(Làm Ruộng) Tiểu Đoàn Sủng Phúc Bảo, Nông Gia Phúc Muội Là Thiên Kim Thật

Chương 2: Nhặt Được Một Bé Gái 2

Tiểu Biện Tử

27/11/2024

Du lão đầu không khỏi thở dài: "Không nhớ gì, chắc là con bé bị va vào đâu đó dưới nước, tổn thương đến đầu rồi!... Haiz, thời buổi gì thế này, nghe nói tháng trước lão Trịnh thấy một đứa trẻ chết ở rừng cây trên sườn núi, nửa người bị chó sói gặm mất... Năm nay khó khăn, nhiều nhà vứt bỏ con cái. Mà vứt bỏ như vậy, chẳng khác nào đẩy con cái vào chỗ chết đúng không?"

Hạnh Hạnh thút thít, cố gắng không khóc thành tiếng.

Vậy là Hạnh Hạnh là đứa trẻ không ai cần.

Hạnh Hạnh nghĩ, mình không được khóc, hình như trước đây có người nói với cô bé rằng khóc nhè sẽ bị ghét.

Mình không được khóc, không được khóc... Hu hu hu.

Vệ bà tử nhìn đứa trẻ lem luốc trên giường đang cố nén tiếng nấc, tay chân luống cuống thì nhíu chặt mày.

Bỗng nhiên, bụng đứa trẻ kêu ùng ục rất to.

Dù ngoài trời gió rít gào nhưng cũng không át được tiếng kêu đó.

Cả ba người đều nghe rõ mồn một.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, lem luốc của cô bé bỗng chốc đỏ bừng!



Cô bé ôm lấy cái bụng lép kẹp, cúi gằm mặt xuống!

Vệ bà tử nhíu mày, đột nhiên quay người mở tủ, lấy ra nửa cái bánh bột ngô cuối cùng. Tuy có chút tiếc rẻ nhưng bà vẫn lạnh lùng đưa cho đứa trẻ, giọng nói không mấy thân thiện: "Ăn đi!"

Cô bé nhìn bà Vệ với đôi mắt ngấn lệ, đỏ mặt nói nhỏ: "Cảm ơn nãi nãi."

Vệ bà tử quay mặt đi, không nói gì.

Du lão đầu cười khẽ hai tiếng rồi ngồi bên mép giường, nhìn cô bé cầm bánh bột ngô ăn từng miếng nhỏ một.

"So với mấy đứa con trai nghịch ngợm nhà mình, con bé này ăn trông thật ngoan ngoãn!" Du lão đầu không nhịn được mà khen ngợi, khen xong lại không khỏi lo lắng: “Chỉ là con bé này không cha không mẹ, lại chẳng nhớ gì, sau này biết làm sao đây?"

Một đứa trẻ nhỏ như vậy, nếu bỏ mặc ngoài kia thì e rằng cũng giống như đứa trẻ chết mà lão Trịnh gặp phải, chắc chắn sẽ rơi vào miệng chó sói.

Du lão đầu thở dài thườn thượt, ông cũng muốn nuôi, nhưng năm nay đói kém, nhà cũng khó khăn lắm, chút lương thực tích trữ được mấy năm nay cũng sắp cạn kiệt rồi. Lúa trên ruộng thì bị hạn hán, lại thêm một đêm gió bão này, không biết còn sống được bao nhiêu.

Lương thực cho nửa cuối năm nay, e là khó khăn rồi!

Vệ bà tử không đáp lời mà chỉ nhìn cô bé đang nhai bánh bột ngô ngon lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện (Làm Ruộng) Tiểu Đoàn Sủng Phúc Bảo, Nông Gia Phúc Muội Là Thiên Kim Thật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook