấy lời hắn nói sai người chuẩn bị xe ngựa rồi nắm tay đang bị thương của hắn nắm ra cửa làm mặt hắn đau đến tái xanh.
Đào thành náo nhiệt vì là nơi giao thương quan trọng nên có rất nhiều thương nhân các nước. Hoàng Nguyệt dẫn Du Hàn Thiên đến Thư Ý các để may y phục cho hắn.
"Tiêu dao vương đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa thật ngại quá, không biết Tiêu dao vương đây là cần gì?"
Lão bản khuôn mặt lấy lòng hướng Hoàng Nguyệt cười. Hoàng Nguyệt không nhìn lão bản mà chỉ chăm chăm uống trà, hồng môi nhẹ mở.
"Ngươi thích gì thì chọn đi."
Du Hàn Thiên ngạc nhiên, thì ra nàng mua y phục cho hắn. Lão bản lúc này mới nhìn người nam nhân đứng gần Tiêu dao vương, nam nhân này sao có thể đẹp như vậy a, như tiên hạ phàm vậy. Chặc, chặc, không trách Tiêu dao vương xưa nay nổi tiếng chưa gần nam sắc lại rung động.
"Vị công tử này, cuộn gấm này là mới nhập về từ Bạch Du quốc, chất liệu mềm mại, màu sắc rất hợp với ngài."
Du Hàn Thiên theo tay lão bản nhìn đến cuộn gấm trên giá lập tức gân xanh trên trán nổi lên, cuộn gấm này nhìn rất mềm mại, hoa văn lại tươi mới chỉ có điều nó là màu hồng! Chẳng phải thứ này chỉ có nữ nhân mới mặc sao? Bà lão này là giỡn mặt với hắn?
Hoàng Nguyệt nhìn cuộn gấm suýt phun ngụm trà đang uống ra. Tưởng tượng xem, nam nhân như khối băng nghìn năm này mà mặc màu hồng chẳng phải rất khôi hài sao?
"Lấy sấp gấm chất liệu này nhưng màu khác đi!"
Du Hàn Thiên khuôn buồn bực nói. Tuy Bạch du quốc của hắn cũng lấy nữ vi tôn nhưng nam nhân vẫn có chút quyền lực. Ví như hắn là nam nhân mà vẫn được phong vương còn Phượng quốc thì hoàn toàn do nữ độc tôn.
"Không thích màu hồng?"
"Ừm."
Hoàng Nguyệt từ đây chắc rằng hắn không phải người Phượng quốc, nam nhân phượng quốc phần lớn đều rất yếu đuối, không thể nào có võ công cùng khí chất như thế.
Trong lòng Hoàng Nguyệt đoán mò về thân phận tên Bạch Hạ này, chắc chắn không phải người Ngọa Long quốc, vì người Ngọa Long quốc dáng người ai cũng cao lớn mà nam nhân trước mặt tuy nội công cao nhưng thể lực không tốt và quan trọng là người Ngọa Long quốc tóc và mắt đều trắng như tuyết. Người Thanh quốc thì chắc chắn càng không phải, Thanh quốc chắc chắn không dám có gan đó. Không phải nàng kiêu ngạo mà là sự thật, Thanh quốc quá yếu không thể đào tạo ra được một kẻ có khí thế như rồng hổ thế này được. Nhất định là Thần Thiên quốc hoặc Bạch Du quốc, khi về nhất định phải tìm Ám để thương thảo.
Khi nàng cùng Du Hàn Thiên về Tiêu dao vương phủ thì đã là buổi trưa, cả một ngày ở bên ngoài nhất cử nhất động nam nhân này nàng đều để vào mắt nhưng vẫn không phát hiện ra điểm đáng nghi, thật ra hắn là ai? Tiếp xúc nàng vì mục đích gì?
"Ngươi định giữ ta ở đây đến khi nào?"
Du Hàn Thiên nhìn Hoàng Nguyệt lạnh giọng hỏi, đánh chết hắn cũng không tin nàng là vì thích hắn.
"Vết thương ngươi nhìn đã đỡ hơn rồi, tối nay thị tẩm thì sao. Ừm, ý hay đấy!"
Du Hàn Thiên nhìn Hoàng Nguyệt ánh mắt lóe sát khí, nếu nàng dám động đến hắn hắn cam đoan làm nàng sống không bằng chết!
Hoàng Nguyệt nhìn biểu hiện cùng sát khí trên người Du Hàn Thiên, nhìn thật giống như nàng là ác bá đang ức hiếp cô dâu nhỏ nha. Chẳng lẽ hắn là người Bạch Du quốc?
"Ngươi là người Bạch Du quốc."
Không phải là câu hỏi mà là khẳng định. Du Hàn Thiên ngạc nhiên, đã nghe Tiêu dao vương thông tuệ hơn người, đã biết sẽ bị nhận ra nhưng hắn không ngờ lại sớm như vậy.
"Đúng."
Nếu đã bị nàng nhận ra thì cứ thừa nhận đi. Hoàng Nguyệt thú vị híp mắt nhìn hắn, tưởng còn phải tốn công phu mồm miệng với hắn nhưng không ngờ hắn lại thú nhận.
"Bạch Hạ là tên giả?"
"Ừ. Ta tên Du Hàn Thiên, Hàn vương Bạch Du quốc. Sao? Tiêu dao vương định giết ta?"
Nụ cười trên môi hắn rét lạnh, nhưng thâm tâm lại như nổi sóng, tại sao, tại sao khi nữ nhân này biết thân phận hắn và nghĩ nàng có thể giết mình hắn lại đau, ngực đau nhói.
Hoàng Nguyệt không trả lời chỉ nhìn về hướng Bạch Du quốc. Sau đó bước đi bỏ lại Du Hàn Thiên đơn độc đứng đó. Không hiểu tại sao nghe hắn thừa nhận là người Bạch Du quốc lại không thoải mái, nàng bị bệnh rồi sao? Hắn là người Bạch Du quốc, kẻ thù của Phượng quốc, nàng nên giữ hắn lại hay giết chết đây?
Hàng nghìn câu hỏi bao lấy Hoàng Nguyệt, cảm giác do dự này lần đầu nàng có, nàng xưa nay làm việc luôn quyết đoán ngay cả khi quyết định rời khỏi hoàng cung cũng là dứt khoát chưa từng vì bất cứ thứ gì mà thay đổi nhưng tại sao lần này lại do dự mà không giết hắn? Hay thật như lời Ám nói, nàng đã,...
"Ngươi tên gì?"
"Bạch Hạ."
Hoàng Nguyệt thừa biết đây là tên giả nhưng vẫn không truy cứu.
"Đi dạo Đào thành với ta."
Du Hàn Thiên nhìn nàng, nữ nhân này nếu không phải cứu hắn thì có lẽ lúc này hắn đã chụp chết nàng, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám ra lệnh với hắn!
"Không, ngươi tự mình đi đi."
Hoàng Nguyệt như không nghe thấy lời hắn nói sai người chuẩn bị xe ngựa rồi nắm tay đang bị thương của hắn nắm ra cửa làm mặt hắn đau đến tái xanh.
Đào thành náo nhiệt vì là nơi giao thương quan trọng nên có rất nhiều thương nhân các nước. Hoàng Nguyệt dẫn Du Hàn Thiên đến Thư Ý các để may y phục cho hắn.
"Tiêu dao vương đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa thật ngại quá, không biết Tiêu dao vương đây là cần gì?"
Lão bản khuôn mặt lấy lòng hướng Hoàng Nguyệt cười. Hoàng Nguyệt không nhìn lão bản mà chỉ chăm chăm uống trà, hồng môi nhẹ mở.
"Ngươi thích gì thì chọn đi."
Du Hàn Thiên ngạc nhiên, thì ra nàng mua y phục cho hắn. Lão bản lúc này mới nhìn người nam nhân đứng gần Tiêu dao vương, nam nhân này sao có thể đẹp như vậy a, như tiên hạ phàm vậy. Chặc, chặc, không trách Tiêu dao vương xưa nay nổi tiếng chưa gần nam sắc lại rung động.
"Vị công tử này, cuộn gấm này là mới nhập về từ Bạch Du quốc, chất liệu mềm mại, màu sắc rất hợp với ngài."
Du Hàn Thiên theo tay lão bản nhìn đến cuộn gấm trên giá lập tức gân xanh trên trán nổi lên, cuộn gấm này nhìn rất mềm mại, hoa văn lại tươi mới chỉ có điều nó là màu hồng! Chẳng phải thứ này chỉ có nữ nhân mới mặc sao? Bà lão này là giỡn mặt với hắn?
Hoàng Nguyệt nhìn cuộn gấm suýt phun ngụm trà đang uống ra. Tưởng tượng xem, nam nhân như khối băng nghìn năm này mà mặc màu hồng chẳng phải rất khôi hài sao?
"Lấy sấp gấm chất liệu này nhưng màu khác đi!"
