Chương 6
Vong xuyên bỉ ngạn
18/01/2017
Hoàng Nguyệt từ khi Du Hàn Thiên đi thì như người mất hồn, cảm giác ngực trái trống rỗng này ngay cả khi nàng rời khỏi hoàng cung cũng chưa từng có.
"Nguyệt tỉ tỉ! Nguyệt tỉ tỉ!"
Từ xa xa một thiếu niên bóng người nhỏ nhắn linh hoạt chạy đến, khuôn mặt non nớt đầy vui mừng. Lưu Tâm Du nhìn Hoàng Nguyệt tinh thần thập phần vui sướng. Hắn về chịu tang cô nhưng tâm thì luôn treo ở Đào thành, chỉ mong được lần nữa nhìn thấy nữ nhân như tiên hạ phàm đó.
Lưu Tâm Du nhìn Hoàng Nguyệt từ trên xuống dưới, hôm nay nàng mặt bộ cẩm bào, đai lưng bạch ngọc, đôi mắt tô một lớp phấn tím, môi không son mà đỏ làm nàng giảm một phần thanh thoát nhưng tăng một phần tà mị.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Hoàng Nguyệt buồn bực hỏi, một ngày tốt đẹp của nàng chẳng lẽ cứ thế bị phá hư sao? Tên nhóc này chưa mãn tang mà toàn thân đã ăn mặc nhiều màu sắc lại chạy theo nàng như vậy không sợ dị nghị sao?
Lâm Tâm Du nhìn Hoàng Nguyệt ở gần thì hoảng hốt, đôi mắt Hoàng Nguyệt vì nhiều đêm ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về Hoàng thành nên hằn đầy tơ máu nhìn thật đáng sợ nga.
"Nguyệt tỉ tỉ, tỉ mấy hôm nay không ngủ sao?"
Lưu Tâm Du đau lòng hỏi, tuy mẫu thân muốn hắn tiếp cận Nguyệt tỉ tỉ vì muốn kết thân với hoàng gia nhưng thật sự lòng hắn có nữ nhân này.
Hoàng Nguyệt đáy mắt xẹt qua tia không kiên nhẫn, chẳng phải hắn cũng chỉ đóng kịch thôi sao, không cần quan tâm với nàng như vậy nếu không khi bắt hắn ra pháp trường nàng sẽ thấy có lỗi.
Không để ý tới Lưu Tâm Du đang lo lắng Hoàng Nguyệt đi thẳng vào cung, Lưu Tâm Du nhìn cánh cửa đại môn khép lại mà buồn bã, tình cảm hắn dành cho nàng có khi nào cả đời này nàng cũng không nhận ra không?
Hoàng Nguyệt vừa vào cung thì lập tức đi đến ngự thư phòng. Dẫn đường nàng là Úy ma ma, cận thân của mẫu hoàng nên không ai dám cản đường nàng.
Khi đứng trước ngự thư phòng thì cảm xúc ngày cũ, bảy năm trước lại lần nữa dâng trào, mẫu hoàng lần đầu tiên trút nỗi lòng với nàng, bàn kế hoạch với nàng là tại nơi này. Bước chân vào trong nàng sửng sốt, mẫu hoàng nàng vẫn một thân hoàng bào, tuy da mặt vẫn bảo dưỡng nhưng đôi mắt phượng liễm diễm ngày nào đã có nếp nhăn, tóc đã nhiều sợi bạc, tháng năm xa cách nàng có lẽ mẫu hoàng đã phải đương đầu với nhiều việc.
Lúc Hoàng Nguyệt quan sát mình thì Hoàng Ngọc Lâm cũng nhìn Hoàng Nguyệt, thật rất giống, khuôn mặt này thật rất giống nàng, nhìn Hoàng Nguyệt Hoàng Ngọc Lâm lại nhớ đến những ngày còn làm thái nữ, những giây phút đi khắp các quốc gia cùng Hoa Lương, những việc thời trẻ trôi qua như chớp mắt, giờ tất cả đã theo Hoa Lương rời đi chỉ để nàng đơn độc chống chọi với mọi giông bão.
