Chương 5
Vong xuyên bỉ ngạn
18/01/2017
Hoàng
Nguyệt hoảng sợ vì suy nghĩ của mình. Sẽ không, nàng sẽ không yêu hắn.
Đúng vậy, nàng là nữ hoàng tương lai của Phượng quốc, nàng có trách
nhiệm của một vị quân vương trên vai nên cho dù thế nào cũng phải tỉnh
táo, không có quyền tư tình nam nữ.
Nàng, không phải là nữ nhân bình thường, sau này sẽ có muôn vàn nam nhân bên cạnh không thể chuyên sủng, yêu thương một ai. Đó có lẽ là bi ai của một quân vương đi. Nàng nhìn ra trời xanh ngoài cửa, có lẽ tâm tình nàng đã thay đổi thật rồi.
Tình cảm nàng dành cho Du Hàn Thiên là thế nào nàng cũng không rõ, chỉ biết là hắn đã ở trong tim mình nhưng nàng biết hắn sẽ không để tâm đến vì dẫu sao hắn cũng xem nàng là vương địch quốc, có lẽ nếu hắn để tâm đến nàng cũng là nghĩ xem cách nào để giết được nàng thôi.
"Chủ nhân, Hàn vương đã đi rồi, có cần phái người đuổi theo không?"
Ám ngạc nhiên, vương gia hôm nay thật lạ, hắn đã vào một lúc mà người vẫn không hay.
"Đi rồi? Cũng tốt. Để hắn đi đi."
Ám nghi hoặc nhìn nàng, chủ nhân không bắt Du Hàn Thiên lại sao? Chủ nhân bình thường sẽ tìm cách lấy thông tin từ hắn nhưng sao,...
Chẳng lẽ thật như hắn chủ nhân đã xiêu lòng. Ám bỗng thấy chua xót, hắn cùng nàng đã ở bên nhau, kề cận bảy năm mà nàng chưa một lần để mắt đến, nay nam nhân này chỉ mới gặp chưa được một tuần mà tim nàng cũng đã trao cho hắn.
"Chủ nhân, đến lúc về cung rồi."
"Mẫu hoàng gọi ta về rồi sao? Khi nào?"
"Sinh thần mười tám tuổi của chủ nhân."
"Ta biết rồi, ngươi ra ngoài đi."
Về cung sẽ gặp mẫu hoàng, mong ước suốt bảy năm nay của nàng giờ nàng nghe thấy tại sao lại không vui nổi, là vì nam nhân đó sao? Câu hỏi vừa mới lóe lên lại bị đè xuống, sẽ không.
Ám báo xong tin tức thì ra khỏi phòng. Hắn thân là ám vệ của nàng, không có quyền có tư tình với chủ nhân. Hắn biết nhưng trái tim lại không nghe lời.
Bay ẩn vào bóng tối lạnh lẽo, nếu đã không thể yêu để hắn bên cạnh bảo vệ nàng đi.
Nàng, không phải là nữ nhân bình thường, sau này sẽ có muôn vàn nam nhân bên cạnh không thể chuyên sủng, yêu thương một ai. Đó có lẽ là bi ai của một quân vương đi. Nàng nhìn ra trời xanh ngoài cửa, có lẽ tâm tình nàng đã thay đổi thật rồi.
Tình cảm nàng dành cho Du Hàn Thiên là thế nào nàng cũng không rõ, chỉ biết là hắn đã ở trong tim mình nhưng nàng biết hắn sẽ không để tâm đến vì dẫu sao hắn cũng xem nàng là vương địch quốc, có lẽ nếu hắn để tâm đến nàng cũng là nghĩ xem cách nào để giết được nàng thôi.
"Chủ nhân, Hàn vương đã đi rồi, có cần phái người đuổi theo không?"
Ám ngạc nhiên, vương gia hôm nay thật lạ, hắn đã vào một lúc mà người vẫn không hay.
"Đi rồi? Cũng tốt. Để hắn đi đi."
Ám nghi hoặc nhìn nàng, chủ nhân không bắt Du Hàn Thiên lại sao? Chủ nhân bình thường sẽ tìm cách lấy thông tin từ hắn nhưng sao,...
Chẳng lẽ thật như hắn chủ nhân đã xiêu lòng. Ám bỗng thấy chua xót, hắn cùng nàng đã ở bên nhau, kề cận bảy năm mà nàng chưa một lần để mắt đến, nay nam nhân này chỉ mới gặp chưa được một tuần mà tim nàng cũng đã trao cho hắn.
"Chủ nhân, đến lúc về cung rồi."
"Mẫu hoàng gọi ta về rồi sao? Khi nào?"
"Sinh thần mười tám tuổi của chủ nhân."
"Ta biết rồi, ngươi ra ngoài đi."
Về cung sẽ gặp mẫu hoàng, mong ước suốt bảy năm nay của nàng giờ nàng nghe thấy tại sao lại không vui nổi, là vì nam nhân đó sao? Câu hỏi vừa mới lóe lên lại bị đè xuống, sẽ không.
Ám báo xong tin tức thì ra khỏi phòng. Hắn thân là ám vệ của nàng, không có quyền có tư tình với chủ nhân. Hắn biết nhưng trái tim lại không nghe lời.
Bay ẩn vào bóng tối lạnh lẽo, nếu đã không thể yêu để hắn bên cạnh bảo vệ nàng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.