Du Hàn Thiên khuôn buồn bực nói. Tuy Bạch du quốc của hắn cũng lấy nữ vi tôn nhưng nam nhân vẫn có chút quyền lực. Ví như hắn là nam nhân mà vẫn được phong vương còn Phượng quốc thì hoàn toàn do nữ độc tôn.
"Không thích màu hồng?"
"Ừm."
Hoàng Nguyệt từ đây chắc rằng hắn không phải người Phượng quốc, nam nhân phượng quốc phần lớn đều rất yếu đuối, không thể nào có võ công cùng khí chất như thế.
Trong lòng Hoàng Nguyệt đoán mò về thân phận tên Bạch Hạ này, chắc chắn không phải người Ngọa Long quốc, vì người Ngọa Long quốc dáng người ai cũng cao lớn mà nam nhân trước mặt tuy nội công cao nhưng thể lực không tốt và quan trọng là người Ngọa Long quốc tóc và mắt đều trắng như tuyết. Người Thanh quốc thì chắc chắn càng không phải, Thanh quốc chắc chắn không dám có gan đó. Không phải nàng kiêu ngạo mà là sự thật, Thanh quốc quá yếu không thể đào tạo ra được một kẻ có khí thế như rồng hổ thế này được. Nhất định là Thần Thiên quốc hoặc Bạch Du quốc, khi về nhất định phải tìm Ám để thương thảo.
Khi nàng cùng Du Hàn Thiên về Tiêu dao vương phủ thì đã là buổi trưa, cả một ngày ở bên ngoài nhất cử nhất động nam nhân này nàng đều để vào mắt nhưng vẫn không phát hiện ra điểm đáng nghi, thật ra hắn là ai? Tiếp xúc nàng vì mục đích gì?
"Ngươi định giữ ta ở đây đến khi nào?"
Du Hàn Thiên nhìn Hoàng Nguyệt lạnh giọng hỏi, đánh chết hắn cũng không tin nàng là vì thích hắn.
"Vết thương ngươi nhìn đã đỡ hơn rồi, tối nay thị tẩm thì sao. Ừm, ý hay đấy!"
Du Hàn Thiên nhìn Hoàng Nguyệt ánh mắt lóe sát khí, nếu nàng dám động đến hắn hắn cam đoan làm nàng sống không bằng chết!
Hoàng Nguyệt nhìn biểu hiện cùng sát khí trên người Du Hàn Thiên, nhìn thật giống như nàng là ác bá đang ức hiếp cô dâu nhỏ nha. Chẳng lẽ hắn là người Bạch Du quốc?
"Ngươi là người Bạch Du quốc."
Không phải là câu hỏi mà là khẳng định. Du Hàn Thiên ngạc nhiên, đã nghe Tiêu dao vương thông tuệ hơn người, đã biết sẽ bị nhận ra nhưng hắn không ngờ lại sớm như vậy.
"Đúng."
Nếu đã bị nàng nhận ra thì cứ thừa nhận đi. Hoàng Nguyệt thú vị híp mắt nhìn hắn, tưởng còn phải tốn công phu mồm miệng với hắn nhưng không ngờ hắn lại thú nhận.
"Bạch Hạ là tên giả?"
"Ừ. Ta tên Du Hàn Thiên, Hàn vương Bạch Du quốc. Sao? Tiêu dao vương định giết ta?"
Nụ cười trên môi hắn rét lạnh, nhưng thâm tâm lại như nổi sóng, tại sao, tại sao khi nữ nhân này biết thân phận hắn và nghĩ nàng có thể giết mình hắn lại đau, ngực đau nhói.
Hoàng Nguyệt không trả lời chỉ nhìn về hướng Bạch Du quốc. Sau đó bước đi bỏ lại Du Hàn Thiên đơn độc đứng đó. Không hiểu tại sao nghe hắn thừa nhận là người Bạch Du quốc lại không thoải mái, nàng bị bệnh rồi sao? Hắn là người Bạch Du quốc, kẻ thù của Phượng quốc, nàng nên giữ hắn lại hay giết chết đây?
Hàng nghìn câu hỏi bao lấy Hoàng Nguyệt, cảm giác do dự này lần đầu nàng có, nàng xưa nay làm việc luôn quyết đoán ngay cả khi quyết định rời khỏi hoàng cung cũng là dứt khoát chưa từng vì bất cứ thứ gì mà thay đổi nhưng tại sao lần này lại do dự mà không giết hắn? Hay thật như lời Ám nói, nàng đã,...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.