Hoàng Ngọc Lâm thật rất muốn ôm Hoàng Nguyệt vào lòng như lúc nhỏ nhưng nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt không hiểu sao lời nói lại chuyển thành.
"Nguyệt nhi, lại đây, giúp mẫu hoàng mài mực."
Hoàng Nguyệt phì cười nhìn mẫu hoàng, qua bảy năm rồi mà tính cách người vẫn như vậy, da mặt thật mỏng. Hoàng Nguyệt nhu thuận đến bên Hoàng Ngọc Lâm mài mực, hai người duy trì trạng thái như vậy khoảng nữa canh giờ thì bỗng Hoàng Nguyệt khựng lại, có tiếng động ngoài cửa. Cầm nghiên mực nhẹ nhàng phóng ra ngoài cửa, Hoàng Nguyệt lạnh giọng.
"Ai?"
"Oa,oa,..."
Tiếng khóc trẻ em như chuông ngân vang lên. Hoàng Ngọc Lâm hoảng hốt bật dậy khỏi ghế chạy ra ngoài nâng đứa bé dậy. Đó là một tiểu nam hài tầm năm sáu tuổi, khuôn mặt mũm mĩm đỏ lên vì khóc nhìn thật đáng yêu.
"Triêu nhi ngoan, không khóc, không khóc, mẫu hoàng thương."
Hoàng Nguyệt thú vị nhìn đứa bé, ra là tứ đệ, hình như tên là Hoàng Tiết Triêu. Đứa trẻ này nhìn thế nào cũng không giống Lưu phượng hậu, thật đáng yêu.
Tiết Triêu ai oán nhìn nữ nhân vừa mới ném nghiên mực về phía mình, y phục này mỗi năm Thanh quốc cống lên có hạn, khó khăn lắm bé mới lấy được một sấp vải nhưng bị nghiên mực của nữ nhân đó làm hỏng hết rồi! Không được, nữ nhân này nhất định phải bồi thường cho bé.
"Nguyệt tỉ tỉ! Nguyệt tỉ tỉ!"
Từ xa xa một thiếu niên bóng người nhỏ nhắn linh hoạt chạy đến, khuôn mặt non nớt đầy vui mừng. Lưu Tâm Du nhìn Hoàng Nguyệt tinh thần thập phần vui sướng. Hắn về chịu tang cô nhưng tâm thì luôn treo ở Đào thành, chỉ mong được lần nữa nhìn thấy nữ nhân như tiên hạ phàm đó.
Lưu Tâm Du nhìn Hoàng Nguyệt từ trên xuống dưới, hôm nay nàng mặt bộ cẩm bào, đai lưng bạch ngọc, đôi mắt tô một lớp phấn tím, môi không son mà đỏ làm nàng giảm một phần thanh thoát nhưng tăng một phần tà mị.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Hoàng Nguyệt buồn bực hỏi, một ngày tốt đẹp của nàng chẳng lẽ cứ thế bị phá hư sao? Tên nhóc này chưa mãn tang mà toàn thân đã ăn mặc nhiều màu sắc lại chạy theo nàng như vậy không sợ dị nghị sao?
Lâm Tâm Du nhìn Hoàng Nguyệt ở gần thì hoảng hốt, đôi mắt Hoàng Nguyệt vì nhiều đêm ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về Hoàng thành nên hằn đầy tơ máu nhìn thật đáng sợ nga.
"Nguyệt tỉ tỉ, tỉ mấy hôm nay không ngủ sao?"
Lưu Tâm Du đau lòng hỏi, tuy mẫu thân muốn hắn tiếp cận Nguyệt tỉ tỉ vì muốn kết thân với hoàng gia nhưng thật sự lòng hắn có nữ nhân này.
