Chương 15: Giả trư ăn hổ
Vong xuyên bỉ ngạn
24/01/2017
Hoàng
Trâm Anh từ trà lâu gần đó đi đến, toàn thân lam y nổi bật khuôn mặt văn nhược của nàng. Gió bay phấp phới làm tóc nàng bay qua mặt, vài sợi
nghịch ngợm dính vào đôi môi căng mọng, hồng đào, tao nhã vô song quả là bốn chữ để ví nàng. Nàng một thân xuất phủ, không có người đi theo có
lẽ là trốn đi.
"Đại hoàng tỉ, ngày càng đẹp nga."
Hoàng Nguyệt mỉm cười, nhéo cái mũi nhỏ nhắn của Hoàng Trâm Anh.
"Tiểu quỷ, lại trốn cung rồi."
Hoàng Trâm Anh gật đầu, cười ngây ngô. Nàng quả thật là cũng không có hứng thú với hội nguyên tiêu trong cung, năm nào cũng một màu.
Hoàng Nguyệt nhìn hoàng Trâm anh nhớ tới lời đồn trong nhân gian tuy mọi người đều nói Tam hoàng nữ, Tam vương gia Hoàng Trâm Anh yếu đuối văn nhược nhưng không ai biết bản tính thật cùng thân phận khác của Hoàng Trâm Anh. Cũng chỉ bốn chữ thiên tài lãnh huyết mới hợp với nàng, Thất Sát phái một tay nàng gây dựng, vừa gây dựng xong thì một đêm đã huyết tẩy năm trăm nhân mạng Hòa Diệp sơn trang, tiếng oán than ngút trời, mùi máu tanh nồng nặc chảy thành sông mà một cái nhăn mày cũng không có! Nhưng chuyện này chỉ có Hoàng Ngọc Lâm và Hoàng Nguyệt biết.
Hoàng Trâm Anh thân thiết kéo tay Hoàng Nguyệt.
"Tỉ, bảy năm không gặp, tỉ ngày càng khuynh quốc khuynh thành, tiên tư ngọc cốt này đi cùng với Hàn vương thần tiên quyến lữ quả là người thường khó sánh nha!"
"Anh nhi, ngươi là cái miệng nhỏ vẫn ngọt như xưa."
Nuông chìu, vuốt nhẹ mái tóc buông xuống của Hoàng Trâm Anh, Hoàng Nguyệt đau lòng nói. Không như nàng, Anh nhi là do một lần mẫu hoàng say rượu nhìn lầm nô tài bên cạnh ra phụ hoàng mà phát sinh quan hệ nên từ nhỏ đến lớn luôn mang danh con của nô tài, cuộc sống cũng không dễ chịu gì cho cam.
"Ta là chỉ ngọt với tỉ thôi!"
Trực tiếp bỏ qua xưng hô trong hoàng tộc, như cặp tỉ muội gia đình bình thường đủ để thấy mức độ thân thiết của cả hai. Du Hàn thiên trong lòng vừa đánh giá xong lặp tức hướng Hoàng Trâm Anh giới thiệu.
"Nghe danh Tam hoàng nữ đã lâu, quả như lời đồn, khí chất tao nhã vô song."
Hoàng trâm Anh cười híp mắt, thân thiết kéo tay Du Hàn Thiên nhưng nhìn thấy ánh mắt như đao cắt của Hoàng Nguyệt cùng cái nhíu mày của Du Hàn Thiên thì vội buông tay.
" Tỉ phu đừng khách khí. Là người một nhà cả mà!"
Du Hàn Thiên nhìn Hoàng Ngọc trâm, mắt sâu như đang cố nhìn vào sâu trong tâm hồn người khác làm Hoàng trâm anh hoảng sợ hồi lâu mới nói.
"Ngươi trúng độc."
Vừa nãy hai tay chạm nhau, giây kia hắn liền thấy mạch tượng Hoàng trâm anh không bình thường, chỉ cần thêm tuần trăng nữa đảm bảo thần tiên khó cứu!
"Tỉ phu, ngươi là nói thật?"
Du Hàn thiên gật đầu chắc chắn làm Hoàng Trâm Anh toàn thân ớn lạnh, nàng luôn cẩn thận nhưng vẫn là bị người hạ độc, là ai?
"Chàng giải được không?"
Hoàng Nguyệt lo lắng nhíu mi. Đây là muội muội nàng thực lòng quan tâm nhất.
"Có."
Du Hàn Thiên thản nhiên nói, làm Hoàng Nguyệt thở phào nhưng hắn lại bồi thêm câu sau.
"Nhưng ta không biết cách giải, chỉ có sư phụ ta, thần y Lãnh Ngọc Tâm may ra mới có cách."
"Giờ sư phụ chàng ở đâu?"
