Chương 14: Tam hoàng muội
Vong xuyên bỉ ngạn
23/01/2017
Nguyên
tiêu, đường phố Hoàng thành vào đêm nhộn nhịp, tiếng rao bán vang vọng
khắp nơi, người đi chật như nêm nên Hoàng Nguyệt quyết định dẫn Du Hàn
Thiên đến Tụ Hòa lâu, nơi có thức ăn ngon nhất Hoàng thành chờ pháo hoa.
Hoàng Nguyệt cùng Du Hàn Thiên đi đến ghế lô trên lầu ba. Gọi ra đầy bàn thức ăn nhưng chưa kịp thưởng thức Hoàng Nguyệt đã không có tâm trạng nữa vì nhị hoàng muội của nàng thì ra cũng đến đây.
"Đại hoàng tỉ, đi nguyên tiêu mà không đi cùng nhiều người thì sẽ không vui đâu."
Hoàng Tuyên một thân thanh y nhưng mặt nàng lại có nét hùng dũng, nhìn rất không hợp với xiêm y trên người. Bên cạnh nàng ta là một vị tiểu mĩ nam, cũng là một thân thanh y nhưng lại là ý vị, không phải loại khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng khiến người khác phải nhìn nhiều hơn.
Bộ dáng làm ra vẻ thân thiết này thật là buồn nôn. suýt nữa làm nàng không nhận ra tháng trước nàng ta phái năm mươi tử sĩ đến ám sát nàng rồi.
Đưa mắt nhìn Hoàng Tuyên như chào hỏi rồi lại như không thấy, Hoàng Nguyệt như ở chốn không người cầm tóc của Du Hàn Thiên đùa nghịch làm Hoàng tuyên xấu hổ, đành cùng tiểu mĩ nam trước mặt tự nhiên ngồi xuống.
Không phải Hoàng Tuyên tự nhiên nhớ tình máu mủ mà là trong yến hội lần trước, nàng vừa gặp Du Hàn thiên đã muốn nạp làm phu, chỉ tiếc bị Hoàng Nguyệt phỏng tay trên.
"Đại hoàng tỉ đây là xem thường ta, không muốn cùng nói chuyện."
"Nhị hoàng muội đây là tự đánh giá thấp mình? Ta chưa nói mà hoàng muội đã tự suy diễn đừng tự ti như vạy đi."
Hoàng Tuyên khuôn mặt đen như đít nồi, nàng là không tự ti! Hoàng Nguyệt chết tiệt này rõ ràng chỉ lớn hơn nàng hai tuổi nhưng lại có thể đè đầu cưỡi cổ nàng, nàng không phục!
"Vị mĩ nam này là...?"
Hoàng Nguyệt khó chịu nhìn Hoàng Tuyên, giờ thì nàng biết nàng ta chạy đến đây làm gì rồi, định đào góc tường nhà nàng, kiếp sau đi!
Ngược lại với Hoàng Nguyệt, Du Hàn Thiên khẻ cúi đầu, bạc môi câu nhân mở ra lộ hàm răng đều đặn, trắng tinh.
"Ta là Du Hàn Thiên, Hàn vương Bạch Du quốc, trong yến hội đã thấy mặt nhưng chắc ngài không để ý."
Hoàng Nguyệt mắt lạnh nhìn Du Hàn Thiên, tay ngọc khẽ mò xuống thắt lưng hắn nhéo nhẹ, tên ngốc, dám cười với người khác trước mặt nàng!
Du Hàn Thiên mày kiếm khẽ nhăn, hướng ngoài cửa làm cử chỉ.
"Ngài và vị công tử này cứ tự nhiên, Hoàng Nguyệt cùng ta ra ngoài dạo."
Mặt Hoàng Tuyên ngệt ra, mĩ nhân này gọi thẳng tục danh Hoàng Nguyệt mà nàng ta vẫn bình thường. Hoàng Nguyệt này bị điên rồi! Không còn là cái người đem đầu năm mươi tên tử sĩ tinh nhuệ nhất của mình làm quà sinh nhật đi!
Du Hàn Thiên cùng Hoàng Nguyệt đi ra ngoài, bỏ lại Hoàng Tuyên ngơ ngác. Bỗng phu thị cạnh nàng ta la lên.
"Vương gia, mặt của ngài..."
Hoàng Tuyên lấy tay sờ mặt, nhãn cầu co rụt lại la thất thanh.
"A! Hoàng Nguyệt, tiện nhân!"
Hoàng Nguyệt đứng dưới lầu nghe tiếng la của Hoàng Tuyên mặt như nở hoa hướng nam tử xuất trần bên cạnh.
"Nga, ra là hạ độc nàng nên cười vui như vậy."
"Là vì mắt của nàng ta nhìn ta thật quá sổ sàng. Nếu không nể tình nàng ta là muội nàng, ta đã sớm hạ nhuyễn chi tán!"
Hoàng Nguyệt híp mắt, quả nhiên Thiên đủ độc. Nhuyễn chi tán làm ho người ta cảm thấy ngứa toàn thân, chủ yếu là tay chân. Khi gãi da sẽ tróc ra nhưng không cảm thấy đau, chỉ khi gân tay chân cũng bị gãi đứt thì nỗi đau mới đến. Có thể nói là tình cảnh sống không bằng chết!
Cả hai bước ra khỏi Tụ Hòa lâu, thu hút ánh mắt không ít người. Nữ như tiên tử hạ phàm, thân váy trắng theo gió tung bay, Lăng Ba tiên tử đẹp cũng chỉ đến thế. Nam tử khuôn mặt hơi âm nhu, ba nghìn sợi tóc chỉ hờ hững ngọc trâm, như tiên nhân nhưng có nét gì đó lại như phàm nhân, phù hợp nhất thì nam tử như trích tiên, ngọc thụ lâm phong.
Cả hai đi một đường thật thoải mái vì hai bên đường đều tự động dạt ra nhường bước như không dám quấy rầy cảnh đẹp này.
"Đại hoàng tỉ!"
Một tiếng cao trầm ổn làm Hoàng Nguyệt ngoái đầu lại. Ra gọi nàng là tam hoàng muội, Hoàng Trâm Anh, năm nay mười lăm tuổi. Bảy năm không gặp, tiểu gia hỏa này ra còn nhớ nàng.
Hoàng Nguyệt cùng Du Hàn Thiên đi đến ghế lô trên lầu ba. Gọi ra đầy bàn thức ăn nhưng chưa kịp thưởng thức Hoàng Nguyệt đã không có tâm trạng nữa vì nhị hoàng muội của nàng thì ra cũng đến đây.
"Đại hoàng tỉ, đi nguyên tiêu mà không đi cùng nhiều người thì sẽ không vui đâu."
Hoàng Tuyên một thân thanh y nhưng mặt nàng lại có nét hùng dũng, nhìn rất không hợp với xiêm y trên người. Bên cạnh nàng ta là một vị tiểu mĩ nam, cũng là một thân thanh y nhưng lại là ý vị, không phải loại khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng khiến người khác phải nhìn nhiều hơn.
Bộ dáng làm ra vẻ thân thiết này thật là buồn nôn. suýt nữa làm nàng không nhận ra tháng trước nàng ta phái năm mươi tử sĩ đến ám sát nàng rồi.
Đưa mắt nhìn Hoàng Tuyên như chào hỏi rồi lại như không thấy, Hoàng Nguyệt như ở chốn không người cầm tóc của Du Hàn Thiên đùa nghịch làm Hoàng tuyên xấu hổ, đành cùng tiểu mĩ nam trước mặt tự nhiên ngồi xuống.
Không phải Hoàng Tuyên tự nhiên nhớ tình máu mủ mà là trong yến hội lần trước, nàng vừa gặp Du Hàn thiên đã muốn nạp làm phu, chỉ tiếc bị Hoàng Nguyệt phỏng tay trên.
"Đại hoàng tỉ đây là xem thường ta, không muốn cùng nói chuyện."
"Nhị hoàng muội đây là tự đánh giá thấp mình? Ta chưa nói mà hoàng muội đã tự suy diễn đừng tự ti như vạy đi."