Hoàng Nguyệt đáy mắt xẹt qua tia không kiên nhẫn, chẳng phải hắn cũng chỉ đóng kịch thôi sao, không cần quan tâm với nàng như vậy nếu không khi bắt hắn ra pháp trường nàng sẽ thấy có lỗi.
Không để ý tới Lưu Tâm Du đang lo lắng Hoàng Nguyệt đi thẳng vào cung, Lưu Tâm Du nhìn cánh cửa đại môn khép lại mà buồn bã, tình cảm hắn dành cho nàng có khi nào cả đời này nàng cũng không nhận ra không?
Hoàng Nguyệt vừa vào cung thì lập tức đi đến ngự thư phòng. Dẫn đường nàng là Úy ma ma, cận thân của mẫu hoàng nên không ai dám cản đường nàng.
Khi đứng trước ngự thư phòng thì cảm xúc ngày cũ, bảy năm trước lại lần nữa dâng trào, mẫu hoàng lần đầu tiên trút nỗi lòng với nàng, bàn kế hoạch với nàng là tại nơi này. Bước chân vào trong nàng sửng sốt, mẫu hoàng nàng vẫn một thân hoàng bào, tuy da mặt vẫn bảo dưỡng nhưng đôi mắt phượng liễm diễm ngày nào đã có nếp nhăn, tóc đã nhiều sợi bạc, tháng năm xa cách nàng có lẽ mẫu hoàng đã phải đương đầu với nhiều việc.
Lúc Hoàng Nguyệt quan sát mình thì Hoàng Ngọc Lâm cũng nhìn Hoàng Nguyệt, thật rất giống, khuôn mặt này thật rất giống nàng, nhìn Hoàng Nguyệt Hoàng Ngọc Lâm lại nhớ đến những ngày còn làm thái nữ, những giây phút đi khắp các quốc gia cùng Hoa Lương, những việc thời trẻ trôi qua như chớp mắt, giờ tất cả đã theo Hoa Lương rời đi chỉ để nàng đơn độc chống chọi với mọi giông bão.
Hoàng Ngọc Lâm thật rất muốn ôm Hoàng Nguyệt vào lòng như lúc nhỏ nhưng nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt không hiểu sao lời nói lại chuyển thành.
"Nguyệt nhi, lại đây, giúp mẫu hoàng mài mực."
Hoàng Nguyệt phì cười nhìn mẫu hoàng, qua bảy năm rồi mà tính cách người vẫn như vậy, da mặt thật mỏng. Hoàng Nguyệt nhu thuận đến bên Hoàng Ngọc Lâm mài mực, hai người duy trì trạng thái như vậy khoảng nữa canh giờ thì bỗng Hoàng Nguyệt khựng lại, có tiếng động ngoài cửa. Cầm nghiên mực nhẹ nhàng phóng ra ngoài cửa, Hoàng Nguyệt lạnh giọng.
"Ai?"
"Oa,oa,..."
Tiếng khóc trẻ em như chuông ngân vang lên. Hoàng Ngọc Lâm hoảng hốt bật dậy khỏi ghế chạy ra ngoài nâng đứa bé dậy. Đó là một tiểu nam hài tầm năm sáu tuổi, khuôn mặt mũm mĩm đỏ lên vì khóc nhìn thật đáng yêu.
"Triêu nhi ngoan, không khóc, không khóc, mẫu hoàng thương."
Hoàng Nguyệt thú vị nhìn đứa bé, ra là tứ đệ, hình như tên là Hoàng Tiết Triêu. Đứa trẻ này nhìn thế nào cũng không giống Lưu phượng hậu, thật đáng yêu.
Tiết Triêu ai oán nhìn nữ nhân vừa mới ném nghiên mực về phía mình, y phục này mỗi năm Thanh quốc cống lên có hạn, khó khăn lắm bé mới lấy được một sấp vải nhưng bị nghiên mực của nữ nhân đó làm hỏng hết rồi! Không được, nữ nhân này nhất định phải bồi thường cho bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.