Mi tâm đã nhíu thật sâu làm Du Hàn thiên đau lòng, vừa dùng tay xoa nhẹ mi tâm nàng vừa thổi khí bên tai, hài lòng thấy mặt nàng đỏ bừng mới nói
"Ngọa Long quốc."
"Đại hoàng tỉ, ngày càng đẹp nga."
Hoàng Nguyệt mỉm cười, nhéo cái mũi nhỏ nhắn của Hoàng Trâm Anh.
"Tiểu quỷ, lại trốn cung rồi."
Hoàng Trâm Anh gật đầu, cười ngây ngô. Nàng quả thật là cũng không có hứng thú với hội nguyên tiêu trong cung, năm nào cũng một màu.
Hoàng Nguyệt nhìn hoàng Trâm anh nhớ tới lời đồn trong nhân gian tuy mọi người đều nói Tam hoàng nữ, Tam vương gia Hoàng Trâm Anh yếu đuối văn nhược nhưng không ai biết bản tính thật cùng thân phận khác của Hoàng Trâm Anh. Cũng chỉ bốn chữ thiên tài lãnh huyết mới hợp với nàng, Thất Sát phái một tay nàng gây dựng, vừa gây dựng xong thì một đêm đã huyết tẩy năm trăm nhân mạng Hòa Diệp sơn trang, tiếng oán than ngút trời, mùi máu tanh nồng nặc chảy thành sông mà một cái nhăn mày cũng không có! Nhưng chuyện này chỉ có Hoàng Ngọc Lâm và Hoàng Nguyệt biết.
Hoàng Trâm Anh thân thiết kéo tay Hoàng Nguyệt.
"Tỉ, bảy năm không gặp, tỉ ngày càng khuynh quốc khuynh thành, tiên tư ngọc cốt này đi cùng với Hàn vương thần tiên quyến lữ quả là người thường khó sánh nha!"
"Anh nhi, ngươi là cái miệng nhỏ vẫn ngọt như xưa."
Nuông chìu, vuốt nhẹ mái tóc buông xuống của Hoàng Trâm Anh, Hoàng Nguyệt đau lòng nói. Không như nàng, Anh nhi là do một lần mẫu hoàng say rượu nhìn lầm nô tài bên cạnh ra phụ hoàng mà phát sinh quan hệ nên từ nhỏ đến lớn luôn mang danh con của nô tài, cuộc sống cũng không dễ chịu gì cho cam.
"Ta là chỉ ngọt với tỉ thôi!"
Trực tiếp bỏ qua xưng hô trong hoàng tộc, như cặp tỉ muội gia đình bình thường đủ để thấy mức độ thân thiết của cả hai. Du Hàn thiên trong lòng vừa đánh giá xong lặp tức hướng Hoàng Trâm Anh giới thiệu.
"Nghe danh Tam hoàng nữ đã lâu, quả như lời đồn, khí chất tao nhã vô song."
Hoàng trâm Anh cười híp mắt, thân thiết kéo tay Du Hàn Thiên nhưng nhìn thấy ánh mắt như đao cắt của Hoàng Nguyệt cùng cái nhíu mày của Du Hàn Thiên thì vội buông tay.
" Tỉ phu đừng khách khí. Là người một nhà cả mà!"
Du Hàn Thiên nhìn Hoàng Ngọc trâm, mắt sâu như đang cố nhìn vào sâu trong tâm hồn người khác làm Hoàng trâm anh hoảng sợ hồi lâu mới nói.
"Ngươi trúng độc."
Vừa nãy hai tay chạm nhau, giây kia hắn liền thấy mạch tượng Hoàng trâm anh không bình thường, chỉ cần thêm tuần trăng nữa đảm bảo thần tiên khó cứu!
"Tỉ phu, ngươi là nói thật?"
Du Hàn thiên gật đầu chắc chắn làm Hoàng Trâm Anh toàn thân ớn lạnh, nàng luôn cẩn thận nhưng vẫn là bị người hạ độc, là ai?
"Chàng giải được không?"
Hoàng Nguyệt lo lắng nhíu mi. Đây là muội muội nàng thực lòng quan tâm nhất.
"Có."
Du Hàn Thiên thản nhiên nói, làm Hoàng Nguyệt thở phào nhưng hắn lại bồi thêm câu sau.
"Nhưng ta không biết cách giải, chỉ có sư phụ ta, thần y Lãnh Ngọc Tâm may ra mới có cách."
"Giờ sư phụ chàng ở đâu?"
Mi tâm đã nhíu thật sâu làm Du Hàn thiên đau lòng, vừa dùng tay xoa nhẹ mi tâm nàng vừa thổi khí bên tai, hài lòng thấy mặt nàng đỏ bừng mới nói
"Ngọa Long quốc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.