Hoàng Tuyên khuôn mặt đen như đít nồi, nàng là không tự ti! Hoàng Nguyệt chết tiệt này rõ ràng chỉ lớn hơn nàng hai tuổi nhưng lại có thể đè đầu cưỡi cổ nàng, nàng không phục!
"Vị mĩ nam này là...?"
Hoàng Nguyệt khó chịu nhìn Hoàng Tuyên, giờ thì nàng biết nàng ta chạy đến đây làm gì rồi, định đào góc tường nhà nàng, kiếp sau đi!
Ngược lại với Hoàng Nguyệt, Du Hàn Thiên khẻ cúi đầu, bạc môi câu nhân mở ra lộ hàm răng đều đặn, trắng tinh.
"Ta là Du Hàn Thiên, Hàn vương Bạch Du quốc, trong yến hội đã thấy mặt nhưng chắc ngài không để ý."
Hoàng Nguyệt mắt lạnh nhìn Du Hàn Thiên, tay ngọc khẽ mò xuống thắt lưng hắn nhéo nhẹ, tên ngốc, dám cười với người khác trước mặt nàng!
Du Hàn Thiên mày kiếm khẽ nhăn, hướng ngoài cửa làm cử chỉ.
"Ngài và vị công tử này cứ tự nhiên, Hoàng Nguyệt cùng ta ra ngoài dạo."
Mặt Hoàng Tuyên ngệt ra, mĩ nhân này gọi thẳng tục danh Hoàng Nguyệt mà nàng ta vẫn bình thường. Hoàng Nguyệt này bị điên rồi! Không còn là cái người đem đầu năm mươi tên tử sĩ tinh nhuệ nhất của mình làm quà sinh nhật đi!
Du Hàn Thiên cùng Hoàng Nguyệt đi ra ngoài, bỏ lại Hoàng Tuyên ngơ ngác. Bỗng phu thị cạnh nàng ta la lên.
"Vương gia, mặt của ngài..."
Hoàng Tuyên lấy tay sờ mặt, nhãn cầu co rụt lại la thất thanh.
"A! Hoàng Nguyệt, tiện nhân!"
Hoàng Nguyệt đứng dưới lầu nghe tiếng la của Hoàng Tuyên mặt như nở hoa hướng nam tử xuất trần bên cạnh.
"Nga, ra là hạ độc nàng nên cười vui như vậy."
"Là vì mắt của nàng ta nhìn ta thật quá sổ sàng. Nếu không nể tình nàng ta là muội nàng, ta đã sớm hạ nhuyễn chi tán!"
Hoàng Nguyệt híp mắt, quả nhiên Thiên đủ độc. Nhuyễn chi tán làm ho người ta cảm thấy ngứa toàn thân, chủ yếu là tay chân. Khi gãi da sẽ tróc ra nhưng không cảm thấy đau, chỉ khi gân tay chân cũng bị gãi đứt thì nỗi đau mới đến. Có thể nói là tình cảnh sống không bằng chết!
Cả hai bước ra khỏi Tụ Hòa lâu, thu hút ánh mắt không ít người. Nữ như tiên tử hạ phàm, thân váy trắng theo gió tung bay, Lăng Ba tiên tử đẹp cũng chỉ đến thế. Nam tử khuôn mặt hơi âm nhu, ba nghìn sợi tóc chỉ hờ hững ngọc trâm, như tiên nhân nhưng có nét gì đó lại như phàm nhân, phù hợp nhất thì nam tử như trích tiên, ngọc thụ lâm phong.
Cả hai đi một đường thật thoải mái vì hai bên đường đều tự động dạt ra nhường bước như không dám quấy rầy cảnh đẹp này.
"Đại hoàng tỉ!"
Một tiếng cao trầm ổn làm Hoàng Nguyệt ngoái đầu lại. Ra gọi nàng là tam hoàng muội, Hoàng Trâm Anh, năm nay mười lăm tuổi. Bảy năm không gặp, tiểu gia hỏa này ra còn nhớ nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.