Chương 16: Nguyên tiêu đầy biến cố
Vong xuyên bỉ ngạn
27/01/2017
Hoàng Trâm Anh nghe có người có thể giải được độc của mình thì thở phào. Không sao, nếu có người thì nàng có cách đem người đến.
"Tỉ phu, vậy Lãnh tiền bối giờ ở đâu?"
Du Hàn Thiên lắc đầu, hắn chỉ biết bà đang ở Ngọa Long còn lại thì...
Hoàng Trâm Anh gật đầu đã hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn chu lên nhìn thật đáng yêu nhưng chỉ là lớp ngụy trang, Du Hàn Thiên thấy rõ đáy mắt nàng tỏa sát khí nồng nặc như muốn cơ hồ muốn hủy thiên diệt địa.
"Anh nhi, đừng lo tỉ sẽ sai người tìm giúp muội."
Hoàng Nguyệt khuôn mặt đã đông lạnh lại, sát khí nồng nặc của nàng không hề che dấu làm người đi đường phải tránh xa ba bước, thật đáng sợ!
"Tỉ đừng lo, muội có thể tìm ra người được. Đừng nói nữa, nguyên tiêu hôm nay phải chơi thật vui. Tỉ, bảy năm mới gặp nhau, không phải là không có quà gặp mặt đi."
Hoàng Nguyệt khuôn mặt cười cười, bất đắc dĩ. Nàng là vì chuyện của Du Hàn Thiên nên không có tâm trạng vui, trong lúc nóng giận hình như dã đập vỡ hết quà tặng, trong đó có của cả Hoàng Trâm Anh.
"Anh nhi, hay là muội nói muội thích gì, ta là không biết nuội thích gì nên không có a."
Hoàng Trâm Anh khóe miệng khẽ co rút, tỉ a, nói dối lộ liễu quá! Ta cùng tỉ cùng nhau lớn lên, ta thích gì tỉ không biết sao.
Du Hàn Thiên khẽ huých Hoàng Nguyệt, Nguyệt nhi là đang phớt lờ hắn sao?
Hoàng Nguyệt trừng mắt nhìn Du Hàn Thiên, đây là muội nàng a, đừng làm thùng dấm chua lung tung vậy chứ!
Hoàng Trâm Anh thấy tình hình không đúng nhưng cũng không có ý thức tránh đi, quyết định làm kì đà cản mũi và quyết định làm kì đà cản mũi.
"Tỉ a, nhìn xem vòng tay này, đẹp nha!"
"Tỉ, hoa đăng đẹp quá!"
"Tỉ, mực nướng kìa!"
Hoàng Trâm Anh như chú chim nhỏ, chạy khắp nơi, mua hết món này đến món kia. Không biết là vô tình hay cố ý đều là món mắc nhất rồi bắt Hoàng Nguyệt trả tiền, đây là quà tỉ nợ nàng!
Du Hàn Thiên gân xanh co rút, hình như đây là buổi hẹn riêng của hắn cùng Nguyệt nhi mà.
Hoàng Nguyệt thấy mặt Du Hàn Thiên hết hồng rồi trắng, ý cười bên môi càng đượm. Tay nhỏ nhắn hướng ngọc trâm sau đầu hắn rút ra, ba ngàn sợi tóc Du Hàn Thiên bay trong gió, hắn khó hiểu nhìn nàng chỉ thấy tay nhỏ linh hoạt giúp hắn cuộn tóc lên, dùng một mộc trâm cố định lại.
"Ta tặng chàng, thích không?"
Tim bỗng có dòng nước ấm trào ra, tuôn đến từng tế bào.
"Nguyệt nhi, nàng làm?"
"Ân."
"Tỉ phu, vậy Lãnh tiền bối giờ ở đâu?"
Du Hàn Thiên lắc đầu, hắn chỉ biết bà đang ở Ngọa Long còn lại thì...
Hoàng Trâm Anh gật đầu đã hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn chu lên nhìn thật đáng yêu nhưng chỉ là lớp ngụy trang, Du Hàn Thiên thấy rõ đáy mắt nàng tỏa sát khí nồng nặc như muốn cơ hồ muốn hủy thiên diệt địa.
"Anh nhi, đừng lo tỉ sẽ sai người tìm giúp muội."
Hoàng Nguyệt khuôn mặt đã đông lạnh lại, sát khí nồng nặc của nàng không hề che dấu làm người đi đường phải tránh xa ba bước, thật đáng sợ!
"Tỉ đừng lo, muội có thể tìm ra người được. Đừng nói nữa, nguyên tiêu hôm nay phải chơi thật vui. Tỉ, bảy năm mới gặp nhau, không phải là không có quà gặp mặt đi."
Hoàng Nguyệt khuôn mặt cười cười, bất đắc dĩ. Nàng là vì chuyện của Du Hàn Thiên nên không có tâm trạng vui, trong lúc nóng giận hình như dã đập vỡ hết quà tặng, trong đó có của cả Hoàng Trâm Anh.
"Anh nhi, hay là muội nói muội thích gì, ta là không biết nuội thích gì nên không có a."
Hoàng Trâm Anh khóe miệng khẽ co rút, tỉ a, nói dối lộ liễu quá! Ta cùng tỉ cùng nhau lớn lên, ta thích gì tỉ không biết sao.
Du Hàn Thiên khẽ huých Hoàng Nguyệt, Nguyệt nhi là đang phớt lờ hắn sao?
Hoàng Nguyệt trừng mắt nhìn Du Hàn Thiên, đây là muội nàng a, đừng làm thùng dấm chua lung tung vậy chứ!
Hoàng Trâm Anh thấy tình hình không đúng nhưng cũng không có ý thức tránh đi, quyết định làm kì đà cản mũi và quyết định làm kì đà cản mũi.
"Tỉ a, nhìn xem vòng tay này, đẹp nha!"
"Tỉ, hoa đăng đẹp quá!"
"Tỉ, mực nướng kìa!"
Hoàng Trâm Anh như chú chim nhỏ, chạy khắp nơi, mua hết món này đến món kia. Không biết là vô tình hay cố ý đều là món mắc nhất rồi bắt Hoàng Nguyệt trả tiền, đây là quà tỉ nợ nàng!
Du Hàn Thiên gân xanh co rút, hình như đây là buổi hẹn riêng của hắn cùng Nguyệt nhi mà.
Hoàng Nguyệt thấy mặt Du Hàn Thiên hết hồng rồi trắng, ý cười bên môi càng đượm. Tay nhỏ nhắn hướng ngọc trâm sau đầu hắn rút ra, ba ngàn sợi tóc Du Hàn Thiên bay trong gió, hắn khó hiểu nhìn nàng chỉ thấy tay nhỏ linh hoạt giúp hắn cuộn tóc lên, dùng một mộc trâm cố định lại.
"Ta tặng chàng, thích không?"
Tim bỗng có dòng nước ấm trào ra, tuôn đến từng tế bào.
"Nguyệt nhi, nàng làm?"
"Ân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.