(Làm Ruộng) Tiểu Đoàn Sủng Phúc Bảo, Nông Gia Phúc Muội Là Thiên Kim Thật

Chương 1: Nhặt Được Một Bé Gái 1

Tiểu Biện Tử

27/11/2024

Gió bão nổi lên cuồn cuộn, quét qua ngôi làng đổ nát dưới chân núi hoang.

Xem ra nạn đói này muốn bức người ta vào đường cùng!

Giữa cơn bão cát mù mịt, Vệ bà tử, vợ Du lão đầu, trong tay đang ôm một cái gì đó được cuộn trong tấm chiếu rách, gắng sức đẩy cửa nhà bước vào.

Du lão đầu vội vàng lấy vai chống chặt cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt trong gió, mãi mới chốt được then cửa. Ông quay lại nhìn thì thấy bà vợ đang lôi thứ gì đó ra khỏi tấm chiếu rách trên giường đất - hóa ra là một bé gái lem luốc từ đầu đến chân.

Cô bé có vẻ rụt rè, lồm cồm ngồi dậy, tay chân luống cuống không biết để đâu cho phải.

Du lão đầu hít một hơi lạnh: "Con bé này ở đâu ra vậy?"

Vệ bà tử ngồi bên mép giường, vừa bực bội vừa rối rắm: "Nhặt được ở bãi đá dưới chân núi. Thời buổi này khó khăn, không biết nhà ai bỏ rơi con bé, nhìn là biết trôi từ thượng nguồn sông Mao xuống, quần áo rách bươm vì đá ngầm, nằm co ro trên bãi đá cạn khô. Thật tội nghiệp!"

Gió rít bên ngoài khiến ánh nến leo lét trong nhà cũng lay lắt.

Dưới ánh nến lập lòe, Du lão đầu quan sát đứa trẻ nhỏ xíu trên giường.

Cô bé trông chỉ khoảng ba, bốn tuổi, gầy nhom, tuy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết xước do đá ngầm cọ vào, nhưng vẫn không che giấu được nét đáng yêu. Cộng thêm bộ quần áo rách nát, dáng vẻ luống cuống tay chân khiến người ta không khỏi động lòng thương xót.



Du lão đầu không nhịn được hỏi: "Cháu tên gì? Mấy tuổi rồi? Nhà cháu ở đâu?"

Đôi mắt hạnh tròn xoe của cô bé nhanh chóng ngân ngấn nước mắt.

Cô bé chẳng nhớ gì cả, đầu đau như búa bổ, chỉ mơ hồ nhớ mang máng hình như có người đẩy cô bé xuống nước từ trên thuyền...

Cô bé hít hít mũi, cố nén tiếng nấc, nhỏ giọng nói: "Gia gia, cháu chỉ nhớ cháu tên là Hạnh Hạnh, ba tuổi..."

Cô bé gõ gõ đầu mình theo bản năng.

Làm sao bây giờ, vẫn không nhớ ra.

Cô bé nức nở: "Gia gia, Hạnh Hạnh không nhớ nữa. Hình như có người đẩy Hạnh Hạnh xuống nước từ trên thuyền..."

Dù còn nhỏ nhưng cô bé nói năng rất rõ ràng, mạch lạc. Giọng nói mềm mại, ngọt ngào, lại càng thêm đáng thương vì đang cố gắng nín khóc.

Vệ bà tử càng cau mày hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện (Làm Ruộng) Tiểu Đoàn Sủng Phúc Bảo, Nông Gia Phúc Muội Là Thiên Kim Thật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook